Chương 8 -2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ABO sinh tử báo động trước, chủ CP Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng allTrừng, không thể chấp nhận xin chớ đọc, Vong Tiện phấn xin chớ đọc. Nếu như có KY bình luận, xóa hết thảy bình luận xấu, không đáng khôi phục.

Thuần túy mạc danh kỳ diệu não động mà viết, nội dung vở kịch không hề ăn khớp đáng nói.

Đặt ra: Khai Dương = Alpha, Ngọc Hành = Beta, Thiên Tuyền = Omega. Đặt tên phế cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

--------------------

"Giang Tông Chủ, đây là y phục mới ta sai người đi làm, ngươi xem một chút có thích hay không?"

Kim Quang Dao đem một bộ tử y mới tinh trải phẳng ở trên án, hướng về Giang Trừng lộ ra một nụ cười nhẹ.

"Nếu là Giang Tông Chủ yêu thích, ta lại để bọn họ làm thêm vài kiện."

Giang Trừng nâng tay vuốt ve lớp vải gấm mịn màng trên bộ quần áo, đối với bộ xiêm y này vẫn tính là hài lòng với tay nghề tinh xảo, nhưng không biết rõ ý của Kim Quang Dao.

"Y phục mới? Ta lại không thiếu xiêm y, nơi nào cần phải dùng thêm vài kiện..."

Giang Trừng nói được nửa câu, bỗng nhiên ý thức được dụng ý của đối phương, nhất thời nghẹn lời, sau đó xấu hổ mà tránh né ánh mắt ý vị thâm trường của Kim Quang Dao.

Hiện giờ thân hình của hắn vẫn chưa có nhiều biến hóa, nhưng nếu như lại qua mấy tháng, chỉ sợ ngay cả y phục mùa đông dày nặng cũng khó có thể mà đem cái bụng to tròn của hắn che giấu được.

"Chờ Giang Tông Chủ sau này mang thai nặng, y bào hiện giờ cũng khó tránh khỏi sẽ không vừa người."

Kim Quang Dao ngược lại thản nhiên bình tĩnh, lập tức giương quần áo so so eo người Giang Trừng, giống như có điều suy nghĩ nói: "Ta phải dặn dò nữ công đem chỗ eo sửa đến rộng rãi một chút, không được đèn nén cái bụng mới tốt."

Kim Lăng phong trần mệt mỏi mà đi tới Liên Hoa Ổ thì, đã là giờ dậu. Một vòng tà dương màu đỏ phản chiếu ở trên mặt hồ, ánh chiều tà rực rõ như mảnh vàng vụn trong trẻo lấp loé, làm cho sen trên mặt nước như được mạ một tầng ánh sáng hoa lệ lộng lẫy.

"Cậu, ta tới thăm ngươi."

Kim Lăng vào phòng thì, lén lút đánh giá Giang Trừng vài lần, phát hiện hắn thoạt nhìn cũng không có nhiều biến hoá. Cũng phải, hiện tại mới hơn bốn tháng, làm sao có thể nhanh như vậy có thể tìm thấy biểu đệ hoặc là biểu muội của hắn.

"A Lăng đến rồi? Vừa vặn kịp lúc dùng cơm tối, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi."

Kim Quang Dao gắp một đũa món ăn để vào trong chén của Giang Trừng, ngẩng đầu nhìn đến Kim Lăng đi vào, liền cười gọi hắn dùng bữa.

"Ngồi bên này."

Giang Trừng nghe tiếng nâng mắt, liếc Kim Lăng một cái, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi ở bên cạnh mình, ra hiệu hắn tới chỗ này ngồi.

Kim Lăng đi tới bên cạnh Giang Trừng ngồi xuống, nhìn Kim Quang Dao trên mặt nụ cười nhã nhặn, bỗng nhiên cảm thấy một hồi ngẩn ngơ --

Ba người bọn họ, đã bao lâu chưa gặp nhau như vậy?

Đây là hình ảnh mà Kim Lăng chờ đợi vô số ngày đêm, bây giờ rốt cục có thể thực hiện, trong lòng hắn càng sản sinh một loại cảm giác không thật mãnh liệt, phảng phất tất cả trước mắt đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, một đụng liền vỡ.

Bữa tối phần lớn là dựa theo khẩu vị của Giang Trừng chế biến, nếu để cho người khẩu vị thanh đạm đến đây nếm thử một phen, chắc chắn cay cho hai gò má bọn họ ửng hồng, trên trán đổ mồ hôi.

Kim Lăng từ nhỏ đã theo Giang Trừng ăn cay quen rồi, cũng không cảm thấy một bàn món ăn đỏ như màu máu này có gì không ổn.

Mà Kim Quang Dao cũng không kén ăn, Giang Trừng ăn cái gì, y cũng ăn cái đó. Y mặc dù là người Lan Lăng, nhưng mẫu thân Mạnh Thi cũng là người Vân Mộng, bởi vậy y vẫn đối với đồ ăn Vân Mộng có tình cảm.

Kim Lăng gắp một miếng ngó sen chua cay đưa vào trong miệng, mới vừa nhai hai lần, liền nhăn lại lông mày. "Này cũng quá chua đi! Có phải là bỏ quá nhiều giấm?"

"Giang Tông Chủ gần đây thích ăn chua."

Kim Quang Dao gắp cho Kim Lăng một khối thịt Đông Pha, hài hước nói: "Có nói là 'Chua nam cay nữ', những món ăn Giang Tông Chủ ăn này, lại là chua đến lại là cay, đứa bé kia đến tột cùng là nam vẫn là nữ?"

"Cậu, ta muốn biểu muội! Ngươi sinh cho ta một biểu muội đi!" Kim Lăng lập tức tỏ thái độ.

"Chuyện như vậy là ngươi có thể định đoạt sao?" Giang Trừng tức giận mà đáp lại hắn một câu, "Ăn cơm của ngươi đi."

Giang Trừng là ở thời gian cuối mùa thu lần đầu tiên cảm nhận được thai động.

Lúc đó hắn đang ngồi ở bên trong phòng ngủ phê duyệt án văn, bỗng nhiên cảm giác trong bụng truyền đến một trận động tĩnh nhỏ bé, tay nắm bút lông cừu thoáng chốc cứng đờ, lông mày cũng theo đó khẽ nhướn lên.

"Giang Tông Chủ, làm sao vậy?"

Kim Quang Dao ngồi ở một bên thấy thế, lập tức tiến lên, lo lắng hỏi han: "Chính là trên người không thoải mái?"

"Không có chuyện gì."

Giang Trừng lắc lắc đầu, bàn tay che ở trên bụng nhẹ nhàng vuốt nhẹ, do dự nói rằng: "Nó... Nó động."

Kim Quang Dao nghe vậy sững sờ, sau đó mặt mày giãn ra, trên khuôn mặt tuấn tú nhiễm ý cười trong sáng, giống như trăng lần đầu ra khỏi mây, rõ ràng sạch sẽ.

"Xem ra hài tử của Giang Tông Chủ rất khỏe mạnh."

Giang Trừng mất tập trung mà nhìn chằm chằm công văn đặt ở trên án, cảm nhận được nhiệt độ kề sát ở trên lòng bàn tay chính mình, đột nhiên nhớ tới mẹ của chính mình --

Ngu Tử Diên khi đó cùng Giang Phong Miên không yêu nàng thành thân, về sau phát hiện mình có hai người con thì, trong lòng lại sẽ là như thế nào? Nàng sẽ mong đợi đợi chờ đứa bé này đến sao?

"Chim yến bay lượn, mùa xuân ngắm hoa đào, Xung quanh ngọn núi xanh, những ngọn cây ngừng lại..."

Tiếng ca xa xưa mờ ảo vang vọng ở bên tai Giang Trừng, tựa như sương mù lượn lờ trong ngọn núi, mênh mông mờ mịt.

Giang Trừng nhớ lại đêm đó Kim Quang Dao ngâm hát đồng dao Vân Mộng, không biết tại sao, chuỗi lạnh giá kia đóng băng trong lòng đã lâu cứ như vậy không hiểu bị khuấy động.

Hắn dùng bàn tay che lại hai mắt, giọng nói buồn bã: "Kim Quang Dao, ta nhớ mẹ ta."

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy ảo não không thôi -- lúc nãy thực sự là quá thất thố, hắn lẽ ra không nên ở trước mặt Kim Quang Dao nói những lời này.

"Như Ngu Phu Nhân vậy nữ tử kỳ tài không nhường bậc mày râu, thực sự là thế gian ít có."

Kim Quang Dao nhẹ giọng nói một câu, trong miệng nói lên tên gọi Ngu Tử Diên, nhưng là trước mắt hiện lên hình ảnh nữ tử kia dịu dàng hiền thục ở dưới ánh nến dạy y đọc sách tập viết.

"A Dao, phải cầm bút như vậy, mới có thể viết chữ đẹp."

"A Dao, mẫu thân mang ngươi dọn ra ngoài ở có được hay không?"

"A Dao..."

Y săn sóc mà quay đầu qua, không nhìn tới bộ dáng lúc này của Giang Trừng, nhưng cảm thấy hốc mắt của chính mình cũng có chút nóng lên, vội vã giơ tay xoa xoa mặt.

"Ta... Ta cũng nhớ mẹ của ta."

Hai người nhớ tới mẫu thân mất sớm, đều là hai mắt ửng hồng, trầm mặc không nói, chỉ lo chính mình vừa mở miệng chính là không ngừng được nghẹn ngào.

Trong phòng yên lặng một lúc lâu, Kim Quang Dao mới mở miệng nói: "Giang Tông Chủ, ngươi có thể hay không nói cho ta, được phụ thân sủng ái đến tột cùng là một loại cảm giác thế nào?"

"Không thể."

Giang Trừng lạnh lùng phun ra hai chữ, phát hiện giọng điệu của chính mình quá mức gượng gạo, ngừng lại một chút, lại giải thích: "Ta chưa từng trải qua như vậy."

"Cha của ta... Trong mắt chỉ có Ngụy Anh. Cho dù ta cố gắng thế nào, đều là không sánh được hắn."

Hắn cắn răng, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Kim Quang Dao, gần như không thể chịu đựng nổi mà nói ra câu này.

"Xin lỗi."

Kim Quang Dao thở dài một tiếng, tiếp đó cười khổ nói: "Thật là khéo... Ta cũng không có. Ta vốn còn tưởng rằng, Giang Tông Chủ chí ít cũng từng lĩnh hội loại cảm thụ kia."

"Chúng ta như bây giờ tính là gì, vén lên vết sẹo lẫn nhau sao?"

Giang Trừng rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình của chính mình, hướng về Kim Quang Dao cười lạnh, trong con ngươi lộ ra vẻ châm biếm đến y không thể quen thuộc hơn.

"Giang Tông Chủ, có thể người khác sẽ cho rằng ngươi ghen tị, thậm chí cho rằng ngươi sẽ bởi đó ghi hận Ngụy công tử, thế nhưng ta sẽ không -- bởi vì ta cũng đã từng trải qua như vậy, trong mắt cha của ta cũng vĩnh viễn chỉ có người khác."

Kim Quang Dao cũng không có để ý đến giọng điệu châm chọc của Giang Trừng, thản nhiên nói rằng: "Ta thừa nhận, ta đố kị đến gần như muốn phát rồ. Nhưng là, vậy thì như thế nào đây? Quay đầu lại, ta cuối cùng vẫn là cái gì cũng không chiếm được."

"Cho đến cha của ta chết đi, trong mắt của hắn vẫn không có sự tồn tại của ta."

Y giương mắt thì, vừa vặn cùng Giang Trừng bốn mắt nhìn nhau. Trong cặp con ngươi lạnh lẽo kia tràn ngập chế giễu cùng tức giận, còn ẩn một tia đau buồn không dễ phát hiện.

"Người khác không hiểu ngươi, ta hiểu."

Trong một khoảnh khắc, Giang Trừng nghĩ thầm, có thể Kim Quang Dao là thật sự hiểu hắn.

Dù sao, chỉ có khi dao găm thật sự cắt đến trên người mình thì, mới có thể cảm nhận được loại cảm giác đau đớn kia.

"Phải không..."

Giang Trừng nhớ tới hình ảnh Giang Phong Miên dùng tử điện đem hắn cùng Ngụy Anh trói lại, cười thảm nói: "Nói như vậy, ta có lẽ so với ngươi may mắn một chút."

Chí ít, cha của hắn trước khi rời đi, còn để lại cho hắn một câu: "A Trừng, ngươi phải cố gắng."

"Giang Tông Chủ, ngươi sống có lẽ quá mệt mỏi." Kim Quang Dao cụp mắt nói, "Ngươi rất không hạnh phúc."

Câu này là lời nói thật, vừa vặn đâm trúng Giang Trừng từ trước tới nay cố gắng che giấu sâu trong nội tâm, một mặt mà hắn rất không muốn bị nhìn thấy để cho hoàn toàn bại lộ ở trước mặt người khác.

Hắn hai mắt đỏ au, giống như dã thú bị thương, điên cuồng mà gầm hét lên: "Đừng tự cao tự đại! Kim Quang Dao, ngươi căn bản không hiểu ta! Ta không quan tâm những người trong quá khứ, cũng không cần bất kỳ người nào!"

"Ta trải qua hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác, tiêu dao tự tại!"

Kim Quang Dao yên lặng đứng tại chỗ, tùy ý Giang Trừng gào thét phát tiết, ngửa mặt lên trời cười to, chờ sau khi hắn bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói: "Giang Tông Chủ... Đừng cười."

Chỉ là nhẹ nhàng vài chữ, liền hoàn toàn đánh bại lớp vỏ phòng bị trái tim cứng rắn không thể phá vỡ của Giang Trừng.

Hắn tàn nhẫn mà tóm chặt vạt áo Kim Quang Dao, như là muốn cho y một quyền, nhưng ở một khắc tiếp theo không hề dự liệu mà buông lỏng tay ra, gắt gao che hai mắt, nơi cổ họng tiết ra một tiếng rên rỉ cố gắng đè nén.

----------------

Lúc viết văn bỗng nghĩ tới một đoạn ca từ, cảm giác rất phù hợp để hình dung quan hệ Dao Trừng trong lúc đó:

Ông trời sắp đặt bi thương cùng chiếu ánh sáng.

Ngươi cùng ta có như vậy hay không.

Có lẽ là đêm tối dài đằng đẵng vô cùng cô đơn.

Mới lại dựa lưng vào nhau cùng nhau chờ trời sáng.

Nếu như đêm tối không có hắc ám.

Cần gì phải ngóng trông mộng đẹp.

Tảng sáng chính là phần thưởng đạt được cho người kiên trì tới cuối cùng.

Nếu như đêm tối quá tối tăm.

Chúng ta liền nhắm mắt lại nhìn.

Hi vọng nếu không tắt sẽ phát sáng thành ánh sao trong lòng.

-- [Ánh Sao]

===============

Ta đề chương là 8 - 2. bởi vì tuyến Dao Trừng luôn là (2), còn Tiện Trừng luôn là (1). Ban đầu ta có hứa với một số người là sẽ up 1 phần tuyến Tiện Trừng cho mọi người đọc, nhưng chương 8-1 và 8-2 ta lại làm full, tức là tuyến Tiện Trừng (8-1) ta edit full chương, mà không phải tóm tắt. Vì vậy ta sẽ tách ra post làm 2 chương riêng, mà sẽ không post ở phần cuối nữa (chỉ duy nhất 1 chương này). Bởi vì ta nghĩ nếu gộp chung thì mọi người sẽ bị phân tâm, sẽ để ý Tiện Trừng mà quên mất tuyến còn lại. Thật sự thì ta rất thích chương 8-2 này. Hai con người, hai linh hồn cô đơn đầy vết thương nương tựa vào nhau, liếm láp vết thương. Ta thích tình cảnh của hai người trong lúc đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net