Dark Age

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cùng

- Sei-chan, tớ chỉ mới bắn cảnh cáo thôi, tớ còn định ghim thêm vài viên vào mông chúng nữa – Saitou tỏ vẻ khoái chí

Đi chung với cặp song sinh này, tôi mới nhận ra họ chỉ giống nhau mỗi….bên ngoài, còn bên trong thì hoàn toàn trái ngược. Sei có vẻ hiền lành, dịu dàng, còn Saitou lại khá mạnh mẽ, rắn rỏi. Nhưng dù sao, tôi cũng thật may mắn khi gặp được những người như họ. Ngày hôm sau, chúng tôi lại tiếp tục tìm Gin và Claire. Ở thị trấn này, tôi có cảm giác ban ngày cũng như ban đêm, không một tia nắng nào có thể lọt qua được đám sương mù dày, đặc quánh như vậy. Không khí lạnh lẽo, âm u bao phủ khắp nơi. Thời gian tìm kiếm càng kéo dài, tôi càng trở nên lo lắng. Trước giờ tôi vẫn nghĩ Gin là “bất khả chiến bại” nhưng giờ tôi lại lo cậu ấy và Claire đã gặp chuyện gì không hay.

*KENG!*

- TRÁNH RA!

- ÁAA….ĐAU QUÁ!!!

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Gin và Claire ở đâu đó. Hình như họ đang gặp rắc rối. Sei nhanh chóng xác định phương hướng dẫn tôi đến đó. Trước mặt tôi, một hình thù to lớn, kỳ dị từ từ hiện ra. Nó lớn bằng một toà nhà ba tầng, nước da đen bóng đầy những hạt mụn cóc to bằng trái cam. Hình như nó không thể di chuyển mà chỉ nằm một chỗ phóng ra những cái xúc tu dài thượt đầy gai nhọn để bắt mồi. Chúng tôi vội vàng chạy lại gần. Lúc này, tôi có thể thấy rõ một bóng đen đang cố sức luồn lách giữa đám xúc tu ấy

- GIN-CHANNNN!

- YURI, TRÁNH RA XA MAU! – Gin la lớn

Gin loay hoay chặt đứt những xúc tu của nó, nhưng cái này vừa rớt xuống thì cái khác lập tức mọc lên, nhiều như rạ. Tôi đảo mắt nhìn quanh vẫn không tìm thấy Claire.

- Yuri! Coi chừng!

- OÁIII!

Sei đẩy tôi sang một bên, nhanh chóng rút khẩu súng ngắn ra bắt đứt mấy cái xúc tu đang phóng về phía tôi. Trong khi đó, Saitou nhảy phóc từ trên nóc nhà bên cạnh xuống ghim thẳng vài viên đạn vào mắt con quái vật làm nó gào lên đau đớn. Nó quất cả chục cái xúc tu khổng lồ về phía chúng tôi một cách điên dại khiến Sei phải nạp đạn bắn trả liên tục. Nhìn về hướng Gin, tôi hoảng hốt khi thấy Gin lao thẳng vào miệng con quái vật rồi mất tăm

- GIN-CHANNN!!!!

- YURI! – Sei lập tức giữ tay tôi lại

- Nó nuốt Gin rồi! Nó nuốt mất bạn em rồi! – Tôi giật cổ áo Sei lia lịa nhờ giúp đỡ

- GRÀOOOO!!!!!!!!!

Chúng tôi giật mình nhìn lại, có thứ gì đó nhọn hoắc đâm ra từ bụng con quái vật, rồi thứ đó di chuyển rạch một đường dài trên bụng nó. Con quái vật nằm bẹp xuống, các xúc tu của nó bắt đầu trở nên yếu ớt rồi tất cả rũ xuống mặt đất nằm bất động. Từ vết rạch, một bóng người cố gắng thoát ra ngoài. Tôi nhận ra đó là Gin, cậu ấy còn kéo theo cả Claire. Tôi vội vàng chạy đến ôm chầm lấy họ. Thêm một lần nữa tất cả chúng tôi đều an toàn!

CHAPTER 4

Sau khi hạ xong con quái vật, tất cả chúng tôi trở về nhà của Sei và Saitou để nghỉ ngơi.

- Có ai bị thương không? – Sei hỏi

- Không, em ổn!

- Em cũng thế!

*Keng!* Đột nhiên, Gin buông rơi thanh kiếm xuống đất, đứng sững lại nhìn Saitou

- Sai..Saitou….là Saitou-sempai phải không?

- Hử…Ơ!….Ginny đấy à?

Ra là họ đã biết nhau từ trước. Nghe đâu hồi đó, vào những kỳ nghỉ hè, gia đình Gin đều đi nghỉ tại thị trấn này. Lần nào, họ cũng dừng chân ở khu nhà trọ thuộc gia đình Sakurazaki nên Gin và Saitou đã quen nhau từ đó. Có lẽ do lâu ngày mới gặp lại, nên họ có nhiều điều để kể cho nhau nghe, thật hiếm khi tôi nhìn thấy Gin vui vẻ, hoạt bát như thế

- Em tên là Claire à?

- Vâng!

- Mặt em bị trầy rồi nè, để chị giúp nhé!

- Da...ạ…

Sei thấm ướt bông gòn rồi nhẹ nhàng lau vết thương cho Claire. Tôi thấy Sei thật sự luôn quan tâm đến người khác nhưng không hiểu chuyện gì đã xảy ra với chị ấy, tại sao chị ấy phải băng một bên mắt như thế? Dù rất tò mò nhưng tôi vẫn không dám hỏi.

Sáng hôm sau, Sei và Saitou quyết định đi cùng chúng tôi tìm đến nơi có nhiều người sống sót hơn. Claire trông rất vui còn Gin thì tỏ vẻ không có gì nhưng tôi nghĩ cậu ấy cũng vậy. Chúng tôi rời thị trấn sương mù di chuyển đến thành phố gần nhất. Thỉnh thoảng, chúng tôi gặp một vài con quái vật dọc đường, tuy nhiên mọi người đã nhanh chóng “dọn dẹp” chúng.

- Ginny, lâu không gặp lại xem ra kỹ thuật dùng kiếm của em đã tiến bộ rất nhiều!

- Sempai cũng thế, vẫn “bách phát bách trúng” như ngày nào!

- Gin-chan, sao Saitou-sama gọi cậu là Ginny vậy? – Tôi ghé tai hỏi nhỏ

- Ah, hồi nhỏ sempai có thói quen đặt tên thân mật cho người khác, không ngờ giờ lớn rồi mà vẫn gọi tớ kiểu ấy! – Gin khẽ lắc đầu

- Vậy hai người thân nhau lắm nhỉ?

- Uhm…

Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi khó chịu, một cảm giác kỳ lạ mà tôi không thể giải thích nổi. Khi nghe Saitou gọi Gin là Ginny, tôi đã rất ngạc nhiên, sau đó thoáng chút ghen tị vì Saitou biết khá nhiều về Gin còn tôi thì không. Chúng tôi đã ở cạnh nhau 5 năm rồi, đó không phải là khoảng thời gian ngắn, thế mà giờ nhìn lại, tôi nhận ra mình chẳng biết gì về cậu ấy. Trước đây, gia đình cậu ấy như thế nào? Chuyện gì đã xảy ra với họ? Gin hầu như chưa kể cho tôi nghe chuyện gì về bản thân mình. Có mấy lần tôi hỏi han, cậu ấy đều chuyển sang chuyện khác hoặc chau mày nhìn tôi tỏ vẻ không muốn nhắc đến. Thế là sau đó, tôi cũng không dám hỏi thêm nữa

- Yuri!

- Hơ…dạ?

- Em sao thế? Trông sắc mặt em không được tốt lắm! – Sei tỏ vẻ quan tâm

- Em không sao! Em chỉ suy nghĩ chút thôi!

- Sei-sama đừng lo! Cậu ấy có tật hay nghĩ linh tinh – Gin nói thêm vào

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến nơi. Như những nơi khác, thành phố này cũng hoang tàn, đổ nát, tệ hơn nữa nó bị bao phủ bởi một rừng dây leo chằng chịt. Nhìn đâu cũng thấy toàn dây leo, chúng đâm xuyên lòng đường, mọc tràn lan khắp nơi, bám lên các toà nhà rồi rũ xuống như những cánh tay ma quái. Trên các bờ tường, rêu xanh mọc đầy, đủ các màu sắc ghê gợn, cứ như nơi này đã bị bỏ hoang đến cả trăm năm rồi.

- Ở đây tệ quá, mùi mốc meo thật khó chịu – Claire than thở

- Lần này chúng ta phải ở đây một thời gian đấy! – Sei đáp lại

- Sao vậy ạ?

- Bọn chị cần kiếm một người, nghe đâu hắn sống ở đây!

- Người đó là bạn hai chị à?

- Không! Hắn làm việc cho chính phủ, liên quan đến việc nghiên cứu các loại vũ khí sinh học. Nếu còn sống, hắn sẽ phải trả giá cho chuyện này!

Chúng tôi tạm thời chia ra hai nhóm: nhóm Saitou-Gin sẽ tìm nơi trú ẩn an toàn, nhóm còn lại đi tìm thêm lương thực, thuốc men, vũ khí. Tôi, Sei và Claire ghé vào một trung tâm thương mại. Ở đây hoàn toàn không có điện. Sei lấy ra một cây đèn pin, kẹp phía trên đầu súng rồi bảo chúng tôi đi sát sau lưng chị ấy. Trên sàn đầy những dây leo và rêu xanh ẩm ướt, thỉnh thoảng mùi mốc sộc vào mũi làm tôi thấy buồn nôn.

*BỊCH!*

- Gì thế?

- Xin lỗi, em vấp phải thứ gì đó

Tôi lồm cồm bò dậy, tay quờ quạng xung quanh tìm nơi vịn vào. Bất chợt, tôi cảm thấy mình vừa chạm phải cái gì đó mềm mềm, nhớp nháp. Nhìn xuống bàn tay chỉ thấy một lũ dòi trắng to bằng ngón tay cái đang bò lúc nhúc

- ÁÁÁ!!!

- Yuri! Có chuyện gì vậy?

- Nó…nó…

Sei rọi đèn theo hướng tay tôi thì thấy dưới chân tường, một cái xác người đang thối rữa và trương sình lên trông thật khiếp đảm. Từ hai hốc mắt, lũ dòi cứ ngo ngoe thụt ra thụt vào. Claire không chịu nổi, ngồi thụp xuống có vẻ sắp nôn đến nơi, tôi cũng không khá hơn gì. Sau vài giây trấn tĩnh, Sei chậm rãi bước tới gần cái xác xem xét

- Yuri!

- Vâng?

- Em cho chị mượn con dao một chút!

Sei cúi xuống, rạch nhẹ một đường trên cái xác

- Cái này….

- Sei-sama, sao vậy?

- Bên trong xác….trống rỗng, dường như có cái gì đó đã ăn hết phần bên trong

- !!!

- Chúng ta nên rời khỏi đây thôi! - Sei vội vàng đứng lên đưa chúng tôi quay trở ra

Chúng tôi chạy ngược lại cầu thang thoát hiểm, định đi xuống nhưng dây leo đã mọc bao phủ khắp nơi. Chúng mọc nhanh đến chóng mặt, không còn cách nào, chúng tôi phải trở lên tìm lối ra khác. Claire có vẻ lo lắng, cậu ấy cứ nắm chặt cánh tay Sei. Tôi nghĩ phải chi có Gin ở đây, cậu ấy đã có thể chặt đứt toàn bộ mớ dây leo này để chúng tôi thoát ra. *Bộp* Tôi va vào lưng Sei, đang ngơ ngác không hiểu sao hai người đột nhiên dừng lại, tôi bất chợt nhìn thấy phía trước hành lang có thứ gì đó đang đu mình trên trần nhà. Sei vừa hướng đèn về phía nó, nó lập tức di chuyển về phía chúng tôi. “CHẠY ĐI” Sei rút súng ra bắn vào nó. Con quái vật bị đẩy khựng lại vài giây rồi tiếp tục lao đến. Sei tiếp tục nã đạn vào, được một lúc thì nó rơi xuống đất, hình như nó đã chết. Sei rút ra một băng đạn, chưa kịp nạp vào thì một bóng đen khác từ phía sau lao đến. “SEI! COI CHỪNG!” tôi đẩy Sei ra và hứng trọn nhát cào của nó. Bốn cái móng vuốt sắc bén cắm phập vào ngực tôi rồi rạch xuống đau đớn không thể tả. Ngay lập tức, tôi gục xuống đất, dùng tay ôm chặt vết thương nhưng máu cứ túa ra lênh láng. Chỉ vài phút sau, tôi ngất hẳn đi, không còn biết chuyện gì xảy ra sau đó

……………………

“Đau quá! Ngực của mình đau quá!....Mình không thể nhúc nhích được….Chuyện gì thế này….” – Tôi mơ màng, nửa mê nửa tỉnh rồi thiếp đi

……………………

“Ơ…gì thế này….cái gì ươn ướt vừa rơi trúng mặt mình thế nhỉ…..”

…………………….

“Yuri, Yuri tỉnh lại rồi” Vừa mở mắt tôi đã thấy khuôn mặt vui mừng của Claire, cậu ấy vội vàng đi gọi những người khác vào. Họ chạy tới bên cạnh, hỏi han xem tôi đã ổn hơn chưa. Được sự chăm sóc của mọi người, tôi thấy mình thật hạnh phúc. Sei cho tôi uống thuốc giảm đau và giúp tôi băng bó vết thương. Về việc này, chị ấy trông thành thạo hơn Gin. Sực nhớ lại lần sơ cứu trước của Gin, tôi chợt thấy…sợ sợ

- Sei…Sei-sama…

- Sao?

- Ai đã…khâu vết thương cho em vậy?

- Chị đấy, vết thương khá sâu nên mọi người đã rất lo lắng cho em – Sei dừng lại, im lặng nhìn tôi một chút rồi nói tiếp – Cảm ơn em đã cứu chị, Yuri!

- Sei-sama…lần trước chị cũng đã cứu em mà!

Sei mỉm cười, đưa tay xoa đầu tôi rồi trở ra ngoài. Lúc này tôi mới thấy Gin bước vào, tay gác thanh kiếm trên vai, bực bội hỏi:

- Sao bất cẩn thế?

- Cái này không phải là bất cẩn, tớ thấy con gì đó đang lao về phía Sei-sama nên…

- Mệt!

- Gin-chan!

- Mau khoẻ đi! Đừng làm mọi người lo lắng thêm nữa!

Buông xong vài câu cộc lốc, Gin bỏ ra ngoài. Không hiểu sao, ngực tôi bỗng đau nhói, thấy có gì uất ức chẳng thể nói ra…

CHAPTER 5

___________________Character___________________Weapon

___________________ DJ___________________Súng lục Colt Python (loại nòng quay 6 viên)

- Yuri-chan, em thấy sao rồi?

- Giờ em đã thấy khá hơn, vết thương không còn đau nhiều nữa, cũng nhờ mấy ngày nay, Sei-sama đã chăm sóc cho em

- Có gì đâu, em là ân nhân của chị mà

- Chị đừng nói thế…

- Hai người tâm sự xong chưa? – Saitou đột nhiên bước vào

- Saitou-chan, có tìm được dấu vết gì của hắn không?

- Có cái này đây...

Saitou quăng xuống sàn một cái xác thú, nhìn kỹ thì thấy giống như một con chó săn, nhưng nó có đến hai cái đầu, sáu cái chân trông như con chó canh giữ địa ngục trong truyền thuyết

- Đây là một trong những “kiệt tác” của hắn, tớ đã tìm thấy nó ở phía bắc thành phố

- Vậy chúng ta đi ngay thôi! – Sei có vẻ nôn nóng

- Trời gần tối rồi, đi giờ này rất nguy hiểm, sáng mai chúng ta tới đó cũng chưa muộn

Hiện tại, tôi vẫn chưa biết kẻ mà Sei và Saitou đang tìm kiếm là người như thế nào. Hắn đã tham gia nghiên cứu ra những con quái vật làm chết bao nhiêu người, chắc chắn hắn là một kẻ cực kỳ xấu xa, nhưng…vẫn còn nhiều kẻ khác như hắn. Tôi không hiểu sao Sei lại đặc biệt quan tâm đến hắn như thế? Hẳn là trước đây giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

Sáng hôm sau, như dự định, chúng tôi dậy thật sớm để tới phía bắc thành phố.

- Yuri-chan!

- Vâng?

- Lại đây, em vẫn còn yếu, để chị cõng em!

- Ah, không cần đâu, em tự đi được mà!

Thấy tôi chần chừ, Sei bước tới, nhanh nhẹn kéo tay tôi vòng ra phía trước rồi xoay người lại nhấc tôi lên lưng làm tôi không kịp phản ứng gì. Chúng tôi đi bộ qua các dãy phố đổ nát, đâu đâu cũng thấy cỏ cây mọc um tùm như một khu rừng hoang dại. Chừng một tiếng sau, chúng tôi đã đứng trước cửa cái bệnh viện lớn nhất của thành phố. Giờ nhìn nó nằm lẩn khuất trong mớ cỏ dại chẳng khác gì một toà nhà ma quái.

- Mọi người chờ ở đây đi, để Gin với Saitou vào thăm dò trước cho – Gin lên tiếng

- Không, chị sẽ đi! – Sei lập tức phản đối

- Nhưng…

- Gin-chan, em nên chờ ngoài này với Yuri và Claire, em vẫn…

- Được rồi! Em sẽ ở đây! – Gin vội vàng cắt ngang

Dặn dò xong, Sei và Saitou nhanh chóng băng qua đám cỏ dại mọc tua tủa cao đến thắt lưng để tiến sâu vào bệnh viện. Tôi và Claire bước lại gần bờ tường, ngồi xuống, tựa lưng vào đó để nghỉ ngơi. Gin vẫn đứng yên một chỗ, tay ôm khư khư thanh kiếm quan sát xung quanh. Thỉnh thoảng, vết thương trên ngực lại nhói lên, tôi bèn đưa tay nắm chặt cổ áo hy vọng cơn đau sẽ giảm bớt

- Vẫn còn đau à – Claire quay sang hỏi thăm

- Ừ! Một chút thôi!

- Sei-sama thật tốt. Lúc cậu hôn mê, Sei-sama đã băng bó vết thương và ở bên cạnh chăm sóc cho cậu suốt – Claire nhắc đến Sei một cách vui vẻ

- Ừ! Tớ đã làm phiền chị ấy quá nhiều...

- Suỵt!

- Gì vậy Gin?

Chúng tôi nín thở, lắng tai nghe. Dường như có thứ gì đó đang di chuyển…bên phải…bên trái…hướng nào cũng nghe thấy…chúng ở khắp mọi nơi. Tôi và Claire đứng phắt dậy, chạy tới bên cạnh Gin. “GRỪUU!!!” Tôi nhanh chóng nhận ra chúng, những con chó hai đầu, sáu chân giống y như con Saitou đã mang về. Bọn chúng vây quanh chúng tôi, nhe những cái răng nanh nhọn hoắc đang chảy đầy nước dãi chờ đợi cơ hội lao vào xé xác chúng tôi. "GRÀOOO!!!” một con bỗng nhảy về phía Claire. *BỐP!* Claire liền phang gậy vào mặt nó nhưng cái đầu còn lại của nó lập tức ngoạm chặt cây gậy khiến Claire không sao rút ra được. Bất đắc dĩ, Claire đưa chân đạp luôn vào đầu nó túi bụi. Tôi đứng trơ ra chưa biết phải làm gì thì một con khác lao đến. *PHẬP!* Gin nhanh chóng đâm xuyên thanh kiếm vào giữa đỉnh đầu nó như xiên thịt.

- LÀM GÌ MÀ ĐỨNG ĐƠ RA VẬY? – Gin quay sang quát tôi

- Coi chừng, đằng kia còn mấy con! – Claire bắt đầu cuốn quít cả lên

Gin hất tôi sang một bên rồi chạy lại chém tới tấp vào đàn chó. Một lát sau, bọn chúng cũng chết hết, xác nằm la liệt khắp nơi. Gin đưa tay lau mồ hôi trên trán, chống thanh kiếm xuống đất, thở hồng hộc. Tôi không biết tại sao hôm nay trông cậu ấy không được khoẻ, khuôn mặt hơi xanh xao và nhanh chóng kiệt sức, mọi khi cậu ấy có vậy đâu, hay là cậu ấy đang bệnh? *ĐOÀNG!* Có cái gì đó bay sượt qua mặt tôi. Chưa kịp nhận ra chuyện gì thì tôi đã thấy Gin ngã xuống đất

- GIN-CHANNN!!!!

Tôi và Claire chạy lại đỡ lấy Gin, máu cậu ấy túa ra ướt đẫm một bên áo. Mặt Claire trông tái mét, còn tôi thì suýt ngất đi

- Đừng lo, nó chưa chết sớm thế đâu

Một kẻ nào đó chậm rãi từ bệnh viện bước ra. Hắn mặc áo blouse trắng, đeo một cái kính to đùng, dày cộm nhưng vẫn không đủ che hết khuôn mặt hốc hác của mình

- ĐỒ KHỐN! CHÍNH NGƯƠI ĐÃ BẮN GIN PHẢI KHÔNG? – Tôi giận dữ tiến về phía hắn

- Bình tĩnh nào, có trách thì phải trách nó đã giết đàn chó yêu quý của ta trước…HAHAHA…

- NGƯƠI…!

- YURI! – Claire vội vàng ngăn tôi lại, cậu ấy nhìn tôi rồi hất đầu về khẩu súng của hắn nhắc nhở

- Ta đã nói rồi, thật hiếm khi gặp được một kẻ cuồng chiến như nó nên ta sẽ không vội lấy mạng nó đâu HAHAHA…

- Cậu ấy không phải kẻ cuồng chiến!

- HAHAHAHAHA….ngươi nghĩ thế sao? Bất cứ kẻ nào cũng có thể trở thành sát nhân, nhất là những kẻ chém giết không chùn tay như nó. Không sớm thì muộn, nó cũng lấy mạng các ngươi thôi…HAHAHA……

- DJJJJ!!!

Từ trong bệnh viện, Sei và Saitou lao xuyên qua cửa sổ, nhảy từ tầng hai xuống rồi chạy nhanh về phía chúng tôi.

- Ngươi là…

- DJJJJ!!! TA PHẢI GIẾT NGƯƠI!

Sei giương súng lên chưa kịp bắn thì một đàn chó khác đã nhảy ra chắn đường. Sei và Saitou liên tục nã súng vào đàn chó, vỏ đạn rơi xuống đất như mưa. Từ bên trong bệnh viện, một đám chó điên khác lại lao ra. Bọn chúng không chỉ hung dữ mà còn rất dai sức, phải bắn 5-6 phát mới hạ được một con. Đến lúc bắn hết bọn chó thì chúng tôi cũng chẳng thấy gã kia đâu

- DJ! DJ! Hắn đâu rồi?

- Sei-chan, bình tĩnh nào! Chúng ta sẽ tóm được hắn thôi!

- Sei-sama, Saitou-sama! Gin-chan….

Tôi và Claire đã lấy áo buột vết thương cho Gin nhưng chỉ một lát sau cái áo đó cũng ướt đẫm máu. Chúng tôi sợ xanh mặt cầu cứu Sei và Saitou.

- Ginny?!! Ginny bị sao thế này?

- Cậu ấy bị trúng đạn rồi! Sei-sama…Saitou-sama…mau cứu cậu ấy điii!!!

Chẳng nói chẳng rằng, Saitou nhanh chóng bế Gin lên chạy thẳng vào trong bệnh viện

- SAITOU! TRONG ĐÓ NGUY HIỂM! SAITOUUU – Sei vội vàng chạy theo sau

Saitou đưa Gin vào thẳng phòng cấp cứu, sau khi đặt Gin xuống, Saitou mở tung tủ thuốc bên cạnh lấy những thứ cần thiết đưa cho Sei. Sei rạch một đường nhỏ từ vết thương rồi cẩn thận đưa kẹp vào gắp viên đạn ra

- !!!

- Sei! Sao thế? – Saitou lo lắng hỏi

- Đầu đạn này…..hình như là….

- Sao?

- …….không…không có gì….tớ nhầm… – Sei đặt đầu đạn xuống rồi bắt đầu khâu vết thương lại cho Gin

- Sei-sama, cậu ấy sẽ ổn chứ?

- Ừ! May mà hắn chỉ bắn trúng vai nên không có gì nguy hiểm, Gin chỉ bị mất máu quá nhiều thôi…Em ấy sẽ sớm tỉnh lại

Nói xong, Sei trở ra ngoài canh chừng vì lũ quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đây không phải là nơi chúng tôi có thể ở lâu. Tôi không hiểu sao Sei biết tên bác sĩ ấy, tại sao hắn lại gây ra những chuyện này, những lời hắn nói có ẩn ý gì? Hàng đống câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi nhưng bây giờ không phải là lúc tôi nghĩ về chúng, tôi phải chờ cho Gin tỉnh lại…

CHAPTER 6

___________________Character___________________Weapon

___________________ Kol___________________Song đao + Neko-chan

Tại sao? Tại sao lại như thế? Tôi đã tự hỏi câu này hàng chục lần. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không hiểu được. Có cái gì đó khác lạ! Tôi biết thế nhưng đó vẫn chỉ là cảm giác của riêng tôi…

Cuối cùng Gin cũng tỉnh lại. Trong suốt thời gian chờ đợi, chúng tôi không thấy đàn chó đâu nữa, dường như hắn đã đưa chúng đi cùng. Mọi thứ lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có nên chúng tôi quyết định sẽ nghỉ chân tại đây để tiện chăm sóc cho Gin. Từ lúc tỉnh lại tới giờ, cậu ấy không nói gì, đôi mắt lừ đừ, mệt mỏi như người mất hồn, cứ nhìn đâu đó xa xăm.

- Ginny! Em vẫn còn đau à?

- ……..

- ….Ginny! Em sao thế?

- ……..Em ổn!

- Ginny…

- Em muốn nghỉ ngơi! – Gin quay mặt vào trong, kéo chăn đến tận đầu

Chúng tôi nghĩ cậu ấy cần có thời gian để ổn định lại nên trở ra ngoài.

- Yuri, Claire, hai em ở lại đây chăm sóc cho Gin nhé! Bọn chị đi kiểm tra xung quanh một lát sẽ về ngay!

- Vâng ạ!

Lúc này chỉ còn tôi và Claire, chúng tôi ngồi xuống hàng ghế trước phòng cấp cứu chờ đợi.

*Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc!*

Thời gian trôi đi một cách chậm chạp. Xung quanh chỉ còn bóng tối và sự im lặng đến tẻ nhạt. Tôi quay sang Claire tính nói chuyện gì đó nhưng cậu ấy đã thiếp đi từ lúc nào…

*Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc!*

‘Sao Sei-sama và Saitou-sama chưa quay lại nhỉ?’ – Tôi bắt đầu sốt ruột. ‘Còn Gin, cậu ấy chắc đang ngủ, mình có nên vào không?’ – Tôi hết đứng lên đi tới đi lui lại ngồi xuống suy nghĩ vẩn vơ. Chừng một lát, sực nhớ có máy bán nước và bánh kẹo ở cuối hành lang, tôi quyết định đi lấy một ít cho mọi người, hẳn mọi người đã đói rồi. ‘Chỗ đó cũng không xa lắm, mình sẽ quay lại nhanh thôi’ – Tôi tự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net