Dark Age

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title ( Tựa ): Dark Age - Fiction for Yuriers

Author ( Tác giả ): Yuri Honey        Nguồn: http://yurivn.net

Cat/Genre ( Thể loại ): Shoujo-ai, Horror

Rating ( Mức độ ): Nhẹ nhàng

Status (Tình trạng): Ongoing

Summary ( Nội dung sơ khởi ): Đây là fic thứ 4 của Yuri, lần này có sự tham gia của các Yuriers. Nếu có gì hơi quá đáng như tính cách nhân vật không đúng tính members thật thì xin bỏ qua. Tất cả chỉ là...giả tưởng

CHAPTER 1

Yuri thêm phần giới thiệu nhân vật cho mọi người vừa đọc truyện vừa...tưởng tượng ehehhe

____________________Character____________________Weapon

____________________ Yuri___________________Dao xếp

____________________ Gin____________________Trường kiếm (Katana)

____________________ Scorp__________________Tay không chăng?

Tôi không nhớ mọi chuyện bắt đầu từ khi nào. Cái ngày mà thế giới này thay đổi, chìm đắm trong bóng tối, nỗi kinh hoàng gieo rắc khắp nơi…Từ lâu, lâu lắm rồi, khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã có một gia đình hạnh phúc bên ba mẹ và anh trai. Chúng tôi sống trong một căn hộ nhỏ giữa lòng thành phố Tokyo đầy náo nhiệt. Ngày ấy, anh trai vẫn thường cõng tôi trên lưng đi dạo dọc theo con kênh nhỏ gần nhà. Nhưng mà…mọi thứ đã tan biến, chỉ còn lại một mớ ký ức hỗn độn, nhạt nhoà theo năm tháng. Tôi hầu như không còn nhớ được bờ vai rộng của ba, hơi ấm của mẹ và giọng nói ấm áp của anh. Họ đã không còn nữa…

- YU – RI – CHAN !!!

- Vâ..n.g ?!! – Tôi giựt mình nhìn sang. Gin Yasunari tỏ vẻ cau có với tôi:

- Yuri-chan, giờ này cậu còn mơ mộng được à?

- Đâu có, tớ chỉ…

- Thôi! Nhanh lên! Chúng ta phải trở về nhà trước khi bị chúng phát hiện

Vừa nói, Gin vừa chạy qua con hẻm trước mặt, tôi lật đật theo sau. “Nhà” của chúng tôi thật ra chỉ là căn hầm nhỏ - nơi chúng tôi vô tình tìm thấy trong lúc lẩn trốn khắp nơi trong thành phố. Hiện tại, đối với chúng tôi, đây có lẽ là nơi an toàn nhất để ẩn náu. *Cạch !*…*Rắc !*…*Rắc !*…Gin loay hoay khoá chặt cửa hầm bằng 4-5 cái ổ khoá. Nhiều lần tôi nghĩ nếu Gin “lỡ” làm mất xâu chìa khoá thì chắc chúng tôi không cách nào thoát ra được. Ấy là tôi chỉ nghĩ thôi chứ không dám nói ra vì Gin nóng nảy và nghiêm khắc lắm, nhưng có lẽ nhờ thế mà chúng tôi tồn tại được đến bây giờ.

- NÀY ! – Gin ném cho tôi một ổ bánh mì nhỏ

- Lại là bánh mì sao? – Tôi khẽ phàn nàn

- Có đồ ăn là may rồi. Nếu các cửa hàng gần đây hết thức ăn, chúng ta sẽ phải đi xa hơn nữa !

- Làm sao hết được, tớ thấy còn nhiều lắm mà !

- Nhiêu đó mà nhiều gì, chừng một năm là cùng – Gin gắt gỏng

- Thế cậu định ở đây bao lâu chứ? Tớ muốn mình đi nơi khác, nơi nào nhiều người sống sót hơn ý !

- Vậy cậu nghĩ “những thứ” ngoài đó là gì? Những con vật dễ thương, đáng yêu sao? Chúng sẽ xé xác và nhai ngấu nghiến nếu tóm được cậu đấy – Gin nhoẻn miệng cười hăm doạ

Mỗi lần nghe Gin nhắc đến chúng, tôi lại rùng mình sợ sệt, tôi sợ chuyện ấy lại xảy ra một lần nữa…Nỗi ám ảnh đó vẫn luôn đeo bám tôi, đã mấy năm rồi tôi vẫn nhớ như in ngày mà cả gia đình tôi biến mất…

- Lại nghĩ linh tinh rồi ! – Một lần nữa Gin cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, đôi mắt sâu của cậu ấy như nhìn thấy tất cả

- Tớ không có – Tôi trả lời lí nhí trong miệng

- Tớ không thể không để mắt tới cậu, Yuri-chan !

- Hả?

- Lần trước, chỉ sơ xuất một chút mà chúng ta để mất Scorp, tớ không muốn điều đó lặp lại

- Scorp…Tớ nghĩ cậu ấy vẫn còn sống. Có lẽ cậu ấy bị lạc đâu đó… - Tôi cố gắng vẽ lên một tia hy vọng

Tôi nghĩ mọi tai hoạ đều bắt đầu từ con người và có lẽ sẽ kết thúc khi con người bị diệt vong. Đối với con người, mọi thứ không bao giờ là đủ. Thế nên, dù chiến tranh đã kết thúc từ lâu, dù mọi người đã được sống trong yên bình thì chính phủ các quốc gia vẫn chưa muốn dừng tay. Họ bí mật nghiên cứu vũ khí để đáp ứng sự hiếu chiến, hiếu thắng của mình. Kết quả, chúng ta nhận được gì? Một thế giới đổ nát, hoang tàn, một nền văn minh bị vùi lấp, các con quái thú nhan nhản khắp nơi. Tôi có thể nói đây là thời kỳ đen tối nhất đặt dấu chấm hết cho loài người.

Cũng là ngày này cách đây 5 năm, ngày mà tai hoạ ập đến. Khi mọi người vừa an giấc thì tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, người dân nhốn nháo đổ ra đường, la hét, hoảng loạn, không ai biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Loa phát thanh vang lên trấn an, yêu cầu mọi người trở vào nhà, khoá kín cửa và….chờ đợi. Đến được giữa đêm thì trật tự không còn, xe quân đội xuất hiện khắp nơi, tiếng súng nổ, tiếng la khóc, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Từ cửa sổ, chúng tôi thấy có thứ gì đó tràn vào thành phố, lao vào những căn nhà gần đó. Thứ gì đó….KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI.

- Seni ! Con lên lầu gọi Yuri xuống mau ! Tokine ! Em thu dọn những thứ cần thiết rồi chúng ta đi ngay !

Ba tôi lao ra khỏi nhà, lấy xe chở cả gia đình tôi di tản. Chúng tôi cũng không rõ nên đi đâu, chỉ theo dòng người đang đổ xô ra khỏi thành phố. Bất ngờ có cái gì đó nhảy chồm ra trước đầu xe khiến ba tôi lạc tay lái. Phút chốc, chiếc xe lật nhào, trượt dài tông vào dãy nhà bên đường rồi mới dừng hắn.

- YURI ! YURI !

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi nghe tiếng gọi của Seni. Anh ấy lôi tôi ra khỏi xe rồi cõng tôi chạy khỏi nơi đó. Mãi đến khi tỉnh hẳn, tôi nhận ra ngoài Seni và tôi, xung quanh không còn một bóng người, đồ đạc, xe cộ nằm la liệt khắp nơi

- Onii-chan, ba mẹ đâu rồi? – Tôi ngơ ngác hỏi Seni

- Ba mẹ… - Seni ngập ngừng nhìn tôi, không nói nên lời

*Grừ..u..u* Có thứ gì đó tiến về phía chúng tôi. Tôi không biết phải gọi nó là gì. Nó có hình dáng khẳng khiu như con người nhưng lớp da lại màu xanh nhạt nhẽo, nhớp nháp, xấu xí như ốc sên. Trên mặt nó chỉ có hai cái hốc đen sâu ngoáy và vài cái răng nhọn lỏm chỏm chỉa ra từ nơi tôi đoán là miệng nó.

- Oni…i….- cha..n… - Tôi run bắn người, vội vàng núp sau lưng Seni

- Đừng sợ, có anh ở đây ! – Seni nhặt vội một thanh sắt gần đó đứng che chắn cho tôi

Con quái vật grầm grừ một chút như thăm dò con mồi rồi đột ngột lao về phía chúng tôi. *BỐP !* Seni quất mạnh thanh sắt vào mặt nó làm nó chùn bước trong giây lát

- CHẠY ĐI !

- Nhưng…

- CHẠY ! CHẠY ĐI ! ANH SẼ ĐUỔI THEO SAU ! – Seni hét lớn

Nghe lời Seni, tôi đã chạy, chạy thật nhanh. Tôi không nhớ mình đã chạy được bao xa, chỉ nhớ khi tôi dừng lại, trời đã hửng sáng. Chỉ sau một đêm, bộ mặt thành phố đã biến đổi hoàn toàn, thành phố gần như đã….chết ! Tôi ngồi xuống một góc chờ đợi, tôi đợi Seni đến, tôi nghĩ anh ấy sẽ nhanh chóng tìm ra tôi và chúng tôi sẽ sớm gặp lại ba mẹ thôi. Thời gian chậm chạp trôi qua, cứ sau 1 tiếng, niềm hy vọng của tôi càng nhỏ lại, tôi bắt đầu cảm thấy sợ. “Sao onii-chan chưa đến đón mình ? Chắc onii-chan sắp đến rồi !” những suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi.

*Soạt* Giật mình, tôi vội đứng lên nhìn về hướng phát ra tiếng động. Trong một thoáng, tôi đã vui mừng vì nghĩ đó là Seni

- Onii…

- Grừu…

- !!!

Nó ! Lại là nó ! Hay đó là một con khác y như thế ?!! Tôi lúng túng không biết phải làm gì. Chẳng còn Seni bên cạnh nữa, tôi phải làm sao đây ? Không có thời gian suy nghĩ, tôi cắm đầu chạy thật nhanh. Một con khác xuất hiện, rồi thêm vài con nữa, chúng ở khắp mọi nơi. Không còn đường để chạy, tôi đứng yên một chỗ chờ cứu tinh đến… hay chờ….chết cũng nên.

- Này ! Cậu tính đứng đó làm bữa điểm tâm cho bọn chúng à?

Một giọng nói từ đâu vang lên, tôi nhìn sang thì nhận ra một cô gái đang ngồi vắt vẻo trên chiếc xe tải gần đó

- Giúp tôi với !!! – Tôi la lên cầu cứu

- ….

Đám quái vật lao về phía tôi, quá sợ hãi, tôi chỉ còn biết nhắm tịt mắt lại chịu trận. * Rẹttt !!!* Có thứ gì đó ươn ướt bắn đầy mặt tôi, tôi đưa tay quệt lấy rồi mở mắt ra nhìn

- ÁÁÁÁ ! MÁUUUU !!!

*Bịch !*

………………..

- Ohhh, Gin-chan, cậu đã giải quyết xong đám này rồi à? Sao nhanh thế, tớ còn chưa kịp ra tay

- Scorp, chắc tại cậu núp kỹ quá nên chạy ra không kịp chứ gì

- Hìhì…cậu lại nói thế nữa rồi…Ủa, ai đây, sao nằm ngủ ở đây nhỉ?

- Ngủ gì, cậu ta sợ quá ngất xỉu rồi, cậu cõng cậu ta đi, chúng ta phải rời khỏi đây nếu không sẽ không theo kịp mọi người

- Sao tớ phải cõng cậu ấy? – Scorp càu nhàu

- Vậy tớ phải làm luôn à? – Gin lườm

- Ơ…không…tớ làm…

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Gin và Scorp…

CHAPTER 2

____________________Character____________________Weapon

____________________ Claire_________________Gậy bóng chày

____________________ Za____________________Dao găm?!!

____________________ Baad__________________Dao phay?!!

”CỨU! CỨU TÔI VỚI! ÁÁÁ…..” Giữa đêm, chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng la của ai đó. Gin ngồi bật dậy, lắng tai nghe ngóng rồi chụp lấy thanh kiếm bên cạnh lao ra ngoài. Tôi định chạy theo nhưng bị ngăn lại:

- Yuri, cậu ở yên trong này, đừng làm vướng chân tớ!

Nói xong Gin chạy đi, mất hút trong màn đêm để tôi lại một mình trong căn hầm tối với ánh đèn yếu ớt. Tôi cảm thấy bồn chồn lo lắng, tay nắm chặt con dao xếp cầu mong Gin mau quay lại. Một lát sau, Gin trở về, vai dìu theo một cô gái.

- Gin-chan! Cậu bị thương à??? Người đầy máu thế kia! Cậu bị thương ở đâu vậy??? – Tôi cuốn quít lên

- Ngốc! Không phải máu của tớ!

Gin đặt cô gái xuống rồi kêu tôi đi lấy hộp cứu thương.

- Yuri, cậu xỏ kim, rồi hơ nóng nó cho tớ

- Cậu…cậu…định làm gì vậy? – Tôi ngơ ngác

- Khâu vết thương cho cô ấy – Gin nói giọng chắc nịch

- HẢ!!! KHÂU…!!! CẬU NÓI THẬT CHỨ?

- Nhìn tớ giống đang đùa lắm à?

Gin nhanh chóng tiêm thuốc tê rồi may vết thương trên cánh tay cô gái lại. Tôi sợ đến mức không dám nhìn, phải quay sang chỗ khác. Dọn dẹp xong, tôi liền hỏi:

- Gin-chan, cậu từng học qua sơ cứu à?

- Không!

- Thế sao cậu biết tiêm thuốc và may vết thương?

- Không biết thì làm đại!

- Trời!!!

Tôi nhìn sang, cô gái vẫn chưa tỉnh lại. Suốt đêm đó, tôi và Gin phải thay nhau canh chừng xem cô ấy có ổn không. Mãi đến sáng hôm sau, cô ấy mới tỉnh giấc và kể cho chúng tôi nghe về bản thân. Cô ấy tên Claire Sumimora, đến từ bên kia thành phố.

- Cậu tới đây làm gì?

- Tớ đi tìm đứa em bị thất lạc

- Cậu đi một mình à?

- Ừ!

- Cậu thật là…

- NGỐC! – Gin chen ngang

- Oái! Gin-chan, cậu không nên nói thế!

Gin không thèm đáp lại mà chỉ bỏ ra ngoài. Tôi ngại ngùng quay sang Claire giải thích:

- Claire đừng để ý, tính cậu ấy là vậy đó…tớ thấy cậu rất dũng cảm

- Không sao, tớ hiểu mà. Tớ cũng thấy mình ngốc thật, tớ cứ nghĩ tớ có thể tự xoay sở mọi thứ…

Tôi vỗ vai Claire vài cái động viên. Chúng tôi đã mau chóng kết thân với nhau trong thời gian ngắn, có lẽ do giữa chúng tôi có khá nhiều điểm tương đồng: mất người thân, không có khả năng tự vệ và được Gin giúp đỡ. Ở với tôi và Gin một thời gian, khi vết thương của Claire bắt đầu lành hẳn, cậu ấy quyết định tiếp tục lên đường tìm em mình. Gin có vẻ thờ ơ khi nghe chuyện đó, cậu ta thật sự không muốn rời khỏi nơi này. Tôi nghĩ rằng “thêm 1 người sống sót là thêm 1 hy vọng”. Tôi không thể giữ chân Claire, biết đâu em của Claire đang ở đâu đó chờ Claire đến giúp, giống như ngày trước, tôi cũng chờ anh trai mình nhưng anh ấy…đã không đến được. Thoáng nhớ lại chuyện cũ, tôi cảm thấy mũi mình cay cay. Phải vất vả lắm, tôi mới thuyết phục được Gin đi cùng

…………………………………..

- Chúng ta sắp ra ngoại ô rồi, không biết bây giờ ngoài đó thế nào? – Claire vui vẻ bắt chuyện

- Chắc trên cánh đồng đầy những con quái vật đứng chờ - Gin lạnh lùng đáp

- Gin-chan, cậu không thể nói gì khác đỡ sợ hơn à?

- Này, ba đứa kia – Một giọng nói lạ cắt ngang – Muốn sống thì đưa tiền đây!

*BỐP!* Thêm một tên khác xuất hiện cốc lên đầu tên kia:

- Za-kun, mày làm gì thế? Sao đánh tao?

- Đánh là đúng rồi, tao định cốc cho mày thêm vài cái đây! Tao đã nói là chúng ta chỉ cướp lương thực, vũ khí, thuốc men thôi, mày tính cướp tiền làm quái gì thế Baad?

- Ờ ha, tại tao quen miệng…Này ba nhỏ kia, mau đưa….Oái! Bọn nó đâu cả rồi?!!

- Còn đứng đó làm gì, đuổi theo mau!

…………………………………

Trong lúc 2 tên cướp “kỳ quặc” mải mê cãi nhau, chúng tôi đã chuồn mất dạng. Trời chập choạng tối, chúng tôi tìm được một trạm xăng dầu bỏ hoang để tá túc. Gin lấy ra một sợi xích quấn quanh hai tay nắm cửa để chắc chắn không có con gì vào đây được trong khi Claire bận rộn quét dọn rồi trải một tấm chăn lớn để chuẩn bị chỗ ngủ cho chúng tôi. Tôi tranh thủ nhìn khắp cửa hàng, còn rất nhiều đồ ở đây: sách báo, băng đĩa, dụng cụ, ngay cả thức ăn cũng còn y nguyên trên giá.

- Có vẻ mấy người ở đây đi gấp đến mức không kịp mang theo gì cả - Tôi nhận xét

- Cậu nghĩ vậy à?

Gin đưa tay chỉ một vệt máu dài, khô queo, màu nâu thẫm trên sàn chạy dài từ trong quầy tính tiền ra tận ngoài cửa. Thật không biết thứ gì đã gây ra chuyện này. Suốt đêm, tôi trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được, tôi cứ tưởng tượng đủ thứ và sợ sẽ có con gì đó vào đây kéo lê chúng tôi ra như thế. *Sột..soạt…sột…soạt* đến giữa khuya, tôi bị đánh thức bởi thứ âm thanh khó chịu, nó cứ lặp đi lặp lại mãi. Tôi quay qua, định lay Gin và Claire dậy thì không thấy họ đâu cả. Hoảng hốt, tôi tính gọi lớn nhưng một bàn tay từ phía sau nhanh chóng bịt miệng tôi lại. Quá sợ hãi, tôi vùng vẫy một lát mới nhận ra Gin và Claire, họ chỉ lên tấm kính lớn gắn ở mặt trước tiệm. Từ bên trong, tôi có thể thấy rõ….một đàn gì đó đang bò lúc nhúc phủ gần hết tấm kính. Phải có đến trăm con! Mỗi con to bằng bàn tay, trơn láng, đen xì, ẩm ướt như con đỉa. Đúng là chỉ trông như con đỉa thôi chứ không phải vì đỉa thì làm gì có nhiều con mắt đỏ li ti trên đầu như thế.

- Bọn nó là gì vậy? – Tôi hỏi nhỏ

- Không biết!

- Bọn nó đang tìm cách vào đây thì phải? – Claire chỉ cái lỗ thông gió phía trên tường

Thật kinh dị khi thấy mấy cái mình mềm xèo của bọn chúng đang cố gắng uốn éo, luồn lách để lọt được vào đây. *Bộp! Bộp!...Bộp!* Tôi rùng mình khi nghe tiếng từng con rớt xuống từ lỗ thông gió. *Bẹp!...*

- Gin!!! Cậu làm gì thế?

- Không thấy à, đạp chết bọn chúng chứ làm gì!

Gin thản nhiên đưa chân ra đạp từng con một trong khi tôi đã leo tót lên quầy tính tiền đứng từ lúc nào. Claire cũng dũng cảm không kém, cậu ấy vơ lấy cây gậy bóng chày trong góc đập từng con văng dính vào tường…*Lẹp bẹp…lẹp bẹp…* thứ tiếng đó làm tôi nổi da gà. Từ người chúng, chảy ra thứ nước gì nhơn nhớt, xanh lè và….bốc mùi thối rữa

- Khỉ thật, mấy con này hôi quá – Gin làu bàu cởi quăng đôi giày rồi lấy một đôi khác trong tiệm mang vào

- Yuri! Lấy gì chặn lỗ thông gió đi! – Claire lên tiếng

Tôi lúng túng không biết lấy cái gì nên vơ đại tấm áo mưa trên kệ rồi dùng băng keo dán quanh lỗ thông gió. Đến gần sáng, không hiểu chúng kéo đi đâu mất, ít ra thì giờ chúng tôi vẫn còn sống sót

CHAPTER 3

Đã bổ sung hình nhân vật ở các chapters trước

____________________Character____________________Weapon

____________________ Sei_________________Súng lục No.XK918

____________________ Saitou______________Súng lục No.XK918

Chúng tôi rời trạm xăng cũ đi bộ được vài ngày thì tới một thị trấn ven biển. Khắp nơi trong thị trấn bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, nặng trĩu, xen lẫn trong đó một mùi hôi nồng kỳ lạ. Tôi tháo kính xuống lau vào áo mấy lần vẫn không thể thấy gì xung quanh, trước mắt tôi chỉ là những bóng đen mờ mờ ảo ảo thấp thoáng sau đám sương trắng đục ngầu. Tâm trạng bất an, tôi với tay nắm vạt áo Gin để tránh bị lạc, Claire thấy thế cũng làm theo

- Hai cậu cứ y như cún con! – Gin quay lại châm chọc

- Tại….mắt kính bọn tớ bị mờ mà – Tôi chống chế

- Mùi này…kinh quá, không biết mùi gì nữa? – Claire nhăn mặt

- Mùi xác đang thối rữa đấy! – Gin lại bắt đầu hù doạ chúng tôi

Tôi không thích ở lại nơi này chút nào nên cứ nằng nặc đòi quay ra nhưng Gin bảo thức ăn dự trữ sắp hết, hy vọng chúng tôi có thể kiếm được chút gì ở đây. Chúng tôi sục sạo khắp nơi trong thị trấn, thỉnh thoảng tôi lại va vào cái gì đó, thật sự chúng tôi không thể thấy nhau dù chỉ đứng cách xa vài mét.

- Gin-chan, Claire-chan, hai cậu đâu rồi???

- Bên này!

- Tớ không thấy! Bên này là bên nào? – Tôi rối cả lên

- Bên này nè! Ở đây!!!

- Tớ chẳng thấy gì hết!!! – Tôi mò mẫm trong đám sương mù không rõ họ ở hướng nào, âm thanh gần như đọng lại

Một lát sau, tôi thật sự lạc mất họ. Càng chạy loanh quanh tìm, tôi càng trở nên mất phương hướng. Bỗng có thứ gì đó quấn chặt chân tôi, giựt mạnh làm tôi ngã nhào xuống mặt đất, rồi nó bắt đầu lôi tôi về phía nó. Tôi sợ hãi, ra sức vùng vẫy nhưng cho dù đạp mạnh cỡ nào, nó cũng không buông ra. Nó kéo lê tôi chừng 10 mét rồi bắt đầu siết chặt cơ thể tôi. Tôi nhận ra có cái gì đó ươn ướt, nhão nhoẹt đang bao phủ từ dưới chân rồi lên dần đến tay…."Mình đang bị nuốt!!!" tôi vội vàng lấy con dao xếp trong túi ra đâm mạnh vào thứ kinh tởm ấy, một nhát….hai nhát….không ăn thua, nó gần như nuốt cả người tôi vào trong. “Tiêu rồi!” khi tôi chắc chắn điều đó thì bên ngoài vang lên vài tiếng súng. “Gin ơi, Claire ơi…” Khắp người tôi bị bao phủ bới lớp chất nhầy dinh dính, nóng rát của con quái vật. Tôi có cảm tưởng mình đang bị phân huỷ dần dần trong bụng nó. Một cảm giác thật đáng sợ! Tôi gần như thiếp đi, bỗng một cánh tay bất ngờ thọc sâu vào trong tóm lấy tôi rồi kéo tuột ra ngoài. Tôi rơi xuống đất, nằm yên, không sao nhúc nhích nổi. Trong lúc mơ hồ, tôi chỉ còn nhớ mang máng ai đó đã ẵm tôi lên rồi đưa tôi đi.

- Hơơ…đây là đâu?

- Em dậy rồi à?

Tôi nhìn sang thấy một cô gái có mái tóc dài màu nâu nhạt với miếng băng che một bên mắt đang ngồi cạnh. Cô ấy nhẹ nhàng đỡ tôi dậy:

- Em thấy sao rồi? Vẫn ổn chứ?

- Dạ, em thấy khoẻ rồi, lúc nãy chị đã cứu em phải không?

- May là chị đi ngang qua, em tới đây một mình à?

- Em đi với hai bạn nữa nhưng bọn em bị lạc nhau rồi… - Tôi thút thít

- Em tên gì? – Cô gái cúi xuống ân cần hỏi han tôi

- Em là Yuri Zenjirou

- Còn chị là Sei Sakurazaki

- Sei-chan! Cô bé kia đã tỉnh dậy chưa?

Một cô gái khác bước vào. Thật ngạc nhiên là cô ấy trong giống y chang Sei từ vóc dáng, khuôn mặt cho đến giọng nói, chỉ khác là tóc của cô ấy thì ngắn ngang vai. Thấy tôi đang tròn xoe mắt kinh ngạc, Sei lên tiếng:

- Yuri, đây là Saitou, em song sinh của chị!

- Ah, hèn chi hai người giống nhau quá, có chị em song sinh với mình hẳn là vui lắm!

- Không dám đâu, cãi nhau suốt ngày đấy! – Saitou tỏ vẻ phản đối

Thấy tôi đã khoẻ, họ quyết định giúp tôi tìm Gin và Claire. Hình như họ ở đây đã lâu nên rất thông thạo mọi ngóc ngách trong thị trấn. Chúng tôi đi lòng vòng tìm kiếm nửa ngày vẫn chưa thấy đâu.

- Có bao giờ hai người đó cũng chui vào bụng quái vật nằm rồi không? – Saitou thắc mắc

- Không có đâu, Gin-chan mạnh lắm, cậu ấy không chịu thua con quái vật nào đâu!!!

Thấy tôi chực khóc, Sei xoa đầu tôi vài cái dỗ dành

- Này, ba đứa kia, muốn sống thì đưa tất cả mọi thứ đây – Một giọng nói vừa lạ vừa…quen vang lên

- Baaddd!!! Mày lựa nơi quái quỷ gì thế này, sương mù dày đặc thế thì thấy gì mà cướp?!!

- Tại tao nghĩ ở đây chúng ta dễ….ra tay hơn

*PANG!* - Một viên đạn bay sượt qua mặt tên cướp làm hắn đứng đơ ra như tượng. Tôi quay sang thấy Saitou đang ung dung lau lau khẩu súng ngắn trên tay

- Ơ…hơ…bọn nó có….súng!

- Tao…đã nói…mày đừng…chọn chỗ này mà…

- CHẠY THÔI!!!

Hai tên cướp nhanh chóng chạy mất hút vào đám sương mù.

- Saitou-chan, cậu bắn bọn họ làm gì, lẽ ra chúng ta có thể yêu cầu họ đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net