Ending

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng sáng bắt đầu vẽ lên từng nét rõ rệt trên khuôn mặt của Taehyun, hắn dần mở mắt ra. Người bên cạnh hắn vẫn còn đang ngủ, cậu vẫn ôm chặt hắn không buông. Hắn nhìn cậu rồi mỉm cười, tay không chủ động được mà đưa tay vuốt lấy khuôn mặt thiên thần của cậu. Đến tận giờ phút này, Taehyun vẫn có cảm giác như lúc đầu gặp Beomgyu, thật sự càng nhìn lại càng thấy quen thuộc. Hắn không hiểu tại sao, nhưng khuôn mặt của cậu làm hắn gợi nhớ lại người bạn thời thơ ấu mà hắn đã bỏ đi không nói một lời nào...

Một buổi sáng nọ, bầu trời hơi tối sầm lại, mây đen kéo đến đột ngột khiến tâm trạng của ai cũng thấy não nề. Cậu bé Taehyun đang ngồi trong nhà với tâm trạng bứt rứt, cậu cũng không hiểu tại sao cậu lại như thế. Nhưng cậu sắp xa nơi này, sắp xa cảnh vật và con người ở đây. Đặc biệt là cậu phải xa anh hàng xóm mà cậu chơi từ nhỏ, Beomgyu.

Taehyun thích anh, rất rất thích. Và anh cũng thích cậu. Hai người đã chơi chung với nhau từ lúc nhỏ nhờ quan hệ bạn bè của ba mẹ hai bên. Beomgyu tuy là anh lớn, nhưng trông tính cách lại trẻ con hơn Taehyun. Taehyun suy nghĩ trưởng thành, cậu còn học rất giỏi và gia đình còn có điều kiện. Đây cũng là lý do mà ba mẹ cậu sắp xếp cho cậu sang Mỹ để đi du học.

Taehyun ngồi ở phòng khách, mắt cậu hướng về phía những đám mây xám xịt kia. Cậu đang lâng lâng như chúng vậy, không biết có nên nói cho Beomgyu nghe về việc cậu rời đi không, hay là im lặng bỏ đi để anh ấy không phải đau buồn nhiều. Taehyun khẽ thở dài, cậu đang đứng giữa hai quyết định khó khăn. Cậu không muốn anh buồn, cho dù bây giờ cậu có chọn cái gì thì anh cũng sẽ buồn. Cách duy nhất để Beomgyu không buồn là Taehyun không đi, nhưng vốn dĩ điều đó không thể xảy ra.

Taehyun chuẩn bị lên máy bay, trời đã dần nắng lên sau cơn mưa dữ dội làm cho chuyến bay bị delay. Taehyun chỉ nghĩ về Beomgyu, cậu không biết anh sẽ thế nào nếu không thấy cậu? Là kêu gọi liên tục, hay sẽ bỏ cuộc và quay lưng đi?

Taehyun bước từng bước nặng trĩu lên máy bay, cậu ngoái đầu lại với một chút hi vọng viễn vong rằng, người cậu đợi sẽ tới gặp cậu lần cuối. Nhưng viễn vong thì mãi mãi sẽ chẳng có thật, Taehyun quay đầu và bước thẳng một mạch vào trong. Máy bay cất cánh, cậu rời xa nơi này một cách im lặng và cũng đau buồn nhất.

Beomgyu vừa chơi thắng được trò bắn bi với những đứa bạn hàng xóm, anh liền chạy ngay sang nhà Taehyun để khoe với cậu. Nhưng căn nhà đã đóng cửa, không một bóng người. Beomgyu liên tục gọi tên Taehyun, nhưng thứ nhận lại được là sự im lặng. Anh bắt đầu thấy lo lắng, trời đang dần tối lại. Cơn mưa ào tới không chút nghĩ ngợi, mặc cho cậu bé nhỏ đứng đó miệng vẫn kêu liên tục trong vô vọng. Beomgyu bị cảm sau đó, anh đã nằm ở nhà hai ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng của người anh muốn gặp. Beomgyu khóc, anh khóc rất nhiều. Vì nhớ cậu, vì cậu đã để anh lo, và cũng vì cậu mà anh bệnh.

Mấy hôm sau, Beomgyu nhận được tin từ những người bạn rằng Taehyun đi Mỹ. Vốn dĩ anh biết Taehyun không còn ở nơi này kể từ cái hôm anh đứng trước nhà cậu, nhưng cái khiến anh buồn là cậu lại giấu anh. Anh không biết cậu làm thế để làm gì? Là để anh không buồn sao? Cậu sai rồi! Cậu mất tích không còn dư lại một chút dấu vết, đó mới chính là điều khiến anh buồn. Beomgyu lặng lẽ sải bước trên con đường sông Hàn đầy hoa anh đào. Mùa xuân nào anh cũng cùng đón Tết với cậu, nhưng năm nay, Tết ở Seoul lại thiếu vắng hình bóng của một người. Hay nói cách khác, trái tim Beomgyu cảm thấy trống vắng hẳn. Mắt anh nhìn vào chiếc vòng tình bạn mà Taehyun đã tặng anh trước đó để anh và cậu cùng đeo cặp, lặng thầm lâu đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má rồi nở một nụ cười gượng.

Nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại...

Sự cử động của Beomgyu kéo Taehyun ra khỏi những nỗi nhớ trong quá khứ. Hắn gần như đã khóc khi nhớ về cảnh tượng hắn bỏ đi không một lời từ biệt nào, để người kia ở lại trải qua nỗi nhớ một mình tại đất Seoul này. Taehyun cúi xuống nhìn con người đang cố mở cặp mắt còn lơ mơ ra, hắn khẽ mỉm cười rồi đặt một nụ cười ngọt ngào lên trán cậu. Beomgyu mở mắt ra, khi thấy rõ được khuôn mặt của Taehyun, cậu nở một nụ cười với hắn rồi lại chui rúc vào trong lòng hắn mà ôm hắn thật chặt. Cậu đưa mũi lên hít lấy mùi bạc hà thơm phứt trên cổ hắn, rồi cười mãn nguyện.

'Dậy đi nào, bé yêu.' Thấy Beomgyu vẫn nằm lỳ đó và có dấu hiệu sẽ ngủ tiếp nên Taehyun hối thúc cậu.

'Ưmmmmm...' Beomgyu rên khẽ lên, tỏ vẻ nũng nịu rằng chưa muốn bước ra khỏi giường.

Taehyun cười trừ trước sự đáng yêu của đối phương. Hắn chủ động rời khỏi giường trước, hắn nghĩ cậu cũng sẽ theo hắn thôi. Và đúng như thế, ngay lúc Taehyun làm cánh tay của Beomgyu rời ra khỏi thân hình của mình, cậu đã nhăn mặt lại rồi. Beomgyu tỏ vẻ hờn dỗi, cậu đứng phắt dậy và đi vào toilet vệ sinh cá nhân. Taehyun chỉ biết bó tay, hết cách để nói với một người vừa hay làm nũng vừa dễ giận như Beomgyu. Nhưng hắn nghĩ cậu như thế mãi cũng được, đối với hắn thì đáng yêu lắm.

Beomgyu thực hiện các thao tác vào những buổi sáng sau khi ngủ dậy xong, cậu bước từ phòng vệ sinh ra. Taehyun đang ngồi ở trên giường để đợi đến lượt mình. Thấy hắn, cậu liền thay đổi sắc thái khuôn mặt để nhìn hắn rồi đi ra cửa phòng. Đột nhiên Taehyun lên tiếng khiến cậu khựng lại.

'Hôm nay được nghỉ, anh có muốn đi đâu chơi không?'

'Hả? Đi...chơi á?' Beomgyu quay người lại.

Taehyun gật đầu với người kia, rồi hắn đi thẳng vào toilet mà không chờ đợi cậu trả lời. Beomgyu chỉ đứng ở đó, có vẻ như cậu đang suy nghĩ địa điểm để đi chơi. Phải rồi, từ lúc quen Taehyun, cậu vẫn chưa được đi chơi với hắn lần nào. Vì vậy lần này, cậu muốn có một buổi đi chơi đầu tiên với hắn thật đúng nghĩa.

Beomgyu xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng. Taehyun từ trên phòng xuống, vừa thấy cậu, hắn liền chạy lại ôm cậu từ phía sau khiến cậu giật mình. Nhưng rồi vẫn để im cho hắn ôm. Taehyun để mũi của mình hõm cổ của cậu và hít lấy hít để.

'Sao nào? Anh muốn đi đâu?' Taehyun buông cổ Beomgyu ra, rồi thì thầm vào tai cậu.

Beomgyu lại tiếp tục suy nghĩ. Thật sự là ở đất Seoul này có quá nhiều nơi để cậu lựa chọn. Cậu muốn đi những nơi đơn giản như một cuộc hẹn hò bình thường, nhưng cậu cũng muốn đến một nơi thật sang trọng và lãng mạn. Đầu Beomgyu vụt qua một suy nghĩ, nhưng rồi vội dập tắt đi. Cậu muốn về Daegu, quê nhà của mình chơi. Nhưng quê cậu rất xa với nơi cậu đang sống, nên cậu không muốn nói ra vì sợ làm phiền người kia. Beomgyu thở hắt ra, rồi quay người vào trong tiếp tục làm công việc của mình.

'Hay anh muốn về Daegu?'

Beomgyu bị nói trúng suy nghĩ một cách bất ngờ, cậu vội quay phắt người lại. Mắt cậu trợn tròn nhìn hắn, cậu đang không ngờ rằng hắn có thể đoán trúng phóc những gì cậu đang nghĩ. Taehyun nhếch lông mày lên nhìn cậu, ý muốn hỏi những gì hắn nói có đúng không. Bắt gặp được cái nhếch lông mày kia, Beomgyu khẽ giật mình. Cậu cúi xuống và gật nhẹ đầu.

'Nếu vậy thì đi thôi.' Taehyun mỉm cười, hắn siết chặt eo của Beomgyu lại.

'Nhưng anh sợ phiền-

Taehyun cắt ngang 'Beomie, em có thể phiền việc này việc kia. Nhưng với anh, thì không - bao - giờ.' Taehyun nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.

Beomgyu thở phào nhẽ nhõm, cậu cười thật tươi như vừa mới trút bỏ được một thứ nặng nề gì đó trong lòng.

'Taehyun, cảm ơn em.' Beomgyu nhỏ nhẹ.

'Được rồi, không cần cảm ơn đâu. Ăn sáng nhanh rồi đi luôn nhé?'

'Đi luôn sao?' Beomgyu bất ngờ.

'Phải rồi, chứ anh định khi nào?'

Beomgyu lắc đầu, rồi lại gật đầu. Cả hai cùng tiến lại phía bàn ăn, xử lý thật nhanh buổi sáng rồi chuẩn bị đồ đạc để đi. Beomgyu rất háo hức, vì đây là lần đầu cậu về lại quê kể từ lúc lên Seoul. Và lần này cậu còn được đi với người yêu cậu nữa. Beomgyu vừa dọn đồ vào vali, lòng cậu vui sướng không thôi. Cậu mong rằng chuyến đi lần này sẽ thật vui vẻ.

Cả hai xuất phát lúc gần trưa, và đến nơi khi trời đã dần chuyển sang màu đen. Không khí ở Daegu khá dễ chịu, và bây giờ là thời gian đang chuyển sang xuân nên thời tiết ở đây rất ấm áp. Vừa tới nơi, Beomgyu vội chạy xuống xe và dang rộng hai tay ra, ngước mặt lên trời để hít thở bầu không khí nơi này. Cậu rất vui, miệng cười liên hồi không ngớt. Taehyun đứng phía sau cậu, hắn bất giác bật cười thành tiếng vì sự đáng yêu kia của Beomgyu. Thấy được người yêu mình vui như thế, hắn cũng vui theo.

Beomgyu đưa Taehyun về nhà cậu, ngôi nhà không một bóng người trong mấy năm qua. Vì đã bị bỏ lâu nên căn nhà khá bụi bặm. Hai người cùng nhau dọn dẹp và nghỉ ngơi. Đến tối, Taehyun dẫn Beomgyu ra ngoài ăn và mua một số đồ dùng cần thiết. Beomgyu đã rất vui, miệng cậu cười không ngớt. Cậu không nghĩ rằng chuyến đi này sẽ vui đến thế.

Cả hai đi dạo dọc theo con sông Nakdong. Hai người dừng chân và ngồi xuống bãi cỏ quanh đó. Mắt Beomgyu nhìn xa xăm về phía trước, nhưng trái tim cậu đang đập từng nhịp vì con người bên cạnh. Hôm nay hắn rất chi ôn nhu với cậu, dù cậu cố tình giận hắn hay làm nũng hắn cũng không than phiền. Cậu cảm thấy biết ơn hắn vì điều đó, và cũng biết ơn cuộc đời vì đã để cậu gặp hắn. Beomgyu khẽ liếc mắt sang con người bên cạnh, thì phát hiện hắn cũng đang nhìn cậu. Cậu giật mình, vội đưa ánh mắt sang nơi khác. Một lát sau, tay cậu cảm nhận được một hơi ấm. Tim cậu đập thật nhanh, hơi thở của cậu dần trở nên gấp gáp.

'Beomgyu, anh có tin vào định mệnh không?' Taehyun lên tiếng hỏi người kia.

'Nếu như không có định mệnh thì năm đó em đã chẳng bỏ anh đi mà không nói một lời nào. Để đến bây giờ mới gặp lại.'

Taehyun khẽ giật thót tim lại. Hắn đang không hiểu câu nói đó của cậu có ý nghĩa gì thì kỉ niệm năm nào lại tràn về tâm trí hắn. Chẳng lẽ đúng thật như hắn nghĩ sao?

'Beomgyu, anh là...' Taehyun ngập ngừng.

'Phải, anh là người bị em bỏ rơi mấy năm trước đó.' Beomgyu trêu chọc, nhưng trong câu nói của cậu vẫn còn chút đượm buồn.

'Anh à...'

Taehyun siết chặt tay của Beomgyu lại, hắn xích lại gần cậu và để đầu cậu lên bả vai của mình. Đột nhiên lòng hắn thắt lại một cách đau đớn. Nhìn con người bên cạnh mình đang cố gắng để không bộc lộ cảm xúc thật của mình ra ngoài, hắn càng đau lòng hơn.

'Beomie, em xin lỗi. Em nghĩ em im lặng sẽ tốt hơn.' Giọng Taehyun nhỏ dần.

'Kang Taehyun, em ngốc lắm. Nếu như năm đó em nói với anh một tiếng, dặn anh rằng anh đợi em thì anh đã không phải đứng trước nhà em gọi em mặc cho trời mưa to. Anh buồn lắm, vì người anh thương bỏ anh đi mà anh không hề hay biết. Anh còn nghĩ là chơi với anh chán lắm nên em mới rời xa anh.'

Tâm can Taehyun bỗng thấy có lỗi vô cùng. Hắn làm cậu buồn thật rồi. Hắn cứ nghĩ như thế sẽ tốt lắm. Nhưng không ngờ hắn lại vô tình làm thương tổn người hắn thương.

'Beomgyu, em xin lỗi. Em-

Cậu cắt ngang lời nói của hắn 'Không cần xin lỗi nữa, dù sao bây giờ chúng ta cũng có nhau rồi mà.'

'Nhưng hứa với anh một điều này nhé.'

Taehyun gật đầu rất quyết liệt.

'Đừng bỏ rơi anh nữa, được không?' Ánh mắt của Beomgyu chứa đựng biết bao sự cầu khẩn dành cho hắn.

'Đương nhiên rồi, bé yêu. Em sẽ chẳng bao giờ bỏ anh đi nữa đâu.' Taehyun khẳng định chắc nịch.

'Nhưng tại sao anh biết em là cậu bé năm đó?' Taehyun hỏi cậu.

Tay Beomgyu bỏ vào túi và lôi ra chiếc vòng tình bạn mà năm đó hắn tặng cậu để đeo cặp với hắn. 'Hôm trước anh thấy em có một chiếc vòng này trên bàn làm việc. Nên anh nghĩ người đó là em.'

'Anh còn giữ sao?'

'Anh còn lưu giữ mọi thứ mà.' Beomgyu mỉm cười.

'Lần sau em sẽ tặng anh một cái vòng khác, nhưng không phải là tình bạn nữa, mà là tình yêu.'

'Được thôi.' Beomgyu cười tít cả mắt, hôm nay thật sự rất vui.

Hai con người ngồi trên bãi cỏ tình tứ với nhau thật lâu, mặc cho dòng người qua lại xung quanh họ. Khi trăng đã lên cao, Taehyun và Beomgyu sải bước về nhà. Họ đang đi trên vỉa hè thì thứ gì đó vụt qua tầm mắt Taehyun.

'Beomgyu, anh đợi em một lát nha.' Nói rồi hắn rời đi ngay lập tức.

Beomgyu vẫn chưa định hình được hắn tính làm gì, mắt cậu hướng về con hẻm mà hắn đi vào. Cậu lo lắng pha lẫn nghi ngờ nhưng vẫn đứng đó chờ hắn. Một lát sau, vai cậu bị ai đó đập nhẹ. Hắn quay lại và cầm trên tay bốn đoá hoa hồng trắng, trông đơn giản nhưng rất xinh đẹp. Taehyun khụy một bên đầu gối xuống gần chạm đất, lưng hắn hơi gù xuống và dâng hoa lên trước mặt Beomgyu để tặng cậu. Beomgyu chỉ biết cười, nhưng trong lòng cậu lại có biết bao nhiêu sự hạnh phúc đang vây quanh. Cậu nhận hoa, miệng cười tủm tỉm và ngắm kĩ từng đoá hoa. Cả hai lại tiến về phía trước được một đoạn, Beomgyu bất ngờ lên tiếng hỏi người bên cạnh.

'Nhưng sao chỉ có bốn cái thôi vậy?'

'Vì nó tựa trưng cho bốn chữ "tình yêu bất tử" của em dành cho anh đó.'

Beomgyu bật cười thành tiếng, lòng cậu như nở ngàn đoá hoa.

'Thế tại sao lại là hoa hồng trắng mà không phải là hoa hồng khác?'

Taehyun dừng lại đột ngột. Beomgyu đi trước một đoạn mới để ý bên cạnh mình thiếu hơi ấm, và vội quay lại. Taehyun đang đứng chôn chân ở đó nhìn cậu, Beomgyu khó hiểu tiến lại phía hắn.

'Sao vậy?' Beomgyu hỏi.

'Hoa hồng trắng, thường là loài hoa được trang trí trong tiệc cưới.' Taehyun lên tiếng.

'Hả, là-

Chưa kịp để Beomgyu nói hết cậu, Taehyun đã khụy người xuống. Lần này, một bên đầu gối của hắn chạm đất. Tay hắn đưa vào túi áo, lôi một chiếc nhẫn có đính một hạt kim cương bé tí ở trên và đưa lên trước mặt Beomgyu. Cậu vì bị bất ngờ, phản ứng không kịp nên đã nín thở vài giây trước trường thế đột ngột kia. Hành động của Taehyun khiến cậu trở nên mơ màng, nước mắt cậu đang dội ngược lên mắt chuẩn bị rơi xuống. Taehyun, hắn đang cầu hôn cậu sao?

'Choi Beomgyu, em yêu anh. Đồng ý lấy em nha.' Người ở dưới lên tiếng.

Tim Beomgyu đập nhanh hơn bình thường, cậu đang không biết bản thân bị làm sao nhưng điều này khiến cậu muốn vỡ oà tất cả. Hắn thật sự đang cầu hôn cậu sao? Beomgyu vẫn còn thắc mắc và chưa định hình rõ được Taehyun thế nào và cảm giác lúc này của cậu ra sao. Đột nhiên, YeonJun, ba mẹ Taehyun và cả mẹ của cậu xuất hiện. Beomgyu trợn tròn cả mắt, cậu đang không hiểu tại sao mọi người đều ở đây thì YeonJun lên tiếng đầu tiên.

'Beomgyu, anh đang háo hức muốn có em rể đó.' Anh không quên để lại một nụ cười trên môi sau câu nói nửa đùa nửa thật kia.

'Phải đó, con trai. Ta cũng rất mong có con rể.' Bố dượng của Taehyun lên tiếng.

'Phải rồi, ta...cũng muốn.' Mẹ của Taehyun lên tiếng, nhưng bà nói ấp úng.

Beomgyu nhìn tất cả mọi người xung quanh, nhưng cậu nhìn mẹ cậu lâu nhất. Có mẹ cậu ở đây, cậu muốn được sự đồng ý của mẹ, cậu muốn mẹ làm chứng cho tình yêu của mình và người cậu yêu. Bắt gặp được ánh mắt con trai đang nhìn mình, mẹ cậu khẽ mỉm cười. Và thứ cậu nhận lại được từ bà là một cái mỉm cười thật chân thành. Lòng Beomgyu nhẹ hơn, mắt cậu chuyển dời sang con người đang khụy đầu gối xuống dưới đất nhìn cậu bằng ánh mắt yêu thương nhất.

'Beomgyu, có thể anh sẽ không đồng ý lúc này. Được, em cho anh thời gian. Nhưng mong anh nhớ một điều, em luôn yêu anh và bên cạnh anh.' Taehyun chắc nịch.

'Thế em tính yêu anh đến chừng nào?' Beomgyu trêu chọc hắn.

'Khi nào sao trên trời còn sáng, khi đó em vẫn còn yêu anh.'

Nước mắt Beomgyu rơi xuống, chạm nền gạch đang khô ráo. Cậu như muốn vỡ oà mọi thứ, cậu muốn chạy tới ôm hắn, hôn hắn và làm mọi thứ với hắn. Beomgyu gật mạnh đầu, miệng cậu nhỏ nhẹ nói 'Anh đồng ý.' Mọi người xung quanh vỗ tay vang cả trời, còn tay của Beomgyu được Taehyun đeo nhẫn vào. Beomgyu cẩn thận nhìn chiếc nhẫn, rồi cậu ngước mắt lên nhìn hắn. Ngay khi Taehyun đứng dậy, Beomgyu tiến lại chỗ hắn ôm hắn thật chặt. Nước mắt cậu rơi thật nhiều làm ướt cả bờ vai của Taehyun. Nhưng càng rơi, thì chứng tỏ hôm cậu càng hạnh phúc. YeonJun, mẹ cậu và ba mẹ hắn tiến lại phía hai người.

'Chúc hai đứa hạnh phúc.' YeonJun vẫn là người lên tiếng đầu tiên.

'Chúc hai con hạnh phúc.' Tiếp theo là bố dượng và mẹ của cậu lên tiếng.

Mẹ của Taehyun vẫn im lặng, bà cúi đầu xuống nhìn nền gạch kia. Chồng bà đứng bên cạnh, khẽ huých nhẹ khuỷu tay bà khiến bà giật mình, vội đưa mắt lên nhìn cậu. Beomgyu và Taehyun cũng đang nhìn bà, không biết tránh làm sao được, bà tiến lại chỗ cả hai đang đứng.

'Chúc hai con hạnh phúc.' Giọng bà nhẹ nhàng nhưng chân thành. 'Ta xin lỗi vì trước đây đã làm nhũng điều không tốt với hai con, ta cảm thấy rất có lỗi.'

'Mẹ không phản đối nữa sao?' Taehyun nhìn bà, thái độ và cả cách xưng hô của hắn với bà hoàn toàn khác trước đây.

'Miễn con mẹ hạnh phúc thì mẹ không bao giờ phản đối.'

Taehyun vội ôm chầm lấy bà, có lẽ đây là cái ôm đầu tiên hắn dành cho bà kể từ lúc hắn sinh ra đời. Hắn cố dồn nén nước mắt vào trong, không để chúng chảy ra một cách dễ dàng như thế.

'Mẹ, con cảm ơn. Và con...cũng xin lỗi.'

'Được rồi, không sao cả. Con hạnh phúc là được.'

Hai mẹ con ôm nhau ra trước ánh mắt vui mừng của biết bao nhiêu người. Người vui nhất vẫn là Beomgyu, cậu thầm cảm ơn bà vì bà đã hiểu và ủng hộ chuyện của cả hai. Mọi người đều vỗ tay, vui mừng. Chỉ có YeonJun, anh đã lặng lẽ rời đi từ bao giờ.

YeonJun cảm thấy ghen tị với Taehyun và Beomgyu. Họ có một tình yêu đẹp, một cái kết đẹp. Nhưng anh, chữ đẹp có lẽ không nằm trong từ điển của anh. Anh đưa bàn tay đeo chiếc nhẫn mà đáng lẽ ra nó được trao bởi Soobin, lên tầm mắt của mình. Nó rất đẹp, đẹp như con người cậu. Nhưng kết cuộc của cậu và anh lại không đẹp như nó. Nước mắt YeonJun rơi xuống, nhưng rồi anh vội lau nó đi. Anh đã hứa là sẽ mạnh mẽ để vượt qua, cho dù anh sẽ rất đau và nỗi đau này có thể kéo dài mãi mãi. Nhưng vì Soobin và những người xung quanh anh, anh không thể yếu đuối. Anh phải sống tốt thay cho quản đời còn lại của Soobin. Anh đã dặn lòng mình như thế.

Soobin à, em ngủ ngon nhé. Anh yêu em...

Hôn lễ của Beomgyu và Taehyun được tổ chức ngay sau đó. Mọi người đều có mặt để theo dõi giây phút chính thức bước vào đời nhau của hai chú rể. Cả hai đều hồi hộp, nhưng có lẽ hồi hộp nhất vẫn là Beomgyu. Tim cậu đập thật mạnh và trông chờ vào khoảnh khắc được trao nhẫn. Ngay giây phút đó, nước mắt Beomgyu lại rơi, nhưng là nước mắt của sự vui mừng. Hắn và cậu trao nhau một nụ hôn trước mặt tất cả những người đang theo dõi họ, hoà quyện giữa vị ngọt đôi môi và vị mặn mà của nước mắt.

Hôn lễ kết thúc, Beomgyu tiến lên sân thượng để hít thở không khí. Hôm nay cậu mệt, nhưng niềm vui vẫn là cái chủ yếu trong người cậu. Taehyun đột nhiên xuất hiện, và hắn ôm cậu từ phía sau. Hắn xoay người cậu lại, ánh mắt hắn trao đến cậu không có gì có thể ngọt ngào hơn.

'Beomgyu, anh vui chứ?' Taehyun hỏi.

'Được kết hôn với người mình yêu, không lẽ anh lại buồn sao?'

Cả hai cùng cười thành tiếng, lúc này họ mới thật sự hiểu được cảm giác hạnh phúc là gì. Taehyun hôn nhẹ lên trán đối phương.

'Beomgyu, lấy em rồi thì đừng sợ phải chịu thiệt nhé.'

'Anh lại sợ em bỏ anh nữa...' Beomgyu nhỏ giọng.

'Không và không bao giờ. Em hứa là em sẽ chẳng bao giờ bỏ anh đi thêm lần nào nữa đâu.' Taehyun chắc nịch.

Beomgyu cười thật tươi, nụ cười của cậu lúc này đẹp hơn thứ gì hết. Nó toả nắng và xinh đẹp đến nỗi có thể làm tim của Taehyun lung lay một cách mãnh liệt. Kiềm không được nỗi lòng của mình, Taehyun trao cậu một nụ hôn. Beomgyu giật thót lên, nhưng rồi vẫn hôn trả lại. Hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu, và cả hắn. Hai người tách nhau ra, cụng trán vào nhau. Cảnh tượng không khác gì một bộ phim Drama Hàn Quốc.

'Beomgyu, em yêu anh.'

'Taehyunie, anh cũng yêu em...'

♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡

Taegyu's happy ending for you...♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net