1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân lịch năm 701

Osland đã kết thúc cuộc đại chiến giữa ánh sáng và bóng tối kéo dài hàng thế kỷ. Cả Thần Bóng Tối và Thần Ánh Sáng đều đã ngã xuống.

Hai vị Thần Bóng Tối và Thần Ánh Sáng tân nhiệm sẽ kế vị ngai vàng. Để tu luyện và phát triển, tân Thần Bóng Tối đã dẫn dắt những sinh vật hắc ám rút lui vào sâu thẳm trong Hắc Ám Chi Sâm để phòng thủ. Còn tân Thần Ánh Sáng thì giáng trần, vạn vật hồi sinh.

Nhưng điều đó không có nghĩa là ánh sáng đã chiến thắng bóng tối.

Những người hát rong thì ca ngợi sự vĩ đại của Thần Ánh Sáng. Còn Thần Bóng Tối cũng âm thầm rình mò để tìm kiếm cơ hội tái xuất.

Vào năm Tân lịch 1701, một nghìn năm đã trôi qua kể từ Đại chiến. Khi toàn bộ lục địa dần buông lỏng cảnh giác, những sinh vật hắc ám đã quay trở lại.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, thành Rosen nơi gần Hắc Ám Chi Sâm nhất đã nhận được lệnh chiến đấu.

Tòa thánh của Đế quốc Osland

Ông lão tóc hoa râm mặc áo bào trắng dẫn đứa trẻ thanh tú mặt không chút biểu cảm xuyên qua sảnh đường trống trải, vạt áo thêu hoa văn vàng sẫm cuộn theo từng bước chân của ông.

"Joshua, hãy như trước đây, hãy thỉnh cầu Thần hạ ý chỉ đi. Đừng sợ hãi."

Ông lão quỳ xuống, dùng cả hai tay giữ lấy vai cậu bé tên Joshua và đẩy cậu đến bức tượng thánh cao lớnở chính giữa chính điện.

Trước bức tượng.

"Vâng, thưa Giáo hoàng."

Joshua bình tĩnh gật đầu, ánh mắt trống rỗng, giống như một con rối ngoan ngoãn nghe lời.

Giáo hoàng lùi lại hai bước và hài lòng nhìn Joshua quỳ gối trước bức tượng Thần với tư thế thành kính, trong khoảng một phần tư giờ, bức tượng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

"Uây, đây không phải là tiểu thánh tử Joshua của chúng ta sao, hôm nay sao lại trang trọng như vậy. Lão Giáo hoàng ra lệnh cho ngươi phải làm gì sao?"

Joshua mở mắt ra, một khuôn mặt xinh đẹp không giống người thật đang ở trước mặt cậu, là điều thiêng liêng bất khả xâm phạm trên thế giới này.

Vị thần đang bĩu môi và kéo các nút trên cổ áo bào của mình.

"Miện hạ, nếu như tín đồ của ngài biết ngài có bộ dạng như vậy, bọn họ nhất định sẽ sợ tới mức lập tức chạy về phía rừng sâu kia mất."

Linh hồn trở về thần điện Joshua tựa hồ đã trở thành một người khác, cậu nâng bàn tay nhỏ bé bụ bẫm của mình lên để vuốt ve bàn tay của Thần Ánh Sáng, thậm chí còn trừng mắt trước mặt Thần.

"Không thể nào. Phải không Seokmin?"

Vị thần chớp mắt, và hỏi thiên thần đứng bên cạnh để xác nhận.

"Tôi vĩnh viễn trung thành với miện hạ."

Vị thần trẻ tuổi dùng sức gật đầu, suýt chút nữa là quỳ xuống thề.

"Ngài hỏi hắn thì đương nhiên là đáp án đấy rồi."

Joshua không phục lẩm bẩm nói, chỉ sợ tìm hết toàn bộ Thần giới cũng không tìm được câu trả lời tốt hơn của Lee Seokmin.

Lee Seokmin là một Thần Sứ trung thành.

"Vậy nên, bây giờ chúng ta nói chính sự đi, lão già kia nhất định sốt ruột lắm."

Thần Ánh Sáng cười cười trước mặt Joshua, thuần thục như đã làm hơn một ngàn lần.

Tân lịch năm 1702

Thánh tử của Tòa thánh được lệnh giao tiếp với Thần, và Thần Ánh Sáng đã ban một lời tiên tri. Một chiến binh sắp ra đời, và anh ta sẽ dẫn dắt cả Đế chế phá vỡ bóng tối, đưa mọi thứ trở về với ánh sáng.

Những đứa trẻ sơ sinh được sinh ra trong đế quốc vào năm này, bất kể thân phận địa vị cao hay thấp, đều được ghi lại. Mọi người dường như rất mong chờ sự ra đời của một chiến binh.

Lịch sử gọi năm 1702 là "Năm của Chiến binh".

---

"Người cũng đã đến rồi, còn không ra đây ngồi một lát?"

Vị thần mắt nhắm mắt mở, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên bàn đá.

Một làn khói đen bay tới, biến thành một người đàn ông mặc áo choàng đen, dưới vành mũ chỉ lộ ra nửa phần cằm và xương hàm trắng nõn.

"Yoon Jeonghan, cậu thật sự thú vị đó."

Dám gọi thẳng tên của Thần, danh tính của người đàn ông này tự khắc đã rõ ràng. Yoon Jeonghan chỉ nhướng mày, một tay chống cằm cười mỉm.

"Lần này để cho Seungcheolie làm chủ, thấy thế nào?"

"Vậy thì, hãy chờ xem."

Bánh răng số phận đã quay.

---

"Hắn thật sự là chiến binh sao?"

Lee Seokmin cẩn thận nhìn cuộn da cừu trong tay, không thể tin được.

Tên của người dũng sĩ tiếp theo được viết rõ ràng - Kim Mingyu.

"Quyển trục đã viết như vậy rồi thì coi như không phải vấn đề đi."

Yoon Jeonghan ngáp một cái, không thèm nhìn ứng cử viên dũng sĩ đã khiến Lee Seokmin kinh ngạc, ngài tùy ý xoa xoa đầu cậu rồi nói tiếp:

"Đây là khảo hạch chính quy cuối của cậu. Chỉ dẫn dũng sĩ này đánh bại quỷ vương và kết hôn với công chúa. Cậu có thể chính thức có được thần cốt."

Lee Seokmin vẻ mặt cay đắng gật đầu, vẫy tay tạm biệt với Thần Ánh Sáng vĩ đại. Cậu quay đầu lại nhìn chằm chằm Kim Mingyu đang nằm phơi nắng trên mái nhà với một ngọn cỏ trong miệng. Tự hỏi rằng mình phải mất bao lâu mới có thể biến một tên côn đồ thành dũng sĩ đủ tư cách.

"Không sao cả Lee Seokmin, đời người rất ngắn, nếu không thành công, chỉ cần đợi hắn chết đi, đầu thai, rồi giáo dục lại hắn từ nhỏ."

Tận mắt nhìn thấy Kim Mingyu lợi dụng gương mặt của mình để lừa lấy cốc bia bơ của con gái chủ quán rượu. Lee Seokmin siết tay cố gắng tự giải thích với chính mình.

Kim Mingyu lớn lên trong một khu ổ chuột, không cha không mẹ, dựa vào ăn cơm trăm nhà mà lớn lên. Anh đã quen với việc làm thế nào để đạt được nhiều lợi ích nhất với cái giá ít nhất. Lừa gạt trong chuyện ăn uống đã là chuyện bình thường đối với anh. May mắn là làm người vẫn có điểm tốt, vẫn có thể phân biệt đúng sai.

Đây là ngày thứ ba kể từ khi nhận ra mình bị theo dõi, Kim Mingyu ngồi trên đê nhíu mày suy nghĩ xem gần đây mình đã lừa tiểu thư nhà nào mà có thể khiến đối phương ôm hận muốn tìm người giết chết mình. Còn hào phóng mời cả giáo sĩ nữa chứ? Nhưng mà sao có thể đi theo anh ba ngày rồi mà không động thủ?

Sắc trời dần tối, người nọ vẫn không nhúc nhích, Kim Mingyu sờ mấy đồng bạc trong túi, quay đầu nhìn về phía sau gốc cây phát sáng đến lóe cả mắt.

"Ra ngoài đi. Ngươi theo ta ba ngày rồi, rốt cuộc muốn làm cái gì?"

".........."

Một cái đầu ló ra từ sau thân cây, khuôn mặt xinh đẹp trong vầng sáng lộ ra vẻ thánh thiện vô cùng. Ngay cả khi nhìn không rõ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt thanh thuần vô tội, thân phận gì không cần nói cũng biết.

Kim Mingyu cười khẩy và nhướng mày.

"Trong Giáo đình không có ai dạy ngươi khi làm việc riêng ở bên ngoài thì phải thu thần quang trên người lại sao?"

"Hả? Tôi không phải người của Giáo đình...... Đợi đã! Vậy là ngươi luôn biết ta theo dõi ngươi à?"

Lee Seokmin cảm thấy đã phải chịu đựng sự thất bại ở trận Waterloo trong sự nghiệp của mình.

"Người biết không? Ngươi giống như ngọn đèn sáng nhất trong đêm vậy."

Kim Mingyu cười khẽ, vốn định nói rằng cậu ấy giống như một cái bóng đèn vô cùng phô trương, nhưng không hiểu sao lời ra tới miệng thì lại thay đổi.

Lee Seokmin cau mày thu hồi thần quan bên người. Trong lòng không khỏi vô lễ mà trách móc Yoon Jeonghan không nhắc nhở mình một chút. Khiến cậu trông như tên ngốc mang theo hào quang mà chạy qua chạy lại phía sau Kim Mingyu suốt 3 ngày.

"Cuối cùng thì ngươi đi theo ta làm gì?"

Trong lúc Lee Seokmin ngẩn người, Kim Mingyu đã đi về phía cậu. Hơi khom lưng nhìn cậu, ở khoảng cách này có thể thấy rõ hàng mi đang run rẩy, còn có nốt ruồi ở trên má của Lee Seokmin.

"Dũng sĩ? Đừng đùa nữa, tôi cũng không phải đứa trẻ sinh vào cái năm gọi là năm của chiến binh kia."

Kim Mingyu cười mỉa mai, chỉ cảm thấy người trước mặt đang nói đùa.

"Không thể nào, đó là lời Miện hạ đã nói. Thần tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm."

Lee Seokmin ngay lập tức phản bác lại, dù sao thì tên của Kim Mingyu cũng được in rõ ràng trên quyển trục.

"Ồ? Vậy xin ngài Thần Sức hãy nói cho tôi biết, đã 10 năm rồi, những 'dũng sĩ' mà Giáo đình tìm thấy gần như đã có thể thành lập được quân đội. Tại sao họ lại không tìm thấy tôi? Không phải nói là vị Giáo hoàng mới kia có thể giao tiếp với Thần sao? Thần Ánh Sáng vĩ đại của chúng ta không trực tiếp nói cho người ấy đáp án sao?"

Kim Mingyu nghiêng người về phía trước và nói một cách gay gắt.

"..... Còn ......không phải vì ngươi được sinh ra sớm hơn hai năm sao."

Khẩu khí của Lee Seokmin yếu đi.

Vấn đề trở về điểm xuất phát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net