Darren-shan 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG BA MƯƠI HAI

- Nếu mày chỉ hơi nhúc nhích, tao đóng gậy xuyên qua tim mày trong nháy mắt.

Mấy câu nói không làm tôi khiếp đảm bằng giọng nói quen thuộc đó:

- Steve!

Tôi hổn hển nói, ngước nhìn từ mũi gậy nhọn lên mặt nó. Đúng là Steve. Cố lấy giọng bình tĩnh, tôi hỏi:

- Steve, tại sao cậu...

Nó thúc cây gậy vào tôi, rít nho nhỏ:

- Câm. Tao không muốn bạn mày nghe thấy.

- Bạn mình... À, cậu nói ông Crepsley hả?

- Larten Crepsley, Vur Horston, mày muốn gọi sao thì mặc mày. Lão là ma-cà-rồng. Tao chỉ quan tâm đến điều đó thôi.

- Cậu làm gì ở đây?

- Săn ma-cà-rồng. Tao vớ được một cặp. Hay không?

Bực tức nhiều hơn lo sợ (nếu nó định giết tôi thì giết ngay rồi, không ngồi tán nhảm như trong phim thế này) tôi bảo:

- Cậu nghe đây, nếu muốn đâm cây gậy này vào mình, đâm đi. Nếu muốn nói chuyện, dẹp mẹ cây gậy mắc dịch đó đi. Mình chịu đau đớn nhiều rồi, cậu đâm thêm vài lỗ chẳng nhằm nhò gì đâu.

Nó nhìn tôi lom lom, rút cây gậy về vài phân. Tôi hỏi:

- Tại sao cậu ở đây? Tại sao biết mà đến?

- Tao theo dõi mày. Theo dõi suốt từ sau khi thấy mày làm gì với Alan. Tao thấy lão Crepsley vào nhà mày, thấy lão ném mày qua cửa sổ.

- Cậu chính là người đã lẻn vào phòng khách nhà mình?

Tôi như nghẹn thở, nhớ lại người khách bí mật đêm qua.

- Đúng. Bác sĩ đã quá hấp tấp ký giấy khai tử cho mày. Tao muốn tự kiểm tra, xem mày còn thoi thóp không?

- Còn mảnh giấy cậu bỏ vào miệng mình?

- Giấy tẩm hóa chất. Nó đổi màu khi gặp chất ẩm, khi tiếp xúc với một cơ thể... sống. Miếng giấy và những dấu trên đầu ngón tay của mày đã cho tao biết sự thật.

- Cậu biết cả về những dấu đó sao?

- Tao đọc trong sách. Cũng nhờ vậy mà tao phát hiện ra Vur Horston.

Tôi không còn nghe tiếng xúc đất nữa. Im lặng một lúc, rồi có tiếng ông Crepsley:

- Darren, mi ở đâu?

Mặt Steve đờ ra vì hoảng sợ. Tôi nghe tim nó đập thình thình và thấy mồ hôi lăn dài trên má nó. Nó không tính tới tình huống này.

Tôi kêu lớn:

- Tôi khỏe, không sao đâu.

- Ở đâu?

- Đây. Chân còn yếu, tôi nằm nghỉ một lát nữa.

Tôi nhìn sát mặt Steve. Nó không còn quá dũng khi nữa. Cây gậy cắm trên mặt đất. Toàn thân nó run rẩy, rất tội nghiệp. Tôi nhỏ nhẹ hỏi:

- Cậu đến đây làm gì?

- Để giết mày.

- Giết mình? Chúa ôi, vì sao?

- Mày là ma-cà-rồng. Còn lý do nào xác đáng hơn thế nữa?

- Nhưng cậu có chống đối ma-cà-rồng đâu? Chính cậu cũng muốn trở thành như họ mà?

- Đúng. Tao muốn thế, nhưng lão ta đã chọn mày. Mày đã lên kế hoạch từ lâu, phải không? Mày bảo với lão tao là ma quỷ, để lão từ chối tao, mày mới có thể...

- Khổ quá. Cậu khùng rồi. Cậu biết là mình không bao giờ muốn thành ma-cà-rồng. Mình chỉ đồng ý theo ông ta để cứu mạng sống của cậu. Cậu đã chết, nếu mình không chịu làm đệ tử ông ta.

- Hừ, lâm ly như tiểu thuyết. Mày tưởng tao vẫn coi mày là bạn sao?

Tôi kêu lên, gần như phát khóc:

- Mình là bạn cậu. Steve, cậu không hiểu rồi. Mình không bao giờ làm bất cứ chuyện gì hại cậu. Mình chỉ phải làm vì...

- Tha cho tao phải nghe mấy chuyện lâm ly bi đát đó đi. Mày lên kế hoạch này bao lâu rồi? Chắc mày đã đến gặp lão ta ngay trong đêm đó, vì thế mày mới có được con nhện, đúng không? Lão cho mày con nhện, đổi lại mày trở thành đệ tử của lão.

- Không, Steve. Sự thật không đúng như thế. Cậu phải tin mình.

Nhưng nó không tin! Tôi nhìn thấy điều đó trong mắt nó. Không lời nói nào của tôi làm nó có thể thay đổi định kiến được nữa. Nó nghĩ là tôi đã phản bội, đã ăn cắp cuộc đời đáng lẽ là của nó. Sẽ chẳng bao giờ nó tha thứ cho tôi.

Vừa bò đi, nó vừa nói:

- Tao đi đây. Tưởng có thể hạ mày đêm nay, nhưng tao lầm. Tao còn quá nhỏ, không đủ mạnh hay... chưa đủ can đảm. Nhưng hãy đợi đấy, Darren. Tao sẽ lớn lên, già hơn, mạnh hơn, can đảm hơn. Đến ngày đó, tao sẽ hiến cả cuộc đời - rèn luyện cơ thể và ý chí - sẵn sàng để... săn lùng và giết mày. Tao sẽ trở thành một thợ săn ma-cà-rồng tài giỏi nhất thế giới. Không một hang hố nào mày dung thân mà không bị tao tìm ra. Tao sẽ truy lùng mày cùng trời cuối đất.

Mặt nó ngời lên vẻ điên loạn:

- Mày và sư phụ của mày. Tao sẽ đâm xuyên tim ma-cà-rồng chúng mày bằng ngọn sắt nung, ngâm đầu bọn mày trong tỏi. Tao sẽ đốt hết ma-cà-rồng ra tro, rồi rải trên sông nước.

Nó lấy ra một con dao, rạch chữ thập lên bàn tay trái, rồi xòe ra cho tôi thấy máu ròng ròng, nhỏ giọt từ vết thương:

- Với máu này, tao thề sẽ làm những gì đã nói.

Thề xong, nó chạy biến vào đêm tối.

Tôi có thể theo vết máu, đuổi theo nó. Hoặc nếu tôi gọi ông Crepsley, chúng tôi có thể hạ được nó, chấm dứt mạng sống Steve Leonard cũng những lời nguyền của nó.

Nhưng tôi đã không làm thế. Tôi không thể. Nó là bạn của tôi...

CHƯƠNG BA MƯƠI BA

Nhìn ông Crepsley đang o bế cho ngôi mộ được tươm tất, nhẵn nhụi hơn, tôi thấy cái xẻng to lớn, nặng nề trong tay ông như được làm bằng giấy. Tôi tự hỏi, ông mạnh đến cỡ nào, và một ngày kia, tôi sẽ mạnh đến cỡ nào?

Tôi không cho ông biết về Steve, vì sợ ông đuổi theo nó. Nó cũng đã quá khổ tâm rồi, vả lại những lời hăm dọa của nó chỉ là chuyện điên rồ. Rồi Steve sẽ quên tôi và ông Crepsley trong vài tuần nữa, khi có những chuyện mới lôi cuốn nó. Tôi hy vọng thế.

Ông Crepsley chau mày nhìn tôi:

- Mi chắc không sao chứ? Sao trông đờ đẫn thế?

- Nếu ông phải nằm trong quan tài cả ngày, thì cũng thế thôi.

Ông ta ha hả cười:

- Cậu Shan ơi! Ta nằm trong quan tài nhiều lần hơn tất cả những người chết thật sự đấy. Mi hết tê chưa?

- Khá hơn rồi. Nhưng tôi mong đừng bao giờ phải chết giả nữa.

- Ta cũng hy vọng thế. Trò này nguy hiểm lắm. Sai lầm như chơi.

- Sao ông bảo là rất an toàn?

- Ta nói dối. Thuốc đó có thể làm người ta chết, hay hôn mê không bao giờ tỉnh lại. Và ta cũng không chắc việc mi có bị mổ để khám nghiệm không. Và... Mi có muốn nghe tất cả sự thật không?

- Không.

Ném cho ông ta cái nhìn giận dữ, tôi gào lên:

- Chính ông bảo là tôi sẽ rất an toàn. Thì ra ông nói láo.

- Vì không còn cách nào khác.

- Lỡ tôi chết thì sao?

- Ta sẽ mất một đệ tử. Cũng chẳng phải là mất mát to lớn gì. Chắc chắn sẽ tìm ra một tên khác.

- Ông... ông là... Ôi!

Có cả đống danh từ xứng đáng để tôi réo lên mà nguyền rủa ông ta. Nhưng tôi không quen nói tục giữa những mồ mả của người quá cố. Sau này, tôi sẽ cho ông ta biết tôi đã nghĩ gì về trò lừa đảo đó.

Ông ta hỏi:

- Mi sẵn sàng đi chưa?

- Khoan đã.

Tôi nhảy lên một bia đá cao, nhìn về thị trấn. Không thấy rõ lắm, nhưng đây là lần cuối cùng tôi nhìn lại nơi tôi đã sinh ra và lớn lên. Tôi cố tìm từng con đường, góc phố, những ngôi nhà lụp xụp, những tầng lầu vươn cao...

Đứng trên ngôi mộ kế bên, ông Crepsley lẩm bẩm:

- Rồi mi sẽ quen dần với những cảnh chia ly. Ma-cà-rồng luôn luôn phải nói lời vĩnh biệt. Chúng ta chẳng bao giờ dừng chân lâu dài tại một nơi. Mãi mãi bứt rời khỏi cội nguồn, lang thang khắp chốn tìm nguồn ăn mới. Đời sống chúng ta là thế đó.

- Khó khăn nhất là lần đầu tiên, phải không?

- Đúng vậy.

- Bao giờ tôi mới quen nổi?

- Có thể vài thập kỷ, có thể hơn.

Thập kỷ? Là mười năm! Vậy mà ông ta nói cứ như vài tháng. Tôi lại hỏi:

- Chúng ta sẽ không bao giờ có bạn bè, vợ con, gia đình sao?

- Không bao giờ.

- Như vậy có cô đơn không?

- Cô đơn khủng khiếp.

Tôi buồn rầu gật đầu. Ít ra ông ta cũng tỏ ra thành thật. Như tôi đã nói, thà biết sự thật, dù không tốt đẹp, còn hơn giả dối. Với sự thật, bạn còn có thể biết vị trí của bạn đang ở đâu.

Tôi nhảy xuống, nhặt cái túi xách, phủi bụi nói:

- Xong. Tôi sẵn sàng rồi.

- Nếu muốn, hãy cưỡi lên lưng ta.

- Thôi, cám ơn ông. Có thể sau này, còn bây giờ tôi muốn đi bộ cho bớt tê chân.

- Được thôi.

Tôi xoa bụng nói:

- Suốt từ ngày chủ nhật tới giờ, tôi chưa được ăn uống gì. Đói quá.

Ông ta nắm tay tôi cười cười:

- Ta cũng vậy. Nào, đi ăn.

Tôi thở dài, không dám nghĩ thực đơn có gì. Gật đầu, tôi nắm tay ông Crepsley. Hai chúng tôi, sát bên nhau, ma-cà-rồng và đệ tử ra khỏi nghĩa trang... bước vào đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#education