Darren Shan - Tập 4 - Núi - Ma - Ca - Rồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHỮNG CÂU CHUYỆN KÌ LẠ CỦA DARREN SHAN

TẬP 4

NÚI MA - CÀ - RỒNG

VAMPIRE MOUNTAIN

NHÀ XUẤT BẢN TRẺ

Thông tin ebook:

Tên truyện: Những câu chuyện kì lạ của Darren Shan

                    Tập 4: Núi Ma-cà-rồng

Tác giả: J.K Rowling

Dịch giả: Đặng Phi Bằng

NXB: Nhà xuất bản Trẻ

Số trang: 194

Kích thước: 13x19 cm

Hình thức: Bìa Mềm

Ngày xuất bản: 2007

Giá bìa: 25.000 VNĐ

Type: svcntnk42a1

Chế bản ebook: svcntnk42a1

Ngày hoàn thành: 11/04/2010

Nguồn: thuvien-ebook.com

Đôi điều về tác giả:

Joanne Kathleen Rowling, OBE (sinh ngày 31 tháng 7 năm 1965) cư ngụ tại thủ đô Edinburgh,Scotland là tiểu thuyết gia người Anh, tác giả bộ truyện giả tưởng nổi tiếng Harry Potter với bút danh J.K Rowling. Trước khi viết cuốn Harry Potter đầu tiên bà từng là bà mẹ độc thân sống dựa vào tiền trợ cấp.

Bộ sách này được hàng triệu độc giả già trẻ trên thế giới yêu thích, nhận được nhiều giải thưởng liên tiếp và đến năm 2005 bán được 300 triệu bản trên toàn thế giới. Vào năm 2006, tạp chíForbes xem bà là người phụ nữ giàu thứ hai trong lĩnh vực nghệ thuật giải tríchỉ sau Oprah Winfrey. Năm 2007, sau thành công vang dội của truyện Harry Potter 7 và phim Harry Potter 5, bà được tạp chí US Entertainment Weekly là 1 trong 25 nghệ sĩ của năm 2007. Bà đã được trao huân chương Bắc đẩu bội tinh vào ngày 3 tháng 2 năm 2009 vì tài năng xuất chúng về văn học thiếu nhi.

Năm 2000, J.K Rowling đã giới thiệu cuốn tiểu thuyết đầu tiên của series truyện "Những Câu Chuyện Kì Lạ Của Darren Shan" (tiếng Anh: The Saga Of Darren Shan).

Với sự hóm hỉnh, mang phong cách kì lạ và sự hồi hộp kì bí. Series tiểu thuyết này được xuất bản tại hơn 37 quốc gia và được dịch ra hơn 30 thứ tiếng.

Sơ lược nội dung truyện:

Câu chuyện bắt đầu với 2 cậu bạn thân là Darren Shan và Steve Leopard. Darren luôn là 1 cậu học sinh giỏi với những điểm A, cậu cũng là 1 học sinh ngoan trong lớp và bố mẹ cùng thầy cô rất yêu quí cậu. Nhưng Steve luôn rủ rê Darren làm những trò quậy phá khiến bố mẹ của Darren rất bực mình và đã cấm không cho Darren chơi với Steve.

Rồi đến 1 ngày khi 2 người bạn thân đang đứng trò chuyện trước trường thì 1 tờ rơi được phát ra và đó tờ rơi quảng cáo cho buổi trình diễn Gánh Xiếc Quái Dị. Không cưỡng nổi sự tò mò, 2 cậu bạn đã rủ nhau cùng đi xem. Khi đến đó, 2 cậu cùng những vị khán giả khác được chiêm ngưỡng những màn biểu diễn độc đáo và kỳ dị của những diễn viên xiếc trong Gánh Xiếc. Và rồi đến màn trình diễn của ông Crepley và Quí Bà Octa, Darren đã không cưỡng nổi sự ham muốn có được con nhện Quí Bà Octa (Darren mê những con nhện). Và thế là cậu ta đã ăn cắp con nhện. Trong khi đó Steve đến để xin ông Crepley được làm ma cà rồng (Steve là 1 cậu bé rất muốn trở thành ma cà rồng), nhưng bị ông Crepley từ chối và còn nói máu của Steve xấu nên cậu ta đem lòng căm thù ông Crepley và thề sẽ có ngày giết ông. Ngày hôm sau, Steve phát hiện ra Darren có trong tay con nhện Quí Bà Octa, Steve đã tìm cách giết nó và bị nó cắn 1 phát. Điều đó đồng nghĩa Steve sẽ chết nếu không có thuốc giải. Và để có thuốc giải cứu Steve, Darren đã phải tìm ông Crepley và lấy được thuốc cứu Steve, nhưng đồng nghĩa với việc Darren phải từ bỏ cuộc sống của con người để làm ma cà rồng nửa mùa và theo ông Crepley để phụ giúp ông.

Sau đó Crepley và Darren đã bàn kế hoạch về cái chết giả của Darren để cậu bé có thể hoàn toàn ra đi với ông Crepley mà không bị nghi ngờ.

Sau đó, Darren được đưa về Gánh Xiếc Quái Dị, ở đây cậu làm việc cùng với những diễn viên trong gánh xiếc và giúp Crepsley chống lại phe ma cà chớp...

Trong Tập 4: Núi Ma-Cà-Rồng

Darren Shan và ông Crepsley bắt đầu chuyến đi đầy gian nan và nguy hiểm để tới trung tâm thế giới của ma-cà-rồng. Đương đầu với giá rét trên Núi Ma-Cà- Rồng không khiếp đảm bằng một sự việc: ma-cà-chớp đã tới đó trước hai thầy trò.

Liệu Darren Shan sẽ trở lại là một người bình thường sau khi gặp gỡ các Ông Hoàng Ma-Cà-Rồng? Hay việc đó sẽ đẩy cậu bé đi xa hơn vào thế giới của bóng tối?

Tuy nhiên một chuyện chắc chắn xảy ra: những thử thách để kết nạp Darren vào thị tộc ma-cà-rồng hãi hùng hơn tất cả những gì Darren có thể tưởng tượng được.

Mục lục

MỞ ĐẦU

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương 5

Chương 6

Chương 7

Chương 8

Chương 9

Chương 10

Chương 11

Chương 12

Chương13

Chương 14

Chương 15

Chương 16

Chương 17

Chương 18

Chương 19

Chương 20

MỞ ĐẦU

Một đêm khuya, vừa đi về chiếc quan tài, ông Crepsley vừa bảo tôi:

- Thu dọn hành lý đi. Ngày mai chúng ta lên đường tới Núi-ma-cà-rồng.

Dù đã quen với những tuyên bố đầy bất ngờ của ông ma-cà-rồng này - chắng bao giờ tôi được hỏi han khi ông ta ra một quyết định – nhưng lần này, ngay cả với ông ta, ngay cả với ông ta, quả là một việc quá khác thường. tôi chạy theo ông, la lớn:

-         Núi Ma-cà-rồng? Sao lại phải đến đó?

- Để cháu trình diện Hội đồng. Tới thời điểm rồi.

- Hội đồng Tướng quân Ma-cà-rồng? Vì sao? Vì sao lại là lúc này?

- Vì đó là việc phải làm. Còn vì sao phải đi lúc này? Là vì Hội đồng chỉ nhóm họp mười hai năm một lần thôi. Nếu bỏ qua lần này, chúng ta sẽ phải chờ mười hai năm nữa.

Chỉ nói có bấy nhiêu, rồi ông ta như điếc đặc trước những câu hỏi sau đó của tôi, chui tọt vào quan tài trước khi mặt trời mọc.

Tên tôi là Darren Shan, là một ma-cà-rồng nửa mùa. Tôi từng là một con người bình thường cho đến khi số phận phải gắn liền với ông Crepsley và miễn cưỡng trở thành một phụ tá của ông khỏang tám năm trước. Phải mất một thời gian thật khó khăn tôi mới thích hợp với lão ma-cà-rồng này và cung cách của ông ta - nhất là màn uống máu người. Nhưng sau cùng tôi đành cam chịu chấp nhận số phận mình, tiếp tục với những công việc để sống còn.

Tôi và ông Crepsley từng là thành viên trong một gánh xiếc rong kì lạ, được điều khiển bởi một người tên là Hibernius Cao-kều. Chúng tôi đi khắp nơi, trình diễn những màn khác thường cho những khán giả sẵn sàng hoan nghênh tài năng lạ lùng và đầy ma thuật của chúng tôi.

Sáu năm đã trôi qua kể từ lần cuối cùng ông Crepsley và tôi rời khỏi Gánh Xiếc Qúai Dị. Chúng tôi ra đi để ngăn chặn một tên mà-cà-chớp điên khùng tên là Murlough. Vì Murlough âm mưu khủng bố thành phố quê hương của ông ma-cà-rống Crepsley. Ma-cà-chớp là một nhóm ly khai khỏi bộ tộc ma-cà-rồng. Khi cần nuôi sống mạng mình, chúng sẵn sàng giết chết những người chúng hút máu. Trái lại, ma-cà-rồng chỉ xin con người một chút máu. Trái lại, ma-cà-rồng chỉ xin con người một chút máu, không gây thương tổn gì cho họ. Hầu hết những truyền thuyết các bạn đọc trong sách hoặc xem qua phim ảnh về ma-cà-rồng đều bắt nguồn từ những chuyện do ma-cà-chớp gây ra.

Sáu năm trong gánh xiếc với tôi thật êm ả. Tôi đã trở thành một diễn một diễn viên thực thụ. Cùng quý bà Octa – con nhện độc của ông Crepsley, hằng đêm chúng tôi đã làm khán giả vừa say mê vừa khiếp đảm. Tôi cũng đã học với tất cả thành viên trong gánh xiếc, quen dần và thích với cuộc sống rày đây mai đó.

Bây giờ, sau sáu năm ổn định, chúng tôi lại phải lên đường để đến một nơi mù mịt. Tôi chẳng biết gì nhiều thóang hiểu, ma-cà-rồng được chỉ huy bởi những chiến binh - được gọi là những tướng quân. Họ là những người bảo đảm sao cho quy luật được vững vàng, giết những ma-cà- rồng điên lọan, tội lỗi và giữ sao cho tòan bộ ma-cà-rồng sống theo quy cũ. Ông Crepsley từng là một tướng quân ma-cà-rồng, nhưng đã rút lui từ lâu, lí do vì sao thì anh không hề tiết lộ.

Thỉnh thoảng – bây giờ thì tôi biết là mỗi mười hai năm – các tướng quân họp tại một thành lũy bí mật, để thảo luận về bất cứ điều gì mà sinh vậy của đêm tối, sống bằng máu,.chỉ cần bàn bạc mỗi khi gặp mặt. Cuộc họp này không chỉ dành riêng cho các tường quân, vì theo tôi nghe được, những ma-cà-rồng bình thường cũng có thể tham dự. Không biết thành lũy này ở đâu, chúng tôi sẽ đến đó bằng cách nào và vì sao tôi lại phải trình diện trước Hội đồng… Nhưng tôi sắp khám phá ra tất cả những điều đó rồi.

Chương 1

Vừa háo hức vừa lo lắng, vì tôi sắp mạo hiểm vào một nơi mình chẳng biết gì. Tôi có cảm giác chuyến đi này chẳng êm ả chút nào, nên để thời gian qua nhanh, tôi bận rộn thu dọn hành trang cho mình và ông Crepsley. Ma-cà-rồng trăm phần trăm như ông Crepsley chỉ phơi mình ra nắng vài tiếng đồng hồ là chết đứ đừ, nhưng một tên ma-cà-rồng nửa mùa như tôi lại không bị ảnh hưởng gì. Vì không biết sẽ phải đi đâu, tôi chẳng biết phải đem theo những gì. Nếu Núi Ma-cà-rồng là nơi lộng gió, lạnh căm căm thì cần phải có ủng và quần áo dầy; nhưng nếu là một vùng nhiệt đới nóng bức, áo thun và quần ngắn là quá đủ. Hỏi những người trong gánh xiếc, họ cũng ngọng luôn. Trừ ông Cao – dường như chuyện gì ông ta cũng biết một chút. Ông bảo tôi nên đem theo những gì cần thiết cho một nơi có tuyết.

Evra cũng đồng ý với ông Cao. Cậu ấy lý luận:

- Mình chắc ma-cà-rồng là loài sợ ánh mặt trời, họ sẽ chẳng bao giờ lập căn cứ tại những vùng chan hòa ánh nắng như vùng Caribê đâu.

Evra là một cậu bé rắn, thay vì lớp da bình thường là lớp vẩy. Đúng ra, bây giờ cậu ấy không còn bé nữa, mà là một thanh niên rắn. Sáu năm qua, Evra đã cao to hơn và già hơn trước. Tôi thì không. Có nửa máu ma-cà-rồng, tôi chỉ già đi bằng một phần năm người bình thường. Vì vậy, kể từ khi ông Crepsley truyền máu cho tôi, trông tôi chỉ già hơn chừng... một tuổi!

Tôi rất ghét cái vụ không lớn lên một cách bình thường này. Vì trước kia, Evra và tôi rất bồ bịch với nhau, nhưng bây giờ không được như vậy nữa. Dù hai đứa vẫn thân thiết và cùng chung một lều, nhưng anh ta đã là một người lớn, được nhiều người cùng lứa chú ý (nhất là phụ nữ). Thật ra, tôi chỉ nhỏ hơn Evra vài tuổi, nhưng trông như một đứa trẻ ranh, rất khó cho anh ta cư xử với tôi như một người ngang hàng được.

Là một ma-cà-rồng nửa mùa cũng có nhiều cái lợi. Tôi mạnh hơn, nhanh hơn và sống lâu hơn bất kỳ một con người nào. Nhưng tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả những điều đó để được có một ngoại hình đúng với tuổi mình và được sống một cuộc sống bình thường.

Dù hai đứa không còn gắn bó như xưa, nhưng Evra vẫn là một người bạn tốt, vẫn tỏ ra lo lắng cho chuyến đi lên Núi Ma-cà-rồng của tôi. Với chất giọng ồ ồ bị vỡ tiếng từ mấy năm trước, Evra bảo:

- Theo mình, chuyến đi này không phải chuyện đùa đâu. Có lẽ mình nên đi với cậu.

Đáng lẽ tôi phải nhảy lên vì mừng, nhưng lại nghĩ, Evra còn có đời sống riêng của anh. Kéo anh ra khỏi Gánh Xiếc Quái Dị là không công bằng. Tôi bảo:

- Đừng. Anh phải ở lại, giữ cho võng nằm của tôi được ấm. Tôi không sao đâu. Hơn nữa, rắn không ưa lạnh lẽo, đúng không?

Evra cười lớn:

- Quá đúng. Mình khoái ngủ đông cho tới mùa xuân.

Dù không đi, Evra giúp tôi thu xếp hành lý. Cũng chẳng có gì nhiều: mấy bộ đồ, một đôi ủng, mấy cái xoong nồi đặc biệt (có thể xếp lại gọn gàng, rất tiện lợi khi đi xa) và cuốn nhật ký, vật bất ly thân của tôi, cùng vài thứ lặt vặt.

Evra khuyên tôi nên đem theo một sợi dây thừng, phòng khi phải leo núi. Tôi nhắc anh ta:

- Anh quên ma-cà-rồng là chuyên gia leo trèo sao?

- Biết. Nhưng cậu thật sự muốn chỉ dùng mấy đầu ngón tay để bám vào vách núi à?

- Tất nhiên là cậu ta rất khoái trò đó. Ma-cà-rồng lớn mạnh nhờ những trò nguy hiểm mà.

Một tiếng nói oang oang sau lưng hai chúng tôi. Quay phắt lại, tôi chạm mặt với một gã rất khả ố. Lão Tí-nị. Ruột gan tôi đóng băng vì khiếp đảm.

Tí-nị là một gã nhỏ con nhưng tròn trùng trục, với mái tóc trắng toát, kính dày cộm, đôi ủng xanh lè cao tới gối. Lúc nào lão cũng táy máy nghịch ngợm một cái đồng hồ hình trái tim. Trông lão như một ông bác già, nhưng sự thật lão là một kẻ tàn nhẫn, hắc ám vô cùng. Một kẻ có thể vừa thơn thớt chào hỏi bạn, vừa cắt phăng ngay lưỡi bạn. Chẳng ai biết nhiều về lão, nhưng ai cũng sợ lão. Rút ngắn và ghép tên họ lão – Desmond Tiny – bạn sẽ có từ destiny(*).

Sau một thời gian ngắn, sau khi gia nhập Gánh Xiếc Quái Dị, tôi mới gặp lão, nhưng đã được nghe nhiều chuyện về lão: nào là lão ăn điểm tâm bằng thịt trẻ con ra sao, lão đốt cả thành phố chỉ để sưởi ấm chân như thế nào... nhìn lão đứng lù lù cách chưa đến một mét, mắt long lanh, tay chắp sau lưng, dỏng tai nghe chuyện của tôi và Evra làm tim tôi co thắt lại.

Lão tỉnh bơ tiến bước lại gần hai đứa, tiếp tục nói:

- Ma-cà-rồng là một sinh vật dị thường, khoái trò thách thức. Đã có lần ta thấy một tên đi dưới ánh nắng cho tới chết, chỉ vì có kẻ mỉa mai chúng là loài chỉ dám ló mặt ra ngoài khi đêm xuống.

Lão đưa tay ra. Tôi sợ đến nỗi, vội vàng đưa tay bắt. Trái lại, khi lão đưa tay cho anh chàng người rắn, Evra đứng im, run lên vì tức giận, lắc đầu từ chối. Lão Tí-nị chỉ nhếch mép cười, rụt tay về. Lão nhấc ba-lô của tôi lên, liếc nhìn vào trong, nói:

- Vậy là cậu sắp lên Núi Ma-cà-rồng? Nên đem theo quẹt diêm, Shan à. Đường xa và lạnh lắm. Dù thịt da rắn chắc của một chàng trai trẻ như cậu, cũng sẽ bị những cơn gió lồng lộng quanh Núi Ma-cà-rồng cắt thấu xương đấy.

- Cám ơn ông đã có lời chỉ dẫn.

Tôi nói. Đó là điều khó hiểu của Tí-nị: lão luôn tỏ ra lịch sự và tốt bụng. Vì vậy mà dù biết lão là loại người không hề chớp mắt khi gây tội ác tầy đình, đôi khi người ta không khỏi mến lão.

Lão Tí-nị lại hỏi:

Đám Tí-hon của ta có loanh quanh gần đây không?

Đám Tí-hon là những sinh vật thấp nhỏ, luôn kín mít trong bộ áo xanh và mũ trùm đầu. Chúng không bao giờ cất tiếng nói và ăn bất cứ con gì nhúc nhích (kể cả con người!). Nhóm sinh vật kỳ bí này hầu như luôn đi cùng Gánh Xiếc Quái Dị. Thời gian này nhóm chúng có tám tên.

Tôi trả lời lão:

- Chắc chúng đang ở trong lều. Khoảng một tiếng trước tôi đã đem đồ ăn vào cho chúng. Có lẽ chúng đang ăn.

Một trong những công việc của tôi là săn mồi ăn cho đám Tí-hon. Evra từng làm việc này với tôi, nhưng từ khi lớn lên, anh đề nghị được chuyển qua những việc ít dơ bẩn hơn. Từ đó tôi được một số trẻ con trong gánh xiếc phụ giúp trong việc này.

- Tốt lắm.

Lão nói rồi dợm bước đi, nhưng bỗng ngừng lại:

- À, còn chuyện này nữa. Bảo Larten trước khi đi hãy gặp ta. Ta có vài điều muốn nói.

- Chúng tôi vội lắm, chắc không đủ thời gian...

- Cứ bảo lão là ta muốn nói vài lời. Chắc chắn lão sẽ dành cho ta chút thời gian.

Nói xong, lão phẩy tay chào, rồi bước đi. Tôi nhìn Evra lo lắng, chạy tìm mấy hộp diêm, rồi vội vàng đến đánh thức ông Crepsley.

Chương 2

Ông Crepsley rất ghét phải thức dậy trước khi mặt trời lặn. Vì vậy ông càu nhàu khi bị tôi đánh thức, nhưng sau khi tôi cắt nghĩa lý do, ông im lặng gãi gãi vết thẹo dài bên má trái, rồi lẩm bẩm:

- Chẳng hiểu hắn muốn gì đây.

- Cháu không biết, nhưng lão bảo có chuyện muốn nói trước khi chúng ta đi khỏi đây.

Tôi thấp giọng, thì thầm:

- Nếu gấp rút lên, chúng ta có thể chuồn mà không ai trông thấy. Trời sắp chạng vạng tối rồi, ông có thể né trong bóng râm cho tới khi trời tối hẳn. Được không?

- Được chứ. Nhưng ta phải chạy trốn như một con chó cúp đuôi sao? Không đâu. Ta sẽ gặp lão Desmond Tí-nị. Đem cho ta cái áo choàng bảnh nhất. Tiếp khách phải cho thật... hoành tráng chứ.

Đó gần giống như một câu nói đùa của lão ma-cà-rồng này. Ông ta thường ít có tinh thần hài hước.

Một tiếng sau, khi mặt trời lặn, chúng tôi tiến đến xe của ông Cao. Lão Tí-nị đang làm chủ nhân của Gánh Xiếc Quái Dị mê tơi bằng những chuyện động trời lão mới được chứng kiến.

Lão oang oang:

- A, chào Larten. Giờ giấc luôn chính xác hả.

Ông Crepsley khô khan lên tiếng:

- Chào Desmond.

- Ngồi xuống đã.

- Cám ơn, nhưng tôi muốn đứng.

Chẳng ai thích ngồi khi có mặt lão Tí-nị, phòng khi cần gấp rút chuồn. Lão lên tiếng:

-         Nghe nói ông định lên Núi Ma-cà-rồng...

-         Chúng tôi sắp đi ngay bây giờ.

-         Gần năm mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên ông lại dự họp Hội đồng đấy nhỉ?

-          Thông tin của ông khá tốt.

-          Tôi đặt một tai dưới lòng đất mà.

Có tiếng gõ cửa. Ông Cao đưa vào hai tên Tí-hon. Một tên bước đi với một chân hơi tập tễnh. Hắn ở với gánh xiếc gần như cùng thời gian với tôi. Tôi gọi hắn là Chân-trái. Chỉ là một bí danh thôi, vì trong đám Tí-hon chẳng ai có một cái tên thật sự.

Lão Tí-nị hỏi:

-         Sẵn sàng chưa các con?

Hai tên Tí-hon gật.

-         Tuyệt.

Lão nói, rồi quay qua ông Crepsley tủm tỉm cười:

- Đường lên Núi Ma-cà-rồng vẫn hiểm nghèo như xưa, phải không?

Ông Crepsley miễn cưỡng đồng ý:

-         Phải, không dễ dàng chút nào.

-         Ý ông là khó khăn cho một thiếu niên như cậu Shan đây?

-          Darren có thể tự lo.

Nghe ông Crepsley nói, tôi cười hãnh diện. Nhưng lão Tí-nị lên tiếng ngay:

-         Vẫn biết thế, nhưng để một tay quá non nớt gia nhập chuyến đi này là một điều không bình thường, đúng không?

-          Đúng.

- Đó là lý do tôi cho hai đứa này đi cùng để canh gác...

- Canh gác? Chúng tôi không cần. Tôi đã đi nhiều lần rồi. Tôi có thể tự lo cho Darren.

-         Quả vậy. Ông có thể tự lo. Nhưng thêm chút giúp đỡ, có bao giờ là chuyện vô ích đâu. Phải không nào?

-         Có chúng chỉ thêm quẩn chân. Tôi không muốn.

-         Những tên Tí-hon của tôi làm quẩn chân? Chúng sống chỉ để phục vụ. Chúng sẽ như những gã chăn cừu, ngồi canh cho hai người ngủ...

-         Dù sao tôi cũng không muốn...

Lão Tí-nị cắt ngang:

- Đây không phải là một đề nghị.

Giọng lão nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng ẩn chứa sự đe dọa:

- Chúng sẽ đi với hai người. Chấm dứt. Không bàn bạc gì thêm nữa. Chúng sẽ tự săn mồi, tự lo chỗ ngủ. Những gì hai người cần phải làm là đừng để “mất” chúng trên đường đi, trong vùng đất hoang vu đầy tuyết.

- Rồi khi tới đó, ông tưởng tôi có thể đưa chúng vào trong được sao? Điều này không được phép. Các Ông Hoàng sẽ không đời nào chấp thuận.

- Có đấy. Họ sẽ chấp thuận. Đừng quên bàn tay ai đã góp sức xây dựng Lâu đài Ông Hoàng. Paris Skyle và tất cả bọn họ đều biết máu họ phải đổ về đâu. Họ sẽ không phản đối.

Ông Crepsley tức giận – không, phải nói là thịnh nộ đến run người – nhưng sự tức giận tan biến ngay khi ông nhìn vào đôi mắt lão Tí-nị và nhận ra: không thể đôi co được với lão già thấp nhỏ này. Sau cùng ông gật đầu, nhìn lảng sang chỗ khác, ngượng ngùng vì phải chấp nhận đề nghị của lão phá bĩnh này.

Lão Tí-nị tươi tỉnh nói:

- Tôi biết là ông hiểu ý tôi.

Lão quay lại tôi:

- Mi đã lớn rồi. Ý ta là mi đã trưởng thành từ bên trong. Đó mới là điều quan trọng. Cuộc chiến của mi với người-sói và Murlough đã làm mi trưởng thành.

- Sao ông biết chuyện đó?

Ông Crepsley kinh ngạc hỏi lão. Vì chuyện đụng độ giữa tôi và người-sói có nhiều người biết, nhưng vụ quần nhau giữa chúng tôi và Murlough hoàn toàn không ai được biết. Nếu đám Ma-cà-chớp khám phá ra chuyện này, chúng sẽ truy lùng chúng tôi cùng trời cuối đất để giết bằng được, trả thù cho đồng loại.

Lão cười sằng sặc:

- Ta biết tất cả mọi chuyện. Thế giới này chẳng giữ được điều bí mật nào đối với ta.

Lão lại quay sang tôi nói:

- Mi đã vượt qua được một chặng đường dài. Nhưng vẫn còn con đường dài hơn nữa để vượt qua. Con đường trước mắt không dễ dàng đâu. Ta không chỉ nói đến đường lên Núi Ma-cà-rồng. Mi phải mạnh mẽ, tự tin vào chính bản thân mình. Đừng bao giờ chấp nhận đầu hàng, kể cả khi tưởng như không thể nào vượt qua nổi.

Chẳng bao giờ tôi ngờ lão thốt ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#darren #shan