Chương 8: Đại tiểu thư xuất giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Vi Ngọc Quỳnh
__________

Lúc đoàn xe về đến Lâm phủ đã là chạng vạng tối.

Trên đường đi, Nhị tiểu thư có nói qua rằng lần này về đến nơi phụ mẫu sẽ rất bận rộn. Ngoại tổ phụ cùng nhà cữu cữu vẫn ở biên quan đóng giữ không về, các nàng không cần qua Lục phủ nhà ngoại chúc Tết.

Hết mồng bảy, Lâm Văn Tích bắt đầu vào triều, tình hình ở Lâm phủ vẫn bận rộn như vậy. Lục thị phải lo việc xã giao với các vị phu nhân khác, nhà nào gửi quà Tết đến thì phải đáp lễ lại, nhà nào cần phải tự chủ động đưa quà qua... Tuy rằng các phần lễ vật được chuẩn bị giống nhau nhưng không hề xuề xoà.

Thấm thoát đã đến mười lăm tháng Giêng, là thời điểm diễn ra hội đèn lồng Nguyên Tiêu. Đến bấy giờ Lục thị mới có thời gian rảnh, có điều cũng chỉ được vài ngày, vì hôn sự của Đại nhi nữ được định vào tháng Hai, bây giờ phải mau mau chuẩn bị tươm tất thôi.

Nghe Lý mụ mụ nói Lâm Thanh Nhiễm mới biết, mẫu thân nàng làm chủ mẫu của Lâm gia như vậy là đã nhàn lắm rồi. Các danh môn chủ mẫu khắp kinh thành Lạc Đô này quanh năm suốt tháng đều phải xoay xở công việc, từ việc thân nhân đến việc gia nhân, từ chuyện lớn đến chuyện vặt vãnh...

Điểm tốt này là nhờ ngoại tổ phụ nàng năm đó kén được chàng rể quá xuất sắc.

Hội đèn lồng ngày mười lăm rất xôm nhưng Lâm Thanh Nhiễm không được đi xem, các tỷ tỷ cũng đều phải ở nhà. Đại tỷ sắp xuất giá, Nhị tỷ cũng đã đến tuổi mai mối, lúc này ra ngoài chỉ sợ gây tiếng xấu cho thanh danh tiểu thư khuê các.

Lâm Thanh Nhiễm cũng vội vàng chuẩn bị chút quà cưới cho trưởng tỷ của nàng, nàng thêu một chiếc khăn uyên ương cùng một cặp hầu bao. Nàng còn trích ra một phần tiền nhỏ lâu nay nàng dành dụm, nhờ Lý mụ mụ mua giúp nàng một cặp vòng vàng. Lúc nàng đi đến tiểu viện tặng lễ vật, Đại tỷ rất vui, Nhị tỷ ngồi bên cạnh cũng cười không ngớt miệng. (*)

(*) Chương trước có nói Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư ở chung 1 tiểu viện

Nhị tiểu thư Lâm Thanh Nghiên cầm hai cái hầu bao, nhìn ngắm một hồi rồi hỏi: "Sao mỗi chiếc lại chỉ thêu có một nửa?"

Lâm Thanh Nhiễm cầm hai chiếc túi ghép lại với nhau, giải thích: "Chính là như vậy, chúc Đại tỷ cùng Đại tỷ phu tương thân tương ái, giống như hai túi này, phải ghép hợp lại với nhau mới được một hình hoàn chỉnh."

"Thật là một ý tưởng mới mẻ" – Đại tiểu thư Lâm Thanh Nghi cười vui vẻ - "Giống như ngọc bội long phượng vậy". Ngọc bội long phượng có hai mảnh, phải ghép lại với nhau mới hoàn chỉnh nên thường dùng làm tín vật tình yêu.

Nhị tiểu thư chọc nhẹ trán Ngũ muội, trêu: "Ngươi mới có mấy tuổi đầu, biết thân ái yêu đương là gì mà nói a."

Lâm Thanh Nhiễm không chịu thua, phản bác: "Nhị tỷ tất nhiên là hiểu biết hơn ta. Chờ đến ngày tỷ xuất giá, ta lại thêu một đôi nữa cho tỷ và tỷ phu."

"Nha đầu thối, ngươi mới có bao lớn, lại giống như ông cụ non" – Lâm Thanh Nghiên bị nàng chọc cho mặt mũi đỏ bừng, vươn tay chọc lét nàng.

Lâm Thanh Nhiễm vừa che vừa né, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười...

Đến giữa tháng Hai, Lưu thị cùng Trần thị đến Lâm phủ. Còn khoảng mười ngày nữa là Đại tiểu thư xuất giá, khắp Lâm phủ đều tươi rói không khí vui mừng.

Lục Đại tướng quân cũng gửi thư đến, nói sẽ đến dự hôn lễ của ngoại tôn nữ. Lúc này, Lục thị cùng Vương mụ mụ đang bắt đầu kiểm kê số khách nhân.

Lâm Thanh Nhiễm ngồi ở một góc cùng Tam tiểu thư làm thiệp cưới. Lâm Thanh Tuyền cắt giấy, Lâm Thanh Nhiễm viết lời mời theo danh sách khách mời Lục thị đưa sang.

Lâm Thanh Nhiễm giả bộ như vô tình nghĩ ra được cách hay, làm quân sư cho hôn lễ: Trên bàn tiệc để số thứ tự, giao cho một người kiểm đếm ghi danh khách đến và sắp xếp người đưa khách đến chỗ ngồi. Đến lúc đó vừa biết được những ai đến dự, vừa tính toán được cần chuẩn bị bao nhiêu bàn, tránh cho bối rối hỗn loạn.

Người dẫn khách đến bàn phải là người tỉ mỉ, không chỉ nắm được tôn ti thân phận, còn phải biết nhà ai với nhà ai có mâu thuẫn bài xích gì không, ghép – tách bàn cho phù hợp, tránh cho cơm không lành canh không ngọt.

Qua năm sáu ngày, mọi việc đã đâu vào đấy. Lúc này toàn gia bắt đầu đếm ngược bốn ngày đến ngày đại hỉ.

Lễ thành thân ở thời này có tập tục trước khi cô nương xuất giá mấy ngày phải mang của hồi môn qua nhà chồng trước. Một là để phô diễn gia thế của nhà mẹ đẻ, của hồi môn càng phong phú càng làm cho nhà chồng tôn trọng mình. Hai là để nhà chồng khoe khoang, rằng sắp tới sẽ rước được một người nhi tức giàu có về nhà.

Của hồi môn của Lâm Thanh Nghi là do hai vị đường huynh (*) làm sứ giả đưa qua nhà chồng.

(*) Đường huynh: anh họ bên nội

Đưa tới Hạ phủ, toàn bộ của hồi môn sẽ được trưng tại tiền sảnh. Cùng một lúc mấy chục rương hồi môn được khiêng vào cửa, Hạ gia Nhị phu nhân cười không ngớt miệng. Bà mừng thầm trong lòng, rằng Lâm gia này tuy rằng không bằng các thế gia có dòng dõi lâu đời nhưng đồ hồi môn chẳng hề thua kém bất kỳ vị lệnh thiên kim nào. Lúc trưởng nhi tức của đại phòng gả qua, của hồi môn cũng y như vầy nha!

Ban đầu bà có chút phản đối cọc hôn sự này của nhi tử, nhưng giờ này sự bài xích đã tiêu biến đi mất. Cưới được nhi tức này, tương lai có thể trợ lực cho nhi tử của bà rồi...

Ba ngày sau, Lâm gia đích trưởng nữ Lâm Thanh Nghi xuất giá.

Trời còn chưa sáng, tiểu viện của Lâm Thanh Nghi đã lu bù công việc. Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Lâm Thanh Nhiễm đã nhắc đi nhắc lại mụ mụ phải gọi nàng dậy. Nàng mơ mơ màng màng rời giường, thay quần áo mới rồi đến tiểu viện của Đại tỷ. Tân nương mới giờ này đã tắm gội sạch sẽ, mặc xong hỉ phục, đang bắt đầu trang điểm.

Đại bá mẫu Trần thị lần đầu tiên được chứng kiến lễ xuất giá long trọng như vậy. Lâu nay hôn lễ linh đình nhất mà bà biết chính là lúc Lâm Văn Tích rước dâu. Đó là sự kiện của mười sáu năm trước, khi ấy Trần thị cũng mới thành thân mấy năm, nhìn thấy mà ghen tỵ không thôi. Nghĩ lại lễ đón dâu của mình, chẳng bằng cái móng tay của người ta! Chỉ có kiệu hoa đi từ đầu thôn đến cuối thôn, có thêm tiếng sáo với tiếng trống đệm cho náo nhiệt.

Đến lúc hừng đông, Lâm Thanh Nghi một thân hỉ phục ngồi trong phòng, tóc tai đã được trau chuốt xong xuôi. Nhiều vị phu nhân liên tục ra vào tặng lễ vật, trò chuyện. Lâm Thanh Nhiễm cũng đi vào một lát, nhìn qua tân nương được nùng trang diễm mạt (*), cầu kỳ mỹ lệ, nàng ngẩn ngơ quên mất dung nhan ngày thường của tỷ tỷ rồi.

(*) nùng trang diễm mạt: trang điểm kỹ càng, phấn son mỹ lệ

Lâm Thanh Nhiễm đi tới tiền viện, đây là nơi đón khách. Mọi người tụ họp lại để chào đón tân lang, ngăn bước kéo giờ, tranh thủ kiếm mấy bao lì xì ngày cưới cho dính chút không khí ngày vui.

Đến giờ Tỵ, tiếng pháo tưng bừng truyền đến từ xa, hoà cùng tiếng nhạc hoà tấu rình rang, báo hiệu đoàn đón dâu đã sắp đến cửa.

Tại đại môn Lâm phủ, có người tự giác lui ra nhường đường, có người vây lại hóng hớt, người đông như nêm như nước.

Âm thanh diễn tấu càng ngày càng to, càng ngày càng rõ. Đội ngũ đón dâu hoành tráng đã đến, dừng lại ở trước cổng lớn. Rất nhanh liền có người đi vào cửa, dẫn đầu là hỉ nương (*) mặc hồng y tươi tắn, tay cầm khăn tay đỏ, cười híp mắt chào mọi người. Đầu tiên bà nói vài câu lời hay ý đẹp chúc mừng ngày tốt, sau đó tiện đà ngỏ ý muốn cho đoàn rước dâu đi vào đón tân nương, để tránh làm lỡ canh giờ lành.

(*) Hỉ nương: bà mai

Muốn đón dâu sao? Tất nhiên là phải đón, nhưng trước tiên phải vượt qua vòng thử thách của bên nhà gái cái đã!

Lễ rước dâu ở Lạc Đô Thành thường thách đố tài học. Người nhà tân nương ra đề, tân lang là người đối đáp. Trả lời sai thì phải chịu phạt, ngoài ra còn phải phát lì xì, cốt cũng là để đám hỉ sự thêm náo nhiệt vui vẻ.

Có điều nhìn tình thế hôm nay, có vẻ phần thắng đã nghiêng về bên nhà trai rồi a. Lâm gia chỉ toàn là cô nương, mấy vị đường huynh kia... tốt nhất không khoe ra chuyện học hành, hai vị biểu ca bên Lục gia thì là người luyện võ múa kiếm. Tân lang hôm nay lại là đệ tử môn sinh của Lâm Đại học sĩ, không lẽ kêu sư phụ đứng ra đối đáp với hiền tế à?

Mọi người thấy tình hình như vậy thì ngầm quyết định bỏ qua phần này, cứ âm thầm nhường lối đi cho đàn trai đi thẳng vào đón dâu. Lâm Thanh Nhiễm nóng lòng, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, Đại tỷ tỷ của nàng rất có giá nha.

"Khoan đã!"

Hỉ nương đang phát kẹo hỉ và hồng bao lì xì, vui vẻ vì được thuận lợi vào trong thì bỗng nhiên truyền đến một âm thanh dõng dạc từ dòng người.

Khách khứa dạt qua hai bên nhường đường, Lâm Thanh Nhiễm dáng người nhỏ bé nhưng khí phách tiến lên trước mặt mọi người.

Mọi người nhìn thấy nàng nhóc con, oà lên cười ha hả. Tân lang thấy nàng, liền nắm một vốc kẹo hỉ đưa sang. Lâm Thanh Nhiễm hừ một tiếng, ra lệnh: "Mang ghế đến đây."

Lý mụ mụ cùng với một nha hoàn nhanh nhẹn tức khắc mang một chiếc ghế dựa đến cho nàng. Nhị tiểu thư Lâm Thanh Nghiên bế nàng lên, đặt nàng ngồi trên ghế. Mọi người đứng đó đều không hiểu tiểu nha đầu nàng muốn bày trò gì.

Lâm Thanh Nhiễm hất cằm nhìn thẳng bọn họ, nói: "Ai nói là có thể vào đón Đại tỷ, nhà chúng ta còn chưa có hỏi han gì đâu."

Nàng vừa nói vậy mọi người liền đoán được chút ít. Ở cỡ tuổi này, lại gọi Đại tỷ, vậy hẳn là Ngũ tiểu thư của Lâm phủ, muội muội của tân nương hôm nay rồi.

Hoá ra đây là muội thê (*), tân lang Hạ Thành Sanh cười nói: "Được, vậy muội muội muốn hỏi cái gì?"

(*) Muội thê: em vợ

Vài vị công tử đi theo làm phù rể cho Hạ Thành Sanh đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là một tiểu cô nương năm sáu tuổi, có thể làm khó gì bọn họ chứ.

Có hai vị còn nghĩ thầm trong bụng, lát nữa phải nhường nàng một chút, dầu gì cũng là khuê nữ của Đại học sĩ.

"Đơn giản thôi, chúng ta đối thơ ba lần. Ta đọc nửa đầu, các ngươi dựa vào đó viết tiếp nửa sau. Sau đó ta sẽ nói cho các ngươi biết nửa sau của ta là gì. Nếu đáp án của các ngươi không khớp với ta thì là các ngươi thua. Thua một câu, chịu phạt một lần."

Tân lang vui vẻ đồng ý nhận thử thách. Lâm Thanh Nhiễm bắt đầu đọc, thanh giọng trong trẻo vang lên: "Câu thứ nhất, nghe rõ đây: Xuân miên bất giác hiểu – Xứ xứ văn đề điểu".

Phần mở màn của Lâm Thanh Nhiễm làm cho mọi người ở đây giật mình, kính sợ. Rất nhanh liền có phù rể tiến lên nhận thua, chịu phạt.

Lâm Thanh Nhiễm cười tủm tỉm nhìn bọn họ. Mấy năm qua nàng ở đây đọc nhiều thi thư như thế mà chưa từng gặp bài nào quen cả. Cho nên bây giờ nàng đành "đạo văn" mượn thi phú cổ đại của Trung Quốc vậy, quả là một quyết định đúng đắn.

"Chắc chắn chưa?" – Lâm Thanh Nhiễm hỏi hắn lần cuối, dáng người nhỏ bé nhưng rất kiêu kỳ.

Vị công tử gật đầu, Lâm Thanh Nhiễm dõng dạc nói: "Vậy ta cũng không giấu nửa phần sau làm gì, đọc ra cho mọi người cùng nghe vậy. Đó là: Dạ lai phong vũ thanh – Hoa lạc tri đa thiểu."

(*) Đây là bài thơ "Xuân hiểu" của Mạnh Hạo Nhiên, dịch nghĩa:
Say sưa trong giấc xuân nồng,
Nơi nơi trời sáng vang lừng chim ca
Đêm qua có trận mưa sa,
Ai hay đã mấy đoá hoa lìa cành.
(Bản dịch của Trần Nhất Lang, nguồn: thivien.net)

Nghe xong, Hạ Thành Sanh cùng mọi người ở đây đều choáng váng cả người.

Những vị khách hôm nay đều là người xuất thân đàng hoàng, biết chữ nghĩa, thi nhân văn khách. Cho nên Lâm Thanh Nhiễm đọc bài thơ này vừa dễ hiểu, vừa đánh thẳng vào lòng người. Lâm Thanh Nhiễm ngạo nghễ nhìn người nhận thua, nói: "Vậy ngươi hãy chống đẩy (*) hai mươi cái đi."

(*) chống đẩy là hít đất 

Đương nhiên là bọn họ sẽ không biết bài thơ này, đương nhiên là bọn họ sẽ phải chịu phạt. Lâm Thanh Nhiễm trong lòng lặng lẽ gửi nghìn lời cảm ơn sâu sắc đến tiên sinh Mạnh Hạo Nhiên đáng kính. Còn nhớ năm đó giáo viên bắt nàng viết cảm thụ, phân tích, nàng còn cau có khó chịu. Không ngờ hôm nay lại có ngày này.

Lâm gia không có nam đinh đứng ra thách thức tân lang, nhưng dương suy âm thịnh, tiểu cô nương này chẳng thua kém ai. Muốn cưới được tiểu thư nhà người ta nào phải chuyện dễ dàng? Nhớ tới năm xưa Lâm Đại học sĩ đi đón dâu, một bụng tài hoa nhưng chẳng giúp được gì. Vì sao? Vì Lục gia là nhà võ nha! Quý tử Lục gia ra tay không thương tiếc, đấm tân lang một trận xơ xác rồi mới cho vào đón dâu đấy.

Hai ván sau cũng không có gì bất ngờ, Lâm Thanh Nhiễm vẫn thắng. Ban đầu ai nấy đều khí thế ngút trời, âm thầm cười nhạo tiểu nha đầu bát nháo, giờ đây đã nếm mùi thua trận. Hiện tại, hai vị phù rể đã bị đất hít đến nằm sấp xuống, còn một vị đang toát mồ hôi chờ Lâm Thanh Nhiễm nghĩ hình phạt đây.

Tân lang không thể phạt, chỉ tội dàn phù rể làm lá chắn. Lâm Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, quay sang nhìn Nhị tỷ một cái, hai tỷ muội nhỏ giọng trao đổi với nhau. Lâm Thanh Nhiễm gật đầu, cũng không làm khó dễ bọn họ nữa, xoè bàn tay nhỏ ra.

Hỉ nương cười ha hả vội vàng mang kẹo mừng cùng bao lì xì cho nàng. Lúc này nếu còn bị ngăn chặn thì sẽ bỏ lỡ canh giờ tốt thật đấy.

Lâm Thanh Nghiên bế nàng xuống đất, xoa đầu nàng, khen ngợi: "Muội muội giỏi quá. Bọn họ đúng là phải nhận một chút thách thức để biết điều hành xử. Đại tỷ của chúng ta dễ rước đi như vậy sao? Lâm gia ta cũng chẳng phải đèn đã cạn dầu (*) đâu."

(*) đèn đã cạn dầu: hết hơi. Ở đây có thể hiểu như "không phải dạng vừa đâu".

Lâm Thanh Nhiễm hừ lạnh, nhìn đoàn người đã đi đến cổng vòm. Lúc này nàng chẳng biết được rằng qua một phen này, nàng sẽ nổi danh...

HẾT CHƯƠNG 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net