Chương 8: Mấy đứa con có hiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Mấy đứa con có hiếu

Nguồn gốc của cái tên Đồng Đồng:

Lần đầu tiên Lương Tử Đằng với Việt Độ quay phim, nam chính hỏi tên của bọn họ là gì, bạn nhỏ Lương Tử Đằng rất lạnh lùng, không trả lời.

Việt Độ làm anh trai nên trả lời giúp, nhưng mấy hôm trước anh ta bị gãy răng, nói chuyện không rõ chữ: "Con tên Việt Độ, cậu ấy tên Lương Tử Đồng, Đồng Đồng."

Lương Tử Đằng: "Đằng Đằng."

Việt Độ gật đầu: "Đồng Đồng."

"Đằng Đằng."

"Đồng Đồng."

"Cậu nói sai rồi."

"Tôi không sai, thì là Đồng Đồng mà."

Đó là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau.

Cuộc ép duyên huyền thoại:

Sinh nhật 22 tuổi của Việt Độ đã qua, anh ta hỏi cha Việt mẹ Việt: "Tuổi con nay cũng lớn rồi phải không?"

Cha Việt mẹ Việt: "Đâu có lớn, con mới bao lớn, vẫn còn trẻ măng mà."

Việt Độ ho vài tiếng.

Cha Việt mẹ Việt ngập ngừng một hồi: "À, tuổi cũng hơi lớn nhỉ, cũng hơi lớn rồi."

Việt Độ gật đầu một cách hài lòng: "Người ta lớn bằng con thì cũng có con rồi, con có phải cũng nên kết hôn rồi nhỉ."

Cha Việt mẹ Việt: "Ồ, con muốn kết hôn sao?"

Việt Độ hắng giọng: "Con không muốn kết hôn, nhưng con lại không muốn làm trái nguyện vọng của cha mẹ, nếu hai người muốn hối con kết hôn cũng không phải là không được."

Cha Việt mẹ Việt: "Vậy...thì kết hôn đi."

Việt Độ: "Cha mẹ muốn con kết hôn với ai?"

Cha Việt mẹ Việt: "Con muốn kết hôn với ai."

Việt Độ: "Con vừa không có thích ai, vừa hiếu thảo như thế, nên nghe theo cha mẹ hết."

Cha Việt mẹ Việt nhìn nhau: "À, vậy kết hôn với Đằng Đằng đi, hai đứa chơi với nhau từ nhỏ, con cũng thích nó, kết hôn với nó cũng tốt đó."

Việt Độ nhảy cẫng lên: "Ai thích cậu ấy, con không thích cậu ấy thì có, con sẽ không kết hôn với cậu ấy đâu, tuyệt đối không."

Cha Việt mẹ Việt: "Ơ, vậy thì cha mẹ đổi người khác."

Việt Độ quay người đi: "Tùy cha mẹ, dù sao con cũng nghe theo hai người, cá không ăn muối cá ươn mà."

Cha Việt mẹ Việt chọn con gái nhà họ Vương: "Cô này được, tính tình dịu hiền, còn xinh đẹp."

Việt Độ: "Dạ, cũng được."

Cha Việt mẹ Việt nghĩ rằng anh ta chịu.

Không bao lâu sau lợi nhuận của Việt Thị giảm xuống ba phần trăm.

Việt Độ quản lý việc kinh doanh của gia đình, cha Việt hỏi anh ta tình hình thế nào, mặt Việt Độ vô cảm: "Làm kinh doanh, khó tránh việc lỗ vốn."

Cha Việt mẹ Việt cân nhắc thật lâu, có lẽ giới tính không đúng, lại chọn cậu con trai nhỏ nhà họ Tạ: "Cậu này hoạt bát vui vẻ, vừa trẻ vừa dễ thương."

Việt Độ: "Dạ, cũng được."

Lợi nhuận của Việt Thị lại giảm xuống ba phần trăm nữa.

Cha Việt đi tìm Việt Độ.

Việt Độ rất bình tĩnh: "Làm kinh doanh thì có lời có lỗ, bình thường mà."

Cha Việt đau ruột: "Cuối cùng anh muốn kết hôn với ai?"

Việt Độ chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ: "Con có hiếu như thế, đương nhiên là nghe lời cha mẹ mà."

Cha Việt mắng anh ta: "Đồ bất hiếu."

Cha Việt và mẹ Việt lại thương lượng thật lâu, cuối cùng quyết định nghe theo lời mẹ Việt, vẫn chọn Lương Tử Đằng.

Việt Độ giậm chân: "Con mới không muốn kết hôn với cậu ấy, con cự tuyệt."

Cha Việt lại do dự, không phản đối thì giảm ba phần trăm, phản đối quyết liệt như này chắc Việt Thị phá sản mất, ông ấy vừa định mở miệng đổi người, thì bị mẹ Việt cản lại.

Việt Độ phản đối rất quyết liệt.

Lợi nhuận của Việt Thị tăng lên mười phần trăm.

Cha Việt vừa vui mừng vừa khen mẹ Việt: "Vẫn là em hiểu con."

Lúc Lương Tử Đằng sắp 22 tuổi, cha Lương mẹ Lương nói với anh ấy nhà họ Việt muốn kết thông gia với nhà họ Lương.

Lương Tử Đằng: "Con sao cũng được, con nghe lời cha mẹ."

Cha Lương mẹ Lương: "Đằng Đằng thật hiếu thảo, vậy thì kết thông gia thôi, con với Tiểu Việt lớn lên cùng nhau, quan hệ hai nhà cũng tốt, sẽ không chịu thiệt."

Mặt Lương Tử Đằng không có biểu cảm: "Con không muốn kết hôn với Việt Độ, con ghét Việt Độ."

Cha Lương mẹ Lương: "Vậy thôi, vậy thì không làm thông gia nữa, tìm thời gian để từ chối họ là được."

"Choang--" Chiếc ly trong tay Lương Tử Đằng rơi xuống đất vỡ tan tành, anh ấy lại cầm lên một chiếc ly khác: "Con nghe theo cha mẹ."

Cha Lương mẹ Lương ngập ngừng: "Vậy, kết thông gia?"

Lương Tử Đằng: "Con ghét Việt Độ, không muốn kết hôn với cậu ta."

Cha Lương mẹ Lương: "Vậy, không kết thông gia?"

"Choang--" Chiếc ly trong tay Lương Tử Đằng rơi xuống đất vỡ tan tành, anh ấy lại cầm lên một chiếc ly khác: "Con nghe theo cha mẹ."

Cứ rơi bốn cái ly như thế, cha Lương cuối cùng cũng không chịu được nữa: "Kết hôn, hai đứa phải kết hôn, không kết hôn thì cha đánh chết anh."

Lương Tử Đằng đặt nhẹ chiếc ly trong tay xuống, mặt vẫn vô cảm như cũ rồi rời đi: "Được, con nghe theo cha mẹ." 

Thế là sau đó hai người "Tâm không cam tình không nguyện*" mà kết hôn. (Ý câu này trái với Cam tâm tình nguyện, nghĩa là không tự nguyện, bị ép buộc làm một việc gì đó.)

Buổi tối hôm đó:

Lương Tử Đằng: "Tại sao cậu lại kết hôn với tôi?"

Việt Độ: "Tôi cũng không muốn kết hôn, tôi cũng từng tích cực phản kháng, nhưng cha mẹ tôi lấy sự nghiệp của công ty đe dọa tôi, tôi lại có hiếu với cha mẹ nên đã đồng ý kết hôn. Tại sao cậu lại kết hôn với tôi?"

Lương Tử Đằng: "Tôi cũng có phản kháng, cha tôi ném ly trước mặt tôi, nói tôi không kết hôn với cậu sẽ đánh tôi chết, tôi không muốn để họ đau lòng."

Việt Độ: "Chúng ta đúng là những đứa con ngoan."

Lương Tử Đằng: "Ừm."

Bọn họ thật là những thanh niên đáng thương, không đủ khả năng để phản kháng chế độ cha mẹ đặt đâu con ngồi nấy, hi sinh tự do và hạnh phúc của bản thân mới có thể đổi lấy sự hài lòng của các bậc trưởng bối.

Việt Độ đè cơ thể Lương Tử Đằng xuống, yết hầu chuyển động: "Vậy, mặc dù chúng ta bị ép buộc, nhưng mà, nghĩa vụ của vợ chồng có phải cần thực hiện không, không thì tôi sợ cha mẹ hai bên không vui."

Lương Tử Đằng: "......ừm, cũng có lý."

------------

Thì: Cha mẹ biết là cha mẹ buồn đó hai chú. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net