Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đầu hè là thời điểm của thi cử, của xấp đề cương đối với những học sinh như tôi.

 Tôi không màng đến hoa phượng, đến tiếng ve cũng chẳng thể làm tôi thích thú như hồi nhỏ.

 Xung quanh toàn là giấy, tôi cạp sách vở và đề cương thay cơm những ngày trước kì thi cuối kì. Tôi thức khuya đến gần sáng - thời điểm mà nhiều bạn nghĩ là bình thường nhưng đối với một đứa luôn phải điểm danh ở phòng ngủ chín giờ mỗi ngày như tôi là một thử thách lớn. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi lại cắm đầu vào giấy. Khi quét nhà, nếu tay phải cầm chổi thì tay trái nhường cho đề cương. Khi rửa bát, hai tay đều bận thì để tập lên kệ chén để học. Cứ kéo dài, việc này có lẽ sẽ thành thói quen thôi - tôi luôn động viên mình vậy.

 Những việc trên là tôi hoàn toàn tự nguyện, bố mẹ tôi có nghiêm khắc nhưng họ không ép tôi học như trên. Tôi hiểu học vấn, tri thức quan trọng như thế nào đối với tương lai phía trước. Thêm vào đó, ngoài cái đầu, tôi chẳng còn gì để người ngoài nhìn vào có thể khen được. Chính vì thế, tôi học, học và học.

 Ngày đi thi, mọi người bắt gặp một con gấu trúc trong lớp. 

 "Không sao! Dù ai có nói gì, kiến thức mình đã nắm chắc trong tay rồi!"

 Tôi nghĩ và cười thầm cho đến khi giáo viên phát đề. Vì thi học kì nên lớp tôi cùng hai lớp nữa trong khối bị trộn vào rồi chia đều ra ba phòng thi. Cũng tốt, chẳng có đứa nào có thể hỏi bài mình - các mối quan hệ của tôi ở trường không rộng với các học sinh, chỉ có rộng với các giáo viên mà thôi. Nếu không quen mà hỏi thì chắc là đứa trơ trẽn nhất phòng thi hôm nay rồi.

 "Bạn đề gì vậy?" - Một bạn nữ phía trên quay xuống hỏi tôi.

 "Chẵn bạn ạ."

 Tôi trả lời quâng bơ.

 "Có gì chỉ bài nha!"

 Nói xong câu trời đánh đó, bạn ta quay lên. Tôi nhăn trán. Quen biết gì đâu.

 Tiếng Anh là môn sở trường của tôi. Đang định đặt ngòi bút làm câu đầu, bạn kia quay xuống, tay cầm một đôi giấy trắng.

 "Ghi vô tờ giấy này giúp tôi đi!" - Rồi vội vã quay lên.

 Tôi đứng hình mất năm giây. Cái gì vậy!?

 Nhìn bạn ấy cứ chốc chốc đưa mắt xuống dưới, tôi thở dài. Tội nghiệp, đành ghi cho vậy. Nhưng tôi lại cố tình viết thiếu ý hoặc sai luôn. 

 Đưa tờ giấy lên, bạn ta cảm ơn xã giao rồi hí hoáy chép. Tôi bất chợt nhận ra  thời gian của môn tiếng Anh chỉ có bốn mươi lăm phút và tôi chưa làm câu nào.

 Tôi tất bật làm bài, tốc độ nhanh nhất có thể. Xong câu một, câu hai, đang định tiến đến câu ba - câu cuối của phần thi viết - thì nỗi lo của tôi lại lên tiếng.

 "Ê, xong chưa? Cho mượn đề luôn đi!!!" 

 Tôi chưa kịp phản ứng, người trơ trẽn kia giật đề thi của tôi rồi quay lên. Đến khi kịp trợn mắt, giấy đã không còn trên bàn. Lúc đầu, tôi chỉ định chỉ bạn ta một câu thôi, coi như bố thí cho. Nhưng lấy hết cả tờ đề thì không thể nào chấp nhận!

 Tôi quay lên bàn giáo viên, định bụng giơ tay cầu cứu thì bất chợt, bạn lầm lì cũng không quen không biết ngồi cạnh tôi thì thầm.

 "Đừng có manh động, bả kinh khủng lắm..."

 Qua những lời nhỏ xíu, tôi biết cái người ngồi trên tôi là một đứa chẳng ra gì. Ờ, từ lúc đầu tôi đã nghĩ thế. Thật trái ngược với vẻ ngoài xinh xắn, bạn ta thuộc dạng quậy phá, có băng có đảng, đụng vào là toang - người cạnh tôi nói vậy.

 Tôi bất giác chìm trong suy nghĩ. 

Tôi là một học sinh nghiêm túc. Bằng chứng là những đứa cùng lớp hầu hết đều ghét tôi. Ghét cay ghét đắng là đằng khác. Tôi đã từng tố cáo rất nhiều những hành vi xấu xa của họ cho giáo viên biết.

 Nhưng giờ đây, sao tôi lại chẳng dám làm thế. Do tôi sợ băng nhóm, băng đảng của bạn kia? Hay tôi sợ sau này bị dính líu?

 Khổ quá! Tôi phải làm gì!!!

 Tôi nhìn lên đồng hồ rồi nhìn hai giáo viên gác thi mà tay chân run cả lên. Phần là do còn mười phút nữa hết giờ (mà tôi còn câu khó chưa làm), phần là do hai giám thị quá dễ. Cảm giác tức giận pha chút tuyệt vọng cùng ti tỉ cảm xúc khó chịu dâng lên rồi cuộn tròn trong lòng tôi.

 Bỗng một dòng nước lăn xuống má, thấm qua khẩu trang.

Tôi thực ra là một đứa con gái vô cùng nhạy cảm. Dù vẻ ngoài cứng rắn mỗi khi lên lớp và lời nói nghiêm nghị, quyết đoán, không ai ngờ rằng tôi rất hay khóc thầm. Tôi rất cẩn trọng trong lời nói và hành động của mình. Nếu sơ ý sai sót, mấy đứa ghét tôi lại có chuyện để nói.

Có nhiều sự việc vì bản tính nhạy cảm, tôi đã từng để cho qua. Nhưng chuyện sai phạm ấy của đám học sinh cá biệt cứ tiếp diễn làm tôi không thể để yên. Mỗi lần trình báo với giáo viên về tội của một vài đứa trong lớp,  ít ai biết rằng tôi luôn cảm thấy một chút tự hào, sung sướng xen lẫn với cả sự bối rối, lo sợ. Tôi sợ họ nói xấu về tôi cho dù đã quen với việc ấy hằng ngày. Tôi biết tôi không có gì để họ nói xấu về học tập và tính cách, nhưng ai biết được rằng chúng nó có bịa ra điều gì? 

Tôi thật sự không hiểu gì về bản thân.

 Điển hình là ngay lúc này. 

 "Chết thật, mình khóc sao? "

Tôi gục xuống bàn. Làm ơn đừng ai thấy. 

 Bỗng bạn cùng bàn lên tiếng. 

 "Sao thế? Nè! Bạn... khóc hả?"

Tôi định viện cớ buồn ngủ nhưng chất giọng hiện tại của tôi không cho phép làm điều đó. Nước mắt cứ chảy,  lăn dài. Biết không thể cứ mãi gục đầu, tôi ngẩng mặt lên, lấy tay phải che hai mắt rồi cúi đầu lại. 

 "Có gì đâu... "

 Tôi nói để bạn cùng bàn đỡ lo nhưng có lẽ lời nói của tôi đã có tác dụng ngược.  

 "Sao thế!? Bạn có đau chỗ nào không? Để tôi giúp... "

 Mấy đứa ngồi cùng dãy đã nhận ra tôi đang trong một bộ dạng kì cục. Hỏi qua hỏi lại một hồi, bạn cùng bàn đụng vai người ngồi trước tôi. 

 "Trả bài cho bả làm đi, còn có năm phút kìa!!"

 Quay xuống thấy tôi, bạn ta rối rít.  

 "Tôi... xin lỗi mà. Có sao không? Đừng có khóc nữa nha..."

 Tôi mở tay ra làm bài, miệng cứ luôn "không sao, không sao" mà lòng bị thắt chặt. Chỉ còn năm phút... 

 Có vẻ vẫn sợ tôi làm gì bất ngờ, bạn ta quay qua quay lại nhờ người khác.  

 Cuối cùng cũng xong, ngay lúc hai giám thị hô "hết giờ rồi". Nhưng tôi lại chưa dò bài lại. Cảm giác tức giận làm ngực tôi khó chịu. Mắt vẫn hơi đỏ, mặt vẫn nhăn nhăn, nhìn tôi bây giờ chắc tệ lắm. Bạn cùng bàn không nhắc lại chuyện lúc nãy, chắc sợ tôi buồn. 

 Ra về, tôi vẫn chưa nguôi ngoai. Tay nắm chặt, tôi hận cả thế giới. Bỗng, ai đó chạm vai tôi rồi hỏi nhỏ.  

 "Sao nãy bạn khóc vậy?"

 Tôi giật mình ngoảnh mặt ra sau vài giây rồi lại quay lên. Là bạn ngồi sau tôi trong phòng thi. Biết tôi làm gì luôn cơ à? 

 Yên lặng một chút, tôi nhìn xuống sân trường. Vài nụ phượng thấp thoáng giữa một tán lá, khẽ đung đưa theo gió. Trông như đang nhìn chằm chằm vào tôi hệt người bên cạnh vậy.  

 "Tôi đâu có khóc. Là cơ thể tôi đấy chứ."

Lê Sa

Kiên Giang, 13/05/2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net