23. Sử Lai Khắc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Thác thành nằm ở phía nam thành Vân Vĩnh, khoảng cách không xa không gần, nhưng để đi xe ngựa tới thì phải mất vài canh giờ. So sánh với Nặc Đinh thành, Tác Thác và Vân Vĩnh đều thuộc dạng đô thị lớn chứ không phải thành trấn nhỏ nữa rồi. Vậy nên bên trong thành sầm uất và ồn ào cũng là một chuyện hiển nhiên, đây cũng không phải là vấn đề đáng nhắc đến.

Bây giờ đang là giữa trưa, trời nóng như thiêu đốt khiến cái người vừa từ cửa tây của Tác Thác thành đi vào phải sợ chết khiếp. Ninh Thần Vũ - trạch nam chân chính, ngày hai mươi tư giờ chỉ nằm ườn trên trường kỷ xử lý công vụ - giờ đây đang không ngừng hối hận vì nghe lời lão huynh chết tiệt Lâm Ý Hiên tới gặp Đại Sư.

Mười hai năm sống trên đời hắn chưa từng phải đến trường, toàn bộ đều là giáo viên đến tận thư phòng giảng dạy cho hắn. Đương nhiên ấy chỉ là giai đoạn đầu, còn sau năm sáu tuổi, toàn bộ những giáo viên giỏi nhất đến đều bị Ninh đại thiếu đuổi về vì chẳng thể dạy gì thêm cho cậu nhóc nữa rồi. Và giờ, đại thiếu gia bị bắt đến trường học.

Không phải Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện, cũng chẳng phải Tinh La Hoàng Gia Học Viện. Hai cái học viện trung cấp nổi danh quyền quý nhất đại lục mỗi năm đều gửi thư đến Thất Bảo Lưu Ly Tông chiêu mộ Ninh Thần Vũ vô điều kiện, hắn còn chẳng muốn tham gia vào. Thế mà giờ đây hắn sắp phải gia nhập một cái trường học cả có tí tẹo danh tiếng hay cấp bậc cao, lại còn nghèo nàn lạc hậu ngay trong một cái thành con hẻo lánh này nữa.

Đương nhiên, Ninh Thần Vũ nhìn là biết chắc Ngọc Tiểu Cương không phải loại người sẽ tính toán chi li, bắt hắn tới chỗ này hành xác hay để sỉ nhục rồi, hẳn là có mục đích khác. Nếu như không phải Ngọc Tiểu Cương là ân nhân của Mộng Nhã Nam, dù phải cắn lưỡi tự sát Ninh Thần Vũ cũng tuyệt đối sẽ không nghe lệnh người ngoài - nói gì đến việc ông ta chỉ là một Đại Hồn Sư nhỏ bé cơ chứ?

Mười hai tuổi, ba mươi mốt cấp Hồn Tôn.

Dù là ở đâu trên Đại lục này, Ninh Thần Vũ đủ thực lực để có quyền được kiêu ngạo.

"Ngươi đây là có ý gì?"

"Ta nói, không phải các ngươi khinh người quá đáng sao? Cái hàng giả này mà giá tận mười ngân hồn tệ á? Mười đồng còn chẳng đáng."

Ninh Thần Vũ kéo kéo áo choàng, che bớt cái nắng gay gắt đang không ngừng đốt cháy da thịt mình, hơi nghiêng đầu quan sát câu chuyện giật gân ồn ào ngay trên phố. Liếc nhìn hàng người hóng hớt xô đẩy nhau chắn hết cả đường lối, và có lẽ sẽ còn chen thêm nữa, Ninh thiếu chủ ôm mặt thở dài. Hắn chỉ muốn tìm một khách sạn nào đó để nghỉ ngơi, chờ ngày mai đi đến cái học viện nghèo nàn do Đại Sư yêu cầu thôi mà.

Không may mắn thế chứ? Vừa vào thành đã gặp chuyện.

Con đường bé tí tẹo phút chốc bị hàng người chen đông nghịt, ngay cả chen chân còn khó khăn chứ đừng nói là đi qua. Thiếu chủ nhỏ buồn bực vô cùng, cuối cùng nhịn không được lên tiếng, xử lý cho xong cái trò hề trước mắt:

"Cái đó đúng là tinh thạch."

"Đấy! Nghe chưa? Đây là tinh thạch quý hiếm! Mười ngân hồn tệ là rẻ rồi!"

Tên thương nhân với gương mặt đểu giả vừa nghe được lời Ninh Thần Vũ nói đã gật đầu như giã tỏi, vội vàng hùa theo. Nhưng còn chưa kịp để gã ta kiêu ngạo được lâu, thiếu chủ thương hội Lưu Tinh đã ác ý bổ sung:

"Chỉ là miếng tinh thạch quèn thôi, tỷ lệ thuần túy còn chưa đến điểm đạt tiêu chuẩn, đem đi làm trang sức thì được chứ chẳng thể làm gì. Giá viên này bán ba đồng hồn tệ vẫn còn mắc."

Mang trong mình huyết mạch Thất Bảo Lưu Ly, tự thân sở hữu khả năng kiểm bảo di truyền của gia tộc giàu nhất đại lục, cho dù chỉ liếc mắt một cái thôi Ninh Thần Vũ cũng đã nhìn ra được giá trị thật của thứ đồ ấy. Mặc dù không hay kiểm bảo, nhưng cái là di truyền nằm bên trong xương cốt cũng khó mà mai một được.

"Ngươi nói cái gì?! Đừng có ngậm máu phun người! Đây là-"

"Tinh thạch này còn chưa đủ thập niên, mức độ thuần túy là 4%, trong khi quy chiếu đạt chuẩn của tinh thạch để làm hồn đạo khí tối thiểu là 25%. Giờ đưa cho tiểu muội muội nhà ta làm trang sức muội ấy cũng chê thôi."

Chậm rãi cầm viên tinh thạch to bằng một bàn tay người trưởng thành lên, Ninh Thần Vũ xăm soi một lúc, lại tùy tiện quăng cho tên thương nhân nọ. Thiếu chủ nhỏ cười khinh khỉnh một tiếng, giọng nói đầy châm chọc:

"Ba đồng hồn tệ là giá tối đa đó. Bán không?"

"Không mua." Thiếu niên đứng bên cạnh yên lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, "Người anh em, ngươi đã nói thế thì ta mua làm gì nữa? Độ thuần túy 4% mà cũng dám hô giá trên trời như thế, đúng là gian thương."

"Các ngươi...!!!"

Thương buôn giận đến mức tím tái mặt mày. Sau đó, hắn ta gầm lên:

"Các ngươi lấy bằng chứng đâu mà bảo hàng của ta quèn hả?!"

Ninh Thần Vũ nhàm chán ngáp dài một tiếng, lôi từ trong nhẫn trữ vật ra một viên tinh thạch khác, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Thiếu chủ Thất Bảo Lưu Ly quăng viên thạch lên trời, nhẹ nhàng nói:

"Đây là tinh thạch có số tuổi bốn mươi vạn năm, độ thuần túy kiểm định 94%, trị giá của nó được đấu giá ở sàn quốc gia Tinh La Đế Quốc tương đương hai tỷ kim hồn tệ."

Hai tỷ.

Con số này mọi người còn chưa kịp tiêu hóa xong, trên tay thiếu niên tóc bạch kim đã xuất hiện một thanh kiếm tinh xảo. Ninh Thần Vũ nhẹ huơ kiếm, mỉm cười:

"Một kiếm chưa hồn lực thế này, tinh thạch thật sự cùng lắm chỉ xước một đường mà thôi, còn hàng giả thì..."

Nhược Vũ Kiếm tiêu biến trong hư vô, Ninh Thần Vũ thuận thế nắm lấy viên tinh thạch vừa vặn rơi xuống, đưa ra. Bên trên hoàn toàn không có vết tích nào cả, vẫn bóng loáng và trong veo như cũ. Mà thiếu niên vẫn cười ôn hòa đầy vẻ giả dối, chỉ về phía viên tinh thạch trên tay tên thương buôn.

Nó thậm chí còn chẳng tính là tinh thạch nữa, mà chỉ còn lại là bụi vụn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net