25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ngày hôm sau, trả phòng cho khách sạn sang quý nhất Tác Thác thành, Ninh Thần Vũ theo chỉ dẫn của người dân đi về phía nam của thành trấn. Rời khỏi khu vực sầm uất nhất, đi thêm một khoảng sẽ tới một thôn nhỏ gần đó. Một cái trấn nhỏ ước chừng có khoảng một trăm hộ dân, bên ngoài thôn được vây bọc bởi hàng rào gỗ, tựa hồ dùng để phòng ngừa dã thú, lúc này ngoài cửa tụ tập rất đông người.

Ninh Thần Vũ vừa đi vào hàng người, một bàn tay đã vỗ nhẹ lên vai hắn. Trăm tính ngàn tính, Ninh Thần Vũ cũng không ngờ mình và Đái Mộc Bạch lại gặp lại nhau nhanh như thế.

"Tùy Phong, ngươi cũng đến đây ghi danh sao? Thật trùng hợp!"

"Ta tưởng..." Ninh Thần Vũ đảo mắt, nhận xét: "Người như ngươi ít nhất phải gia nhập một học viện lớn nào đó chứ?"

"Không có hứng thú." Đái Mộc Bạch nhún vai: "Nhưng thật ra ta cảm thấy cái học viện Sử Lai Khắc này rất thú vị nên muốn thử xem."

"Cái học viện nhỏ này thì có cái gì thú vị?"

Ninh Thần Vũ nhướng mày. Ngọc Tiểu Cương bảo hắn tới đây học không cho lý do, nhưng một người trông có vẻ cao quý như Đái Mộc Bạch cũng xem trọng cái học viện nghèo nàn này thì đúng là nó có cái gì đó thật.

"Ngươi không biết?" Đái Mộc Bạch nhướng mày, sau đó khinh bỉ nhìn tên nhóc thấp hơn mình hai cái đầu, hỏi: "Thế mà cũng dám ghi danh bừa? Gia tộc ngươi không ngăn cản à?"

Đái Mộc Bạch vừa nhìn đã biết Ninh Thần Vũ hẳn là thiếu gia gia tộc lớn nào đó rồi. Da trắng nộn, tay thuôn dài, khí chất kiêu ngạo tùy hứng, lại thêm viên Băng Tinh Hồn Thạch giá trị hai tỷ. Nhưng ai mà ngờ tên thiếu gia tưởng chừng là tâm tư sâu như lòng biển ấy thế mà lại chỉ là một đứa nhóc non choẹt thôi.

Không biết gì vẫn đâm đầu vào ghi danh, đúng là tuổi trẻ chưa trải.

"Phàm là chuyện bổn thiếu muốn làm, không ai có thể ngăn cản!"

Nhìn tên nhóc con huênh hoang trước mặt, tiểu hoàng tử Tinh La hoàn toàn không liên tưởng được với người ngạo mạn giúp đỡ mình hôm qua nữa. Đái Mộc Bạch thuận tay đè đầu Ninh Thần Vũ xuống, chà xát mái đầu bạch kim kia, vừa thầm cảm thán chất tóc mềm mại, vừa nói:

"Nhà ngươi vẫn chỉ là tên nhóc con thôi!"

"Á! Nói ai nhóc con hả?! Nhà ngươi bằng tuổi ta đấy!"

"Nếu học chung học viện rồi, sau này ngươi gọi ta là đại ca đi, Tùy Phong tiểu đệ à!"

Chống đối không thành, cuối cùng thì Ninh Thần Vũ ôm theo một mái đầu bị vò cho bù xù hết cả lên, đầy căm tức nhìn tên huynh đệ mới tinh với cái nết chẳng khác tên ở nhà bao nhiêu này. Phận hắn khổ quá mà, huynh đệ kiểu gì cũng chỉ có mấy nhiêu lương tâm thôi!

Lâm Ý Hiên ở Vân Vĩnh đang bận nghiên cứu, không hiểu sao hắt xì một cái rõ to.

"Nhìn qua bên kia đi, Tiểu Phong."

"Ngươi gọi ta cũng thuận miệng ghê nhỉ?"

Nói là vậy, Ninh Thần Vũ vẫn nghe lời nhìn theo hướng tay của Đái Mộc Bạch.

Lúc này đây, ngày chỗ cổng thôn để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn 60 tuổi đang ngồi, trên cửa thôn dùng gỗ tạo thành có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản "Học Viện Sử Lai Khắc". Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người. Xanh xanh, có chút đáng yêu. Trước ngực lão giả ngồi sau chiếc bàn nọ cũng mang theo một tấm huy chương hình tròn màu xanh biếc, hẳn là giáo huy của Sử Lai Khắc học viện.

"Ta nhắc lại quy củ một lần, các ngươi nghe cho rõ đây." Lão giả nói: "Hoặc là quá mười hai tuổi, hoặc là không đủ hai mươi mốt cấp đều không hợp cách. Sử Lai Khắc trước giờ chỉ thu quái vật, không thu người thường."

Chỉ thu quái vật, không thu người thường.

Lời này có bao nhiêu kiêu ngạo, bao nhiêu chí khí cơ chứ? Có lẽ là dự cả đại lục này sợ là không có học viện thứ hai nào dám nói như thế.

Ninh Thần Vũ nghiền ngẫm câu này một lúc lâu, cuối cùng che miệng cười khúc khích. Một cái học viện nhỏ mà thôi, nhưng cái gì cũng dám nói. Cơ mà đúng như Đái Mộc Bạch nói, cái học viện này thú vị thật đấy.

Quyết định, tham gia thì tham gia, chẳng mất gì.

Đến lượt Ninh Thần Vũ, lão giả chỉ tay vào cái tráp bên cạnh, nói:

"Bỏ mười kim hồn tệ vào đây để ghi danh, không hợp cách cũng không được lấy lại tiền."

Mười kim hồn tệ...

Ninh Thần Vũ trầm mặc kiểm tra nhẫn trữ vật, sau đó xoay đầu nhìn thiếu niên phía sau, chậm rãi lên tiếng:

"Mộc Bạch đại ca."

Đái Mộc Bạch, lần đầu tiên được Ninh Thần Vũ gọi hai tiếng đại ca, gai ốc sởn hết cả lên rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net