Chương 11: Không cô độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện sáng tác thuộc về Dạ Ảm. Vote và cmt của các bạn sẽ là động lực cho mình sáng tác truyện ヾ(●ω●)ノ

===

Đường Duyệt vừa bước vào trong thông đạo đã bị một người ôm đầy cõi lòng.

Mùi hương thảo mộc thoang thoảng này... là Đường Tam.

Các bạn học Sử Lai Khắc xung quanh nhìn nhìn hai người, hâm mộ tình cảm huynh đệ thắm thiết.

"Ca ca." Đường Duyệt vỗ vỗ lưng Đường Tam, tiện khoe ra. "Ta đã kiếm được hai tích phân trong tối nay đó."

Trời mới biết lúc Trương Liệt phát động hồn kỹ thứ ba, hắn chỉ muốn lao khỏi khán đài bất kể quy tắc. Đường Tam lòng nóng như lửa đốt, thậm chí đến lúc này hắn vẫn hối hận vì đã để Duyệt Duyệt tham gia đấu hồn. Chiêu thức ném bay vũ khí này hắn và Tiểu Vũ vừa nãy mới gặp, tất nhiên hiểu được sức mạnh và sức bật của nó. Gặp cái búa còn may, nếu trúng cũng chỉ là trọng thương, nhưng nhỡ trúng phải loan đao... Đệ đệ vừa không nhìn thấy, vừa không có Quỷ Ảnh Mê Tung, lại không có Huyền Ngọc Thủ như hắn...

Đường Tam càng ôm chặt lấy Đường Duyệt, cằm gác lên đỉnh đầu đệ đệ: "Ân, Duyệt Duyệt rất lợi hại."

Dù vậy, Đường Tam cũng không thể phủ nhận rằng đệ đệ hắn rất ưu tú và lóa mắt. Chỉ cần xem ánh mắt của khán giả là biết, dù là ngoại hình hay năng lực, bất kỳ ai cũng sẽ vì Duyệt Duyệt mà chấn động.

Hiển nhiên, nếu Đường Duyệt còn không hiểu tâm trạng của Đường Tam nữa thì đã uổng làm huynh đệ song sinh, ở bên nhau từ hồi còn trong bụng mẹ rồi. Đường Duyệt rất bình tĩnh tiếp tục vỗ lưng Đường Tam: "Ân, ta rất lợi hại. Ta biết mình có thể thắng, cũng biết mình sẽ không bị thương. Ca ca cứ yên tâm. Duyệt Duyệt rất mạnh, có thể bảo vệ ca ca." Không hiểu sao tay Đường Duyệt cứ có thói quen thích xoa đầu người khác. Nhưng chênh lệch chiều cao khi đứng làm Đường Duyệt không thể thực hiện được, đành chuyển qua vỗ lưng. Hắn cũng âm thầm ám chỉ rằng hắn có hồn kỹ tính trước tương lai mà. Một trận đấu mà thôi, không có gì quan trọng hết.

Nghe ngữ khí tràn đầy kiên định của Đường Duyệt, tâm trạng sầu lo của Đường Tam nhẹ nhàng hơn nửa. Hắn dở khóc dở cười, tâm trạng vừa phức tạp vừa cảm động vì đệ đệ quá ngoan, quá hiểu chuyện.

Dù là thế giới trước hay thế giới này đều là kẻ mạnh vi tôn. Đường Tam đương nhiên hiểu rằng phải để đệ đệ vươn lên mới là cách tốt nhất để bảo vệ đệ đệ. Nhưng hiểu là một chuyện, có thể bình chân như vại nhìn đệ đệ ứng phó nguy cơ lại là chuyện khác.

Hồi còn ở nhà, Đường Tam thậm chí không dám cho đệ đệ cầm dao gọt hoa quả. Nhỡ đứt tay làm sao bây giờ?

Hắn có thể cầm lấy búa làm nghề nguội, nhưng lại không nỡ đệ đệ vì hắn đốt lửa thổi ống bễ. Nhỡ toát mồ hôi rồi trúng gió làm sao bây giờ?

Mọi nguy cơ có thể làm tổn thương Duyệt Duyệt trước giờ đều bị hắn bóp chết ở trong nôi, chỉ tưởng tượng ra đệ đệ bị thương thôi cũng khiến hắn hốt hoảng rồi.

Lần duy nhất Đường Duyệt hộc máu là lúc bị Thiên Nhãn phản phệ khi muốn nhìn thấu Đường Hạo và A Nhu cô cô. Sau đó Đường Tam liền canh chừng hắn không được bỏ dải lụa che mắt ra nữa, trừ khi chỉ có hai người ở bên nhau.

Dù biết lựa chọn con đường làm hồn sư tức là sau này còn gặp phải rất nhiều chuyện như hôm nay thậm chí càng nguy hiểm hơn, nhưng nhìn loan đao bay thẳng đến Duyệt Duyệt đã làm trái tim hắn như thắt lại, thà rằng là hắn thế chỗ Đường Duyệt, thà rằng người bị trọng thương là hắn còn hơn.

Tâm trạng Đường Tam phức tạp vậy đấy, như thiên nhân giao chiến, vừa lo lắng khôn nguôi cho đệ đệ, vừa tự hào vì đệ đệ cực kỳ ưu tú.

Hắn vẫn luôn biết hắn tâm tư nặng. Chắc Đường Duyệt cũng nhận ra, nên đang an ủi ngược lại hắn.

Làm sao bây giờ? Đường Tam cảm giác hắn càng ngày càng quyến luyến và ỷ lại Duyệt Duyệt.

Bảo bối đệ đệ hắn từng nâng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan giờ đã là một thiếu niên thiên tài năng lực xuất chúng, không những dung mạo tuyệt mỹ, còn biết bảo vệ ca ca.

Đường Tam vuốt nhẹ lên mái tóc mượt như lụa của Đường Duyệt, trả lời: "Vậy ca ca cảm ơn Duyệt Duyệt. Chúng ta về thôi." Hắn nóng nảy quá, hẳn là có gì về phòng rồi nói sau vậy.

"Ân."

Đường Tam theo thói quen dắt lấy tay Đường Duyệt ra về. Đường Duyệt lúc nãy bị ôm cũng đã nhận ra Đường Tam bị thương rồi, nhưng hắn không vội hỏi, chỉ ôm lấy một bên cánh tay của ca ca, vừa đi vừa dìu hắn.

Đường Tam thấy động tác của Đường Duyệt, trong lòng ấm áp vô cùng.

Sáu người ra đến cửa, Đường Tam vừa hỏi viện trưởng đâu, Mã Hồng Tuấn liền lấy cớ tìm viện trưởng để ở lại lêu lổng chốn câu lan viện, còn tính rủ Đới Mộc Bạch đi cùng.

Đường Tam thì kinh ngạc, còn Chu Trúc Thanh vốn lạnh lùng cũng không kìm được mà mở miệng: "Nam nhân đều xấu xa."

Tiểu Vũ cười hì hì đáp: "Trúc Thanh muội muội không nên vơ đũa cả nắm nha. Đường Tam và Đường Duyệt rất sạch sẽ, đâu có giống Đới Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn."

Mọi người cùng nhìn lại.

Đường – băng thanh ngọc khiết – ca ca vừa thấy chủ đề có chút không sạch liền choàng qua vai che lại cả hai tai đệ đệ từ bao giờ. Còn Đường – gương mặt non búng ra sữa – đệ đệ nhìn qua cũng biết là thiếu niên chưa trưởng thành, chưa kinh nhân sự (chuyện người lớn =))).

Bọn họ cảm giác Đường Duyệt dễ số độc thân lắm. Nữ nhân cũng có lòng tự trọng mà. Ai lại muốn làm vợ một người nam nhân còn đẹp hơn cả mình chứ? Cơ mà giả sử có cô nương nào bị sắc đẹp mê hoặc không ngại mặt mũi mà chạy đến tán tỉnh... ân, không tưởng tượng ra.

Vả lại nhìn sắc mặt cảnh giác và đôi tay gắt gao che lại lỗ tai của Đường Tam thế kia là biết, Đường Duyệt yêu sớm hay lêu lổng câu lan viện, là chuyện không thể nào. Đường Tam muốn làm hòa thượng, hắn cũng sẽ lôi kéo Đường Duyệt làm hòa thượng.

Mọi người không hẹn mà cùng đồng ý với quan điểm của Tiểu Vũ.

Nhưng dù có hai huynh đệ làm hòa hoãn thì tranh cãi giữa Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh cũng không khá hơn. Hoặc có khi là do Đường Tam, Đường Duyệt làm so sánh nên Chu Trúc Thanh càng bất mãn thói trăng hoa của Đới Mộc Bạch. Nàng nói: "Ngươi mới mười lăm tuổi? Ngươi thật làm ta ghê tởm." Sau đó một mình đi về hướng học viện Sử Lai Khắc.

"Ngươi, ngươi..." Đới Mộc Bạch theo đuổi thời gian dài mà không có kết quả, còn bị người ta lạnh nhạt mắng chửi khiến hắn tức giận cực kỳ. Tính tình hắn vốn cũng không lương thiện cho mấy, còn hay nóng tính. Tay phải phất lên, bạch quang lúc ẩn lúc hiện nhưng một lúc sau lại nhịn xuống, thở dài lặng lẽ theo sau Chu Trúc Thanh đi về học viện.

Tiểu Vũ khá tò mò chuyển của Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh. Nhưng mới quen biết được vài ngày, nàng cũng không tiện thăm dò chỉ dám hỏi Đường Tam.

Đường Tam cũng không rõ ràng lắm. Đường Duyệt thì không quan tâm.

Tiểu Vũ còn đưa tay lên tính xoa ngực Đường Tam, lại bị tránh đi. Đường Tam hốt hoảng hỏi: "Ngươi làm gì?"

Tiểu Vũ đáp: "Ta muốn xem thương thế của ngươi ta sao a. Dù sao thì vì ta ngươi mới bị thương."

Đường Tam mỉm cười trả lời: "Không có việc gì đâu. Nghỉ một đêm là ổn. Chúng ta cũng đi nhanh lên, không nhìn thấy bọn họ nữa rồi." Dù sao Tiểu Vũ không học qua lĩnh vực này, xoa nữa xoa mãi cũng vô dụng. Nàng cũng còn nhỏ, không hiểu chuyện, hắn sẽ tìm thời gian chỉ nàng chuyện "nam nữ thụ thụ bất tương thân" sau vậy.

Nói xong, Đường Tam theo thói quen ngồi xổm xuống tính cõng Đường Duyệt, nhưng Đường Duyệt lại gọi ra Toàn Cơ. Toàn Cơ phóng to lên hạ xuống đất.

"Ca, ngươi đang bị thương. Tiểu Vũ, hôm nay ngươi cũng mệt rồi. Hai người cùng lên đi, ta đưa hai người về, không cần đi bộ."

Đường Duyệt hôm nay cũng vừa phải đấu võ hồn hai trận, lúc này hồn lực hẳn là còn dư không bao nhiêu. Nếu đệ đệ không muốn để hắn cõng thì mình cùng đi bộ về học viện cũng được. Nghĩ vậy, Đường Tam đang định từ chối thì thỏ con Tiểu Vũ đã vèo một phát nhảy lên Toàn Cơ ngồi xong.

"Oa Tiểu Duyệt ngươi quá lợi hại! Mau mau ta còn chưa được thử cảm giác bay bao giờ đây nè!"

"Ân". Đường Duyệt cười gật đầu lên ngồi cạnh Tiểu Vũ. "Ca, người cũng mau lên đi. Ngự khí phi hành không tốn nhiều linh... à hồn lực đâu." Không hiểu sao nhưng đây cũng là một bản lĩnh mà Đường Duyệt vừa thức tỉnh võ hồn đã biết. Chắc có lẽ như lời ca ca, kiếp trước của hắn hẳn là không đơn giản.

Đường Tam sao có thể để đệ đệ một mình với nữ hài tử được? Nên hắn cũng bước lên Toàn Cơ ngồi cạnh Đường Duyệt.

Đường Duyệt nhắc hai người bám hắn chặt một chút, rồi điều khiển Toàn Cơ bay tà tà về Sử Lai Khắc học viện. Ân, vì Tiểu Vũ quá hào hứng nên muốn bay chậm một chút còn ngắm cảnh đêm ở Tác Thác thành. Còn vì Đường Duyệt không dùng Bặc Tính nên tí thì bay nhầm hướng, may nhờ có Đường Tam cầm tay chỉ đường cho.

Đường Tam chỉ dẫn Đường Duyệt điều khiển Toàn Cơ hạ cánh cách cửa học viên một đoạn rồi xuống đi bộ. Dù sao toàn người mới quen, hắn và Đường Duyệt không cần quá trương dương.

Ngoài ý muốn bọn họ nhìn thấy Đới Mộc Bạch cãi nhau cùng Ninh Vinh Vinh. Còn Áo Tư Tạp đứng cạnh sắc mặt khó coi. Lần này thì Đới Mộc Bạch giận thật, hắn cũng không cần nể mặt Ninh Vinh Vinh gì cho cam nên hồn lực nháy mắt phát ra khí thế mãnh liệt.

Đới Mộc Bạch còn chưa chính thức công kích Ninh Vinh Vinh đã bị hất bay ra ngoài, đến Áo Tư Tạp cuống quýt đi đỡ cũng bị dư lực đẩy ngã. Mà Đường Tam bước nhanh đến chắn trước mặt Ninh Vinh Vinh, dùng thủ pháp Khống Hạc Cầm Long tán hồn lực của Đới Mộc Bạch sang hai bên, khiến vết thương không khỏi chấn động. Hắn cũng giật mình không kém.

Có vẻ như bạn cùng học đều là người thâm tàng bất lộ. Hồn lực 37 cấp quả nhiên mạnh hơn hắn rất nhiều.

"Đới Mộc Bạch, bỏ đi, dù sao cũng là cùng trường mà."

Đới Mộc Bạch nể mặt Đường Tam nên tha cho Ninh Vinh Vinh. Nhưng Ninh đại tiểu thư kiêu ngạo quen thói sao chịu nổi ủy khuất này? Nàng vừa khóc vừa ra lệnh cho Đường Tam dùng độc môn ám khí giết Đới Mộc Bạch. Đổi lại sau này Thất Bảo Lưu Ly tông sẽ ủng hộ Đường Tam vô điều kiện.

Nhưng Đường Tam từ chối. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng, khuyên lần cuối: "Ninh Vinh Vinh, trên đời này không phải cái gì cũng có thể mua được bằng tiền. Nơi này đơn thuần chỉ là học viện, chúng ta là bạn học với nhau. Nếu ngươi cứ tiếp tục giữ mãi thái độ ngạo mạn như vậy, ta khuyên... ngươi nên rời đi thì hơn." Hơn nữa, nàng còn không chịu xin lỗi Đường Duyệt. Chỉ riêng chuyện này thôi Đường Tam cũng sẽ không cho nàng sắc mặt tốt, quản gì Thất Bảo Lưu Ly tông hay không tông? Cứu nàng chỉ là vì đạo nghĩa không thể chối từ. Hắn không thể trơ mắt nhìn Đới Mộc Bạch đánh một cô nương tay trói gà không chặt trước mặt được.

Ninh Vinh Vinh còn chưa hết hi vọng, tiếp tục lôi gia thế ra nói. Đường Tam lắc đầu ngao ngán. Còn Đường Duyệt mang ý cười lạnh lẽo đáp lời. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nói chuyện với Ninh Vinh Vinh: "Hôm nay ca ca ta vì lợi lộc ngươi cho mà giết người. Ngày sau tất sẽ có người vì lợi dục mà diệt môn nhà ngươi. Ngươi kiêu ngạo cái gì chứ?"

Tiếng nói của thiếu niên vẫn bình đạm trong trẻo như thường, nhưng nội dung câu nói lại khiến Ninh Vinh Vinh lạnh cả người.

Không còn hứng để ý chuyện không đâu nữa, Đường Duyệt mang Đường Tam về thẳng ký túc xá.

Đường Duyệt đỡ Đường Tam ngồi lên giường, chính hắn thì ngồi bên cạnh, nói: "Ca, cởi đồ ra, để ta xem vết thương nào."

Đường Tam vẫn theo thói quen đệ đệ bảo gì hắn nghe nấy. Đến lúc cởi hết áo trên rồi lộ ra lồng ngực bánh mật không chút thương tích gì hắn mới phản ứng lại, đỡ trán ảo não.

Đường Tam quên mất. Hắn bị nội thương chứ đâu có bị ngoại thương.

Chưa kịp mặc lại áo thì Đường Duyệt đã nâng tay xoa lên lồng ngực hắn, hỏi: "Ca, là chỗ này sao?"

Đường Tam run rẩy.

Hắn vẫn luôn biết nước da của Đường Duyệt non mềm cực kỳ, đến nỗi cầm tay hắn cũng không dám cầm quá chặt. Hắn vẫn luôn may mắn vì mình luyện thành Huyền Ngọc Thủ, như vậy tay hắn dù làm nghề nguội cũng không có quá nhiều vết chai, cầm đau tay đệ đệ.

Nhưng lần đầu tiên trực quan như thế này...

Bàn tay Đường Duyệt trắng nõn non mịn như bạch ngọc, khớp xương thon dài, cốt tương hoàn mỹ, đầu các khớp còn có chút hồng phấn.

Đây là bàn tay đẹp nhất Đường Tam từng thấy.

Mà giờ bàn tay này đang xoa lên ngực hắn, giống như miếng bánh sữa nhúng vào mật ong. Chỗ đụng chạm còn truyền đến nhiệt độ cơ thể của Đường Duyệt, hơi lành lạnh mát mẻ.

Đường Tam đỏ bừng mặt.

Hắn ấp úng: "Duyệt Duyệt, ca... ca là bị nội thương... không phải ngoại... thương."

Đường Tam điên rồi. Duyệt Duyệt là đệ đệ hắn. Hắn ngại ngùng cái gì? Là do lâu rồi không gặp nhau nên có chút xa lạ ư? Cũng không giống vậy...

Đường Duyệt hồn nhiên không biết ca ca đang ngại, hắn điềm đạm nói: "Ân, nên ta chuẩn bị giúp ca điều tức chữa thương đây. Ca ngồi xếp bằng vận công như mọi ngày đi, ta muốn quan sát chu trình vận công của ca ca."

Để người khác làm phiền trong lúc vận công tu luyện chính là tối kỵ, có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Nhưng Đường Tam vẫn nghe lời Đường Duyệt mà ngồi xếp bằng bắt đầu vận công.

Chu thiên vận công của hắn khác hẳn với người trên Đấu La đại lục này vì xuất phát từ Huyền Thiên Công.

Lúc này, Đường Tam bỗng cảm giác có một luồng năng lượng từ tay của Đường Duyệt truyền vào cơ thể hắn, theo hồn lực của hắn tuần hoàn trong cơ thể. Đường Tam đoán đây là hồn lực của Đường Duyệt. Mềm nhẹ, dịu dàng và tràn đầy sinh cơ. Có sự trợ giúp của Đường Duyệt, nội thương mà hắn vốn nghĩ phải điều tức mất một đêm lại chỉ mất nửa canh giờ (1 tiếng) đã khỏi hẳn.

Đường Tam thở ra một ngụm trọc khí, toàn thân khoan khoái cực kỳ.

"Ca, Huyền Thiên Công là công pháp ca ca học từ kiếp trước phải không? Ta thấy chu thiên vận công của Huyền Thiên Công khá giống với công pháp mà Toàn Cơ chỉ ta."

Lần đầu tiên Đường Duyệt đả tọa vận công, một luồng linh khí từ Toàn Cơ đã chui vào cơ thể, dẫn đường cho Đường Duyệt tu luyện. Từ đó, Đường Duyệt cứ ngựa quen đường cũ mà tu luyện thuận lợi vô cùng.

"Ân, Huyền Thiên Công của ta thuộc về Đạo gia chính tông thượng thừa nội công tâm pháp, hẳn là có cùng nguồn gốc với tâm pháp kiếp trước của đệ." Đường Tam trìu mến xoa đầu Đường Duyệt. Tiện tay kéo xuống lụa trắng, hắn bỗng nhiên muốn nhìn đôi mắt của đệ đệ, muốn nhìn đôi mắt như trời đêm đầy sao tuyên cổ bất biến đong đầy hình dáng hắn.

Có thể nói, Đường Duyệt là sự an ủi tâm hồn cực lớn đối với Đường Tam, khiến hắn biết rằng trên thế giới này hắn không cô độc. Đấu La đại lục này không có Đạo gia tâm pháp. Thế giới này người tu luyện Đạo gia tâm pháp chỉ có hắn và Đường Duyệt.

Đường Duyệt càng ngày càng thể hiện ra nhiều bản lĩnh không giống phàm nhân, hắn có trực giác đệ đệ sau này sớm muộn gì sẽ thức tỉnh ký ức.

Hắn sẽ chờ đến lúc đó, chờ được Duyệt Duyệt chia sẻ câu chuyện của bản thân, lại vì sao mà đến thế giới này.

Ông trời thật sự quá ưu ái hắn. Ngài đã ban cho hắn cuộc sống thứ hai, còn phát kèm cho hắn một đệ đệ là Đường Duyệt, khiến hắn không cảm thấy cô độc.

===

Truyện sáng tác thuộc về Dạ Ảm. Vote và cmt của các bạn sẽ là động lực cho mình sáng tác truyện ヾ(●ω●)ノ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net