Chương 23: Ta cũng đi thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện sáng tác thuộc về Dạ Ảm. Vote và cmt của các bạn sẽ là động lực cho mình sáng tác truyện ˃̵ᴗ˂̵

===

"Vậy... Tiểu Duyệt, ta có thể hỏi một câu hỏi không? Ý là bói toán ấy..." Mã Hồng Tuấn xoa tay cười hì hì nói.

Không chỉ hắn, cả lão sư và những học viên xung quanh cũng vô cùng hứng thú với năng lực kỳ lạ của Đường Duyệt. Hoặc chỉ là tò mò, hoặc có việc cần thật sự, đều dõi mắt nhìn chằm chằm hắn.

Mặc dù biết nếu tiết lộ năng lực thật sự của võ hồn Toàn Cơ sẽ dẫn tới tình cảnh này, nhưng Đường Tam là người đã động viên Duyệt Duyệt cởi mở, thì hắn cũng sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ đệ ấy, không để đệ ấy bị người khác lợi dụng.

Đường Tam bước lên đằng trước che chở Đường Duyệt, "Các vị lão sư và bằng hữu, ta và Duyệt Duyệt tin tưởng mọi người nên mới tiết lộ sự thật. Mong mọi người không phụ sự tin tưởng này, không để bí mật này lộ ra với người ngoài." Nếu có một ngày bí mật không còn là bí mật, thì lúc đó hắn và đệ đệ phải có đủ năng lực để bảo vệ bản thân, chứ hiện tại thì không khác gì bùa đòi mạng cả.

Nhìn nét mặt nghiêm túc của Đường Tam, mọi người không hẹn mà cùng nghiêm nghị gật đầu hứa hẹn.

Sự tồn tại của khí võ hồn như Toàn Cơ, là việc dù có nằm mơ bọn hắn cũng không thể tưởng đến.

Bọn hắn thừa biết năng lực này nghịch thiên như thế nào, nếu lộ ra Đường Duyệt chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của tất cả các thế lực trên Đấu La đại lục. Đường Duyệt là ân nhân cứu mạng, là bằng hữu, là đồng đội, là học sinh đáng tự hào của bọn hắn, bọn hắn sẽ cố gắng hết mình để bảo vệ Đường Duyệt.

Nhìn nét mặt kiên định của những người mình tin tưởng, Đường Tam cũng nhẹ nhõm.

Nhưng còn vụ xem bói thì...

"Mập Mạp, ngươi muốn hỏi chuyện gì?" Chưa chờ Đường Tam nghĩ kỹ, Đường Duyệt đứng sau lưng hắn đã lên tiếng.

Đường Duyệt tiến đến sóng vai với Đường Tam, "Nhưng trước khi ngươi, hay là mọi người ở đây muốn hỏi ta về một điều gì đó, mọi người hãy tự hỏi bản thân trước rằng: Các người muốn cuộc đời của mình bị quyết định bằng một câu nói của ta sao?"

Mọi người ngơ ngẩn.

"Chà, đôi khi biết trước tương lai cũng chưa hẳn là tốt. Giả dụ các ngươi sắp tới phải tham gia một cuộc chiến đánh đổi bằng tính mạng đi. Nếu như ta tính ra các ngươi không thể thắng được, vậy các ngươi sẽ nhận mệnh sao? Hay là ta tính ra các ngươi sẽ thắng lợi, các ngươi liền yên tâm lười biếng ngồi chờ kết quả?" Đường Duyệt liếc mắt Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh khiến hai người giật mình.

"Hơn nữa, mọi việc dù xảy ra trước mắt nhưng cũng chỉ là phần nổi của một tảng băng trôi. Điều may mắn có thể chôn xuống hiểm họa khôn lường, mà điều khó khăn gian khổ có khi lại thành yếu tố chính dẫn đến thành công. Ai mà biết tương lai biết trước có phải là kết quả cuối cùng hay không chứ?" Đường Duyệt nói tiếp, "Các ngươi đều là những người bản lĩnh và xuất chúng, nên tự tin vào quyết định và quyết tâm của bản thân. Bởi vì chung quy lại thì vận mệnh được tạo nên từ những sự lựa chọn của chính các ngươi mà."

"Đương nhiên, khi các ngươi cần sự trợ giúp ta cũng sẽ không ngại mà nhắc nhở vài câu. Các vị lão sư thì hiện tại còn chưa được, bói toán về hồn sư cảnh giới cao hơn bản thân quá nhiều sẽ khiến ta bị phản phệ." Chuyện vừa chuyển, Đường Duyệt nhìn về phía Mã Hồng Tuấn, "Ngươi muốn hỏi về võ hồn biến dị nhưng không hoàn chỉnh của ngươi đi?"

"Đúng đúng, còn có tà hỏa của ta nữa." Mã Hồng Tuấn vội vàng nói. Hiện tại bởi vì tà hỏa quấy phá nên hắn phải mất rất nhiều thời gian đi "giải quyết", thành ra ảnh hưởng đến tu luyện.

Toàn Cơ bay lơ lửng trong lòng bàn tay phải phát ra ánh sáng sâu kín, một hồn hoàn màu vàng từ từ bay lên.

Đôi mắt Đường Duyệt chuyên chú mà nghiêm túc, như rắc đầy ánh sao vào màn đêm, "Nếu ngươi vẫn luôn chăm chỉ tu luyện, sớm muộn gì cũng có thể nắm bắt cơ hội thức tỉnh võ hồn lần hai, trở thành một phượng hoàng chân chính."

Mã Hồng Tuấn và Phất Lan Đức kích động vui mừng ôm nhau.

"Còn về tà hỏa..." Đường Duyệt đã thu hồi Toàn Cơ, nhẹ nhếch khóe môi, "Hỏi thật vô nghĩa. Nó lại không phải dục hỏa. Nếu ngươi thanh tâm quả dục, tự sẽ biết dùng tu luyện để áp chế. Còn ngươi nếu ham dục, thì dù cho có thức tỉnh toàn bộ võ hồn, cũng vẫn chăm chỉ đi tìm nữ nhân mà thôi."

Mã Hồng Tuấn hoảng hốt nhìn lại, thầm than: Chết mịa ta rồi!

Như hắn dự đoán, một cú gõ đầu trời giáng của Phất Lan Đức không hẹn mà đến.

Viện trưởng kiêm sư phụ của hắn vừa ký đầu hắn vừa nghiến răng nghiến lợi mắng: "Hóa ra lâu nay do ngươi lười biếng nên mới tích nhiều tà hỏa chứ gì? #%%#$^..."

"Sư phụ! Thủ hạ lưu tình a sư phụ!!! Chính người đã nói muốn giải quyết tà hỏa thì đi tìm nữ nhân mà!" Mã Hồng Tuấn vừa chạy vòng quanh né đòn vừa la oai oái.

Mọi người lại cười vang, xen kẽ trong đó là tiếng nói hài hước của Đường Duyệt: "Vậy để Mập Mạp ngươi quyết tâm hơn nữa, ta sẽ nói rằng trong ba tháng tới nếu ngươi đi tìm nữ nhân, ngươi sẽ gặp xui xẻo nha."

"Cái gì cơ??? Ba tháng á?!! Vậy ngươi giết ta đi!!!" Mã Hồng Tuấn tru lên như heo bị cắt tiết.

"Ha ha ha..."

***

Nhưng rất nhanh, Mã Hồng Tuấn đã không còn thời gian và sức lực để tâm đến chuyện khác ngoài những buổi huấn luyện đối chiến và thể năng với cường độ cực cao của Đại Sư nữa rồi.

Trải qua ba tháng huấn luyện ma quỷ, hồn lực của Sử Lai khắc Bát quái cũng không tăng lên bao nhiêu, nhưng tố chất thân thể của họ đã thay đổi rất nhiều.

Bây giờ, Đường Tam với Đới Mộc Bạch không còn như ngày đầu tiên nữa mà vác vật nặng năm mươi cân chạy bộ không cần hồn lực vẫn cảm thấy dư sức. Theo đó, vóc người và khí chất của họ cũng thay đổi rất nhiều.

Thân hình Đới Mộc Bạch rõ ràng thêm phần cường tráng, đôi con ngươi tà dị càng thêm vài tia uy thế, nhìn qua như một mãnh hổ xuống núi, toàn thân tràn ngập lực lượng sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Áo Tư Tạp cả người gầy hơn một chút, nhưng thân hình cường tráng giống như một chiến hồn sư vậy. Đương nhiên, giọng nói dịu dàng bộ râu quai nón rậm rạp cùng cặp mắt hoa đào đều không có gì biến hoá.

Bề ngoài Đường Tam biến hoá không nhiều, vóc người không phô trương mà chỉ cao hơn một chút, tướng mạo vẫn bình thường như trước, nhưng khí chất càng thêm nội liễm xuất chúng.

Mã Hồng Tuấn thì gầy đi khá nhiều, mặc dù vẫn còn mập nhưng mang lại cảm giác mạnh mẽ. Hồn lực tăng lên tới hai mươi tám cấp.

Tiểu Vũ vẫn y như cũ, ngay cả da tay cũng không đen đi, suốt ngày đều vui sướng hoạt bát. Nhưng thông qua ba tháng liên tục đối chiến, ba hồn kỹ đã được nàng vận dụng nhuần nhuyễn đến mức Đường Tam hay Đới Mộc Bạch cũng nhiều lần ăn đau khổ.

Ninh Vinh Vinh không thể nói là đã hết kiêu căng, nhưng so với lúc mới tới học viện thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Trên đôi mi toát vài phần anh khí, tính cách nội liễm làm nàng trở nên tràn ngập mị lực, khiến Áo Tư Tạp vốn đã buông tay lại rục rịch có hy vọng. Tất nhiên là trong ba tháng này, cho dù Áo Tư Tạp có lòng theo đuổi nàng, cũng không có chút khí lực nào để làm điều đó.

Về phía Chu Trúc Thanh, không thể không nói, nghị lực của nàng không kém nam tử chút nào, trong ba tháng huấn luyện ma quỷ chưa bao giờ than một tiếng khổ, chẳng những cắn răng kiên trì đến cùng, mà thậm chí còn từng chủ động yêu cầu gia tăng cường độ. Người gầy đi một chút, nhưng là mẫn công hệ hồn sự, dưới tính huống thân thể mạnh mẽ, tốc độ của nàng gia tăng lên rất nhiều.

Còn Đường Duyệt, hắn vẫn như cũ, vừa là một tấm ván sát trong huấn luyện đối chiến khiến ai đá vào cũng đau, vừa là một đóa kiều hoa èo uột trong huấn luyện thể năng bất chấp Đại Sư có dùng bao nhiêu thuốc tắm cho hắn.

Còn cứ vài ngày lại đổ bệnh một lần, phải ăn Hương Tràng của Áo Tư Tạp như ăn cơm.

Không sai đâu, Đại Sư sống đến giờ chưa từng thấy hồn sư nào đổ bệnh, nhưng cố tình Đường Duyệt lại ốm vặt như cơm bữa.

Nhưng may mà hắn vẫn kiên trì vượt qua ba tháng này, thân hình lưu sướng có chút cơ bắp, còn thành công cao lên một chút, giờ chỉ thấp hơn Đường Tam nửa cái đầu

Đường Tam cũng "kiên trì" mát xa cho đệ đệ cả ba tháng, vừa vuốt ve da thịt trắng mịn như lụa, vừa nghe đệ đệ hồ hởi khoe chiều cao và cơ bắp.

Đường Duyệt gập tay lên nắm chặt, tức thì bắp tay căng cơ hiện lên một con chuột con nho nhỏ.

Dễ thương làm Đường Tam muốn nhũn cả tim, không nhịn được mà đưa tay nhéo nhéo.

Ba tháng huấn luyện ma quỷ rốt cục kết thúc, Đại Sư cho phép Sử Lai Khắc Bát Quái nghỉ ngơi bảy ngày, để cho bọn họ tự mình điều chỉnh trạng thái. Rốt cục cũng có cơ hội nghỉ ngơi, Áo Tư Tạp, Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh ngay lập tức ôm lấy cái giường làm một giấc, Đường Tam tiếp tục luyện tập như mọi khi, Đường Duyệt thì ngồi thu lu giữa trận pháp trong góc phòng tu luyện, còn Chu Trúc Thanh kiên trì rèn luyện trụ cột thân thể, nên Đới Mộc Bạch cũng chủ động yêu cầu được giúp đỡ. Chỉ có Mã Hồng Tuấn là không có việc gì làm, trong đợt huấn luyện ma quỷ vừa rồi, hắn là người chịu khổ nhiều nhất, nhưng lúc này là nghỉ ngơi, gã mập này lập tức ra ngoài học viện, vào Tác Thác thành giải quyết vấn đề tà hoả.

Sau đó Mã Hồng Tuấn đã bị người đánh thành đầu heo.

Gặp hắn lảo đảo đi trên đường, Áo Tư Tạp cho hắn hai cái Hương tràng, đỡ hắn đi đến nhà ăn.

Trong nhà ăn chỉ có Đới Mộc Bạch, hắn hít sâu một hơi, không hẹn mà cùng nghĩ đến quẻ bói của Đường Duyệt.

Đới Mộc Bạch không nhịn được hỏi: "Không phải trước đó Tiểu Duyệt đã nói trong vòng ba tháng tới ngươi mà đi tìm nữ nhân sẽ gặp xui xẻo sao? Ngươi còn cố tình đi a."
Mã Hồng Tuấn mếu máo: "Chẳng phải ba tháng nay đều không có việc gì sao? Tối qua là ngày cuối a... ta cũng không nghĩ trùng hợp đến thế."

Đường Duyệt được Đường Tam dắt đi lướt qua hắn ngồi vào chỗ ngồi trong Thực Đường. Vì Thiên Nhãn của hắn quá phạm quy nên ba tháng này huấn luyện Đại Sư cũng không bắt hắn phải cởi lụa che mắt ra nữa.

Đường Tam vừa chia thức ăn cho Đường Duyệt vừa quay ra lắc đầu với Mã Hồng Tuấn: "Ngươi quá chủ quan. Duyệt Duyệt đã mất công nhắc nhở ngươi, ngươi còn không tin."

Mã Hồng Tuấn chột dạ liếc mắt nhìn Đường Duyệt đang điềm nhiên ăn cơm: "Ta xin lỗi, ta tưởng Tiểu Duyệt nói đùa..."

Đường Duyệt nuốt xuống một ngụm thức ăn, cũng không quay đầu lại mà trả lời hắn: "Ta chưa từng nói dối ai bao giờ cả."

"Xin lỗi mà~ Ngài đại nhân đại lượng đừng trách tiểu nhân mà~" Mã Hồng Tuấn vèo cái lên ngồi cạnh Đường Duyệt, năn nỉ ỉ ôi: "Đại nhân bớt giận, do tiểu nhân cô lậu quả văn (*), có mắt không tròng. Xin ngài hãy nhận thượng cống chiếc đùi gà này của tiểu nhân ạ."

(*) Đại khái là người ít học, thiếu hiểu biết.

Đường Duyệt cũng không ngại mà nhận luôn, nhưng hắn cũng không ăn nhiều nên nhường hết cho ca ca.

"Được rồi, vậy ngươi có chuyện gì?" Trải qua mấy tháng huấn luyện, quan hệ của mọi người thân thiết hơn không ít, Đường Duyệt cũng bắt đầu mở lòng hơn.

Mã Hồng Tuấn lần này hiển nhiên bị đòn không nhẹ, nhất là tinh thần bị đả kích càng nghiêm trọng, nước mắt nước mũi tùm lum, hướng bốn người Đường Tam nhăn nhó kể lể hắn bị một tên Hồn Tông tên Bất Nhạc cướp gái, bị đánh, còn bị vũ nhục như thế nào.

"Bất Nhạc? Một gã Hồn Tông mà dám khi dễ huynh đệ ta? Đi, Mập Mạp, ngươi dẫn đường, chúng ta phải đi xem sao. Tiểu Tam, Tiểu Áo, Tiểu Duyệt, ba ngươi có đi không?" Đới Mộc Bạch hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Mập Mạp. Lúc trước hắn cũng không ít lần tranh gái, chỉ có điều hắn toàn chiếm tiện nghi mà thôi. Từ khi Chu Trúc Thanh tới, hắn mới kiềm chế lại, càng huống chi Mập Mạp bị đánh thật là thảm, mặc dù nhìn qua không có tổn thương gân cốt, nhưng tội này đủ lớn rồi.

Đường Tam gật đầu, "Đi, cùng đi xem sao." Loại chuyện này căn bản không thể nói ai đúng ai sai, nhưng phải đứng về phía huynh đệ mình. Mắt thấy huynh đệ mình bị đánh, nếu không ra tay thì không phải là nam nhân.

Áo Tư Tạp cười hắc hắc, nói: "Ta đương nhiên là đi, ta muốn nhìn xem, ai có thể hèn mọn hơn cả tên mập này. Cho dù đánh không lại, có Ma Cô tràng của ta, chẳng lẽ lại không kịp chạy sao."

Sau đó mọi người nhìn về phía Đường Duyệt, không hẹn mà cùng nghĩ đến chuyện ở quán trọ gần Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hơn ba tháng trước, dù Đường Duyệt có mạnh nhưng lại không thích gây chuyện, cũng không cùng bọn hắn đánh Diệp Tri Thu.

Nhưng hiện tại, cách suy nghĩ của Đường Duyệt đối với những người xung quanh này đã dần thay đổi, còn xếp bọn hắn vào đối tượng cần bảo vệ. Mặc dù Mã Hồng Tuấn bị đánh cũng chẳng phải vì lý do chính đáng gì, nhưng người bên mình, vẫn là muốn bênh. "Ta cũng đi thôi." Đường Duyệt gật gật đầu.

Mã Hồng Tuấn vừa nghe bốn người khẳng định sẽ vì mình xuất đầu lộ diện, nhất thời mừng rỡ, "Hảo huynh đệ, đi, chúng ta bây giờ phải đi ngay, nói không chừng còn có thể tóm được hắn."

Áo Tư Tạp ôm vai hắn nói: "Không vội, ngươi ăn trước đã, lấy sức chốc nữa còn đánh nhau. Về hành tung của tên Bất Nhạc kia, có Tiểu Duyệt ở đây, còn lo không tìm được hắn sao." Áo Tư Tạp nhìn nhìn Đường Duyệt, không nhịn được mà cười vui vẻ. Đới Mộc Bạch đáy mắt cũng lướt qua một tia hài lòng thỏa mãn.

Trước kia thấy Tiểu Duyệt dù ôn nhuận như ngọc phong độ nhẹ nhàng, nhưng vẫn cứ cảm giác xa cách không chừng, giống như hậu duệ quý tộc có hai bộ mặt, rõ ràng không thèm để ý bọn họ, nhưng vì giáo dưỡng tốt đẹp nên cư xử với ai cũng lịch sự nhã nhặn.

Nhìn qua rất rộng lượng, thật ra là do không để ý nên không thèm chấp, dễ gần nhưng khó thân.

Cảm giác xa cách này cũng không làm người đến mức khó chịu như tính cách kiêu ngạo ngầm của Ninh Vinh Vinh, thậm chí còn cảm thấy rất hợp với dung nhan tuyệt trần cùng khí chất phiêu dật của hắn.

Đường Duyệt nhìn qua như một đóa tuyết liên mọc trên vách đá cao chót vót, cao không thể với tới vậy.

Chỉ là mọi người đều là thiếu niên nhiệt tình, là đồng học, là bằng hữu với nhau, cũng đã cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau vượt qua biết bao huấn luyện khó khăn, nói không muốn thân thiết với nhau chính là nói dối.

Hơn nữa, thiếu niên thiên tài vừa xinh đẹp vừa xuất chúng như thế, dù ở đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm hấp dẫn tầm mắt, khiến người ta không nhịn được mà muốn đến gần.

Bọn hắn cũng không ngoại lệ, cũng muốn thân thiết với Đường Duyệt, chân chính trở thành bằng hữu sống chết có nhau, không rời không bỏ chứ không phải cần thông qua Đường Tam làm cầu nối.

Vậy nên hôm nay, khi thấy Đường Duyệt chấp nhận cùng bọn hắn đi gây chuyện, đi trả thù cho Mập Mạp, mọi người không nhịn được mà cùng mỉm cười vui vẻ.

Mã Hồng Tuấn cũng cảm động nước mắt lưng tròng: "Đúng nha, chúng ta có đại lão toàn năng Duyệt tứ ca ở đây thì còn sợ cái gì! Hôm nay phải đánh tên chó chết Bất Nhạc kia thành đầu heo, làm cha mẹ hắn cũng nhận không ra!"

Đường Tam phì cười: "Được rồi, ngươi vừa ăn vừa nói qua một chút về võ hồn và hồn kỹ của tên kia đi, chúng ta chuẩn bị cho tốt."

"A... nhưng mà ta chỉ thấy hắn dùng có hai hồn kỹ, có dạng cái lồng, hỏa phượng hoàng của ta cũng không thể đốt cháy được... rất kỳ lạ." Mã Hồng Tuấn gãi gãi đầu.

Đường Duyệt đã gọi ra Toàn Cơ, không sao cả nói, "Nếu không rõ ràng lắm cũng không sao. Hồn Tông mà thôi, ta tính một quẻ liền biết cặn kẽ về võ hồn và hồn kỹ, ưu và nhược điểm của hắn ngay ấy mà."

Mọi người há hốc mồm, cảm thán Toàn Cơ quả thực quá nghịch thiên!

===

Truyện sáng tác thuộc về Dạ Ảm. Vote và cmt của các bạn sẽ là động lực cho mình sáng tác truyện ˃̵ᴗ˂̵


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net