Chương 21: đột biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đứa bé trong bụng đã hơn hai tháng, Lục Khê ngồi bên cửa sổ trong Nhạc Thanh điện, nhìn ánh mặt trời mùa hè đang thiêu nướng cả vùng đất, nghe tiếng chim lảnh lót bên tai.

Bởi vì đang có mang, nàng thường thường muốn ngủ, một khi tình trạng nôn ọe qua đi, thì chuyện phiền lòng nhất chính là luôn cảm thấy thiếu ngủ.

Nàng vuốt vuốt mí mắt có chút nặng trĩu, ngắm cảnh đến thất thần.

Vào cung đã năm tháng rồi, nói cách khác, chỉ bảy tháng nữa, đã đến ngày Lục gia gặp kiếp nạn diệt vong.Fuly_DDienddanllequyydonn

Nàng đã đạt được sự sủng ái của hoàng thượng, cũng thuận lợi có hoàng nhi, nếu đã biết kẻ đầu sỏ hãm hại Lục gia bị xử trảm chính là Thường Vệ Quang, vậy chuyện kế tiếp là nên thu lưới?

Thường Tư Viện đến, thấy nữ nhân đang nhàn tĩnh ngồi bên cửa sổ chợt có cảm giác buồn cười. Mỗi lần nhìn thấy Lục Khê, nàng ta đều có cảm giác yên ổn, hơn nữa trong Nhạc Thanh điện này luôn tràn đầy hương hoa thoang thoảng, không nồng không nặng, dễ chịu thoải mái, cũng khó trách hoàng thượng lại thích đến chỗ này.

Lục Khê vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, cho đến khi Bích Chân lên tiếng nhắc nhở: "Chủ tử, thường Tiệp dư tới."

Nàng mới chậm rãi xoay người lại, khẽ gật đầu với Thường Tư Viện.

"Cô đã đến rồi."

Thường Tư Viện ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng, bưng chung trà Vân Nhất dâng lên, tự nhiên hớp một ngụm, rồi nói với các cung nữ: " Tất cả đi xuống đi, Bổn cung có mấy lời muốn nói với Lục Dung Hoa."

Cửa “cạch” một tiếng, khép lại, trong điện chỉ còn lại mấy bồn hoa cùng hai người đang ngồi bên cửa sổ.

Lục Khê cười nói: "Bây giờ Thường Tiệp ngày càng dạn dĩ nhỉ, quang minh chánh đại đến tìm ta thế này, không sợ hoàng thượng biết chúng ta kết bè kéo phái à?"

Thường Tư Viện cũng cười: "Người nào không biết Thường Tiệp dư nương nương từ sau khi trở về từ Thanh Tâm Điện, thay tật đổi tính, không những không hống hách ngang ngược như trước, còn thường xuyên ở nơi thâm cung, chuyên tâm cầu phúc? Cả hoàng thượng cũng nghĩ rằng ta đã đổi tính, hôm nay cho phép ta đến thăm cô và đứa bé trong bụng, thì còn ai dám nói gì nữa?"

Lục Khê quay đầu liếc nhìn thời tiết nóng bức bên ngoài, có một ngọn gió ấm thổi qua mặt, cố thổi loãng hương hoa trong điện. Nàng bất đắc dĩ thở dài nói: "Thay tật đổi tính? Dù gì hhoàng thượng và cô cũng đã có bốn năm phu thê, dù vinh sủng là giả vờ, nhưng chuyện sớm chiều chung đụng lại là sự thật không thể cải biến. Sợ rằng hoàng thượng vỗn đã biết bây giờ mới là bản tính thật của cô, còn sự ỷ sủng mà kiêu trước kia chỉ là giả vờ."

Thường Tư Viện cười khẽ: "Không ngờ cô cũng nghĩ như vậy, thực ra, ta cũng đã đoán được hoàng thượng vốn đã biết rõ chân tướng, hắn chỉ cần một lý do xác đáng thu hồi binh quyền của Thường gia nên cũng vui vẻ phối hợp diễn với ta."

Hôm nay đã khôi phục thân phận cho nàng ta, mặc dù hoàng thượng không thường đến Lâm Hoa điện thăm nàng ta, nhưng chuyện ban thưởng chưa từng thiếu, ít nhất khiến tất cả mọi người nghĩ rằng nàng ta vẫn là Thường Tiệp dư danh tiếng lẫy lừng trước kia.

Một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm năm, hoàng thượng không khiến nàng ta thất thế theo Thường gia, đã là nhân từ lắm rồi. Hẳn là cũng có ý muốn để cho nàng ta một cuộc sống bình yên ổn định đến hết nửa đời sau.

Chỉ tiếc, lần này sợ rằng phải khiến hắn thất vọng rồi.

Thường Tư Viện dừng một chút, mới nói: "Hôm nay ta thuận lợi khôi phục thân phận, cô cũng có thai, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"

Lục Khê xoay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nàng ta, dùng sự kiên định nói cho Thường Tư Viện, nàng sẽ không đồng ý chuyện lợi dụng đứa bé để đánh ngã Thường gia.Fuly_DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

"Chúng ta có thể dùng biện pháp khác."

"Đây là cách nhanh nhất cũng là trực tiếp nhất." Thái độ của Thường Tư Viện rất rõ ràng.

"Ta không đồng ý." Lục Khê cũng rất kiên quyết.

Nụ cười trên môi Thường Tư Viện dần dần biến mất, nàng ta vuốt ve cái chén trong tay, nhấn mạnh từng chữ: "Nếu không phải ta đi tìm Thái hậu nhờ giúp đỡ, con của cô đã không còn rồi. Nếu lưu lại đứa bé, ngày sau cũng chỉ trở thành con cờ của Thái hậu thôi, bây giờ cứ tiến hành theo kế hoạch trước đây của ta, hy sinh đứa bé này, khiến Thường Vệ Quang rơi đài, cũng nhân tiện cứu Lục gia các cô, đây là biện pháp tốt nhất, cô còn do dự cái gì?"

"Đánh ngã Thường Vệ Quang, cứu Lục gia cũng không phải chỉ có một biện pháp, dù có phải trả giá bằng tính mạng ta cũng sẽ làm. Thế nhưng mạng sống của hài nhi không phải là cái ta có thể tùy ý tước đoạt, ta có thể hy sinh mình, nhưng tuyệt không thể hy sinh con mình để đạt được mục đích."

Thường Tư Viện khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng nàng: "Lòng dạ đàn bà ở trong cung này nhất định sẽ khiến cô ngã vào vực sâu mà thôi, ta vốn nghĩ cô là người thông minh, vì sao trong chuyện này cô cứ phạm phải sai lầm giống nhau mãi thế?"

Lục Khê ung dung chống lại ánh mắt của nàng ta: "Ta rất biết ơn vì đến nay cô vẫn luôn giúp ta, đã đồng ý chuyện khiến Thường gia rơi đài, thì nhất định ta sẽ làm tròn lời hứa, nhưng thứ cho ta không cách nào hy sinh đứa bé, dù sao đây cũng là máu mủ của ta."

Thường Tư Viện nhìn bộ dáng kiên định của nàng, biết mình không cách nào thuyết phục được, chỉ đành phải lui bước: "Cô muốn giữ lại nó cũng được, còn có một biện pháp. Vẫn theo kế hoạch mưu hại hoàng tự trước đó, chỉ là mưu hại chưa thành, như vậy được chưa?"

Ý của nàng ta là chuyện vẫn sẽ tiến hành như cũ, nhưng sẽ thay đổi bước cuối cùng một chút, như vậy không cần hy sinh đứa bé của Lục Khê, cũng có thể theo kế hoạch lúc đầu khiến tội danh mưu hại hoàng tự rơi xuống người nàng ta, hoàng thượng sẽ có cớ lấy sai lầm này đẩy tới Thường gia, thuận nước đẩy thuyền thu hồi những quyền hành mà Thường Vệ Quang nắm giữ mấy năm gần đây, cùng với đất đai, nô bộc khổng lồ của Thường gia tại kinh thành.

Phải biết, lưu lại một thần tử quyền khuynh triều dã như vậy, đối với hoàng thượng mà nói chính là một uy hiếp cực lớn, một khi Thường Vệ Quang muốn tạo phản, chỉ cần Thái hậu âm thầm ủng hộ, hoàng thượng sẽ phải gặp phải phiền toái không nhỏ.

Lục Khê chần chờ chốc lát, rốt cuộc vẫn phải gật đầu: "Cô định làm thế nào?"

"Cái này ta sẽ suy nghĩ thêm, nghĩ xong sẽ nói cho cô biết."

Lục Khê gật đầu: "Đa tạ cô thành toàn."

Thường Tư Viện cười cười, "Ta hiểu nỗi khổ tâm của cô, cũng đa tạ cô thành toàn."

Xoay người rời đi, nàng lại cười nói: "Hôm nay thân thể cô nặng nề, không cần tiễn ta...ta tự đi ra ngoài được."

Thường Tư Viện mang theo cung nữ thái giám đi trên con đường đá bên ngoài Nhạc Thanh điện, lơ đãng nhìn đám đá lởm chởm dưới chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hồ sen nơi xa, trong ánh mắt chợt lóe lên chút phức tạp.

Nhưng lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đột nhiên phát hiện trong hành lang dài bên kia hồ sen hình như có một nam tử đang đứng, ánh mắt luôn dừng lại ở Nhạc Thanh điện, dáng vẻ nhìn rất quen.

"Lục Nhi ——" lời vừa ra khỏi miệng, nàng ta liền phản ứng kịp, Lục Nhi đã vì nàng ta bỏ mạng, thần sắc phức tạp nhắm mắt lại, lạnh nhạt phân phó: "Trân Đào, qua bên kia xem thử, là ai ở nơi đó."

Thấy Trân Đào thẳng đường đi tới nói mấy câu với nam tử mặc triều phục, nam tử kia ngẩng đầu nhìn qua bên này, sau đó cùng Trân Đào quay lại.Fuly_di@en*dyan(lee^qu.donnn)

"Vi thần Quý Thanh An tham kiến Tiệp dư nương nương."

Nghe hắn hãy xưng tên ra, rốt cuộc Thường Tư Viện cũng nhớ tại sao lại cảm thấy hắn nhìn quen mắt, lúc trước khi còn là Thường phi nương nương đã không ít lần gặp nam tử này trong thư phòng của hoàng thượng, nếu như nhớ không lầm, hắn còn là người tình của Thường Tư Vân. . . . . .

Nam tử này dung mạo bất phàm, ngũ quan như ngọc, nhưng lúc Thường Tư Viện còn ở Thường phủ đã quen nhìn thấy đám triều thần lui tới với Thường Vệ Quang, dù dáng vẻ có thế nào đi nữa thì khi bị quan trường thấm nhuần, bắt đầu tiếp cận với quyền thế, cuối cùng cũng sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ.

Nàng quan sát nam nhân này mấy lần, tốt lắm, biết thu liễm dáng vẻ mệt mỏi, bày ra bộ dạng khôn khéo, cũng chỉ là con hát trong chốn quan trường này mà thôi.

"Quý đại nhân vừa tan triều à." Nàng ta không khách khí liếc nhìn triều phục trên người hắn, trong ánh mắt không lộ chút biểu cảm dư thừa: "Nhưng Bổn cung nhớ đường xuất cung không phải ở bên này."

Quý Thanh An có chút xấu hổ, cúi đầu đáp, "Bẩm nương nương, vi thần vốn định đi xuyên qua Ngự Hoa Viên tản bộ trở về, không ngờ rằng đi dọc theo hồ sen liền tới phụ cận Nhạc Thanh điện, quấy rầy phượng giá của nương nương, thật sự sợ hãi, mong nương nương thứ tội."

Thường Tư Viện vốn thông minh, lập tức nhìn ra điểm mờ ám.

Quý đại nhân này nếu đã vô ý đến đây, làm sao có thể nói rõ được ba chữ "Nhạc Thanh điện"? Hơn nữa một đại thần lâu năm như hắn vốn đã quen thuộc với hoàng cung sao lại vô ý lạc đường. . . . . .

"Hôm nay ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh, quả thật thích hợp đến Ngự Hoa Viên tản bộ. . . . . ." Nàng ta cười như không cười liếc Quý Thanh An một cái, lúc đi lướt qua còn cười nói: "Trân Đào, hôm nay hơi nhức đầu, Bổn cung thật sự không chịu nổi, mau quay về thôi."

"Dạ, nương nương."

Nhìn cung phi mặc hoa phục tự nhiên rời đi, Quý Thanh An cứng người ở tại chỗ, chỉ có thể nói theo bản năng: "Vi thần cung tiễn Tiệp dư nương nương."

Một trận gió thổi qua, lúc này hắn mới cảm giác được trên lưng đã ướt mồ hôi, cũng không biết là do thời tiết quá nóng hay vì sao.

Trước kia đã từng nghe Thường Tư Vân nhiều lần nhắc tới vị Tiệp dư tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này, theo lời nàng ta, Tiệp dư này là thứ nữ không có đầu óc chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, rồi sau đó vào cung, được sủng ái, liền hống hách ngang ngược, điển hình của Ma Tước hóa Phượng Hoàng.

Chính hắn cũng không biết là vì sao, luôn đặc biệt để ý đến Lục Dung Hoa này, rõ ràng lúc trước chỉ vì yêu thích nên mới nghĩ tới việc muốn lấy nàng về phủ, nhưng bởi vì không đạt được nên hôm nay trở thành vết sẹo trong lòng, thỉnh thoảng sẽ bị vén lên, thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến.Fuly_dieendaanleequuydonn

Vì vậy từ yêu thích đơn thuần biến thành tình cảm khắc cốt ghi tâm, dù biết đó là nữ nhân của hoàng thượng, hắn cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa muốn đến gần hơn, gần hơn chút nữa.

Quý Thanh An thuận lợi cả đời, gia đình giàu nhất huyện, bởi vì là phú gia lâu đời, đến quan huyện cũng phải nhường nhà bọn họ ba phần, vì quan huyện muốn làm gì có nhà họ bỏ công trợ giúp đều thuận lợi hơn rất nhiều.

Gia cảnh như thế, từ nhỏ hắn lại tài trí hơn người, tướng mạo thanh tú, trong thư viện luôn được tiên sinh tán thưởng, vậy nên càng tâm cao khí ngạo.

Là một đệ tử phú gia không bận tâm ăn mặc, cố gắng học tập, tuổi còn trẻ đã đổ tú tài, tiếp theo là Cử nhân, sau đó nữa là Tiến Sĩ, cuối cùng trở thành “rồng trong biển người”, trúng Trạng Nguyên.

Tuổi thơ của hắn rất êm đẹp, gia thế tốt, tướng mạo tốt, phẩm hạnh tốt, Quan Lộ tốt, tự nhận không có gì mình muốn mà không được, chỉ ngoại trừ một người.

Đó chính là Lục Khê.

Không có được chính là tốt nhất, hắn không chiếm được nàng, nàng là vết thương trong lòng hắn, dù có Thường Tư Vân xinh đẹp ở bên người, cũng không bù đắp được phần thiếu sót này

Quý Thanh An đứng lặng trên con đường đá một lúc lâu, vừa bất an trước điệu cười như không cười của Thường Tiệp dư này, lại vừa vì biết người mình yêu đang ở ngay phía trước nhưng không gặp được mà cảm thấy mất mác.

Tiểu Thuận đang canh giữ ở ngoài Nhạc Thanh điện nhìn hắn ngẩn người ở đó một lúc lâu, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi báo chuyện này cho Lục Khê.

Nam tử mặc triều phục, khí vũ phi phàm, có thể xuất hiện ở ngoài Nhạc Thanh điện của nàng ở thời điểm này. . . . . . Lục Khê nhanh chóng biết được người đến là ai.

Bên môi hiện lên một nụ cười thản nhiên, nàng vịn tay Vân Nhất đứng dậy: "Đi, đi ra xem một chút."Fuly_DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Hôm nay nàng mặc một bộ y phục vàng nhạt, tóc búi đơn giản, trên khuôn mặt là thần thái thư nhã.

Nàng vịn tay Vân Nhất, chậm rãi bước ra khỏi điện, trên mặt còn treo nụ cười nhẹ đi về phía người đang đứng ở phụ cận.

Quý Thanh An còn tưởng rằng mình hoa mắt, nếu không vì sao người hắn đang tương tư lại mỉm cười đi tới nơi này?

Đôi môi hắn run rẩy, cuối cùng vẫn không có lá gan kêu một tiếng "Khê nhi" .

Ngược lại là Lục Khê mở miệng trước: "Ngọn gió nào thổi Quý đại nhân đến đây vậy?"

Nàng khẽ liếc qua Vân Nhất, Vân Nhất đứng lại, còn nàng vẫn tiếp tục đi tới chỗ Quý Thanh An.

Quý Thanh An quên cả hành lễ, khi phản ứng lại thấy đã muộn, liền vội vàng khom người: "Vi thần tham kiến Lục Dung Hoa."

"Đại nhân không cần đa lễ." Lục Khê nhẹ nhàng nói, giọng nói cùng nụ cười vẫn như khi đang còn ở Giang Nam, tựa một đóa lan thanh khiết tươi mát.

Nội tâm Quý Thanh An chấn động, hắn đáp khẽ: "Vi thần đi dạo ở ngự hoa viên, không ngờ một phút thất thần, lại dọc theo hồ sen đến điện của nương nương, quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, mong rằng nương nương thứ tội."

"Ta cũng chỉ đang đi dạo thôi, cớ gì lại nói đại nhân làm phiền ta nghỉ ngơi?" Nàng vẫn cười, trong tươi cười lại nhiều hơn một chút thê lương, ánh mắt nhìn hắn tăng thêm một tầng cảm xúc, có lẽ là đau thương, có lẽ là bất đắc dĩ, khiến nội tâm Quý Thanh An ngày càng khó khống chế.

Quả nhiên là nàng yêu mình! Nhất định là Lục Thẩm Tư vì tiền đồ mà buộc nàng vào cung!

Hắn nghĩ như vậy, ngón tay giật giật, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng chần chờ chốc lát, vẫn không dám.

Hắn dùng âm thanh chỉ có nàng nghe được nói: "Ta rất nhớ nàng."

Ánh mắt Lục Khê giật giật, sau đó trở nên ráo hoảnh, không nhìn ra chút nào khác thường.

Đầu óc của nàng nhanh chóng vận hành, các ý niệm lần lượt nổi lên, nhưng trước khi nàng muốn áp dụng lại chìm hẳn xuống.Fuly_di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Khi thích, hắn cứu nàng thoát khỏi cái chết, khi không thích nữa thì tự tay giết chết nàng cùng cốt nhục chỉ mới sáu tháng.

Đó là con của nàng và hắn, nàng mang tâm trạng vui sướng khi làm mẫu thân hòa vào từng đường kim mũi chỉ may y phục cho hài nhi, nàng cứ nghĩ đó là quà tặng lớn nhất ông trời ban cho bọn họ, nhưng hóa ra lại chỉ là chướng ngại cản hắn bò lên cao, phải chết dưới bàn tay tàn nhẫn của hắn.

Cho đến giờ khắc này, Lục Khê vẫn không hiểu, sao lại có một kẻ máu lạnh đến thế, vì mưu cầu danh lợi mà cả cốt nhục của mình cũng không tha. Nếu không phải vì vậy, thì dù có hận đến mức nào nàng cũng sẽ không chọn đi con đường này.

Nhưng là bây giờ, với người trước mắt này, nàng đã hiểu rõ, sẽ không ngu ngốc cho rằng hắn là nam tử tuấn tú nàng thích khi còn mang tâm tình thiếu nữ trước kia.

Tình cảm thuần túy, trái tim thật lòng, đều bị quan trường hắc ám hủ hóa, một khi hắn đã bước chân vào vòng danh lợi, thì sẽ chẳng bao giờ cảm thấy thỏa mãn.

Nếu chỉ là vì vinh hoa phú quý mà hắn từ bỏ nàng và đứa bé, nàng sẽ chỉ cảm thấy ban đầu là do mình nhìn người không tinh, nhưng hắn lại tàn nhẫn đến mức khiến trái tim nàng băng giá, ép nàng vào tuyệt lộ, khiến nàng và con chết thảm, đây mới là nỗi hận làm nàng khắc cốt ghi tâm.

Những dòng suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu, Lục Khê dần tỉnh táo lại, nàng dịu dàng cười nhìn Quý Thanh An, hốc mắt có chút ướt át: *"Nhẫm thì huề tố thủ, loạn hoa phi nhứ lý, hoãn bộ hương nhân."

*Dịch nghĩa: "Nhớ khi tay trong tay, dưới mưa hoa bồng bềnh, chậm rãi ngã lưng xuống."

Dừng một chút, ở thời khắc Quý Thanh An còn đang nhíu mày, nàng cười chua xót: "Hôm nay ta đã có cốt nhục của hoàng thượng, Lục Khê trước kia đã chết rồi."

—— chết ở trong tay của ngươi.

"Từ nay về sau, không nên gặp nhau nữa thì tốt hơn."

—— lúc gặp lại, chỉ sợ sẽ là ngày chết của ngươi.

Quý Thanh An chậm rãi lấy chiếc khăn tay kia ra, âm thanh có chút khàn khàn: "Hôm đó nàng làm rớt chiếc khăn này trong Ngự Hoa Viên, ta liền biết nàng vốn không hề vô tâm với ta. . . . . ."

Lục Khê nhìn chiếc khăn, chỉ nói khẽ: "Sau này đừng nên nói những lời như vậy nữa, nếu bị người khác nghe thấy, ta và ngươi đều chỉ có một con đường chết. Chiếc khăn này. . . . . . xem như là lễ vật cuối cùng ta tặng ngươi, thấy vật như thấy người."

Âm thanh của nàng bắt đầu nghẹn ngào, lại nghe Quý Thanh An nhấn mạnh: "Mỗi ngày ta đều sẽ luôn mang nó bên người, nàng yên tâm."

Lời thề của hắn, sau khi đạt được đều trở nên biến chất.

Như vậy hôm nay không đạt được, có phải sẽ trở nên trường cửu hay không?

Cuối cùng Lục Khê chỉ cười nhìn hắn: "Bảo trọng."

Xoay người rời đi, không còn lưu luyến.

Nàng ở trong cung lâu như vậy, cuối cùng cũng đã học được cách diễn trò, dù tiết mục si tình thế này khiến răng nàng chua lên, nhưng vẫn diễn ra hình ra dạng.

Dùng sự ác độc của ta đáp trả lại sự vô tâm của ngươi, Quý Thanh An, ngươi cảm thấy như vậy được chứ?

Mấy ngày sau, Lâm hoa điện có một vị khách không mời mà đến.

Thường Tư Viện đang ngồi ở sau rèm nghỉ ngơi, lại nghe tiểu thái giám ngoài cửa cung kính hồi báo: "Nương nương, Tư Vân tiểu thư vào cung cầu kiến nương nương, nương nương có muốn gặp không?"

Thường Tư Vân?

Khóe miệng nàng ta hiện lên một nụ cười nhạt, Thường Tư Viện mở mắt ra, lười biếng nói một câu: "Tuyên."Fuly_di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Ỷ vào sự phú quý bây giờ của Thường gia, Thường Tư Vân tiêu tiền rất hào phóng. Việc vào cung gặp phi tử thế này không phải ai cũng có thể, vậy mà nàng ta lại xin được hoàng hậu, có thể thấy Thường Vệ Quang cưng chiều nàng ta đến cỡ nào.

Thường Tư Vân mặc một bộ y phục đỏ thêu chỉ vàng, búi tóc cắm đầy trang sức bằng vàng ròng, duyên dáng đẩy cửa đi vào.

"Tỷ tỷ, muội muội tới thăm ngươi đây!"

Thường Tư Viện đứng trước rèm nhìn sang, âm thanh vững vàng, không chứa chút cảm xúc, tựa như một người đã ở lâu trong cung, rất có khí thế: "Dù là tỷ muội, ở trong cung này cũng phải giữ quy củ, Trân Đào, chỉ cho nhị tiểu thư biết vào cung gặp nương nương thì phải hành lễ thế nào."

"Vâng" Trân Đào vén rèm lên đi tới trước mặt Thường Tư Vân, lạnh nhạt nói: "Nhị tiểu thư, xin đi làm theo nô tỳ."

Cúi đầu, khụy chân, đôi tay để bên hông, Trân Đào máy móc dạy nàng ta hành lễ, thái độ cẩn thận tỉ mỉ.

Thường Tư Vân nào chịu được uất ức lớn như vậy?

Thường Tiệp dư này, lúc trước ở Thường phủ luôn bị nàng ta khi dễ, hôm nay lại bò lên làm phượng hoàng, giờ còn muốn dùng uy phong lấn ép nàng ta!?

Nàng ta chẳng những không hành lễ, ngược lại cười lạnh, "Tỷ tỷ, ngươi chớ quên ban đầu là ai cho ngươi vào cung, nếu không phải muội muội tự nguyện bỏ qua vị trí này, ngươi cho rằng ngươi có thể hưởng thụ được vinh hoa phú quý như hôm nay sao?"

Thường Tư Viện bật cười, không chút để ý vén lên rèm đi ra: "Ơ kìa, có phải bản cung nên cảm tạ muội đã cho ta cơ hội này không?"

Hai người đã lâu không gặp, hôm nay mới chính thức đối mặt.

Thường Tư Viện mặc một bộ váy Phú quý màu đỏ tươi, dùng chỉ vàng thêu thành đồ án bách hoa, vừa bước ra đã át đi trân phẩm độc nhất vô nhị của kinh thành hôm nay mà Thường Tư Vân mang, tóc nàng chỉ cài một cây trâm lưu ly mạ vàng đơn giản, nhưng vẫn mỹ lệ hơn Thường Tư Vân rất nhiều.

Thường Tư Vân cảm thấy rất chói mắt, nữ nhân này trước kia chỉ là một đứa con hoang, thế nhưng bây giờ lại có thể bò lên vị trí cao như vậy!

"Đều là người một nhà, tỷ tỷ không cần phải cảm tạ ta đâu, giúp tỷ tỷ cũng là điều mà mà kẻ là muội muội ta nên làm." Nàng ta cười ngọt ngào, "Nhưng muội cũng có chuyện muốn nhờ, mong rằng tỷ tỷ có thể giúp đỡ, coi như đáp lễ việc muội giúp tỷ vào cung ngày đó."

"Hả? Sao bổn cung lại nhớ rằng, ngày đó rõ ràng là muội đã sớm mất trinh tiết, bất đắc dĩ mới để cho kẻ làm tỷ tỷ như ta đây thay thế ngươi vào cung?" Ánh mắt Thường Tư Viện lạnh lẽo, nhưng nụ cười bên môi vẫn tươi tắn: "Nhưng Bổn cung cũng không phải là kẻ hay mang thù, nói đi, ngươi muốn Bổn cung giúp cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net