Đấu Phá Thương Khung - Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 168692 / Điểm: 1315

Tâm trạng:

Chương 1343

Đại Phong Bạo

Dịch: Blue

Biên: Vô Ưu

Nguồn: Banlonghoi.com

Nội dung thu gọn

Thiên Yêu Khôi đứng sừng sững trước người Tiêu Viêm, dưới lớp da màu tím mơ hồ có kim quang lưu chuyển. Thiên Yên Khôi này tự nhiên chính là con mà Tiêu Viêm tự tay luyện chế ra. Trước khi cường hóa ở Hư Không Lôi Trì, nó đã có thực lực chừng Tứ tinh Đấu Tôn, sau khi cường hóa, thực lực đã tăng lên một cái cực hạn. Theo ước tính của Tiêu Viêm, thực lực của con Thiên Yên Khôi này đã có thể so sánh với Lục tinh Đấu Tôn. Mà thêm vào việc thông qua trận pháp hấp thu lực lượng của mười bộ Thiên Yêu Khôi đạt tới cấp độ Đấu Tôn khác, chỉ trong nháy mắt,thực lực của nó đã hoàn toàn vượt qua Tiêu Viêm.

“Toái Hồn Minh Chưởng!”

Cách đó không xa, đám mấy đen đậm đặc xen lẫn hàn khí ùn ùn lướt đến. Một tiếng quát chói tai đột nhiên truyền ra từ bên trong. Ngay sau đó, chưởng ấn màu đen khổng lồ như núi nhỏ đột nhiên lướt ra từ mây đen, sau đó hung hăng chụp về phía Tiêu Viêm. Nơi chưởng ấn đi qua, không gian trực tiếp sụp đổ, tạo thành những vết rách đen ngòm. Những vết rách này không ngừng túa ra từ hư vô như một cái mạng nhện.

Cảm nhận được uy áp khủng bố truyền từ trên cao xuống, trong mắt Tiêu Viêm cũng xẹt qua chút ngưng trọng. Sau khi được tộc văn cường hóa, thực lực của Hồn Lệ đã vượt xa hắn. Nếu hai bên thực sự giao thủ, tỉ lệ thắng của Tiêu Viêm chắc chỉ có năm phần, mà năm phần này cũng tương đối hung hiểm.

Dù sao, đối mặt với Bát tinh Đấu Tôn, Tiêu Viêm còn có thể liều mạng đánh một trận. Nhưng Hồn Lệ bây giờ đã mơ hồ đạt tới Cửu tinh, chênh lệch giữa hai bên lại bị nới rộng ra rất nhiều. Khoảng cách này, cho dù sử dụng Thiên giai đấu kỹ thì cũng khó có thể kéo lại được. Dù sao, lấy nội tình thâm hậu của Hồn tộc, trong tay Hồn Lệ chắc rằng cũng có Thiên giai đấu kỹ như Cổ Yêu. Chẳng qua là chưa tới lúc, bọn người kia tuyệt đối sẽ không tùy ý vận dụng mà thôi.

“Vừa đúng lúc, lấy người này tới thử thực lực của Thiên Yêu Khôi…”

Trong đồng tử đen nhánh, chưởng ấn đang cấp tốc phóng đại. Tiêu Viêm thở mạnh một hơi, trong lòng truyền ra mệnh lệnh.

Truyện "Đấu Phá Thương Khung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Truyện "Đấu Phá Thương Khung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Khi ý niệm trong lòng Tiêu Viêm vừa chuyển động, Thiên Yêu Khôi đang đứng như một bức tượng trước mặt hắn cũng chậm rãi bước lên một bước. Trong đôi mắt trống rỗng hờ hững có kim quang lưu chuyển, bàn chân đạp mạnh xuống hư không, hóa thành một cái bóng màu tím bay thẳng đến chân trời. Sau đó dùng phương pháp làm người ta cực kỳ rung động, trực tiếp cứng đối cứng va chạm với chưởng ấn không lồ kia.

“Bành!”

Hai bên va chạm, kình phong kinh khủng quét qua. Tiếng nổ kinh thiên động địa, chỉ sợ trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe rõ.

“Rắc!”

Trên chưởng ấn khổng lồ kia cư nhiên bắt đầu xuất hiện những khe nứt nhỏ. Tùy theo khe nứt lan tràn, rốt cục năng lượng chưởng ấn kia cũng ‘rắc’ một tiếng, vỡ tung ra thành nhiều mảnh.

“Đặng, đặng!”

Thiên Yêu Khôi hung hăng va chạm với chưởng ấn, kình lực mạnh mẽ cũng chấn lui nó mười bước. Mỗi một bước bước ra đều để lại một dấu chân màu đen trên bầu trời. Mà khi bước chân cuối cùng hạ xuống, thân hình nó lại dữ dội lao về phía trước như cung rời tên. Lúc này đây, nó trực tiếp lao vào trong đám mây đen nồng đậm kia.

“Hử?”

Thiên Yêu Khôi lao vào trong hắc vụ, Hồn Lệ cũng kinh hãi bật thốt lên một tiếng, nhưng thanh âm của hắn lại chợt im bặt lại. Vì quyền phong đáng sợ mang theo tiếng xé gió ù ù không ngừng truyền ra từ trong đám mây đen kia.

“Phanh phanh!”

Từng đạo kình phong cực kỳ cường hãn không ngừng bạo phát ra từ trong đám mây đen. Vô số tiếng kêu thê lương của linh hồn cũng vang lên, mà dưới loại giao thủ kịch liệt như thế này, hắc vụ cũng dần trở nên loãng đi.

Hai mắt Tiêu Viêm chăm chú nhìn vào bên trong mây đen. Nơi đó, kim quang rực rỡ không ngừng bùng nổ, dù hắc vụ cũng không cách nào che dấu triệt để. Trải qua rất nhiều lần cường hóa, Thiên Yêu Khôi bây giờ đã chân chính đại thành. Thực lực bậc này, cho dù phải đối mặt với Cửu tinh Đấu Tôn thì cũng có thể đánh một trận!

Khi trong mây đen bùng nổ đại chiến, ánh mắt Tiêu Viêm cũng thừa dịp đảo qua một trận chiến khác. Nơi đó, Huân Nhi và Hồn Nhai đang chiến đấu. Nhưng theo tình huống bị áp chế hoàn toàn của Hồn Nhai, xem ra Tiêu Viêm đã lo lắng suông rồi. Chỉ cần cho Huân Nhi đủ thời gian, cho dù giết chết Hồn Nhai ở đây cũng không phải chuyện không thể.

“Thực lực của Huân Nhi chỉ sợ đã đạt đến Cửu tinh Đấu Tôn. Hồn Nhai nhiều nhất cũng là Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong mà thôi. Hai người đều thuộc viễn cổ chủng tộc. Công pháp và đấu kỹ tu luyện hẳn sẽ không hơn kém nhau bao nhiêu.”

“Hắc, hai tên này đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Hồn tộc, nếu có thể làm thịt chúng ở đây, không biết Hồn tộc sẽ đau lòng đến mức nào?” Trong mắt Tiêu Viêm xẹt qua chút cười lạnh. Hắn và Huân Nhi đuổi giết hai tên này đã gần một tháng rồi. Trong lúc đó, nhiều lần giao thủ gián tiếp cũng có thắng có thua. Nhưng hai tên này gian xảo như cáo vậy, thủy chung không chịu chính diện giao chiến với họ. Hiện giờ có được cơ hội, đương nhiên là không thể dễ dàng bỏ qua như vậy rồi.

“Oanh!”

Khi trong lòng Tiêu Viêm suy nghĩ, trong mây đen đột nhiên vang lên một tiếng nổ cực kỳ lớn. Kình khí kinh khủng không ngừng thổi quét ra từ bên trong, trực tiếp xé rách đám mây đen cực kỳ âm hàn này. Kim quang và hắc khí bùng nổ, cuối cùng vỡ bung thành vô số tia lửa.

“Phanh!”

Mây đen nổ tung, hai đạo thân ảnh cũng bay ra từ trong đó, cuối cùng đạp bước trong hư không, lui lại gần trăm thước mới từ từ ổn định lại thân hình.

Nhìn hai đạo thân ảnh này, hai mắt Tiêu Viêm híp lại. Giờ phút này, trên người Thiên Yêu Khôi mơ hồ có vô số chưởng ấn, xem ra khi chiến đấu đã đón đỡ không ít đòn công kích của Hồn Lệ. May mà bây giờ thực lực của nó đã khác xa trước kia, nếu không chắc đã bị đánh ná rat thành nhiều mảnh rồi.

Tuy Thiên Yêu Khôi bị thương, nhưng tình trạng của Hồn Lệ lại rõ ràng chật vật hơn nhiều. Tóc tai bù xù, quần áo trên người bị đánh tan hơn nửa, nơi khóe miệng còn mơ hồ có một tia máu. Có thể thấy, lần này Hồn Lệ đã rơi xuống hạ phong. Ở Hồn tộc, hắn dùng phương thức chiến đấu cực kỳ liều mạng để chiếm được hung danh. Dù vậy, dùng phương pháp này với một số cường giả, có lẽ thực sự sẽ lấy được hiệu quả không nhỏ, nhưng đối mặt với một Thiên Yêu Khôi không hề có cảm xúc, cảm giác, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của Tiêu Viêm như vậy, lại không có một chút hiệu quả này. Mỗi người đánh đối phương một chưởng, một bên là khôi lỗi, một bên là người bằng xương bằng thịt, chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi đã biết là bên nào chịu thiệt rồi.

“Vô sỉ! Sao tên này còn sở hữu khôi lỗi mạnh như vậy?”

Hồn Lệ không ngừng thở hồng hộc như trâu, ánh mắt kinh sợ nhìn Thiêu Yêu Khôi phía xa. Hắn chưa từng nghĩ tới việc Tiêu Viêm còn có được thứ này. Trải qua lần giao thủ trước, hắn nhận ra dù mình có thi triển tộc văn, không sợ con khôi lỗi này. Nhưng nó lại giống như một cái mai rùa, tùy ý cho hắn đánh thế nào cũng chỉ thờ ơ không để ý, mà Hồn Lệ lại không thể không quan tâm đến những đòn công kích của nó. Thành ra, loại chiến đấu này gây cho hắn một cảm giác cực kỳ bức bối.

Truyện "Đấu Phá Thương Khung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tiêu Viêm phía xa tủm tỉm cười, vặn mình một cái, búng nhẹ ngón tay. Thiên Yêu Khôi lại ngay lập tức lao lên thêm lần nữa, hung hãn nhằm về phía Hồn Lệ. Thanh thế như vậy, làm sắc mặt Hồn Lệ tái xanh lại.

“Thật đen đủi, vừa đến đã gặp đại phong bạo(1) của Thiên Mộ!”

“Chạy mau, nếu bị phong bạo cuốn vào, cho dù là Đấu Tôn đỉnh phong cũng sẽ toi mạng!”

Mà khi hai người Tiêu Viêm đang chiếm được thượng phong. Ở một nơi cách họ khá xa, vài đạo thân ảnh lại lao đi nhanh như chớp giật. Mà chân trời phía sau họ, những xoáy năng lượng không ngừng gào thét cuốn đến, tạo thành chuỗi phản ứng dây chuyền cực kỳ đáng sợ. Một cơn bão năng lượng nhanh chóng được hình thành.

“Xuy!”

Trên bầu trời, chưởng ấn tràn ngập kim sắc hỏa diễm của Huân Nhi hung hăng đánh lên lồng ngực Hồn Nhai. Kình phong kinh khủng trực tiếp làm hắn phun máu, cước bộ lảo đảo lùi về phía sau vài chục bước. Khi Huân Nhi vừa muốn truy kích, khuôn mặt lại đột nhiên đại biến, ngẩng mạnh đầu nhìn về phía cuối chân trời. Nơi đó, một đường dài màu đen đang nhanh chóng lan tràn đến.

“Đây là… Thiên Mộ đại phong bạo!”

Nhìn năng lượng phong bạo khủng bố đang tràn đến, đồng tử Huân Nhi co rụt lại. Lập tức đình chỉ thân hình, quay đầu hô lớn với Tiêu Viêm: “Tiêu Viêm ca ca! Đi mau!”

Nghe được tiếng hô của Huân Nhi, Tiêu Viêm cũng hơi ngẩn ra. Rồi như cảm ứng được điều gì, hắn đưa mắt nhìn về phía chân trời, lập tức cũng khẽ hít một hơi khí lạnh. Không chút chần chừ triệu hồi Thiên Yêu Khôi lại, lao đến bên cạnh Huân Nhi. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người Hồn Nhai, nhanh như chớp bay về phía lối vào của tầng thứ ba.

“Đó là… Năng lượng phong bão?”

Lau đi vết mắt trên khóe môi, Hồn Nhai quay đầu lại, khóe miệng nhất thời run lên. Cũng bất chấp hai tên sát tinh đang ở phía trước, trao đổi ánh mắt với Hồn Lệ một cái, cả hai đều xoay người chạy như điên như chó nhà có tang. Giao thủ với hai người kia, còn có một chút đường sống. Nhưng nếu bị cuốn vào phong bạo, vậy thì chết chắc rồi!

Khi hai người Hồn Nhai bắt đầu chật vật chạy trốn, chân trời phía sau họ, từng bóng đen mơ hồ thoáng hiện. Trong lúc nhất thời, vùng đất yên tĩnh không hề có sức sống này lại xuất hiện một không khí náo nhiệt cực kỳ cổ quái. Chẳng qua, đám người này đều đang túa mồ hôi lạnh chạy như điên mà thôi.

----------------------------------------------

(1) Đại Phong bạo: Cơn bão lớn.

25.04.2012

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 168692 / Điểm: 1315

Tâm trạng:

Chương 1344

Tụ tập

Dịch: Blue

Biên: Vô Ưu

Nguồn: Banlonghoi.com

Nội dung thu gọn

Mảnh đất vốn rộng lớn tĩnh mịch này hiện giờ lại bị những tiếng ầm ầm to lớn bao phủ. Năng lượng phong bạo(1) cuồn cuộn mà đến, nơi nó đi qua, thậm chí ngay cả không gian đều sụp đổ, tạo thành những mảng đen nhìn cực kỳ đáng sợ.

Truyện "Đấu Phá Thương Khung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Truyện "Đấu Phá Thương Khung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Đó là gì?” Tiêu Viêm theo sát sau Huân Nhi. Cảm nhận được uy áp kinh khủng truyền đến từ phía xa, sắc mặt có chút ngưng trọng nói.

“Năng lượng phong bạo của Thiên Mộ. Đây là một loại thiên tai tự nhiên, uy lực cực kỳ kinh khủng. Dù là cường giả Đấu Tôn đỉnh phong, nếu bị cuốn vào trong đó đều sẽ hữu tử vô sinh. Trước kia, cường giả của các tộc tiến vào Thiên Mộ, một số người không may đều gặp phải loại năng lượng phong bạo này, hơn nữa còn bị cuốn vào.” Huân Nhi nhẹ giọng nói: “Không ngờ lần này chúng ta lại gặp phải nó. Bình thường, phải vài năm mới xảy ra năng lượng phong bạo một lần.”

“Cứ chạy trước đã. Phạm vi lần này của phong bạo rất lớn. Chỉ sợ toàn bộ tầng thứ hai đều sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy, chúng ta phải nhanh chóng tiến vào tầng thứ ba.”

Huân Nhi trầm giọng nói.

“Ừm…”

Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Xoay người lại, nhìn hai đạo thân ảnh cũng đang chật vật lao đi phía sau, đây hiển nhiên là Hồn Nhai và Hồn Lệ. Nhưng giờ phút này Tiêu Viêm cũng không có tâm tư tiếp tục để ý đến chúng.

“Hả? Còn có những người khác?”

Khi nhìn về phía sau, Tiêu Viêm đột nhiên phát hiện từng đạo bóng đen đang nhanh như chớp lao về phía này. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều sửng sốt.

“Ha ha, không ngờ Tiêu Viêm huynh đệ đi nhanh như vậy, đã sớm tới nơi này rồi.”

Hai đạo thân ảnh kia là một nam một nữ, đúng là Hỏa Huyễn và vị hồng y nữ tử đeo mạng che mặt của Viêm tộc. Nhìn thấy Tiêu Viêm, trong mắt Hỏa Huyễn không khỏi hiện lên sự vui vẻ, cười to nói.

Nghe được thanh âm này, Tiêu Viêm cũng mỉm cười. Chắp tay với hai người từ phía xa, nói: “Hỏa Huyễn huynh cũng không chậm a.”

Hỏa Huyễn cười cười, cùng hồng y nữ tử kia tăng tốc, đuổi kịp hai người Tiêu Viêm. Khi ánh mắt hắn đảo qua Tiêu Viêm, cũng hơi ngây người: “Tiêu Viêm huynh đột phá?”

“Ha ha, may mắn mà thôi.” Tiêu Viêm cười đáp.

Thấy Tiêu Viêm không phủ nhận, Hỏa Huyễn và hồng y nữ tử kia liếc nhau một cái, đều nhìn ra sự kinh dị trong mắt đối phương. Mới vào Thiên Mộ gần nửa năm, không ngờ Tiêu Viêm đã có sự đột phá. Tốc độ như vậy, phải nói là tương đối kinh khủng.

“Hình như hai người của Hồn tộc cũng ở phía sau?” Hỏa Huyễn liếc về phía sau, cười hỏi.

“Truy sát bọn chúng một tháng, vừa có cơ hội thì lại bị năng lượng phong bạo này phá hỏng chuyện tốt.” Tiêu Viêm khẽ cười, đáp.

Nghe vậy, Hỏa Huyễn không hỏi nhướng mày, trong lòng có chút chấn động. Hắn đương nhiên biết một câu nhẹ nhàng này của Tiêu Viêm đại biểu cho cái gì. Hồn Nhai và Hồn Lệ đều là Bát tinh Đấu Tôn, thực lực rất mạnh. Hai người liên thủ, dù gặp Cửu tinh Đấu Tôn thì cũng đủ sức đánh một trận. Nhưng không ngờ lại bị Huân Nhi và Tiêu Viêm đuổi giết cả một tháng.

“Năng lượng phong bạo này quét qua cả tầng thứ hai. Xem ra, muốn tránh thoát nó thì chỉ có cách tiến vào tầng ba thôi. Hiện giờ, khoảng cách của chúng ta với tầng thứ ba cũng không quá xa, chắc có thể đến đó trước khi phong bạo đuổi kịp.” Hỏa Huyễn mỉm cười dò hỏi: “Trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể giúp đỡ nhau một chút. Không biết ý của Tiêu Viêm huynh thế nào?”

“Không thành vấn đề!” Tiêu Viêm cũng mỉm cười đáp. Ý muốn giao hảo của Hỏa Huyền, tự nhiên hắn sẽ không cự tuyệt. Đặc biệt là ở nơi này, thêm một người bạn, tỷ lệ sinh tồn sẽ lớn hơn rất nhiều.

Hai người nói xong thì đều nhìn nhau cười, mà Huân Nhi và vị hồng y nữ tử kia cũng không xen vào cuộc trò chuyện của hai người kia. Ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau một cái, cũng chỉ khẽ gật đầu rồi lập tức dời mắt đi nơi khác.

Thương lượng xong, bốn người cũng đi gần nhau hơn một chút. Ánh mắt cảnh giác đảo qua bốn phía, sau đó thân hình nhanh như chớp lao về phía trước.

“Không ngờ hai người của Viêm tộc lại đồng hành với Tiêu Viêm…”

Phía sau, khi nhìn thấy nhóm người Tiêu Viêm và Hỏa Huyễn hội họp, sắc mặt Hồn Nhai không khỏi lạnh xuống. Hiện giờ, lực chiến đấu của họ đã kém hai người Tiêu Viêm, nếu lại nhiều thêm một sự trợ giúp nữa, bọn họ toi mạng là cái chắc.

“Hừ! Cho các ngươi đắc ý thêm một lát. Đợi đến tầng thứ ba, ta sẽ cho các ngươi một kẻ đều chạy không thoát.”

Vẻ âm độc xẹt qua mắt Hồn Nhai, tốc độ cũng chợt tăng thêm. Cùng Hồn Lệ hóa thành hai đạo bóng đen mơ hồ, bay về phía lối vào tầng ba.

Trạng thái liều mạng chạy trốn này kéo dài chừng nửa ngày. Trong nửa ngày này, tốc độ của đám người Tiêu Viêm vẫn luôn ở vào trạng thái cực hạn. Bởi vậy, lượng đấu khí mà họ tiêu hao cũng đạt đến một mức kinh khủng. Nhưng cũng may, nửa năm nay trong tay họ cũng có không ít năng lượng hạch dự trữ. Bởi vậy, trong lúc nhất thời cũng không cần lo đến việc đấu khí cạn kiệt.

Nhưng tuy có thể bổ sung lượng đấu khí tiêu hao, nhưng sự căng thẳng về tinh thần lại làm cho nhóm người Tiêu Viêm khá uể oải. Năng lượng phong bạo theo sát phía sau kia giống như lưỡi hái thần chết, làm cho bọn họ không dám chậm trễ chút nào.

“Tiêu Viêm ca ca, sắp tới lối vào tầng ba rồi.”

Khi đang toàn lực chạy trốn, Huân Nhi đột nhiên nhìn về phía xa, mở miệng nói.

Nghe được lời này của nàng, Tiêu Viêm và hai người Hỏa Huyễn đều mừng rỡ. Cẩn thận cảm ứng một chút, quả nhiên đều nhận thấy được có năng lượng uy áp mơ hồ truyền đến từ phía xa.

“Tăng tốc độ!”

Thấy được lối vào, Tiêu Viêm cười to một tiếng. Bàn tay vung lên, tốc độ đột ngột tăng thêm, tựa như sao băng xẹt qua bầu trời. Chỉ qua vài cái chớp mắt, đã biến mất không thấy tăm hơi.

Khi mấy người Tiêu Viêm phát hiện ra lối vào tầng ba, Hồn Nhai cũng như cảm ứng được gì đó. Tinh thần lập tức phấn chấn, liều mạng tăng hết tốc độ lao về phía trước.

Xa xa, một bức tường năng lượng cực lớn phủ kín từ trên bầu trời xuống mặt đất, tựa như thiên tường(2) đứng sừng sững trong thiên địa.

Giờ phút này, trước bức tường năng lượng đó, bốn đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng. Một lát sau, một người trong số đó ngẩng đầu, nhìn về phía xa thản nhiên nói: “Bọn họ đều đã đến. Theo tới còn có năng lượng phong bạo.”

“Quả nhiên!”

Nghe vậy, nam tử áo bạc và nam tử cường tráng đều thở phào một hơi, chợt người trước bĩu môi hỏi: “Cổ Chân, sao ngươi còn bình tĩnh vậy được? Đây chính là năng lượng phong bạo a! Nếu bị cuốn vào, tất cả chúng ta đều không thể sống sót.”

“Ha ha! Cũng không phải là ta bình tĩnh, mà có gấp gáp cũng vô dụng. Với lại, nơi này còn có Thanh Dương đô thống. Tình huống xấu nhất có lẽ sẽ không xảy ra.” Cổ Chân mỉm cười, nói.

“Ngươi tên này…” Nghe được lời này của hắn, nam tử áo xanh cũng nhịn không được mà mở mắt, nhìn về phía xa xa, cười nói: “Bức tường năng lượng ở đây đã thực chất hóa. Chỉ có cách mạnh mẽ đánh ra một con đường. Nhưng việc này chỉ bốn chúng ta thôi thì không làm được. Bởi vậy, dù đến đây đầu tiên, nhưng vẫn phải chờ những người khác nữa…”

“Chắc ngươi lo lắng tiêu hao quá lớn, không thể ứng phó ở tầng ba mà thôi…” Cổ Chân lắc đầu cười nói.

Nam tử áo xanh cười cười, cũng không phản bác. Thân hình chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn chân trời phía xa, nói: “Huân Nhi tới rồi…”

“Xuy!”

Lời hắn vừa dứt, không lâu sau, mấy đạo thân ảnh đã xuất hiện phía chân trời. Chỉ trong vài cái chớp mắt đã đến gần bức tường năng lượng. Nhìn bốn người đang ngồi xếp bằng phía dưới, tất cả đều sửng sốt.

Truyện "Đấu Phá Thương Khung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Cổ Thanh Dương? Tốc độ của mấy người này thật nhanh a.” Nhìn bốn người kia, Hỏa Huyễn kinh ngạc nhẹ giọng nói.

“Thanh Dương đại ca, sao còn không tiến vào? Năng lượng phong bạo sắp đến rồi.” Huân Nhi cũng từ từ đáp xuống đất từ giữa không trung, cau mày hỏi.

“Tường năng lượng đã thực chất hóa, phải phá vỡ được nó. Ta dang chờ bọn họ.” Cổ Thanh Dương cười, nhìn lướt qua người Tiêu Viêm, trong mắt xẹt qua chút kỳ dị, rồi chợt quay sang Huân Nhi, hỏi: "Không sao chứ?"

“Không sao, chỉ là dây dưa một tháng với hai tên của Hồn tộc thôi.” Huân Nhi lắc đầu, đáp.

“Hai tên đó dám ra tay với ngươi?”

Nghe vậy, nam tử áo xanh nhướng mày, Cổ Chân cũng hơi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên chút lãnh ý. Nhưng cuối cùng người mở miệng lại là nam tử áo bạc.

“Bọn chúng cũng không làm được gì.” Huân Nhi mỉm cười. Quay đầu lại, chỉ thấy từng đạo lưu quang thoáng hiện, hóa thành những đạo thân ảnh đáp xuống khu đất này. Đây đúng là những người tiến vào Thiên Mộ ngày đó, chỉ có điều hiện giờ họ nhìn khá chật vật mà thôi. Về phần hai người Hồn Nhai thì càng đứng ở vị trí sau cùng. Hiển nhiên là lo sợ đám người Tiêu Viêm sẽ ra tay.

“Bây giờ không phải lúc động thủ với chúng. Không có thời gian!” Thấy biểu tình của nam tử áo xanh, Tiêu Viêm nhẹ giọng nhắc.

Nam tử áo xanh cũng không phản bác. Hắn đương nhiên hiểu được việc cấp bách bây giờ là đánh vỡ tường năng lượng, sau đó tiến vào tầng thứ ba.

“Các vị, tình huống bây giờ ra sao, chắc các vị cũng hiểu. Nhưng con đường đi thông tầng thứ ba này đã thực chất hóa, phải mạnh mẽ đánh vỡ mới có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net