Mở đầu : Tiền kiếp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ánh trăng rải rác, xuyên qua làn mây.

Trốn khỏi đoàn người, trải thành lớp váy bạc của đại dương.

Sóng vỗ ướt áo trắng, như muốn đẩy người về lại bờ.

Sóng cuốn trôi đi vết máu, mong sao có thể sưởi ấm người.

Lắng nghe nơi biển sâu vọng lại

Tiếng ai đang gào thét dẫn lối.

Linh hồn vẫn chưa yên giấc
Nào đâu ai, đánh thức người...."

***

Bóng dáng ai khoác trên mình bộ y phục trắng tinh, đôi giày vải từ lâu đã rướm một màu nâu sẫm của bùn đất nhày nhụa. Công tử xứ Giang Thanh đã chạy qua ba cánh rừng, len lỏi qua từng vách đá cheo leo, hắn chỉ mong có thể đuổi kịp ý trung nhân.

Trong đêm tối mờ mịt, chỉ còn lại ánh trăng sáng duy nhất như soi rọi dẫn lối cho hắn lần mò thoát ra khỏi bóng tối của rừng sâu. Hắn mãi chạy, chạy theo bóng lưng gầy của người hắn yêu, sâu thẳm trong tâm can chỉ mong rằng người ấy đừng rời bỏ hắn....hắn nhất định sẽ bù đắp tất cả mọi đau thương khổ ải...hắn biết sai rồi...chỉ cần người ấy đừng ra đi...

Đôi chân hao gầy đã chạy suốt ba canh giờ liền, Vương Thanh đã đến lúc thấm đẫm sự mệt nhoài của thời gian, nhưng hắn quyết không bỏ cuộc, hắn phải tiếp tục, để duy trì sự sống cho người ấy....

Cho đến khi, bóng lưng cao cao gầy gò phía xa kia với mái tóc dài chấm lưng đã vụt đi xa khỏi tầm mắt, thoát khỏi mé rừng hoang, cũng là lúc mà Vương Thanh dừng chân lại trên một bờ biển lạ.

Vương Thanh sững sờ.

Người mà hắn yêu suốt mười năm, cuối cùng cũng rời bỏ thế gian, gieo mình xuống biển.

Ánh trăng đêm chói lọi như đang muốn Vương Thanh chính mắt chứng kiến người mà mình đã tự tay đẩy y vào đường cùng của hố sâu thống khổ, nay đã tự sát ngay trước mắt hắn ta.

Vương Thanh bẽ bàng, hắn chỉ còn nhìn thấy được bộ y phục đen tuyền, trên thắt eo vẫn còn đeo một miếng ngọc định tình năm ấy màu thạch anh, thân xác người nọ dần dần chìm xuống rồi hút mất nơi biển sâu không đáy. Nước biển trong xanh trong màn đêm lại biến thành một màu đen tăm tối đến đáng sợ, nơi mà nhị công tử Tiêu thị vừa kết liễu cuộc đời liền mạch đã tản ra một dòng máu đỏ tươi, chúng lênh đênh trên mặt biển rồi nhanh chóng hòa lẫn vào nhau, cơn sóng vỗ khi đêm về chẳng hiểu vì sao lại bất ngờ êm đềm như đang khẽ ru ai kia chìm vào trong giấc ngủ.

Vương Thanh mất người thật rồi.

Đôi chân như rụn rời không còn bao sức, hắn lê thân từng bước một đến trước mặt biển bao la.Khung trời đêm tối đen như đang bao trùm Vương Thanh vào khổ ải của bi thương.


Hắn khẽ khàng trong ngấn nước mắt đã sớm hiện hữu, gọi :"Tiêu Tiêu..."

Gọi một lần, chỉ có làn sương lạnh vi vút thổi bên tai chấp nhận trả lời hắn, là do nơi đây lạnh lẽo, hay là do tâm hắn đã chết dần theo từng cơn gió thoảng. Hắn bịn rịn tiến đến bờ biển, miệng không ngừng gọi tên người ấy :"Tiêu Tiêu..."

Đôi mắt mơ hồ từ lâu đã thoắt hiện hai viền đỏ sẫm, con ngươi đen láy của hắn đã được bao bọc bởi hàng nước trong veo đang trực trào rơi xuống. Nghẹn ngào hòa uất hận, Vương Thanh như đang dùng mọi đau khổ thương tâm của bản thân mà gào lên ai oán. Tiếng gọi thất thanh trong vô vọng của hắn như đang muốn xé toạc cả màn đêm cô độc, tiếng hắn vọng lại từ cánh rừng sâu thẳm, ngoài sự lặng im của thiên nhiên bát ngát, chẳng có một ai đáp lại nỗi lòng của hắn ta.

Vương Thanh khụy sụp xuống trước đại đương bao la, gục đầu mà khóc.

Hắn mất đi người hắn yêu rồi.

Hắn mất Tiêu Tiêu rồi.

Là hắn sai, hắn không nên giết oan cha mẹ của Tiêu Tiêu, không nên tự tay đập vỡ mảnh ngọc thạch anh mà Tiêu Tiêu chính tay mài giũa, hắn không nên dồn ép y vào góc tối của thế gian, và hắn không nên tuyệt giao với y trong lúc y tuyệt vọng nhất đỉnh.

"Tiêu Tiêu, ta sai rồi! Quay trở về đi..."

Đại Dương mênh mông chỉ còn đọng lại lòng người oan trái, tiếng khóc bi thương vang lên liên hồi, ở nơi đó...người có nghe chăng?

Sâu thẳm trong trái tim của Vương Thanh như đã hằn sâu hình ảnh của người ấy, trong giây phút hối hận tột cùng, những lời trăn trối được Tiêu Tiêu đặt bút viết trên giấy đang như vang lên nơi vùng biển sâu trùng trùng.

"Kiếp này, ta yêu ngươi.

Nguyện kiếp sau cũng không rời bỏ.

Nhưng kiếp này, ngươi nợ ta.

Nguyền kiếp sau để ngươi tự trả."

Vương Thanh - phú nhị đại công tử của xứ Giang Thanh, nổi danh bậc nhất, văn võ song toàn, mỹ nam cường tráng, phong trần phiêu bạt, biết bao người thèm khát muốn được kề cạnh chăm lo. Thế nhưng hắn ta lại đem lòng yêu một nhị công tử của Tiêu Thị dưới trướng Vương Gia. Bảo là yêu? Không, hắn vốn không yêu. Giết cha lẫn mẹ của y, đập vỡ vật định tình năm đó cả hai trao tặng nhau, nhẫn tâm mà tự tay đâm y một nhát. Đối với y, mất đi người thân đã là một sự đau đớn thấu trời, nhưng đó có còn là gì khi chính người mình yêu chỉ tay  hạ lệnh? Đó có còn là gì khi bị chính người mình yêu dằn vặt ngày này qua tháng nọ, hạ chốt lại dùng bảo kiếm sát nhân muốn lấy đi sự sống của mình?

Hết rồi, Tiêu Tiêu không thể chịu đựng nổi. Y yêu hắn, phải, y là dùng cả tấm chân tình để mà yêu, dùng mạng sống để mà yêu. Nhưng cuối cùng, cái kết cho một tình yêu cao cả ấy chỉ còn đọng lại chút máu đỏ của nước biển hòa lẫn vô tình vỗ vào bờ, đỏ thẫm cả một vùng cát trắng.

Yêu là chết đi trong oán hận thương đau.

Nhưng bản thân Tiêu Tiêu không hề hận Vương Thanh. Y chính là hận bản thân mình, cớ sao lại yêu một kẻ nhẫn tâm, chảy trong mình dòng máu trắng vô tình. Kiếp này, y yêu hắn, không phải là định mệnh mà là do y sai lầm, Vương Thanh lại là sinh tử kiếp ngàn đời của y. Vượt mọi rào cản, chống lại luân thường đạo lý một lòng chân tình trao trọn cả con tim, nhưng kết quả chỉ nhận lại sự bao trùm của đại dương lạnh lẽo.

Chết rồi, người sẽ về nơi đâu?

Đến với biển cả, mở ra một kiếp khác, sẽ có người yêu y. Hay là trở thành mồi nhử cho lũ cá lớn đang thèm thuồng miếng thịt to đang đợi chúng rỉa rói?

Dù cho có biến thành thứ gì, thì cuộc đời của y xin trao trả lại cho thế gian mà lòng người hiểm ác. Chết rồi, chỉ mong an yên nơi kiếp khác, còn trông đợi gì vào hiện thực dối trá che mắt người.

"Chết rồi sao? Chết là tốt."

Vương Thanh siết chặt mảnh ngọc vỡ trong tay, giọt máu đào rỉ xuống bờ cát vắng, cơn sóng vỗ nhẹ dòng máu của ai kia khẽ kéo theo giọt máu hắn hòa trộn cùng với nhau, một lần cuốn trôi vào cả đại dương giá lạnh.

"Ta sẽ bù đắp, hẹn ngươi ở một thế giới khác. Tiêu Tiêu."

Tình yêu là thứ gì mà lại khiến biết bao người rơi vào hố sâu mờ mịt đến tối tăm đau đớn? Tình yêu rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến một người ung dung ngoan cường lại chấp nhận gieo mình xuống biển sâu, kết liễu cuộc đời? Tình yêu tồn tại trong Tiêu Tiêu rốt cuộc là mãnh liệt đến mức độ nào, mà lại khiến cho suốt hai mươi năm sau đó cuộc đời Vương Thanh chỉ chìm trong day dứt và dằn vặt đến hóa điên?

Tình yêu là mật ngọt, hay là đắng cay chua chát?

Ai đó hãy trả lời đi?

Hai mươi năm sau, Vương Thanh trước khi chết theo Tiêu Tiêu thật ra vẫn còn tỉnh táo đôi phần để dùng máu viết lên mặt nệm giường lạnh lẽo của y một câu.

"Nguyện kiếp sau trả hết oán nợ.

Mặc cho người dày xé tâm can

Ta quyết sẽ mặc kệ lầm than

Trao trả cho ngươi tấm chân tình thắm đỏ."

Kể từ khi hai chàng công tử hào hoa cường tráng lừng lẫy một thời ấy đều lần lượt ra đi, xứ Giang Thanh diễm lệ ấy cũng càng lúc càng suy thoái, cha mẹ Vương Thanh vì đau buồn mà đâm ra bệnh nặng, theo bước con trai không lâu sau đó. Giang Thanh không người cai trị, quân ác chiếm đóng lộng hành, sơ tán toàn bộ người dân xứ đó ra khắp tứ phương, mẹ lạc con, chồng mất vợ, anh em li biệt nhau chưa biết bao giờ mới được đoàn tụ. Cũng bắt đầu từ thời điểm đó, Giang Thanh kiều diễm núi cao sông rộng, người dân an yên một cuộc sống sung túc đầy đủ ấy đã chính thức đổ xuống, đổi lại là một vùng đất hoang vu lạnh lẽo, ngoài dư âm của trận chiến chiếm đóng của quân ác phương Nam thì chúng cũng chẳng muốn trả lại vẻ đẹp thanh thoát của chốn này, dù có muốn cũng trả không được, mất đã mất rồi.

Thành đô Giang Thanh dần dần trở thành một mảnh đất hoang tàn và đáng sợ trong mắt của hậu thế. Họ vốn chưa từng thấy được vẻ đẹp nao lòng ấy, thế nên dấu ấn để lại trong mắt họ về Giang Thanh chỉ là sự suy tàn của một trận chiến, ngoài ra chẳng còn gì nữa cả.

Cho đến tận khi thời gian theo sự luân hồi và mạch chảy của dòng đời, Giang Thanh trong lịch sử được ghi chép lại cũng chẳng còn là niềm kiêu hãnh của tổ tiên vùng ấy thời xa xưa.

___
End mở đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC