JungKook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật, ngày 6 tháng Mười hai.

6 giờ rưỡi sáng.

Tôi vén tấm rèm cửa đã bắt đầu sáng lên bởi ánh bình minh. Bầu trời giống hệt một bức tranh chỉ toàn màu xanh.

Nền xanh, chưa chấm phá bất cứ chi tiết nào. Thấp thoáng vài áng mây mỏng vắt ngang khu nhà chung cư đằng xa, như những vệt màu được phết lên bằng một ngọn bút lông cực mảnh.

Trời đẹp thật, tôi thở ra một làn hơi trắng với bao nhiêu suy tư. Hôm nay tôi có một buổi ngoại khóa bộ môn mĩ thuật. Đó là kí họa về phong cảnh thiên nhiên.

Xe sẽ đến đón lúc 7 giờ rưỡi, từ giờ đến lúc đó vẫn còn dư dả thời gian. Sửa soạn xong xuôi mọi thứ, tôi quay lại phòng, khép rèm cửa vào, rồi lại kéo rèm cửa ra, mở cuốn sổ kí họa mới mua, rồi lại gấp vào. Đứng nhìn mình trong gương với quần jean và áo len cao cổ màu be rồi cứ chỉnh trang lại...

Kỳ lạ quá, tôi cứ nôn nao suốt, không thể bình tĩnh được. Cuối cùng, tôi ngồi bên mép giường và ngước lên nhìn trần nhà, bắt đầu hình dung ra cảnh tượng mà một lúc nữa tôi sẽ đặt chân đến.

Nơi ấy có đẹp không? Hay lại chỉ là một chỗ nào đó toàn những tòa nhà chọc trời và những khu công nghiệp vẫn đang xây dở dang?

Tiếng còi xe ô tô vang lên ở dưới nhà. Tôi nhanh chóng đeo balo lên vai, cầm theo cuốn sổ kí họa rồi nhanh chóng xuống dưới nhà.

Bước lên xe, mọi người đã ngồi thành từng cặp được phân công. Tôi được ghép với JungKook. Đưa mắt tìm kiếm gương mặt ấy rồi sải những bước chân đến dãy ghế gần cuối.

Cậu ấy thấy tôi bước đến liền mỉm cười lộ hàm răng trắng và hai chiếc răng thỏ đáng yêu rồi lịch thiệp đứng dậy nhường cho tôi ghế bên cạnh cửa sổ.

" Cảm ơn cậu "

Tôi ngồi xuống ghế, hơi ấm vẫn còn. Chiếc xe đi qua thành phố, nhanh chóng lướt dọc những con đường, ra đến quốc lộ, rồi lên đường cao tốc, đi ra ngoại ô, hướng tới một con đường núi quanh co.

Đi xe hơi nhanh lắm! Đúng là một lời nói dối to đùng, hành trình phải mất ba tiếng đồng hồ là ít. Suốt thời gian đó tôi tựa người vào cửa kính và ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy, bên tai là một chiếc tai nghe đang phát ra những âm thanh nhẹ nhàng, ấm áp. Chiếc còn lại ở bên tai JungKook, cậu ấy thấy tôi tỉnh giấc thì liền mỉm cười, giọng nói cất lên đầy ôn nhu

" Tớ thấy cậu ngủ ngon mà không muốn cậu tỉnh giấc nên..."

" Cậu hẳn là một chàng trai tốt bụng đó JungKook"

Cậu ấy mỉm cười ngượng ngùng. Chiếc xe đã chạy tới một ngôi làng nhỏ sâu trong núi. Những thửa ruộng trải dài giữ muôn trùng núi non, lác đác đây đó nhưng căn nhà nhỏ.

Con đường độc đạo chạy ngang qua làng cũng tĩnh mịch như thể không nỡ phá hỏng khung cảnh thanh bình này. Một ngôi làng yên tĩnh như vậy đấy.

Thi thoảng có thể nhìn thấy vài bảng chỉ đường vào khu nghỉ dưỡng hoặc quán karaoke, nhưng đi mãi chẳng thấy chúng đâu. Các biển chỉ dẫn cũng dần dần biến mất, quang cảnh xung quanh càng lúc càng hiu quạnh.

Sau cùng, chúng tôi dừng xe bên rìa một con đường phủ đầy đá sỏi.

" Chắc đây là nơi chúng ta đến "

Tôi đưa tay lên dụi mắt. Xung quanh chỉ có cây rừng đặc bao vây con đường nhỏ, tuyệt nhiên chẳng còn gì.

Tôi bước xuống xe. Ngay lập tức, cả cơ thể như tê liệt vì khí lạnh không sao tả nổi, giống như vừa bị xịt nước đá lên người bằng bình phun sương vậy.

" Cậu nên mặc ấm vào "

JungKook nhắc và cởi chiếc khăn quàng đang quấn quanh cổ cậu ấy, quàng cho tôi. Tất nhiên là tôi ngần ngại định trả lại nhưng trước khi tôi kịp làm vậy cậu ấy đã bỏ đi trước.

Nhiệt độ thấp thật, nhưng không khí trong lành giữa không gian xanh tươi lại khiến người ta khoan khoái.

" Các em, chúng ta di chuyển thôi "

Tiếng giáo viên thông báo qua chiếc loa nhỏ cầm tay. Chúng tôi tập trung lại thành từng cặp rồi bắt đầu len lỏi qua những hàng cây rừng.

JungKook đi trước tôi và gạt những cành cây nhỏ chắn lối sang một bên. Quả là một chàng trai lịch thiệp! Tôi nghĩ.

Chúng tôi tiến xuống con dốc thoai thoải. Sương sớm vẫn đọng trên những chiếc lá, mặt trời toả sáng rực rỡ. Đi khoảng mười phút, khung cảnh càng lúc càng thoáng đãng. Xem chừng chúng tôi đã đến đích.

Một dòng sông nhỏ trong veo êm đềm chảy qua những thửa ruộng đã khô cằn...

Dòng sông tắm trông ánh sáng ban ngày, sắc rêu xanh phản chiếu nhàn nhạt trong mùa nước. Tôi thoáng thất vọng vì tưởng rằng nước bẩn, nhưng nhìn kĩ mới nhận ra một lớp thuỷ tảo đang đong đưa.

Dòng sông trong tới mức có thể nhìn thấy những hạt cát nhỏ dưới đáy sông. Bờ bên kia cũng là rừng cây cổ thụ hùng vĩ trải dài. Những ngọn núi thấp thoáng phía thượng nguồn.

Cảnh đẹp quá! Tôi thầm công nhận. Không hẳn là toàn diện, nhưng đủ để tạo bố cục cho một bức tranh từ bất cứ góc độ nào. Đúng là một địa điểm tuyệt vời để kí hoạ.

" Hôm nay chúng ta sẽ có một ngày hoạt động ngoại khoá ở đây. Các em có thể chạy nhảy vui chơi thoải mái thậm chí nhảy xuống kia tắm nếu các em đã chuẩn bị quần áo và không sợ bị cảm "

Chúng tôi bật cười trước sự vui tính của thầy Park

" Nhưng đến cuối buổi, các em phải đảm bảo có tranh để nộp cho tôi. Bức tranh mà các em vẽ có thể là về phong cảnh ở quanh đây, con người, động vật, côn trùng, cỏ cây hoa lá hay bất cứ thứ gì mà các em nghĩ ra nhưng đừng vẽ linh tinh cho xong chuyện đấy nhé. Bài này sẽ được cộng điểm cho bài dự án sắp tới "

Những tiếng xôn xao bắt đầu vang lên. Bài dự án đó rất quan trọng, chúng tôi phải đạt điểm cao để có thể được nhận vào một trường đại học tốt.

" Và chúng ta sẽ đi theo cặp như đã phân công và ăn trưa theo cặp luôn nhé. Chúc các em có một buổi ngoại khoá vui vẻ!"

Chúng tôi mỗi người tản ra một nơi để vẽ tranh. Như vậy sẽ có nhiều thời gian để chơi hơn. JungKook giúp tôi trải tấm bạt ở chỗ đủ ánh sáng cùng tầm nhìn tốt, tôi mở quyển sổ kí hoạ mới toanh. Cầm bút chì lên được năm phút, từ đầu ngón tay đến cánh tay, từ móng chân đến đùi, cả cơ thể tôi đều bị cái lạnh xâm chiếm.

Việc kí hoạ vào thời tiết này quả là khắc nghiệt, nhưng cũng thật vui. Không rõ tự khi nào tôi đã say sưa ngồi vẽ.

Sự tinh khiết của dòng sông này.
Vẻ uy nghiêm của những tán cây kia.
Cảm giác tê tê khi những làn gió vuốt ve da thịt.

Tôi không thể chép tất cả vào tranh, nhưng thi thoảng khi vẽ lá cây, tôi lại có ảo giác rằng mình đang thực sự chạm vào những chiếc lá đó; khi vẽ dòng sông dường như tôi đang nhúng ngón tay xuống làn nước lạnh buốt kia.

Có phải thứ gì đó từ tôi đã bay theo những chiếc lá và bị cuốn trôi theo dòng sông kia không nhỉ? Cơ thể tôi cứ nhẹ nhõm dần đi trong lúc hoàn thành những nét phác cuối cùng và bắt đầu lên màu bằng màu nước.

Việc học hành nghiêm chỉnh khiến tôi căng thẳng hơn tôi tưởng, nhưng trong khoảnh khắc này, gánh nặng đè trên vai thoáng chốc đã tan biến. Thi thoảng tôi quay ra sau và ngắm nhìn JungKook đang chăm chú vào bức tranh của cậu ấy. Tôi không thể ngừng dõi theo cậu ấy.

Thi thoảng cậu ấy cũng tiến đến chỗ tôi và hỏi ý kiến của tôi về bức tranh của cậu ấy rồi lại lui về đằng sau tôi ngồi. Trong buổi sáng, tôi đã hoàn thành bức tranh.

Vào giờ nghỉ trưa, tôi bày mấy hộp cơm lên tấm bạt và gọi JungKook lại ăn cùng.

" JungKook, lại đây đi "

" Cậu tự làm tất cả chỗ này sao? "

JungKook vừa nói vừa nhìn vào hộp cơm đầy màu sắc sặc sỡ và vô cùng bắt mắt.

" Cho tớ xin chút nhận xét nha "

Tôi đẩy hộp cơm vào giữa và đưa cho JungKook một đôi đũa. Cậu ấy thử một miếng cơm cuộn và một miếng trứng. Hai má cậu ấy phồng lên trông đáng yêu quá đi! Cậu ấy trợn tròn mắt nhìn tôi với vẻ nghiêm trọng. Tôi lo lắng hỏi lại

" Sao vậy? Có vấn đề gì hả? Không hợp khẩu vị của cậu sao? "

" Đương nhiên là có vấn đề rồi "

Mặt tôi thoáng buồn, biết sao được, đồ ăn mình làm không hợp với khẩu vị của người ta mà.

" Vấn đề ở đây là nó quá ngon đấy "

" Này JungKook, làm tớ hết hồn "

Chúng tôi vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ.

Tách

" Này trông hai người đẹp đôi lắm đấy, mau hẹn hò đi "

Chúng tôi quay về phía phát ra tiếng động và giọng nói ấy. Là Kim Tae Hyung. Cậu ta luôn lưu giữ kỉ niệm của cả lớp bằng cách chụp hình lại và in ra kỷ yếu. Rồi xong, bức ảnh cậu ta vừa chụp tôi và JungKook sẽ nổi bật nhất trong cuốn kỷ yếu cho mà xem.

" Tae Hyung mau xoá nó đi "

Tôi nài nỉ cậu ta.

" Không, hai cậu nên trở thành một cặp đi, nói thật đấy "

Rồi cậu ta bỏ đi luôn. Người gì kì lạ.

" Tên TaeHyung đáng ghét "

" Tớ cũng muốn chúng ta giống như những gì mà TaeHyung vừa nói "

" Cậu nói gì sao JungKook? "

JungKook cười ha ha để xoá tan cảm giác ngượng ngùng làm cho những chú chim nhỏ gần đó giật mình bay đi mất. Sau khi ăn xong, tôi cầm chiếc máy ảnh nhỏ đi chụp ảnh linh tinh. Tôi chụp được một tấm ảnh lúc TaeHyung ngồi bên bãi cỏ gật gù buồn ngủ. Coi như trả đũa.

Lúc nộp tranh, tôi thấy tranh của JungKook có vẽ một cô gái, tôi liền tò mò hỏi

" JungKook, cậu vẽ ai vậy? "

" Là một cô gái tớ thương "

Ánh mắt cậu ấy nhìn về nơi xa xăm nào đó và trong đôi mắt cậu ấy khi nhắc đến cô gái kia tràn ngập ôn nhu và hạnh phúc.

Chiều tối, tôi trở về nhà sau một ngày tham gia buổi ngoại khoá đầy thú vị. Để chiếc balo lên bàn, một bưu thiếp ở ngăn ngoài cùng chưa được kéo khoá thu hút sự chú ý của tôi.

Bên trong là những bức ảnh chụp tôi. Lúc tôi chăm chú vẽ tranh, lúc tôi suy tư nhìn nơi xa xăm suy nghĩ điều gì đó, lúc tôi nhìn vào máy ảnh của mình mỉm cười. Tất cả đều được chụp lại, cả bức ảnh mà TaeHyung chụp tôi và JungKook, có cả bức tranh của JungKook cũng được chụp lại.

Cô gái trong tranh mà JungKook vẽ chính là tôi đang ngồi vẽ với mái tóc rủ xuống một bên. Một tờ giấy trắng với nét chữ nắn nót rơi xuống đất tùe chiếc bưu thiếp. Tôi nhặt lên và đọc nó

" Nếu cậu đã xem những bức ảnh thì cậu cũng biết rồi. Đúng, cậu là người con gái tớ thương đấy. Cả việc TaeHyung chụp ảnh cũng là tớ nhờ đấy. Tớ muốn đường hoàng ở bên cậu, muốn chụp ảnh cậu và muốn đối diện để nói với cậu rằng : TỚ THÍCH CẬU! "

Tớ có nên hạnh phúc khi ảnh của tớ với cậu xuất hiện không nhỉ, JungKook? I like you too, Cookie

---------------------

A/N : Định chia làm hai phần nhưng lười với ý tưởng dạt dào nên nó mới dài vậy :) update lúc 12:10 p.m. đăng muộn để rèn luyện cách hóng thính từ bố Bang, đề phòng những trường hợp bị đánh úp ;))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net