Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một điều đáng ngạc nhiên là Win đã được ngủ yên giấc đến sáng hôm sau , không có bất kì sự " quấy rối " nào làm phiền cậu .

Cả Bright sau khi rời đi đêm qua đến giờ vẫn chưa quay lại . Win cảm giác tốt hơn hẳn , đây là buổi sáng nhàn hạ của cậu khi trước . Cậu vươn vai , thoải mái rời giường .

Cơ thể có vẻ đã khá hơn , giấc ngủ ngon quả là liều thuốc hiệu quả . Vệ sinh cơ thể , khoác lên người chiếc áo bông thoải mái , cậu lại cảm thấy khó chịu khi không biết làm gì .

Trời vẫn còn rất sớm , thói quen dậy trước bình minh của cậu vẫn không thể thay đổi . Ngồi xuống số pha ở góc phòng , đối diện với chiếc ban công khá lớn nhưng luôn bị khóa chặt , Win nghĩ có thể cậu sẽ đợi bình minh đến

Nhưng chỉ vài phút sau , không gian yên tĩnh của căn phòng chợt biến mất bởi tiếng gõ cửa . Win đứng lên , đi đến đối diện cánh cửa gỗ . Cậu phải làm gì đây ? Cậu không phải chủ nhân căn phòng này , có thể người ngoài kia muốn gặp Bright . Sau một khoảng im lặng , người bên ngoài vẫn lên tiếng trước .

"Win công tử , cậu đã thức dậy chưa ? "

Giọng nói rất nhẹ nhàng , hơi khàn một chút . Có vẻ như nếu cậu vẫn ngủ thì người kia sẽ không có đánh thức cậu , giọng nói đó không khiến một người đang say ngủ tỉnh giấc . Cậu không nghĩ sẽ mãi im lặng như thế này , cậu lễ độ trả lời .

"Vâng , tôi dậy rồi ."

" Tôi mang bữa sáng đến cho cậu , tôi có thể vào phòng không ? "

"A , vâng ."

Win nghe tiếng chìa khóa vang lên , cậu vẫn đứng chôn chân trước cửa . Một người đàn ông phúc hậu bước vào . Ông mặc một bộ vest đen như những người làm việc cho Bright , nhưng bộ vest của ông có nhiều chi tiết hơn .

Ông có vẻ khoảng sáu mươi , nụ cười của ông rất khiến người khác có thiện cảm a . Ông cúi người chào cậu , dáng vẻ phúc hậu vẫn giữ nguyên

" Win công tử , tôi là Anton , là quản gia ba đời của nhà họ Vachirawit . Từ bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc ăn uống và trang phục của cậu theo ý của Bright tổng."

Win bối rối , cậu cũng cần quản gia sao ? Không phải anh chỉ cho tôi thoát khỏi căn phòng chết tiệt này thì tôi sẽ có thể tự chăm sóc bản thân sao , Bright ?

Cậu thở dài , nhưng khi nhìn người đàn ông tóc đã ngã xám nhưng luôn mang nét cười thân thiện trên gương mặt trước mắt , cậu lại không thể

Cậu cười dịu dàng đáp lại ông , khẽ cúi đầu . Ông ấy không khác người ông quá cổ của cậu bao nhiêu cả , chỉ là nhỏ hơn vài tuổi thôi

"Vậy chúng ta sẽ dùng bữa sáng nhé Win công tử ? "

"Vâng ạ . Ưm , ông chỉ cần gọi cháu là Win thôi ạ ."

" Chúng ta cùng dùng điểm tâm nào , Win ."

Cậu cười ngây ngô , bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của ông ngoại đã mất . Win cảm thấy bữa ăn vừa rồi thật tuyệt vời , mọi thứ được chuẩn bị quá chu đáo .

Hơn nữa cậu cũng đã không ăn gì suốt hai ngày qua . Nhưng không phải rất kì lạ sao , cậu nhìn chăm chú về phía cánh cửa sau khi đã giúp lão hầu dọn xong chén dĩa .

Ông nhìn cậu trai trẻ hơn đôi mươi đang ngồi có người trên chiếc sô pha , biểu cảm chẳng khác gì cún con làm vỡ lọ hoa đang thấp thỏm lo sợ mà cười thầm .

" Bright tổng đến tối sẽ về , cậu không cần đợi a ."

Đợi sao ? Lão Hầu à , tôi không phải đang  đợi hắn , mà là đang lo lắng hắn sẽ trở về a . Cậu thở dài , lão hầu cũng thật hài hước đi .Win mất vẫn không rời cửa , bâng quơ hỏi lại .

"Anh ta có việc gì sao ? "

" Cậu ấy dưa Jihyun tiểu thư di mua sắm ."

"Vậy Khuyên tiểu thư kia là tình nhân của anh ta sao ? "

"Vâng , hai người họ đã được hứa hôn từ khi còn bé . "

Win không nói gì thêm , cuộc sống của Bright cũng vô vị như những người khác , chỉ khác vài ở việc anh nằm trong số những người giúp cậu kiếm được tiền .

Cậu muốn rời khỏi nơi khốn khiếp này và viết báo trở lại , việc đơn giản như thế hắn cũng không chấp nhận được sao ?

Hắn đang coi cậu là một món đồ chơi , nếu hắn muốn những bức hình đêm ở bến cảng không xuất hiện trên báo thì cả hai vẫn có thể thỏa thuận hoặc hẳn sẽ thủ tiêu cuộn phim của cậu .

Cậu lắc đầu , không muốn những suy nghĩ vô ích như vậy làm cậu rối trí . Lúc này trốn đi là điều khó có thể thực hiện , phải tìm sự trợ giúp từ bên ngoài .

Điện thoại đã bị lấy mất , nơi bị giam giữ lại ở nơi khuất người , khó tìm ra . Cậu thở dài , có vẻ thời cơ vẫn chưa đến . Điều tốt nhất có thể làm lúc này là phải ngoan ngoãn nghe lời Bright, tránh bị giày vỏ .

Khi Win mãi suy nghĩ thì Anton quản gia đã rời khỏi phòng , cậu lại rơi vào trạng thái cô độc .

********

Mặt trời khuất dần , Win cũng nghe được tiếng nào nhiệt phía dưới . Có vẻ Bright đã mở tiệc cho tiểu thư Jihyun kia .

Các người sao có thể ồn đến mức ở đây có thể nghe rõ như vậy chứ ? Cậu cuộn tròn cơ thể , cố gắng ngủ một chút .

" Không biết mình có được ăn tối không ? "















Sau bộ này toi định lại chuyển ver một bộ nó hay lắm mọi người nhưng nó là kết SE=))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net