Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuỳ Trang sau buổi diễn tập đầu tiên, mọi chuyện vẫn tiến hành khá suôn sẻ. Đến tối, Lan Ngọc đưa nàng về nhà theo lời hẹn của mẹ, rồi cô tạm thời đến một quán cafe gần đấy ngồi đợi. Nàng bước vào nhà, ngay tầm mắt là một chiếc xe lạ, nhưng Thuỳ Trang cũng không mấy tò mò mà đi ngay vào nhà

" Thưa..." Nàng có chút ngây người...

John???

" Con về rồi sao? Mẹ đợi con suốt đấy " Mẹ nàng trông vô cùng hớn hở, dường như có chút bỏ qua sự bất ngờ của Thuỳ Trang mà nắm tay nàng dẫn đến chỗ ngồi

" Th...thưa mẹ, con về rồi ạ " Nhưng nàng vẫn cố gắng hoàn thành câu chào của mình

" Đây là dì Lan, bạn thân của mẹ, và Khải Tuấn con trai của dì ấy. Con chào một tiếng đi "

" V...vâng, cháu chào dì... " Thuỳ Trang nhìn thấy John thì chuyện hôm trước lại vẹn nguyên trở về trong tâm trí nàng. Nghĩ đến như thế nàng ước rằng có Lan Ngọc ở đây để xoa chịu bàn tay có chút đang run lên của mình...

" Trông cháu ở ngoài còn gầy hơn trong hình cơ đấy! "

" Em ấy bận lắm mẹ ạ " John ngồi bên cạnh mẹ anh ta nhìn Thuỳ Trang bằng đôi mắt không giấu được yêu thích nói

" Hình như cả hai làm cùng công ty nhỉ? " Giờ thì Thuỳ Trang đã hiểu vấn đề rồi...

" Vâ... "

" Con chưa gặp Khải Tuấn bao giờ..." Thuỳ Trang chủ động cắt lời anh ta, khiến không khí trở nên có chút gượng gạo

" Không sao! Chưa gặp thì bây giờ con đã gặp rồi này! Khải Tuấn hơn con hai tuổi đấy "

" Vâng ạ " Thuỳ Trang uống một ngụm trà, lấy chiếc bánh quy ăn một miếng, nàng thầm mong có thể rời khỏi đây ngay lập tức!

" Không biết cháu thích mẫu người yêu như thế nào nhỉ? " Mẹ Khải Tuấn nhìn nàng, trông rất ưng thuận

" Cháu cũng không biết nữa ạ " Thuỳ Trang lại ăn thêm cái bánh thứ hai...Nàng cũng đã nhanh tay nhắn cho Lan Ngọc một tin là hãy đến đón nàng về

" Không biết...Khải Tuấn có giống không? "

" Vâng không ạ " Nàng thật thẳng thắn trả lời khiến cho mẹ mình không hài lòng, bà liếc mắt nhanh nhìn sang nàng một thoáng

" Con bé đùa thôi! Trông Khải Tuấn cao ráo xán lạn thế cơ mà! "

" Con nói thật mà mẹ... " Thuỳ Trang mặc kệ không khí mỗi lúc càng trở nên gượng gạo hơn, nàng vội đứng dậy " Mai con còn phải có việc đi làm sớm. Con xin phép về trước ạ. Thưa mẹ, dì Lan, con về "

" Trang! Thuỳ Trang!! " Mặc kệ tiếng mẹ gọi, nàng vẫn vờ như không nghe mà bước đi...

Nàng thoát khỏi được buổi gặp gờ gượng ép kia thì liền thở phào, ít phút sau thì Lan Ngọc cũng đến, nàng vội vàng lên xe ngay

" Sao vợ về sớm vậy? Mặt sao thế kia...có chuyện gì ah? " Lan Ngọc rất nhanh đã thấy nàng có điều không vui

" Chị...chị gặp John cùng mẹ chị, có cả mẹ anh ta nữa "

Tay Lan Ngọc vô thức siết chặt lấy volant hơn, cô khẽ nhíu mày rồi quay sau nhìn nàng

" Làm sao họ biết được nhau vậy??! "

" Có lẽ...mẹ và dì ấy là bạn của nhau...họ có ý...Lan Ngọc...ch...chị nên làm thế nào đây??? Mẹ chị trông rất quý John..."

" Nào, nào...Vợ bình tĩnh, không sao... " Lan Ngọc nắm lấy tay nàng, mắt tuy phải quan sát đường phố nhưng giọng nói lại thập phần ngọt ngào " Em vẫn ở đây, chỉ cần còn có em, sẽ không sao đâu "

Lúc nàng trong bất chợt, Thuỳ Trang nghĩ đến chuyện đưa Lan Ngọc về nhà và nói hết sự thật với mẹ nàng...' Em vẫn sẽ không buông tay chị dù cho mẹ chị ngăn cách chúng ta có phải không, Lan Ngọc? '

" Sắp đến ngày comeback rồi... " Thuỳ Trang thở dài, tại sao trong nàng lại dâng lên một bất an kỳ lạ như thế cơ chứ?

" Vậy nên chị đừng lo lắng quá. Có em đây mà "

" Hứa với chị nha...Lan Ngọc sẽ bên cạnh chị...dù có chuyện gì thì mình cũng sẽ cùng nhau vượt qua. Khó khăn thế nào thì cũng sẽ không buông tay... "

Lan Ngọc mỉm cười, cô chỉ tiếc vì bây giờ đang phải lái xe nếu không cô đã ôm nàng vào lòng để trấn an...

" Đây không phải lời hứa, mà em chắc chắn với chị là như vậy! "

Khi về đến khách sạn, đêm đấy Thuỳ Trang lại đặc biệt dính lấy Lan Ngọc hơn. Nàng như một con mèo nhỏ mè nheo lấy em ấy

" Bé ~ "

" Em đây mà " Lan Ngọc để nàng ngồi tựa vào lòng mình khi cả hai ngồi trên giường

" Hmmm...ngày mai chị phải làm việc cả ngày, có nhiều người xung quanh như vậy, chị không được gần gũi với bé " Thuỳ Trang bĩu môi, vùi mặt vào hõm cổ Lan Ngọc, có chút nghịch ngợm lẫn càn quấy mà nhè nhẹ cắn vào...

" Bé có đau không? "

" Em không đau ah " Lan Ngọc yêu chiều nói, cô hôn tóc nàng " Nếu không phải mai chị có lịch trình, thì ngay bây giờ em đã... "

" Em lại nghĩ gì đấy?? Người ta chỉ muốn nghịch một chút em đã nghĩ đi đâu rồi! "

" Em tự nghĩ hay là do chị..." Lan Ngọc nắm lại bàn tay đang hư hỏng của Thuỳ Trang đang đặt trên ngực mình

" Hôm nay chị có thể... " Nàng thấp giọng, đôi mắt bất giác dâng lên vài tầng khát vọng...

" Mai chị sẽ bắt đầu lịch trình lúc 10 giờ đấy "

" Một chút thôi...Lan Ngọc, hôm nay chị...ở trên nha? "

Cô mím môi, chuyện này dĩ nhiên không có vấn đề gì, Lan Ngọc khẽ gật đầu, cô chủ động ôm choàng lấy Thuỳ Trang rồi đặt nụ hôn lên môi nàng...

" Ah...Chị... " Vẫn là một tiếng gọi bình thường, nhưng lọt vào tai Thuỳ Trang lại trở nên kiều mị một cách lạ kỳ. Nàng bây giờ mới hiểu vì sao những lúc như vậy tay Lan Ngọc lại càn quấy hư hỏng như vậy. Vì chính nàng bây giờ đang không kiềm được mà di bàn tay vuốt ve khắp cơ thể sắc sảo đang dần ấm lên bên trong lớp áo thun rộng...

Ngón tay thon thả của Thuỳ Trang đặt lên cổ Lan Ngọc, nhẹ nhàng lướt một đường kéo thẳng đến vành tai đầy nhảy cảm trêu đùa một cái khiến cơ thể Lan Ngọc dường như thêm run lên...

Chẳng mấy chốc, mọi lớp vải che thân của Lan Ngọc đều đã yên phận dưới sàn nhà. Thuỳ Trang dường như áp cả người mình lên người cô, đôi môi đỏ hồng nhấm nháp vùng cổ trắng ngần khiến cho nơi ấy bắt đầu xuất hiện những đoá hồng nho nhỏ...

Thuỳ Trang dời tay xuống vòng eo tinh tế đáng ganh tị của Lan Ngọc, cùng lúc đó nàng cũng dời nụ hôn xuống gò bông mềm mại trắng hồng của em ấy mà tận hưởng viên trân châu trên đỉnh gò...

" Ư...ah vợ... " Lan Ngọc nỉ non một tiếng, càng khiến cho không khí căn phòng càng thêm ám muội

Thoáng chốc, trên đôi gò bông ấy cũng đã mọc lên vài đoá hoa hồng đỏ thắm, Thuỳ Trang có chút hài lòng ngắm nhìn như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật do tự nàng khắc hoạ nên. Thấy Lan Ngọc từng hơi thở cũng trở nên gấp gáp, hai gò má vì động tình mà đỏ hồng, nàng liền bất giác cảm thấy thật mê say dáng vẻ câu nhân này...

Ngón tay mảnh khảnh của nàng thoáng chốc đã tìm được đến nơi tư mật của Lan Ngọc, từng cử chỉ dùng là nhỏ nhất của Thuỳ Trang cũng khiến cho cô mỗi lúc một dồn dập hơi thở có phần khẩn trương lẫn bứt bách. Nhận ra nơi ấy đã vương một tầng ẩm ướt, Thuỳ Trang lại tiếp tục thật nhẹ nhành chăm sóc hạt ngọc nhỏ lại càng khiến cho khoái cảm xâm lấn mụ mị toàn tâm trí cô. Cả cơ thể mềm nhũn của Lan Ngọc lúc này bất giác như cứng đờ lên khi Thuỳ Trang đưa hai ngón tay vào trong hoa huyệt cô

Lan Ngọc chỉ kịp Ah lên một tiếng ám muội rồi ôm câu người Thuỳ Trang xuống gần mình hơn, hông cũng nhẹ nâng lên một khoảng để thật nhịp nhàng và ăn ý phối hợp với từng nhịp động. Bên trong Lan Ngọc vẫn còn chưa thích ứng với dị vật xâm chiếm nên như thể muốn siết chặt lấy ngón tay Thuỳ Trong giữ lấy

" Nào, bé thả lỏng ra..." Thuỳ Trang chồm người rồi hôn lên môi Lan Ngọc để xoa dịu sự khẩn trương và bứt rức bên trong em ấy...

Một đêm cứ như vậy mà trôi qua, sáng hôm sau Lan Ngọc tuy vẫn có thể dậy sớm hơn nàng, nhưng lại cảm thấy có chút mệt mỏi...Cô nhíu mày nhìn người đang ngủ say trong lòng mình. Giá như mọi chuyện cứ thật bình yên như vậy...

-

-

2 - 3 - 2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net