Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quán bar về đêm vắng khách lạ lùng. Ánh đèn vàng nhợt nhạt cùng cách bày trí không gian đậm chất thế kỉ 19 khiến bầu không khí càng thêm trầm mặc. Chỉ có tiếng rì rầm nói chuyện rất nhỏ của vài người, còn lại đều im lặng chìm trong thế giới của riêng mình. Đôi khi vang lên tiếng rót rượu cùng tiếng đá kêu lách cách trong li.

Chợt sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi một tiếng gào tức tối.

- Tên khốn Dazai!

Chuuya dằn mạnh li Brandy xuống bàn. Thiếu chút nữa là cái li vỡ tan trong nắm tay đang siết chặt của anh.

Người bartender giật mình co rúm lại. Sau khi xác nhận không phải do mình mà khách nổi giận, anh ta lùi về quầy bar tiếp tục công việc. Anh chàng vừa lau li vừa lầm bầm về việc xin đổi ca làm.

"Mấy tên Mafia Cảng này làm mình tổn thọ quá!"

Chuuya không thèm quan tâm tới ánh mắt của những người xung quanh. Anh nghiến răng ken két, vò nát tờ giấy nhỏ mà bartender vừa đưa trong tay.

- Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ! Đừng tưởng dễ như thế!

Chuuya nốc cạn Brandy. Gương mặt cau có của anh ửng hồng vì rượu. Chuuya rót cho mình li nữa nhưng không uống. Anh cứ ngồi bần thần ở đó, mắt đăm đăm nhìn vào li rượu hình trụ. Bề mặt thủy tinh gồ ghề phản xạ ánh sáng vàng tạo ấn tượng chiếc li như được làm bằng vàng.

Đã 2 tháng kể từ ngày Dazai rời Mafia Cảng. Ngày đó Chuuya đã lôi chai rượu hảo hạng nhất đắt tiền nhất của anh ra uống mừng. Rõ ràng anh ghét hắn là thế. Cái bản mặt băng bó mất nửa lúc nào cũng tưng tửng chọc tức anh. Cái đồ lập dị cuồng tự tử hám gái biến thái vô liêm sỉ đáng ghét đó, Chuuya không thể chịu được. Đã thế lại phải làm việc chung với hắn. Cho dù hai người có tạo thành bộ đôi Song Hắc bất khả chiến bại, cho dù hắn là người đưa ra chiến thuật hoàn thành nhanh chóng nhiệm vụ, kể cả hắn có từng cứu Chuuya.

Anh vẫn không thể chịu đựng được!!!!!

Nhưng...kể từ ngày hắn đi, Chuuya nhận ra...chưa từng ai làm việc với anh ăn ý như vậy. Nói trắng ra, chưa từng ai hiểu anh như hắn

Nhận ra điều đó, Chuuya càng bực bội hơn. Đáng ghét hơn, anh nhận ra mình...nhớ hắn.

Chuuya cố chối bỏ điều ấy nhưng nó khó hơn anh tưởng. Anh mượn tới công việc, đánh nhau, rượu, gái. Làm việc với người khác chỉ tổ thêm bực mình. Chẳng gì giúp ích. Chuuya chỉ càng nghĩ về hắn.

Giờ đột nhiên lại nhận được lời nhắn muốn gặp của hắn. Hừ tên khốn đó tưởng muốn đi là đi, muốn gặp là gặp à! Đời nào Chuuya để hắn thỏa mãn chứ! Hắn sẽ phải thất vọng khi phải đứng chờ và nhận ra Chuuya sẽ không tới. Mà cũng có thể hắn chỉ đang chọc ghẹo anh mà thôi. Gửi cái này để Chuuya tới và hắn cho anh leo cây ngon ơ. Nhưng hắn là Dazai Osamu cơ mà. Chưa bao giờ hắn bày cái trò đùa nhạt như thế, thường sẽ phải phức tạp hơn nhiều. Thiệt tình, phải đề phòng tên này hơn đề phòng thiên tai.

"Chẳng lẽ hắn chỉ đơn giản là muốn gặp mình...?"

Chuuya ngay lập tức gạt suy nghĩ đó đi. Tên này luôn tính toán kĩ mọi điều. Bất cứ điều gì hắn làm cũng đều có mục đích, không cho bây giờ thì sau này. Không đời nào hắn "chỉ đơn giản" muốn gì đó.

Chuuya liếc nhìn tờ giấy bị vo viên vứt trên bàn. Anh giở nó ra nhìn lại địa điểm được viết trong đó: một trong những kho hàng lớn nhất của Mafia Cảng tại cảng Yokohama. Có lẽ nào đây là một lời cảnh báo? Hắn sẽ cướp hàng hay hắn báo trước về một vụ cướp hàng? Khả năng đầu tiên là rất thấp. Nếu hắn đi cướp thì hắn đi báo Chuuya làm cái gì chứ. Về khả năng thứ hai, tên khốn đã rời Mafia Cảng, không việc gì phải làm vậy. Chẳng lẽ do tình xưa nghĩa cũ? Cái đấy càng không.

- Aishhh! Phiền phức!

Chuuya suy luận mãi cũng không ra nổi ý đồ của hắn. Kế hoạch tên khốn này luôn nhiều tầng nhiều lớp, bóc mãi chẳng tới lõi. Chuuya bực bội nốc cạn li rượu, cục đá va vào thành li kêu lách cách. Ngồi đây đoán chỉ tổ hết đêm!

- Hừ tên khốn kia!_Chuuya rút con dao găm đâm phập vào tờ giấy trên bàn_Tốt hơn hết nên là lí do chính đáng!

*********************************************

- Cái quái gì đây....

Vừa mới mở cửa bước vào kho hàng, Chuuya phải cau mày trước cảnh tượng trước mắt.

Khoảng chục tên lạ mặt mặc đồ đen kín mít như ninja cầm súng đứng quanh một gã đàn ông bị trói vào ghế. Chuuya nhìn qua cũng biết là ai.

Dazai Osamu từ tốn ngẩng lên nhìn Chuuya, Gương mặt bị đánh chảy cả máu vẫn bình thản được. Khóe miệng rỉ máu của hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười đắc ý. Chuuya những muốn lao tới bóp cổ cho hắn hết ngạo đời nhưng anh đành kìm lại khi một tên trong đám kia lên tiếng. Có vẻ như đó là tên cầm đầu.

- Mày là ai?!

"Thôi thì xử lí đám này trước đã"

- Tao hỏi câu đó mới phải_Chuuya hất hàm_ Bọn bay có gan đi cướp hàng của Mafia Cảng cơ đấy.

- Mày là Mafia Cảng?

Thằng ngu đó nhìn Chuuya từ đầu tới chân với vẻ khinh khỉnh như không tin được rằng Chuuya là thành viên Mafia Cảng. Điều đó càng làm Chuuya tức điên.

- Đừng có dông dài nữa mà mau vào việc đi.

- Hừ có mỗi một tên yếu ớt chỉ biết to mồm. Mau xử lí nó rồi quay lại làm việc!

Tên cầm đầu vừa dứt lời, chín tên còn lại chĩa khẩu tiểu liên vào Chuuya và bóp cò. Những viên đạn chưa kịp chạm tới Chuuya đã bị bật ra như gặp phải một bức tường thép vô hình. Đạn đã hết mà Chuuya vẫn đứng nguyên không một vết sây sát. Anh ném chiếc măng tô đen khoác trên vai lên một thùng hàng bên cạnh rồi bẻ khớp tay răng rắc. Không nói không rằng Chuuya lao lên tấn công.

Trọng lực là năng lực của Chuuya. Mỗi cú đánh của Chuuya được tăng cường thêm một sức mạnh rất lớn nhờ trọng lực nên anh có thể dễ dàng đấm nát bức tường hãy làm nứt bề mặt bê tông với một cú giậm chân. Nhưng với mấy tên yếu ớt này không cần phải dùng tới năng lực. Nếu chúng còn đạn thì mới cần cẩn thận. Lũ ngu này đột nhập vào địa bàn Mafia Cảng mà không thèm đem theo đạn dự phòng, thật chủ quan tới nực cười.

Không mất quá nhiều thời gian để Chuuya hạ đo ván cả mười tên. Anh cho gọi một đội tới để lát đến giải quyết mớ bừa bộn.

Cuối cùng Chuuya cũng hướng sự chú ý trở lại tên Dazai kia, người từ nãy tới giờ ngồi xem với vẻ mặt thản nhiên.

- Ngươi có thể ngừng giả vờ bị trói rồi đấy.

- Không hổ danh là bậc thầy võ thuật của Mafia Cảng.

Dazai đứng dậy, hai tay đút túi áo. Sau hai tháng, hắn chẳng thay đổi gì ngoài cách ăn mặc. Càng nhìn hắn, Chuuya càng thấy ghét. Nhưng sau một thời gian không nghe giọng hắn, Chuuya chợt thấy có chút rung động... Anh kìm lại, khoanh hai tay trước ngực, bắt đầu chất vấn hắn.

- Ngươi cố tình sắp xếp để ta tiêu diệt cái băng nhóm yếu ớt kia cho ngươi đó đúng chứ? Ngươi biết ta sẽ tới.

Dazai vẫn giữ điệu cười nửa miệng, không nói gì. Không phủ định, cũng không khẳng định.

- Ngươi vẫn giữ cái thói đó nhỉ. Lợi dụng người khác làm việc của bản thân.

- Vì lười thôi.

Hắn nhún vai, đáp lại tỉnh bơ. Câu nói thẳng đuột kia khiến Chuuya tức lộn ruột.

- Khốn nạn cũng vừa phải thôi!

- Hơn nữa....

- ...?

- Tôi cũng muốn gặp em.

Thịch!

Hả? Cái gì? Hắn nói cái gì?

Tim Chuuya trật mất một nhịp. Anh ngây người trước câu nói không thể nào ngờ tới.

Dazai nhìn thẳng vào Chuuya với ánh mắt dịu dàng tới sởn gai ốc. Hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng nâng cằm Chuuya lên, buộc anh nhìn vào mắt hắn.

Lúc này não Chuuya vẫn chưa kịp xử lí thông tin. Mọi lời chửi rủa anh dành cho hắn bay biến sạch. Tim đập bình bịch trong ngực tưởng chừng như có thể nghe thấy từ xa.

Mặt hắn càng lúc càng tiến sát về phía Chuuya.

- Tôi nhớ em Chuuya.

Cho tới khi sắp sửa chạm môi, Chuuya mới run rẩy thốt lên.

- Nhảm nhí vừa thôi.

Chuuya dùng hết sức bình sinh đẩy hắn. Mặt đỏ phừng phừng nhưng anh vẫn cố trừng mắt. Hừ suýt chút nữa bị vào tròng rồi!

- Ngươi đừng có đùa!_Chuuya gào lên_Nói linh tinh cái gì thế hả! Không biết ngượng à!!!

Nhưng....Tại sao...?

Chuuya sững sờ khi thấy nét tổn thương trong mắt Dazai.

Cái gì vậy chứ! Tên khốn này...hắn cũng biết....

Bỗng Chuuya bị kéo mạnh. Anh ngã vào lòng hắn và bị ôm chặt. Rất chặt....

- Hơ!!!.... Da...Dazai.....Này!! Ngươi làm gì vậy hả!!! Buông ra! Ta bảo ngươi buông ra!!!!!

Chuuya cảm thấy mặt mình nóng ran. Càng cố đấy hẳn ra thì hắn càng ghì chặt hơn.

Chuyện gì đang diễn ra vậy!!!!!!!!!!!!!

Chẳng lẽ....

Tôi nhớ em.

...Là thật sao.....?

Đây có phải Dazai Osamu bất cần đời kiêu ngạo mà anh biết không..?

Đầu thì chất đầy nghi vấn nhưng trong thâm tâm... Chuuya thực sự thấy hạnh phúc....Anh khẽ nhắm mắt lại mà lòng run rẩy.

Một lúc sau, Dazai chợt nói nhỏ

- Nè.

- ...?

Hắn buông Chuuya ra, đưa tay bụm miệng cười.

- Tim Chuuya cứ đập liên hồi, lại còn đập rất mạnh nữa chứ.

- Hả!?

- Không cần phải sợ vậy đâu_Hắn bật cười to

- Sợ...Sợ cái con khỉ!!!!!

( xin phép mượn của tác giả bộ Lắng nghe tiếng nắng cảnh này :3 các bạn có dịp hãy đọc manga này nhé. dễ thương lắm )

Hừ thằng khốn! Vừa mới nghĩ tử tế về hắn được vài giây!

- Ôm tạm biệt thôi mà_Dazai khoái trí ngó gương mặt đỏ bừng của Chuuya

- Tạm biệt cái quái gì! Có phải người nước ngoài đâu!!

Mặc kệ Chuuya đang gào toáng lên, Dazai ung dung sải bước về phía cửa nhà kho, tay vẫy vẫy mà chẳng thèm ngoái lại.

- ĐM tức chết mất!! QUÂN KHỐN NẠNNNNNNNNNNNNNNNNN !!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Mấy con quạ đậu trên mái nhà giật mình bay đi bởi tiếng la như lợn chọc tiết của ai đó.

********************************

Chuuya bực bội bước ra ngoài, miệng lầm rầm chửi rủa không ngừng.

- Cậu Nakahara.

- Oái!_Anh giật thót_Hirotsu... Ông đến từ bao giờ đấy?

- Mới đến thôi.

Ông ta trả lời như vậy với một nụ cười tủm tỉm đầy ẩn ý. Chuuya chợt thấy lạnh toát sống lưng.

Hirotsu ra lệnh cho mấy người cấp dưới đi vào trong nhà kho.

Tại sao mặt mấy tên đó lại đỏ bừng vậy?!

Chuuya tưởng tượng Hirotsu cùng mấy tên kia lấp ló sau cửa nhà kho lén nhìn vào trong rồi cười khúc khích.

Chết  tiệt!!

- Mới đến cái con khỉ !!!!!!!!!!!!!!!!!!

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net