Dazatsu/R18 - Ham muốn bị vấy bẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Ham muốn bị vấy bẩn

Author: Sunakara Naraka (Narkchan)

Disclaimer: Các nhân vật đề cập trong fic không hề thuộc sở hữu của mình nhưng câu chuyện giả tưởng của mình sẽ dùng họ làm nhân vật để thể hiện.

Fandom: Bungou Stray Dogs (Văn Hào Lưu Lạc) manga/anime. Theo bối cảnh của thế giới nguyên bản của manga.

Bối cảnh được thiết lập riêng: Dazai và Atsushi đơn phương lẫn nhau.

Pairings: DazAtsu/Dazushi/Dazai Osamu x Nakajima Atsushi

Rating: MA/R18

Category: Fluff/Angst, Lemon

Warning: LEMON, R18. Hãy cân nhắc trước khi đọc

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

"Dazai-san, nước của anh đây"

Atsushi cẩn thận đưa ly nước đến cho Dazai, anh cầm lấy nốc sạch cốc nước mát lạnh để làm dịu cổ họng khô khốc. Thông qua thị lực có phần mờ ảo do rượu Dazai có thể nhìn thấy biểu cảm có phần kỳ lạ của kouhai. Cơn đau đầu cùng cơn nóng ập tới khiến anh chẳng còn thời gian đâu mà phân tích biểu cảm kỳ dị đó.

Dazai Osamu là một kẻ có thể đoán trước mọi chuyện. Nhưng...sự kiện này thì anh ta có thể đoán trước được không đây...?

Cơn nóng tích tụ ở cổ họng và phần thân dưới. Cảm giác ngứa ngáy đang kích thích Dazai giải thoát của vật thể cứng nhắc đang dần ngẩng đầu lên ở bên dưới. Đã bao lâu rồi Dazai mới có cảm giác này? Những cuộc chiến dai dẳng khiến hắn quên đi những nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông nên bây giờ nó bắt đầu muốn được bộc phát cũng không có gì lạ. Nhưng tại sao lại là lúc này? Tại sao lại ngay lúc đàn em đáng yêu của hắn đang ở bên cạnh?

Là 1 senpai không quá đáng tin cậy, lúc nào cũng được đàn em vớt lên từ dưới sông, nhưng Dazai cũng vẫn muốn giữ chút hình ảnh đẹp đẽ ở một vài khía cạnh nào đó. Anh công nhận là bản thân có vài lần hứng lên khi thấy cơ thể của Atsushi lấp ló sau chiếc áo sơ mi ướt sũng bởi nước sông, hay khi cậu cuối người trong khi vén phần tóc mai dài lên tai và để lộ xương quai xanh dưới lớp áo, hay là khi cậu vén áo lên trong khi vắt chiếc áo đang ướt sũng... À có vẻ nó hơi đi xa quá rồi...Hắn thật sự có phản ứng đối với cậu kouhai nhỏ này.

Dazai nhớ rằng từ khi dậy thì hắn luôn bị thu hút bởi phụ nữ xinh đẹp...thực tế là hắn luôn nghĩ những phụ nữ hơi cồng kềnh? Họ rất quyến rũ nhưng cũng không hẳn làm hắn muốn chủ động, chỉ khi họ đến quyến rũ thì hắn mới đáp ứng? Đến khi gặp Nakajima Atsushi, anh bỗng nhận ra đứa nhóc này chính là vô cùng vừa vặn với ham muốn của mình. Một đứa nhóc có phần ngoan ngoãn đáng yêu, phần thì vô cùng ngây thơ, rất dễ chọc ghẹo nhưng không hề dễ thao túng. Atsushi rất dễ đoán nhưng lại luôn là người làm anh cảm thấy ngạc nhiên. Một viên kẹo bạc hà nhân dâu tây vô cùng thú vị.

Càng được thưởng thức hắn lại càng muốn vấy bẩn con mèo trắng, càng muốn vẽ lên bộ lông sạch sẽ đó màu sắc mà mình yêu thích. Nhưng rồi những suy nghĩ đó đến cuối ngày lại bị kiềm hãm bởi nụ cười trong trẻo dịu dàng dưới ánh hoàng hôn ấm áp. Ánh mắt đẹp đẽ như pha lê của cậu...Dazai Osamu vừa muốn vấy bẩn vừa muốn bảo vệ lấy.

'Nakajima Atsushi, tại sao em lại độc hại đến thế...'

Hắn đã nhiều lần giải tỏa ham muốn của mình với những cô gái khác...nhưng càng tự dối mình hắn chỉ càng cảm thấy trống rỗng, càng đói khát, càng ham muốn đứa nhóc tóc trắng kia hơn.

'Chết tiệt' Dazai tự nghĩ, cố nén ham muốn trong đáy mắt đang hướng về đứa trẻ tóc trắng, rượu làm đầu óc hắn chậm chạp hơn bình thường. Dazai Osamu luôn cân bằng ham muốn và lý trí của mình một cách hoàn hảo, rượu chỉ khiến nó lệch khỏi quỹ đạo 5%. Tuy nhiên dường như hiện tại, ham muốn của hắn hoàn toàn thống trị lý trí. Nếu không có chút lý trí nhỏ nhoi còn bám víu này, hẳn là Dazai là đã đè Atsushi xuống và ngấu nghiến như thú săn mồi bị bỏ đói đang nuốt trọn con mồi mà nó đã phải nhỏ dãi trưng mắt nhìn suốt thời gian qua.

"Atsushi-kun...anh ổn rồi, em mau về phòng đi"

'Trước khi lý trí của anh bị dập tắt' Dazai tự thì thầm với bản thân.

Trong cơn mơ màng, Dazai nhìn thấy cái đầu màu trắng nổi bật hạ thấp. Tiếng khóa kéo khiêm tốn vang lên trong căn phòng tối giải thoát cho thứ đang cương cứng đầy ngột ngạt.

"Atsushi-kun..?"

"Dazai-san...muốn em giúp không ạ?"

'Đứa nhóc này...sao tự dưng lại..' Dazai bóp trán, cố lấy lại sự minh mẫn của mình.

"Atsushi-kun, đừng đùa nữa, trẻ con thì nên ngủ sớm, em mau về phòng đi"

"Em không đùa"

Trong ánh mắt màu vàng tím hiện lên sự phẫn uất khi bị gọi là trẻ con. Bàn tay non nớt quấn lấy vật đang cương cứng đã được giải thoát. Những ngón tay nhỏ nhắn không quá dài vụng về xoa bóp, vuốt ve một cách say mê dọc theo chiều dài của vật thể to hơn của cậu rất nhiều.

Cơ thể của vị senpai run rẩy trong sự hưng phấn lẫn khó hiểu. Hắn muốn dừng đứa nhóc kia lại, nhưng ham muốn của hắn dường như bị phóng đại lên cực điểm vào lúc này đây. Là do ly nước Atsushi đã đưa anh lúc đó? Thuốc kích dục và rượu khiến đầu óc hắn trở nên tê liệt và vứt bỏ khoảng cách cần giữ với hậu bối đáng yêu.

Thằng bé cũng đã 18 tuổi, cũng đã bước vào độ tuổi dậy thì nhất định...nhưng việc Atsushi có ham muốn như thế này thật sự vẫn khiến Dazai ngạc nhiên.

'Em đúng là luôn khiến anh kinh ngạc, Nakajima Atsushi'

Quả táo Adam lăn dài, cái miệng của con mèo nhỏ run rẩy hé mở trong khi đang dùng tay vén phần tóc mái qua tai. Atsushi cúi xuống, rụt rè đưa cái lưỡi mèo ra nếm thử phần đầu 'cây nấm' của Dazai, chỉ một cái chạm như thế cũng khiến hắn rùng mình thở dốc vì hưng phấn. Đôi mắt ngận nước cùng động tác vén tóc rụt rè của đứa nhóc cũng đủ khiến anh phải sụp đổ.

'Quá dâm đãng...Atsushi-kun, em dâm đãng quá mức cho phép rồi đó!!' Dazai thầm nghĩ, anh không ngờ được đứa trẻ đáng yêu như mặt trời này lại có thể làm ra biểu cảm quyến rũ dưới ánh trăng như thế.

Cái miệng nhỏ bắt đầu bằng những cái hôn nhẹ nhàng và mơn trớn trên phần đầu của cây nấm, nhấp nháp một cách nhẹ nhàng nhưng đầy kích thích. Cái lưỡi rụt rè bắt đầu mạnh dạn hơn, say mê liếm láp từ đầu cây nấm, dọc theo chiều dài ấn tượng của nó cho tới gốc. Đôi mắt màu vàng tím khép hờ trong mơ màng, say mê liếm láp thứ trái cấm như que kem trái cây mà cậu đặc biệt yêu thích.

Hơi thở của Dazai ngày càng nặng nề, đôi mắt màu hoàng hôn chăm chú quan sát từng cử động dâm đãng của cậu kouhai. Đây chắc chắn là 1 giấc mơ, hắn tự nhủ. Hắn đã từng mơ mộng như thế này không biết bao nhiêu lần. Và lời tự bào chữa đó khiến lý trí của Dazai Osamu càng mờ đi. Ranh giới giữa senpai và kouhai bị cắt đứt sau bao nhiêu thời gian giằng co căng thẳng.

Hơi thở nóng hổi dần dần bao trùm lấy vật thể đã ướt đẫm vì nước bọt, cây nấm trượt dài vào khoang miệng của Atsushi, tiếng nước bọt nhớp nháp khi cái lưỡi mèo quấn quanh trục của cây nấm và xoay tròn. Lồng ngực của Atsushi phập phồng mạnh mẽ khi tập trung vào việc vừa liếm láp vừa dần nuốt trọn cây nấm có vẻ đang dần to lên vì kích thích.

"Ưm!..ư.."

Những tiếng ậm ừ kinh ngạc phát ra khi vị senpai dùng tay ấn cái đầu màu trắng gần hơn và để cây nấm của mình ấn sâu vào cuống họng con hổ nhỏ. Phần đầu của vật thể bị kích thích bởi sự co thắt nhẹ của cổ họng khiến Dazai co giật, trục của cây nấm được bao học trong sự ẩm ướt và nóng hổi của khoang miệng cũng như được quấn lấy bởi cái lưỡi mèo giảo hoạt.

Cơ thể Dazai co giật khi nhận ra bản thân đã đến giới hạn, anh nhanh chóng nắm lấy vai Atsushi đẩy ra.

"Atsushi-kun!..Ư"

Atsushi không lùi bước mà nghiến cổ họng vào cây nấm đang căng tràn của Dazai, chất dịch trào ra lấp đầy khoang miệng con hổ nhỏ. Atsushi cảm thấy ngạt thở mà buông nó ra, dịch thể đầy tràn ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn rơi xuống cằm, xương quai xanh cùng quần áo. Ánh mắt mơ màng mê đắm cùng chiếc lưỡi nhỏ nhô ra đầy dâm dục khiến Dazai mất cảnh giác lại dựng lên 1 lần nữa.

Dazai thở dài nằm ngửa xuống giường, gác tay lên trán để thở và trấn tĩnh bản thân, tuy nhiên cơn đau đầu bỗng ập đến đột ngột khiến tầm nhìn của anh mờ đi. Có lẽ là do rượu và thuốc, tầm nhìn hoàn toàn tối đi, Dazai bất tỉnh.

...

Dazai ngất đi một lúc do tác dụng của thuốc sau lần đầu tiên xuất tinh. Khi anh tỉnh lại thì đầu óc bắt đầu có chút tỉnh táo hơn, ham muốn vẫn còn đó. Tuy nhiên hai tay anh bị còng lại với nhau, đây là một loại còng quá đơn giản, Dazai có thể dễ dàng mở ra nhưng...

Atsushi đang ngồi trên bụng Dazai, đầu gối chống vào futon và nhổm người lên cố gắng tra cây nấm vẫn cương cứng vào hậu huyệt của mình. Dazai nheo mày khi nhận ra...

"Atsushi-kun, em chưa mở rộng nó trước sao?"

Đôi mắt nhắm nghiền của Atsushi mở to giật mình khi nhận ra Dazai đã tỉnh lại.

"Em đọc được rằng chỉ cần blowjob và cho nó vào là cách khiến đối phương cảm thấy sung sướng nhất ạ..." tiếng trả lời líu ríu như muỗi kêu khiến Dazai thở dài.

"Em đọc cái thứ chết tiệt đó ở đâu thế? Nếu như thế chỉ sẽ tổ làm tổn thương em thôi"

"Dazai-san đừng lo, sau khi chuyện này kết thúc, em có thể làm anh quên hết tất cả.."

Atsushi vẫn cứng đầu tra đầu vật thể to lớn vào hậu huyệt, cơn đau xé ruột khiến cậu thở dốc nặng nề, khuôn mặt méo mó đến biến dạng. Ngón chân con hổ cong quắp lại níu chặt vào futon, hai vai run lên theo từng nhịp thở. Dazai nghiến răng tức giận đập chiếc còng tay xuống đất.

"Nakajima Atsushi! Gỡ còng tay ra cho anh!"

Cái đầu màu trắng bù xù lắc mạnh trong khi khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt mặn chát. Rõ ràng Dazai là người bị cưỡng bức mà phải không? Vậy tại sao, tại sao Atsushi lại là người bày ra vẻ mặt đau khổ đến thế...Nakajima Atsushi mà anh biết sẽ không đi đến nước này, trông em ấy như đang...tự trừng phạt chính mình vậy.

"Atsushi...làm ơn, anh xin em, đừng để anh phải chứng kiến cảnh em tự hành hạ bản thân nữa. Nhìn em đau đớn như thế chính là sự tra tấn kinh khủng nhất đối với anh"

Hành động của thiếu niên tóc trắng ngưng trọng, đôi mắt đầy nước sáng lấp lánh tập trung vào khuôn mặt méo xệch của vị senpai. Dazai từng nói với cậu rằng anh rất ghét bị đau...vậy bây giờ anh cũng rất đau sao?

Atsushi cuối cùng cũng bỏ cuộc, bò lên trên một chút để mở khóa còng tay cho Dazai. Trong khi em ấy tập trung vào cái còng, khuôn mặt đẫm nước kề sát vào mặt Dazai khiến anh chú ý tới thứ lấp lánh trên tai phải của Atsushi.

'..là camera mini?'

Nếu Dazai nhớ không lầm vào buổi chiều trước khi bữa tiệc rượu xảy ra thì Atsushi bảo là đi gặp 1 khách hàng.

Sau khi còng tay được tháo ra Dazai dùng 1 tay ôm lấy Atsushi để em ấy gục vào vai mình mà khóc. Tay còn lại anh mò chiếc điện thoại trong túi áo khoác âm thầm gửi tin nhắn đến cho Ranpo về những nghi ngờ của mình.

Dazai đỡ lấy Atsushi để cả hai cùng ngồi dậy và lau đi những giọt nước mắt rơi mãi không dứt...Anh tự hối hận vì đã không nhận ra mọi chuyện sớm hơn, vì đã khiến Atsushi phải chịu đựng 1 mình như thế. Bàn tay thon dài lướt từ đỉnh đầu xuống tai phải của Atsushi, anh có thể thấy rằng cậu nhóc đã giật mình khi anh đột ngột dừng ở đó. Vén lọn tóc dài sang một bên và để lộ ra chiếc bông tai xa lạ. Dazai vươn tay để tháo chiếc bông tai đi khiến Atsushi hoảng loạn, anh quăng mạnh nó vào tường khiến vật thể lấp lánh vỡ tan. Atsushi thở gấp hoảng loạn.

"Dazai---san không được.."

Dazai vuốt nhẹ mái tóc màu trắng, mỉm cười dịu dàng.

"Sẽ không sao cả Atsushi-kun, hãy tin anh và cả văn phòng thám tử nữa"

Bàn tay quấn đầy băng đặt sau đầu Atsushi và kéo cậu lại, cướp lấy lời nói định tuông ra khỏi môi. Đây là nụ hôn đầu tiên trong suốt quá trình éo le này và cũng là nụ hôn đầu tiên giữa Dazai và Atsushi. Vị ngọt của lần đầu tiên lẫn với vị đắng của tội lỗi, vị chua của sự hoài nghi và vị mặn của nước mắt.

Cả hai đều nghĩ đối phương đang làm việc này vì hoàn cảnh bắt buột nhưng đồng thời cũng tận hưởng nó trong tội lỗi. Hai kẻ tội đồ hôn nhau như chẳng thấy ngày mai, khiến mọi giác quan nhũn ra như nước hòa vào chất lỏng mặn chát đang đổ xuống như muốn nhấn chìm cả hai xuống đáy đại dương.

Khi dưỡng khí đã không còn trụ được, cả hai tách khỏi nhau, sợi chỉ bạc lưu vết kết nối của họ lấp lánh dưới ánh trăng. Dazai đặt ba ngón tay vào khoang miệng của cậu kouhai nhỏ và thì thầm.

"Chúng ta không có sẵn chất bôi trơn, nên em hãy dùng nước bọt của mình đi, anh sẽ dạy em cách làm chuyện này đúng là như thế nào"

Sau khi hiểu ý của Dazai, lưỡi của Atsushi bắt đầu quấn lấy hai ngón tay của anh, hai mắt cậu nhắm nghiền say sưa liếm mút theo lời chỉ dẫn. Sau khi đã cảm thấy đủ lâu Dazai rút ngon tay ra và đỡ lấy eo Atsushi khiến cậu làm tư thế bò trên người mình. Trước khi bắt đầu anh cũng cảnh báo.

"Sẽ hơi đau, anh sẽ cố gắng làm nhẹ nhàng nhất có thể, cố chịu một chút nhé Atsushi-kun"

Sau khi nhận được cái gật đầu âm thầm, Dazai bắt đầu cho ngón tay đầu tiên vào hậu huyệt. Lần đầu tiên xâm nhập khiến nó vô cùng chặt chẽ và khó chịu, Atsushi nghiến răng nén lại tiếng thở của mình. Atsushi dù gì cũng đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến và vết thương đau đớn nên sẽ không gục ngã dễ dàng, nhưng cảm giác lạ lẫm vẫn khiến cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi nắm chặt lấy áo sơ mi của Dazai.

Ngón tay thứ hai được tra vào, dịch thể bắt đầu tiết ra, cảm giác đau đớn dần bị đẩy lùi bởi cảm giác lạ lẫm. Hai ngón tay thon dài bắt đầu xáo trộn như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Hy-a-!"

Atsushi vội vàng dùng tay bịt miệng bản thân vì vô tình phát ra âm thanh kỳ lạ. Dazai nhận ra đã tìm được nơi cần tìm nên nhếch mép một chút rồi cong ngón tay ấn vào tuyến tiền liệt khiến cơ thể con mèo nhỏ cong lại, dòng điện kích thích chạy dài.

"D-Dazai-san..Ư..hức, đừng chạm vào đó nữa mà..ah..nếu không..ư..em sẽ phát ra những tiếng kỳ lạ mất..hya!"

Dazai tiếp tục kích thích tuyến tiền liệt khiến Atsushi không ngừng co giật và khóc lóc cầu xin. Anh ghé sát môi vào vành tai đỏ ửng thì thầm.

"Xin lỗi, anh không dừng lại được rồi, anh rất thích tiếng rên rỉ của Atsushi-kun"

Dazai tiếp tục thêm vào ngón tay thứ 3, hậu huyệt của Atsushi dần được mở rộng và tiết ra chất lỏng để chuẩn bị cho thứ to lớn hơn xâm nhập. Sau khi đã chuẩn bị xong, Dazai rút ngón tay dính đầy dịch thể cho Atsushi xem.

"Nhìn này Atsushi-kun, em phải mở rộng hậu huyệt bằng chất bôi trơn trước khi cho nó đi vào nếu không thì sẽ rất dễ bị tổn thương, đã hiểu?"

Atsushi mơ màng gật đầu nhưng Dazai không biết thằng nhóc sẽ nhớ được bao nhiêu. Dazai dùng hai tay nâng cả cơ thể mềm nhũn của Atsushi lên rồi đặt xuống futon. Anh đặt vật thể cương cứng vào hậu huyệt hồng thuận ướt đẫm vì dịch đang co rút chờ đợi bị xâm nhập. Hắn ngăn con dã thú bị thuốc kích dục phóng thích lao tới ngấu nghiến lấy thứ ngon lành trước mắt. Đây là lần đầu tiên của hậu bối của anh, anh không thể để nó trở thành nỗi ám ảnh trong lòng thằng nhóc được.

Dazai chầm chậm tra vật thể vào, 3 ngón tay trước đó so với nó chẳng thấm vào đâu, chưa đi được bao nhiêu thì Atsushi bắt đầu lắc đầu khóc lóc.

"Không được..Gyah!..không vào được đâu... Dazai-san"

Dazai cắn răng kiềm chế động tác, dùng bàn tay mát lạnh lau đi những giọt nước mắt của kouhai và trấn an.

"Sẽ ổn thôi, Atsushi-kun. Em tin anh mà phải không? Bình tĩnh nào...cố gắng hít thở thật đều, đừng nghĩ tới việc có thể hay không nữa, tập trung vào anh...ư"

Hậu huyệt không ngừng co rút cố nuốt lấy thứ không thuộc về nó, chất dịch ướt đẫm khiến quá trình trở nên dễ dàng hơn so với lần đầu tiên Atsushi tự thực hiện. Dazai cố gắng thật chậm rãi đưa cây nấm vào khiến nó quen dần với việc nuốt lấy thứ có kích thước lớn hơn hẳn so với 3 ngón tay.

Cả hai thở dốc sau khi cây nấm đã biến mất vào hậu huyệt. Atsushi nằm ngửa ra futon, hay nắm nắm chặt chiếc gối tội nghiệp như sắp bị móng vuốt mèo xé toạt. Dazai run rẩy chìm đắm trong sự kích thích đến tận não khi cây nấm của mình được bao bọc trong thiên đường ấm nóng mà bản thân hằng khao khát, cảm giác này chắc chắn không hề giống với những cuộc mây mưa trong quá khứ.

Dazai tự cắn môi mình đến chảy máu để ngăn hạ thân đột ngột di chuyển, thứ thuốc chết tiệt ăn mòn dây thần kinh bình tĩnh của hắn. Anh bắt đầu di chuyển thật nhẹ nhàng, những chuyển động đầu tiên vẫn khiến cậu nhóc hậu bối đau đến khó thở. Những chuyển động nông cứ lặp đi lặp lại với tốc độ chậm rãi cạ vật to lớn vào thành ruột ướt đẫm đồng thời một lần nữa tìm kiếm nơi có thể khiến người dưới thân quên đi sự đau đớn.

Tiếng nước cùng tiếng da thịt va chạm ngày càng rõ ràng, tiếng thở dốc hòa cùng tiếng rên rỉ đáng xấu hổ.

"Ah~ ư.."

Lưng của Atsushi cong lên co giật khi cảm nhận được cú đâm đã đánh trúng chỗ. Hai bàn tay của vị senpai cố định lấy eo của Atsushi mà liên tục thúc vào đúng góc độ đó với tốc độ ngày càng nhanh khiến mắt con hổ nhỏ hoa lên vì sung sướng. Những suy nghĩ tiêu cực và tội lỗi cũng bị đánh văng, chỉ còn sự sung sướng dơ bẩn của dục vọng khi 2 cơ thể va đập vào nhau.

"Dazai-san! Hah..ah, Dazai-san!!"

Chất lỏng trắng đục phun ra vấy bẩn chiếc áo sơ mi nhăm nhúm. Cả cơ thể cậu kouhai nhũn ra như món đồ chơi hết pin. Bàn tay gầy guộc mơn trớn khuôn mặt điển trai khiến bao cô gái phải chết mê chết mệt.

Không để cho những suy nghĩ tiêu cực kịp chiếm lấy cậu nhóc, Dazai nâng cẳng chân thon thả đặt lên vai mình, rút vật thể vẫn chưa có dấu hiệu bỏ cuộc ra khỏi hậu huyệt nhầy nhụa ướt dẫm dục vọng rồi thúc hết chiều dài của nó vào một lần nữa không báo trước khiến cậu nhóc tóc trắng hét lên ngạc nhiên.

"GYAH! a.."

Lần này Dazai từ bỏ mọi sự kiềm chế và lao vào hang động ẩm ướt ngon lành như một con dã thú. Hông của anh không ngừng thúc vào mông của Atsushi với tốc độ chóng mặt, tiếng rên rỉ la hét dần trở nên vẩn đục. Mỗi lần đều rút ra tất cả và thúc vào đến tận gốc khiến mắt của Atsushi trợn ngược vì kích động.

"Atsushi-kun...anh đã nói rồi, em hoàn toàn có thể ăn hết cả cây nấm của anh mà..hah.."

"Hah! AH..không, đừng mà, chậm lại..ah! Dazai-san...chậm...nếu không..ư..em sẽ phát điên mất..Ahh!"

"Em ác quá đó Atsushi-kun ~ Anh đã luôn muốn làm việc này, muốn nhìn thấy khuôn mặt dâm đãng đó của em..."

Dù Dazai có nói như thế nhưng Atsushi vẫn nghĩ đó là do tác dụng của thuốc và...

'Dazai-san rất tốt bụng, rất dịu dàng...anh muốn nói dối để em không hề thấy tội lỗi cũng phải thôi, ư...'

Những giọt nước mắt càng tuông ra như thác khi cảm giác tội lỗi dâng lên gấp nghìn lần.

"Gah!"

Atsushi giật mình khi đầu nhũ hoa bị nhéo mạnh. Kích thích cả phần trên và phần dưới khiến suy nghĩ của cậu bị đánh bay.

"Atsushi-kun, em đang suy diễn thứ gì đó ngu ngốc đúng không? Hah.."

Atsushi choàng tay qua cổ của Dazai cố giữ vững ý thức của mình không mờ đi. Dazai bắt đầu giảm tốc độ nhưng lại tăng lực thúc vào tuyến tiền liệt khiến mắt của Atsushi như thấy những vì sao đang nổ tung.

"Dazai-san..Dazai-san!"

"Anh cũng đến giới hạn rồi...chúng ta cùng đến nào, Atsushi-kun..ư"

"Ah ~"

Với cú thúc cuối cùng, chất lỏng trắng đục lấp đầy con hổ nhỏ, dịch thể của tình yêu tràn ra hậu huyệt vô cùng dâm đãng. Cả hai cơ thể gục xuống chồng lên nhau mệt mỏi sau cơn hoan lạc. Trước khi mí mắt hoàn toàn sụp đổ, cơ thể đau nhứt của Atsushi cố trườn đến chiếc bàn thấp ở góc phòng và mở lọ chất lỏng màu tím đậm ra và cho vào miệng mình. Và choàng lấy cổ Dazai đặt lên môi anh một nụ hôn bằng lưỡi. Chất lỏng mát lạnh dần truyền sang cổ họng của Dazai.

Đôi mắt màu đá quý lấp lánh dưới ánh trăng như muốn bày tỏ tất cả những cảm xúc thầm kín luôn bị chôn chặt. Atsushi muốn nói ra những lời đó, chỉ lần này thôi, vì Dazai sẽ quên tất cả mọi thứ sau khi nuốt thứ chất lỏng đó.

"Em thích anh, Dazai-san, thích rất nhiều"

Dòng ký ức mờ nhạt dần quay lại với vị senpai.

'Dazai-san đừng lo, sau khi chuyện này kết thúc, em có thể làm anh quên hết tất cả..'

Dazai hoảng sợ đẩy Atsushi ra rồi chạy vào nhà tắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net