Dazatsu/R18 - Học đường AU - Chương: Kẻ tham lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Kẻ tham lam

Author: Sunakara Naraka (Narkchan)

Disclaimer: Các nhân vật đề cập trong fic không hề thuộc sở hữu của mình nhưng câu chuyện giả tưởng của mình sẽ dùng họ làm nhân vật để thể hiện.

Fandom: Bungou Stray Dogs (Văn Hào Lưu Lạc) manga/anime.

Bối cảnh được thiết lập riêng: Học đường AU, Thầy giáo/Học sinh, Dazai 22 tuổi/Atsushi 17 tuổi

Pairings: DazAtsu/Dazushi/Dazai Osamu x Nakajima Atsushi

Rating: MA/R18

Category: Học đường AU, Fluff, Angst

Warning: Có phân cảnh R18. Hãy cân nhắc trước khi đọc

Note: T muốn viết 1 fic kiểu 'sugar daddy' nhưng cuối cùng vẫn có cảm giác mang nặng vấn đề thầy/trò hơn. Dazai này có vẻ OCC vì có rất nhiều tiền („ಡωಡ„)

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Atsushi không biết tại sao bản thân lại có tâm trạng để vớt thầy chủ nhiệm mới của mình dưới hồ nước lên. Cậu vừa bị đuổi việc, không chỉ vậy mà còn bị quịt lương của tháng này. Với số tiền học phí vẫn còn nợ và không xu dính túi. Bây giờ đến cả việc no bụng Atsushi cũng không làm được. Nhìn cậu học trò vẫn còn độ tuổi thanh xuân nhưng lại có khuôn mặt sầu thảm khiến Dazai không khỏi tò mò.

"Vẻ mặt đó là sao thế? Dù gì thầy cũng khiến em dính vào rắc rối của mình nên em cứ thoải mái bày tỏ phiền muộn của mình với thầy đi ~"

Nói với thầy thì có ích gì? Nhà trường cấm học sinh làm việc ngoài giờ, nếu nói ra không phải cậu sẽ bị phạt sao? Atsushi không muốn chuốt thêm phiền phức nữa. Suy nghĩ một hồi cuối cùng lời nói thốt ra lại là:

"Có cách nào kiếm được tiền ngay lập tức không thầy?"

Học phí trường không thể nào gia hạn thêm nữa, cộng thêm việc sắp chết đói đến mức Atsushi không biết bản thân có thể sống đến lúc bị đuổi học hay không. Atsushi từng nghĩ rằng nên nghỉ học và tìm việc, nhưng thời đại ngày nay, không dễ tìm việc với bàn tay trắng. Atsushi cũng có đam mê của riêng mình nên cậu đã cố trụ bằng cách làm thêm ngoài giờ nhưng cậu rất dễ bị lừa bởi vì là học sinh.

Dazai cũng hiểu rằng học sinh thời nay cần rất nhiều tiền, mỗi đứa có cách tiêu khác nhau. Nhìn cũng biết là cậu học trò nhỏ đã thử mọi cách đến tuyệt vọng. Là thầy chủ nhiệm, Dazai cũng biết chuyện học phí còn nợ của Nakajima, muốn có ngay lập tức thì...

"Việc nhanh nhất, dễ dàng nhất và ngay lập tức sao? Cho dù có việc đó thì em cũng phải tìm ra người có nhu cầu phải không? Thật ra Atsushi-kun là kiểu thầy thích đó ~ Có muốn ngủ với thầy không?"

Dazai nửa đùa nửa thật, anh muốn xem thử trong lúc nguy khốn thì một cậu nhóc ngây ngô có đủ dũng khí và liều lĩnh để chấp nhận nó không.

"Thầy sẽ trả bao nhiêu?".

Ánh mắt hoàng hôn lóe lên trước sự táo tợn của cậu nhóc, khuôn mặt điển trai cúi xuống, hơi thở nóng hổi lướt trên làn da lạnh lẽo vì vừa tiếp xúc với nước trong hồ.

"Em muốn bao nhiêu?"

"20.000 yên một đêm"

"Phụt.." Dazai cố nén tiếng cười nơi cổ họng, Atsushi bỗng muốn tán thẳng vào khuôn mặt điển trai ngời ngời lấp lánh trước mắt. Ánh mắt màu vàng tím lia sang 1 bên khinh khỉnh.

"Thầy cứ cười đi. Em biết mình không đáng giá đến thế...nhưng ít nhất lòng tự trọng của em không rẻ hơn được nữa, thầy không trả thì thôi, xin lỗi đã làm phiền"

Atsushi định rời khỏi thì bị Dazai nắm chặt cổ tay giữ lại, anh lau nước mắt sinh lý đọng trên đuôi mắt rồi dùng giọng điệu ngọt ngào trấn tĩnh Atsushi.

"Không không, thầy nghĩ ngược lại cơ, em bán mình rẻ như thế sao? Nhóc nên biết quý trọng bản thân mình hơn đi"

Bàn tay xoa xoa đầu cậu sao lại ấm áp đến vậy, Atsushi chưa từng được người lớn tuổi hơn đối xử dịu dàng đến thế. Dù người này có là vị thầy giáo khốn nạn đến thế nào nhưng cũng lại là người đưa tay ra cho Atsushi vào lúc cậu khốn đốn nhất. Atsushi biết bản thân không nên nhưng lại vô thức nâng điểm thiện cảm với thầy chủ nghiệm của mình lên một đoạn rất lớn.

Atsushi vẫn không hiểu tại sao một người có nhan sắc đủ để quyến rũ bất cứ ai lại dùng tiền để dụ dỗ một học sinh? Một lựa chọn vừa tốn kém lại vừa nguy hiểm. Atsushi không thể nói thẳng ra rằng bản thân rất thích vẻ ngoài của Dazai nên mới đồng ý chứ không đơn thuần chỉ vì tiền và cậu cũng nghĩ rằng nếu đó là Dazai-sensei thì không sao cả. Một suy nghĩ kỳ lạ khiến tim cậu vừa như được ngâm trong bông gòn nhưng lại vừa nhói đau.

...

"Atsushi-kun..nếu đau thì hãy nói với anh"

Atsushi vùi mặt vào chiếc gối đang ôm chặt trong tay như phao cứu sinh, răng nghiến chặt ép mình không được bày ra bất kỳ dáng vẻ yếu đuối nào. Dazai cúi xuống hôn vào mái tóc màu tuyết trắng bù xù để xoa dịu con mèo đang xù lông vì hoảng sợ, bờ vai cứng nhắc dần thả lỏng.

Dazai tuy 'mua tình' nhưng đối xử với Atsushi vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn khiến trái tim cậu lung lay như bông hoa dại đung đưa trong gió. Cậu tự giễu bản thân là kẻ tham lam khi vừa muốn tiền vừa muốn tình từ một người đẹp trai như thế này.

Dazai chú ý đến cậu học sinh này từ lần đầu nhận lớp, đầu tiên là vì mái tóc sáng màu đặc biệt kèm theo đôi mắt vàng tím có một không hai, anh thích vẻ ngoài mềm mại và hài hòa của đứa nhóc. Tiếp theo là cách cậu ta kiên trì như thế nào trong những buổi học dù không có tài năng thiên bẩm, khuôn mặt châm chú nhăn lại mỗi khi gặp câu hỏi khó trong phòng học trống trơn thu hút sự chú ý của Dazai. Tuy nhiên anh chưa có cơ hội 'làm thân' với Atsushi.

Không ngờ cơ hội đầu tiên lại là về vấn đề tiền bạc...Atsushi vừa bị sa thải và bị quịt lương, hiện tại cậu nhóc vừa đói vừa mệt, về nhà chỉ có bị mắng và bị đánh với cái bụng rỗng thôi, cậu mệt với cái viễn cảnh đó quá rồi. Atsushi quá mệt mỏi với người cha có như không cùng tên chủ cửa nhà hàng hách dịch, bạn bè của Atsushi cũng phải chật vật phá nội quy trường mà làm thêm ngoài giờ, cậu không thể nhờ họ được. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Atsushi gặp người thầy chủ nhiệm đang ngâm mình trong cái hồ cá lớn của trường.

Ít nhất Dazai khiến cậu cảm thấy bản thân "được cần đến" theo một hướng nào đó. Bản thân Atsushi không cảm thấy ghê tởm khi thầy chạm vào cậu mà chỉ âm thầm cảm thấy khoái cảm âm ỷ và sự ấm áp nảy mầm với từng cái chạm cẩn thận và dịu dàng. Thứ mà Atsushi cảm thấy ghê tởm chính là cách bản thân cậu "tận hưởng" công việc dơ bẩn này. Đây chỉ là một cuộc mua bán thuần túy, không hơn không kém, khi Dazai không cần cậu nữa, họ sẽ không là gì của nhau, thậm chí việc tạo một mối quan hệ mới giữa họ cũng trở nên vô cùng lúng túng và có cảm giác giả tạo.

...

Atsushi xuống khỏi chiếc xe hơi trong sự bồn chồn, cậu cẩn thận nhìn quanh để chắc rằng không có ai xung quanh. Atsushi đã lôi được tên sensei nổi tiếng là không bao giờ đến lớp đúng giờ đến sớm. Kunikida mà biết chuyện này hẳn sẽ trao luôn bằng khen cho cậu.

Từ dạo đó, cậu đã tạm thời dọn hẳn vào nhà Dazai và cùng anh đến trường mỗi sáng, cha Atsushi không quan tâm việc cậu có chết xó chết xỉnh ở ngoài đường nên cũng chẳng có ý kiến gì. Nếu Atsushi có đủ tiền để thuê nhà mà dọn ra ông cũng không phàn nàn, việc dọn ra khỏi đó chính là ước mơ của Atsushi từ lâu.

Nhưng...lần dọn ra này có kéo dài hay không Atsushi cũng không biết, nhưng ít nhất cậu sẽ tích góp được một khoảng tiền không nhỏ.

Atsushi xuống xe, quay lại cúi chào Dazai rồi chạy vào lớp, Dazai sau đó lái xe vào bãi đỗ xe.

...

"Atsushi! Khai ra mau! Cậu với Dazai-sensei có gì với nhau có phải không??"

Naomi hùng hổ hỏi cung sau khi có được thông tin từ Kyoka là Atsushi đã dọn ra khỏi nhà, sáng nay còn đi cùng Dazai đến trường. Cô nhóc đó đúng là sắc bén đến đáng sợ...

"Kh--không có gì cả mà!"

Atsushi nhất quyết phản kháng đến hơi thở cuối cùng. Tanizaki lo lắng hỏi han.

"Atsushi, cậu thiếu tiền thì có thể mượn bọn này mà, đúng là bọn tớ cũng không khá giả gì nhưng...hah...nhìn bạn bè rơi vào hoàn cảnh thế này bọn tớ càng thấy có lỗi hơn"

Atsushi cảm thấy vô cùng tội lỗi khi phải giấu giếm bạn bè mình...họ chắc chắn là rất lo lắng cho cậu, vậy mà cậu không thể nói gì để khiến họ an tâm...

"Ranpo-san, anh không biết gì về chuyện này hay sao?"

Tanizaki hỏi người có khả năng biết rõ hết sự tình dù chỉ đang dửng dưng ngồi ăn ly kem choco sữa béo ngậy.

"Hửm? Có thể?"

Câu trả lời ý chỉ rằng Ranpo biết nhưng sẽ không nói cho họ nghe. Vì theo suy luận của thám tử lừng danh thì việc này để người trong cuộc giải quyết với nhau sẽ tốt hơn.

"Oya oya~ Hôm nay có chuyện gì mà sôi động thế?"

Các thành viên trong câu lạc bộ dùng ánh mắt khinh bỉ hơn bình thường nhìn về phía người quản lý của họ. Sensei bình thường đã luôn là một kẻ tồi tệ, bây giờ trong mắt họ thì còn tồi tệ hơn gấp nghìn lần.

Nếu quá khứ nhuộm một màu đen thì tương lai họ sẽ không ngần ngại nắm lấy một thứ màu 'xám'. Mối quan hệ giữa sensei và học sinh mang một màu xám đặc, nhưng...không chỉ màu trắng mới mang lại kết quả tốt đẹp.

...

Dazai không chỉ trả tiền cho mỗi đêm họ ở bên nhau, mà còn tặng quà, dẫn cậu đến nhà hàng, khu vui chơi...và gọi đó là tiền thuê dịch vụ phụ. Dazai cho Atsushi xem 1 app về những dịch vụ từ "trắng" đến "đen" như thế này, từ hẹn hò cho đến ngủ cùng nhau. Người muốn làm công việc này phải đăng ký thỏa thuận với người đứng đầu/người tạo ra trang web, phải cung cấp các thông tin cần thiết, đặc biệt là tình trạng sức khỏe, bệnh tật...

'Dazai-san...có dùng dịch vụ này chưa nhỉ...Anh ấy có vẻ hiểu rõ về nó...' Tim Atsushi thắt lại, cậu hoàn toàn biết rằng bản thân không phải đầu tiên hay duy nhất của anh, nhưng khi nghĩ tới vẫn khiến trái tim khô cằn vỡ vụn.

Đây là 1 dịch vụ điều hành bởi Mafia, người đứng đầu là Mori Ougai/Cha nuôi của Dazai, ông ta từng muốn giao cho anh quản lý dịch vụ này nhưng Dazai làm một thời gian rồi cũng bỏ xó nó.

Atsushi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Dazai, trên đó có ảnh của "nhân viên"/những người bạn chọn để thuê dịch vụ nhất định. Atsushi nhăn mặt, cậu không nghĩ mình sẽ nhúng tay vào công việc này dù hiện tại cậu cũng đang làm công việc tương tự với khách hàng là Dazai Osamu. Nhưng...ngoài Dazai ra thì Atsushi không thể làm việc này với ai cả, đó là suy nghĩ non nớt của Atsushi ở hiện tại. Nếu...thực sự rơi vào tình cảnh khốn cùng, cậu cũng phải làm việc đó với người khác thôi có đúng không?

Atsushi luôn nghĩ bản thân rất tầm thường, nhưng trải qua thời gian với Dazai, với những lời khen dù nhỏ nhặt nhất khiến Atsushi dần tự tin hơn vào bản thân. Atsushi nhìn lên thanh địa chỉ của trang web để ghi nhớ nó. Biết một thứ để kiếm được tiền nhanh chóng cũng là 1 lợi ích, dù gì công việc này cũng gồm những hành động có thể chấp nhận được như nắm tay hay cùng đi chơi 1 ngày.

Dazai nhìn sang khuôn mặt chăm chú như đang phân tích của Atsushi thì liền có cảm giác khó chịu. Tiền anh đưa cho cậu không đủ sao? Hay thứ cậu muốn không phải là 'tiền'? Cỗ cảm xúc chua chát dâng lên cổ họng Dazai, anh ấn nút tắt nguồn điện thoại mà không báo trước rồi quăng nó sang một bên. Sau đó anh ta ôm lấy cậu học sinh vẫn còn ngơ ngác, đè ngửa cậu xuống giường, để lại những vết cắn và vết hôn rải rác ở cả nơi dễ nhìn thấy lẫn nơi khó nhìn thấy.

Ban đầu Dazai cảm thấy việc mua bán giữa anh và Atsushi có phần giống với dịch vụ này nên liền muốn cải thiện mối quan hệ giữa họ bằng cách trở thành một người thầy tốt muốn giới thiệu công việc cho học sinh thân thiết. Nhưng chỉ tưởng tượng đến việc Atsushi nắm tay một người khác, nở nụ cười như hoa kia cho họ xem thì Dazai đã cảm thấy muốn phát tiết rồi.

'Của anh...của anh...tất cả, mọi thứ của em, Nakajima Atsushi, nếu anh trả tiền cho em cả đời này, thì em sẽ là của anh mãi mãi chứ?'

"Đừng để anh thấy bất cứ dấu vết gì của kẻ khác trên người em...Atsushi-kun"

Atsushi run rẩy trước lời đe dọa ngọt ngào nhưng lạnh lẽo đó. Cơ thể cậu run lên vì phấn khích nhưng răng của cậu nghiến lại trong tức giận.

'Anh ta là cái gì của mình mà lại ra lệnh như thế cơ chứ?'

"Em có cung cấp dịch vụ này cho ai khác thì liên quan gì đến thầy sao? GYahh!"

Máu rỉ ra điểm lên bờ vai trắng nõn đang run rẩy, Dazai dùng lưỡi liếm quanh vết thương mà chính anh ta vừa tạo ra.

"Em muốn biết những kẻ khác sẽ đối xử với em như thế nào không? Hôm nay anh sẽ tốt bụng trở thành 'giáo viên' thực thụ và dạy cho em cách khách hàng đối xử với những người như em là như thế nào nhé"

Ánh mắt màu hoàng hôn giờ đỏ rực lạnh lẽo như muốn nuốt chửng cả con mèo nhỏ trong đáy mắt. Atsushi từng nghe tin đồn rằng Dazai là con trai của ông trùm Mafia Mori Ougai, bây giờ thì cậu thấy tin đồn đó có vẻ thuyết phục hơn rồi.

"Không--hôm nay em xin phép không---AH~"

Atsushi ấp úng định trốn thì đầu gối của Dazai nghiến vào hạ thân của cậu sinh viên nhỏ khiến lời nói trong cổ họng biến thành tiếng rên chói tai. Anh cúi đầu ghé vào lỗ tai non mềm mà thì thầm

"Phí cho buổi học sẽ là 'chính bản thân Atsushi-kun' nhé?"

Atsushi muốn hỏi Dazai rất nhiều điều nhưng sự tấn công như vũ bão khiến cậu xấu hổ dùng tay che miệng lại để ngăn âm anh ướt át lọt ra.

Từ trước đến giờ Atsushi chưa bao giờ ra điều kiện 'an toàn' trong những cuộc mua bán cơ thể này vì cậu không trân trọng chính bản thân mình. Chính Dazai là người nâng niu cơ thể cậu như hoa như ngọc. Nhưng giờ đây những cú thúc tham lam và ánh mắt như dã thú khiến mắt của Atsushi hoa cả lên, cổ họng cậu như sắp nổ tung vì la hét. Cơn phấn khích chạy dọc sống lưng mỗi khi ánh mắt thèm khát của Dazai khoét sâu vào cậu, mồ hôi chảy xuống thái dương, Dazai vô thức liếm môi như đang thưởng thức một món ngon nào đó.

Hình ảnh người thầy đẹp trai của mình điên cuồng và bộc phát một cách quyến rũ như thế khiến Atsushi càng phấn khích hơn, quả táo Adam lăn tròn, ánh mắt màu vàng tím tan chảy thành nước, cơn khát khiến cậu vươn tay kéo khuôn mặt điển trai kia xuống đòi hỏi một nụ hôn. Dazai rất vui lòng chơi đùa với cái miệng thiếu thốn của cậu học trò, lưỡi quấn lấy nhau kết hợp cùng nước bọt tạo ra âm thanh dâm dục hòa tấu cùng thâm thanh va chạm của hông Dazai vào mông của Atsushi.

"Dazai--sa---Ah~"

Dazai cố ý nghiến mạnh khiến tiếng gọi của Atsushi bị ngắt nửa chừng.

"Đang trong giờ học mà Atsushi-kun? Em biết phải gọi anh là gì rồi chứ?"

Sự va chạm dần chậm lại nhưng những cú thúc trở nên nặng nề mà sâu đến mức Atsushi có thể cảm thấy nó như ở cổ họng mình.

"Sen..hah...sei...ahhhh..sensei!"

"Ngoan lắm ~ Atsushi-kun"

"Ah...ahhh! Không, không được..sensei~"

Mật ngọt lấp đầy khoảng trống bên trong, hai mắt con mèo trắng trợn ngược vì thỏa mãn, đây là lần đầu tiên Dazai bắn vào bên trong, những lần trước anh đều dùng bao. Vẫn chưa phục hồi khỏi sự sung sướng cũng như cú sốc của lần nuốt đầu tiên thì cơ thể Atsushi bị lật úp, nơi lấp đầy bởi dịch mật nhầy nhụa lại bị khuấy đảo. Không chỉ việc bắn vào bên trong, mà đây cũng là lần đầu tiên họ làm lâu đến thế, vậy là những lần trước Dazai luôn cố ý dừng lại vì cậu sao?

Dazai cúi người áp sát vào lưng Atsushi, một tay quấn lấy eo cậu, một tay sờ nắn nhũ hoa ướt át căng cứ vì phấn khích của cậu. Cả người Atsushi tê liệt nhũn thành một đống bùn nằm sấp một chỗ, chỉ có mông là vẫn vươn cao nhờ vào cánh tay của Dazai đỡ ở eo. Tiếng da thịt đánh vào nhau ướt át đặc quánh như kẹo.

"Ư...ah...a---"

Lần này cũng thế, Dazai bắn vào bên trong không do dự. Cơ thể Atsushi bị thả xuống nhũn thành một đống bùn không động đậy, chưa đầy 10 giây sau liền bị lật ngược trở lại và tầm nhìn bị lay chuyển.

"Ư..Sensei, sensei...không nổi nữa, hức"

Mái tóc màu tuyết trắng đua đưa trong tuyệt vọng, nước mắt lả chả rơi thấm ướt chiếc áo sơ mi nhăn nhúm của Dazai.

"Không được, bài học vẫn chưa kết thúc, em là một học sinh chăm chỉ mà phải không? Atsushi-kun?"

Dazai nâng cả người Atsushi lên một cách nhẹ nhàng rồi đặt lên đùi mình, tư thế đặc biệt khiến nó đạt độ sâu không tưởng, giọng của Atsushi lạt đi, những lời cầu xin cũng theo đó biến mất, chỉ còn lại tiếng rên rỉ run rẩy.

"Không được đâu Atsushi-kun, trong tình huống này em phải tự di chuyển cơ. Nhưng đây là buổi học đầu tiên nên anh sẽ giúp em"

Dazai cầm lấy bờ eo nhỏ khiến 'vật đó' liên tục xuất hiện rồi biến mất trong cơ thể của Atsushi. Cậu bám lấy vai của Dazai trong khi cố huy động lực vào đầu gối để không khụy xuống. Tất nhiên Dazai không tha cho Atsushi mà thẳng tay kéo eo cậu xuống không thương tiếc khiến não Atsushi như muốn nổ tung. Đó là tất cả sức lực còn lại mà Atsushi có thể vắt kiệt, giờ đây cậu chỉ còn có thể để đôi chân tê liệt cho Dazai tùy ý điều khiển.

"AHhh~"

Kết hợp giữa kéo eo và thúc lên, một lần nữa dịch mật tràn vào bên trong cơ thể của Atsushi. Sau 3 lần nuốt, bụng cậu phồng lên, Atsushi ngã vào người Dazai liên tục lắc đầu.

"Không nổi nữa thầy ơi...không được nữa đâu...ư...em có thai mất"

Nghe từ 'có thai' khiến Dazai bỗng hứng lên một lần nữa, vật vẫn còn chôn trong người Atsushi lại đứng thẳng dậy, Atsushi mở to mắt không tin nổi nhìn Dazai. Anh đè ngửa Atsushi xuống và thở dốc

"Là lỗi của Atsushi-kun vì nói mấy lời dâm đãng đó ~ Chịu trách nhiệm đi"

"Thầy đùa em chắc..."

"Hình phạt của em là sinh cho anh một đứa con ~"

Sau lần thứ 4 Atsushi đã hoàn toàn ngất đi. Dazai cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại cả về thể chất lẫn tinh thần. Anh cẩn thận vệ sinh sạch sẽ cho cậu. Nhìn đứa nhóc mình luôn cưng chiều bị chính bản thân mình hành hạ cho đến ngất đi như thế cũng khiến anh vô cùng đau lòng. Nhưng 'lòng tham' khiến Dazai muốn chứng minh sự sở hữu của mình với Nakajima Atsushi.

...

Lúc Atsushi tỉnh lại thì cũng đã quá trưa nhưng trời bên ngoài vẫn tối đen âm u vì mưa. Khi Atsushi định xuống giường thì bị một cách tay bắt lấy và kéo xuống đệm.

"Em đi đâu?"

"Đã quá trưa rồi, em đi nấu cái gì đó."

"Đừng đi.."

Atsushi thở dài không chống cự nữa mà để mặc cho người thầy hơn mình 5 tuổi ôm khư khư như đứa trẻ đang ôm gấu bông. Atsushi xoay người vào ngực Dazai và nép vào đó giấu đi khuôn mặt có phần uất ức. Dazai ôm chặt hơn, dùng một tay xoa xoa mái tóc màu trắng, hành động mà Atsushi rất thích.

"Xin lỗi...em ghét nó đến vậy à...chuyện ngày hôm qua?"

"Không..em không ghét chuyện ngày hôm qua đến thế...khi thấy Dazai-sensei thể hiện ham muốn như thế, em cũng rất...phấn khích.."

Cỗ ấm áp pha mặn đắng tràn vào tim Dazai, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng quấn lấy vành tai Atsushi.

"Với ai em cũng như vậy sao?"

"Hả?"

Atsushi không tin nổi, đánh vài cái vào ngực của Dazai.

"Vậy Dazai-sensei muốn em làm việc đó với những người khác sao?"

"Không muốn...anh muốn cả đời này là người duy nhất thuê em. Không...anh không muốn thuê em nữa, anh muốn trở thành người yêu chính thức của Atsushi-kun. Anh chỉ muốn Atsushi-kun là của riêng anh thôi, anh muốn giữa chúng ta không còn chuyện mua và bán"

Vậy ra không chỉ một mình Atsushi là 'kẻ tham lam' ở đây. Cả hai người họ đã luôn luôn muốn chiếm lấy đối phương.

"Em cũng vậy...Osamu-san, em cũng muốn sensei là của riêng em"

Ánh mắt vàng tím cong thành vầng trăng lưỡi liềm hòa vào ánh hoàng hôn ấm áp. Từ nay ánh mắt sẽ chỉ dành cho Dazai Osamu.

"Nếu em không đồng ý thì thầy sẽ làm thế nào?"

Dazai nhướng mày trước câu hỏi của Atsushi rồi lại cong mắt.

"Lúc đó thầy đã nói rồi không phải sao? Học phí của lần này là 'chính bản thân Atsushi-kun' Cho nên dù em không muốn, anh vẫn sẽ trói em lại với anh bằng mọi cách"

Atsushi rùng mình trước ánh mắt tuy đang cười nhưng cực kỳ nghiêm túc của Dazai.

"Wah...thầy đúng là giống như mọi người nói...giáo viên tồi tệ nhất"

"Haha~ Vậy Atsushi-kun là học sinh xuất sắc nhất của thầy nhỉ?"

Dazai kề môi vào vành tai của con hổ nhỏ thì thầm.

"Vẫn còn rất nhiều bài học anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net