(09) [ShuuShiRei] Scandal

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Art: @rei0jam_p | Twitter

===

Một buổi sáng trời thu hơi se lạnh, Shiho khẽ cựa mình trên chiếc giường êm ái, đôi mắt xanh mở ra đón nhận ánh sáng ban mai chiếu vào phòng qua ô cửa sổ mở rộng. Cô nheo nheo mắt, thật kỳ lạ, cô không có thói quen mở rèm cửa sổ khi đi ngủ. Cô nhướn người dậy muốn nhìn đồng hồ nhưng cử động đang dang dở lập tức dừng phắt lại khi cô cảm thấy làn gió se se phả vào da thịt mình. Lạnh hơn cô tưởng. Cô cúi xuống nhìn, hai mắt liền trợn tròn như muốn lồi cả ra ngoài: trên người cô không có mảnh vải nào cả.

Shiho là một nhà khoa học giỏi, cô biết rõ việc ngủ khoả thân có lợi ích rất tốt cho sức khoẻ, nhưng cô chẳng bao giờ có thể quen được với việc đi ngủ mà không có quần áo trên người. Hơn nữa, hồi đó nhà cô cũng không chỉ có một mình cô ra vào...

Chỉ cần khẽ nhích một cái Shiho đã cảm nhận được sự đau nhức đến ê ẩm thân mình truyền lên từ phía dưới. Cô liếc xung quanh, ga nệm ở dưới thân xộc xệch nhăn nhúm, quanh giường rải rác áo sơ mi, quần âu, váy ngắn, áo khoác da, gần chân giường hơn thì là mấy món nội y... Ánh mắt cô lùi xuống mấy vết đỏ đỏ hồng hồng mờ ám trên người mình.

Ôi lạy Chúa...

Cái trán đau nhức như búa bổ của Shiho nhăn lại, bộ não với IQ cao ngất bắt đầu vào guồng hoạt động, ký ức chuyện đêm qua quay về như những thước phim chạy vội...

Quán bar.

Theo dõi.

Rượu.

Thuốc kích thích.

Furuya Rei.

Shiho cứng đơ người như khúc gỗ, cô nhắm chặt mắt lại, đưa tay tự véo vào mặt mình một cái, trong đầu thầm cầu nguyện sao cho đây chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ, khi tỉnh lại sẽ biến mất không còn gì. Đau thật đấy, nhưng cô vẫn đang khỏa thân, quần áo đêm qua vẫn nằm trên sàn nhà, và trong nhà tắm vẫn đang vang lên tiếng nước chảy.

Không. Thể. Nào.

Cô tự đập mạnh tay mình lên trán, thả mình nằm phịch xuống chiếc gối đầy bất lực. Khuôn mặt xinh đẹp dần đỏ lên, vẻ rối loạn cuống trí bắt đầu lộ ra không che giấu nổi.

Cô đã lên giường với Furuya Rei.

Một lần nữa.

Chúa ơi, mình lại ngủ với Furuya Rei...

Trong cả tỷ đàn ông trên thế giới, lại là hắn. Shiho khóc không ra nước mắt. Một lần thì là tai nạn do say rượu, lần thứ hai là do thuốc kích thích, cô có thể xui xẻo hơn nữa được không? Còn tên khốn đó tại sao lại cứ ám quẻ cô mãi như vậy chứ? Biết phải làm thế nào đây? Hai lần, tới tận hai lần liền đấy! Cô biết phải tiếp tục đối mặt với hắn thế nào đây? Nếu chỉ là một kẻ qua đường không liên quan thì còn không sao, hắn là cấp trên của cô, cô là trợ lý của hắn đấy! Ngày nào cũng phải nhìn mặt nhau cô đã ngứa mắt hắn lắm rồi, xảy ra chuyện này thì cô biết sống tiếp thế nào??!!!

Mà đây là nhà cô, tại sao hắn lại vào được nhỉ?

Argghhhh, chết mất thôi!!!! Miyano Shiho, mày là đồ con heo, đồ con heo ngu ngốc đần độn, sao mày lại bất cẩn đi uống phải cái thứ thuốc quái gở đó chứ???

Trong lúc đang bận úp mặt xuống gối lẩm bẩm tự chửi rủa bản thân, Shiho không hề nhận ra tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng lại từ lúc nào. Khi cảm nhận được phần nệm giường bên cạnh bị lún xuống cô mới quay phắt lại, quên cả việc che đi phần cần che, đối mặt với gã đàn ông đáng ghét mà cô vẫn luôn phải gặp mặt mỗi ngày.

Furuya Rei nhướn mày, anh chỉ vừa mới tắm xong và khi đi ra đã được chứng kiến cảnh Shiho nằm úp người giãy giụa đập bình bịch xuống nệm giường, trong miệng lẩm bẩm mấy câu gì đó anh nghe không rõ như 'con heo' và 'ngu ngốc'. Dường như quá mải miết với việc chửi rủa chính mình và anh mà cô chẳng nhận ra anh đang đi tới. Động tác quay phắt người của cô khá mạnh làm cho tấm chăn mỏng đang đắp hờ bị tuột xuống, đê lộ cảnh ý nhị trước ngực. Nhận thấy ánh mắt của Rei đang nhìn chằm chằm vào đó, mặt Shiho đỏ bừng lên, cô túm vội cái chăn che kín đến tận cằm mình, rúc người lùi về phía sau tránh xa anh nhất có thể.

"Thật sao? Em nghĩ tôi chưa nhìn thấy bao giờ à?" Trước hành động rất đáng yêu và không-giống-Miyano-Shiho-bình-tĩnh-lạnh-lùng-thường-ngày của cô, đôi môi Rei cong lên thành một nụ cười nửa miệng đểu cáng theo cách rất quyến rũ. "Không những nhìn mà còn..."

"Im miệng!" Shiho hét lên, hai tai càng đỏ hơn. "Anh cút ra ngoài đi!"

"Hôm qua chính miệng em bảo tôi đừng đi đấy."

Rei khẽ cười, tiếng cười nhẹ của anh làm da gà da vịt Shiho đua nhau nổi lên, cô lại rúc người sâu hơn vào trong chăn. Trời ơi xấu hổ chết mất!!!!

"Bây giờ thì anh đi được rồi!"

"Không muốn đi." Cô càng lùi lại thì anh càng tiến tới, đến khi cô không thể lùi thêm được nữa, hai cánh tay của anh trở thành một cái lồng giam giữ cô trong đó. Trước mặt là vòm ngực trần rắn chắc màu nâu đồng, sau lưng là chiếc gối đặt dựa vào thành giường, Shiho không thể nhúc nhích được nữa.

Khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt của Rei tiến sát tới, chỉ còn vài centimet nữa là sẽ chạm vào mặt cô. Cô sợ hãi luống cuống nhắm tịt mắt lại không dám đối mắt với anh nữa. Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ nam tính đang vờn qua lại trên má mình, cô càng co người hơn, chờ đợi điều gì cần tới chuẩn bị tới.

Rei bật cười, anh thực sự không thể nhịn nổi nữa mà. Cô gái này đáng yêu chết anh mất, tại sao bình thường cô lại có thể trưng ra cái vỏ bọc điềm đạm lạnh lùng kia nhỉ? Lần trước là do anh để cô qua mặt mình mà bỏ đi trước, lần này thì đừng hòng nhé.

"Em ngây thơ thật đấy Shiho," Cô rùng mình trước cái cách anh gọi tên cô. "Đáng yêu quá."

Nghe đến câu này, Shiho mở choàng mắt, Rei đã lùi về phía sau không còn áp sát cô nữa, anh đang cười rất lớn, đôi mắt kia nhìn cô đầy thích thú. Nhiệt độ trên mặt cô lại tăng lên vùn vụt. Tên khốn này!!!

"Cút ra chỗ khác!!" Không thèm kiêng kị gì nữa, cô đẩy mạnh gã đàn ông đang cười lăn bò kia ra, đứng phắt dậy, tấm chăn quấn tạm quanh người mà chạy vào phòng tắm.

Rei khẽ cười nhìn theo tấm lưng trắng ngần luống cuống biến mất sau cánh cửa phòng tắm, anh đưa tay lên vuốt lại mái tóc ướt sũng, nằm phịch xuống giường.

Ai da, đêm qua vui vẻ quá chẳng ngủ được mấy, bây giờ cũng hơi buồn ngủ rồi. Thôi, ngủ thêm chút đã, lát nữa trêu chọc cô sau...

Khi Rei dần mơ màng chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông cửa vang lên, một tiếng rồi lại hai tiếng. Anh càu nhàu ngồi bật dậy, thầm nguyền rủa cái kẻ sáng sớm đã đến làm phiền nhà người khác, quên béng mất thật ra anh đang không ở trong nhà mình. Thân dưới vẫn chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh, anh đi ra mở cửa.

"Khoan đã đừng..." Lúc Rei nghe thấy tiếng bước chạy bình bịch của Shiho và tiếng cô hét lên thì đã quá muộn, anh đã mở toang cánh cửa nhà mà quên không nhìn người bấm chuông qua màn hình camera trước.

Sáu con người với sáu cặp mắt đang mở to nhìn anh.

"...mở." Shiho, trên người vẫn còn hơi nước nóng, áo choàng tắm xỏ vội rất xộc xệch không che nổi mấy vết mờ ám trên ngực và cổ, đứng sau Rei vài bước chân, miệng méo xệch nhìn sáu người mới đến qua vai Rei.

Akai Shuuichi là người đầu tiên phản ứng, anh bước tới chẳng nói chẳng rằng liền đấm bốp một phát nảy đom đóm mắt vào mặt người đàn ông tóc nâu bán khoả thân đang ngơ người chưa kịp phản ứng kia. Nếu Haneda Shuukichi không kịp giữ tay anh lại thì hẳn đã có thêm một cú nữa tặng cho Rei rồi.

Miệng Shiho méo thêm chút nữa.

Chết tôi rồi...

***

Mười phút sau, tám người nam thanh nữ tú ngồi thành một vòng quanh chiếc bàn ăn trong nhà Shiho. Shiho và Rei, lúc này quần áo đã chỉnh tề bị Shuuichi tách ra cho mỗi người ngồi một góc, Rei vẫn đang chườm đá lên vết bầm trên mặt, mắt nhìn chằm chằm vào Shuuichi như chuẩn bị xông lên đáp trả cú đấm vừa nãy. Shiho cúi gằm mặt trước ánh mắt hầm hầm muốn giết người của Shuuichi, trong lòng thầm ấm ức nghĩ mình đã lớn rồi mà tại sao anh ấy còn làm như thể mình là con gái tuổi thành niên dám đi chơi qua đêm với bạn trai!

Những người còn lại cũng ngồi trong im lặng, không ai dám lên tiếng khi Shuuichi còn đang hầm hầm sát thủ như vậy. Kudo Shinichi cũng không giúp đỡ gì cho không khí đáng sợ này, chàng thám tử cũng đang nhìn vị cấp trên đáng kính chằm chằm như thể anh là một tội phạm nghiêm trọng. Sera Masumi cười hớn hở, nhấp nhổm không yên như muốn lao tới hỏi cung hai đương sự ngay lập tức, nhưng e sợ anh trai nên không dám động thủ. Chỉ tội nghiệp cho ba người đi cùng là Mori Ran, Haneda Shuukichi và Haneda Yumi ngồi im đổ mồ hôi hột.

"Chuyện này là sao?" Sau một hồi im lặng đến rợn người, Shuuichi lên tiếng, đôi mắt sắc lạnh liếc qua Shiho khiến cô giật bắn mình.

"Kh...không có gì cả..." Cô lắp bắp. "Furuya...em...anh ta..."

"Hửm?" Đôi lông mày của Shuuichi khẽ nhướn lên.

"Nhìn mà không hiểu hả? Tôi ngủ lại nhà cô ấy qua đêm." Rei - chẳng thèm để ý đến ánh mắt van xin của Shiho, đáp lời Shuuichi đầy khiêu khích.

"Cái gì?!!!" Shuuichi đứng phắt dậy.

"Ngủ-qua-đêm đó! Còn chuyện gì xảy ra thì chắc anh không muốn nghe tôi kể chi tiết đâu nhỉ? Hay cứ để tôi..."

Ngay lập tức Shuuichi xô ghế nhào tới túm cổ áo Rei, bàn tay co thành nắm đấm đưa lên liền bị Rei bắt được, anh chàng cảnh sát chẳng kém cạnh liền buông một cú đấm trả lại cho cú ban nãy. Cuộc chiến tay đôi chuẩn bị bắt đầu thì hai người đàn ông còn lại trong phòng đã lập tức nhảy vào can ngăn. Shuukichi giữ chặt hai vai anh trai, Shinichi cũng vội ghìm Rei lại để ngăn không cho hai người lại lao vào nhau lần nữa.

"Niisan! Bình tĩnh đi!!" Shuukichi vội nói, Shuuichi-niisan vốn trầm tĩnh lạnh lùng, chỉ khi có liên quan tới Shiho mới dễ nổi điên như vậy. Đặc biệt hôm nay lại còn nhìn thấy đàn ông bán khỏa thân trong nhà con bé nữa...

"Furuya-san, từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện!" Shinichi dù trong lòng cũng thấy cú đấm của Akai rất hay nhưng lúc này đây thì cậu chàng không thể đổ thêm dầu vào lửa.

Cảm giác em gái lớn rồi bị mấy thằng nhóc ranh tán tỉnh cuỗm đi mất là đây sao? Nhất thời Shinichi quên mất chuyện vị "nhóc ranh" kia hơn mình tới mười hai tuổi.

Shiho cũng ngồi bật dậy, "Anh Shuuichi!" Cô lập tức chen vào đứng giữa hai người đàn ông, đôi mắt xanh ngọc trở về với trạng thái sắc bén thường ngày. Cô cau mày. "Thôi đi được không? Cả hai người, dùng bạo lực quen quá rồi à?"

Shuuichi và Rei nhìn nhau đến toé lửa thêm một vài giây nữa rồi cả hai cùng tự động lùi ra sau, hất tay hai người đang kìm giữ mình ở phía sau.

Yumi, Ran và Masumi ở phía sau thầm trầm trồ cảm thán. Hai người đó trông thế mà nghe lời ghê! Quả nhiên là Miyano nữ vương ra tay có khác!

"Anh Shuuichi, Furuya, ngồi xuống hết đi." Shiho nói, giọng khẽ trầm xuống khi hai người đàn ông to xác mà trẻ con kia hừ lạnh không chịu ngồi. "Đừng để tôi nhắc lại."

Và hai người tự giác ngồi xuống. Những người còn lại, không ai bảo ai, đều kéo ghế ngồi về chỗ cũ. Ai dám trái lệnh nữ vương chứ? Vị thế làm chủ của Shuuichi ban nãy đã bị thay thế bởi Shiho. Cô liếc mắt nhìn quanh một lượt, trên gương mặt không còn đâu vẻ lúng lúng xấu hổ khi bị nhìn thấy có đàn ông trong nhà lúc nãy.

"Trước hết, trả lời em, tại sao mọi người lại kéo nhau đến đây vào sáng sớm thế này?" Cô nhấn mạnh vào hai chữ "sáng sớm." "Hôm qua Ran và Masumi có nói sẽ tới ăn sáng, còn bốn người?"

Rei nhướn mày. Thì ra là do biết rõ chỉ có hai cô gái sẽ đến nhà nên cô mới dám mặc áo choàng tắm chạy ra mở cửa à? Thật không may người mở cửa lại là anh.

"Masumi rủ anh và Yumi đi chung. Với lại chỉ có em nấu ăn ngon nhất nhà..." Shuukichi cười gượng.

Yumi cũng gật gật đầu phụ hoạ theo chồng. "Đúng đúng."

Shiho liếc qua Shinichi. Chàng thám tử đang hầm hừ nhìn Rei, nhận thấy ánh mắt của cô liền buột miệng. "Tớ đến nhà cậu còn cần báo trước à?"

Sáu cặp mắt đổ dồn về phía Shinichi khiến cậu giật thót mình, đặc biệt là ánh mắt cười rất dịu dàng của Ran. Cậu vội vàng bào chữa, "À à ý tớ là tớ vẫn thường xuyên đến nhà cậu mà, cậu có bao giờ bắt tớ phải gọi điện trước đâu..."

"Đến thì mọi người vẫn thường xuyên đến nhà em, chẳng qua tự dưng hôm nay trùng hợp thế nào lại đúng ngày có một vị khách lạ mặt nữa thôi!" Shuuichi lạnh lùng cắt lời, hầm hầm nhìn "vị khách lạ".

Shiho đưa tay lên day nhẹ thái dương, "Chuyện không như mọi người nghĩ đâu..."

"Thế nào là không như mọi người nghĩ? Cậu..." Shinichi chen miệng vào, lập tức ngậm chặt lại khi đón nhận được ánh mắt như muốn bẻ cổ cậu từ cô bạn thân.

"Em..." Shiho mở miệng muốn chống chế một điều gì đấy, xong lại ngậm miệng vì không biết nên nói gì.

Lạy Chúa, tại sao lại có thể có một ngày Miyano Shiho không biết phải nói gì chứ??? Cô vẫn luôn là người giỏi đi xỉa xói móc mỉa người khác kia mà!

Cô liếc nhìn sang Rei, nửa như căm phẫn, nửa như cầu cứu. Anh nhún nhún vai, mở miệng liền nói ra lời khiến cô muốn bóp chết anh ta. "Các người thấy sao thì là như vậy, khỏi phải nghĩ."

Shiho muốn tự cắn vào lưỡi mình, sau đó xông qua cắn chết tên khốn kia!

Vẻ mặt Shuuichi càng thêm tối sầm, hai bàn tay siết lại đặt trên bàn, có vẻ đang rất cố gắng kiềm chế để không xông lên lần nữa. Nhưng cứ nhìn cái nụ cười tự mãn đầy khiêu khích kia nữa thì chắc anh sẽ...

"Furuya!" Shiho kêu lên, mặt sắp thành quả cà chua tới nơi.

"Cái gì chứ? Tôi nói sai à? Mà anh tức giận cái gì hả Akai-san? Shiho là người lớn, cô ấy có làm gì, với ai thì anh cũng đâu cần phải tỏ ra nghiêm trọng như thế chứ?" Rei tiếp tục khiêu khích. Tới bây giờ ngay cả khi mối thù hận về Morofushi Hiromitsu đã được hoá giải thì anh vẫn không thể nào có thêm thiện cảm với gã FBI này. Chỉ cần nhìn thấy mặt hắn thôi anh đã không sao nhịn được mà phải đá xoáy vài câu. Anh cũng chẳng ngốc mà không nhận ra tình cảm của Akai dành cho Shiho, từ lúc còn ở trong Tổ chức anh đã thấy được thái độ khác thường của hắn mỗi lần nhắc tới Sherry và Gin. Đó không phải sự quan tâm của một người anh rể dành cho em vợ của mình.

Hừ, hắn đã lợi dụng tình cảm của Akemi, không những vậy còn đem lòng yêu em gái của cô ấy! Akemi hiền lành lương thiện từng kéo anh tới phòng khám của mẹ mình, Akemi giống như đứa em gái nhỏ anh chưa từng có...

"Mà mà, Furuya-san, anh cũng giỏi thật đấy nhé..." Masumi dài giọng, "Bắt đầu từ lúc nào mà sao em không biết gì vậy? Em còn tưởng anh thích chị Azusa chứ? Giấu cũng kỹ quá đi..."

"Masumi!" Shiho hét lên.

"Tớ cũng thấy giống Masumi..." Ran nhỏ giọng lên tiếng.

"Cả cậu nữa hả Ran???"

"Chị cũng..."

"Chị Yumi!"

Mặt đỏ phừng phừng, Shiho hét ầm lên. "TẤT CẢ CÁC NGƯỜI, CÚT RA NGOÀI HẾT CHO TÔI!!!"

***

Trong chiếc Mustang màu đỏ, Shuuichi ngồi ở ghế lái liếc sang cô em họ đang làm mặt lạnh nhìn ra cửa sổ bên cạnh mình. Cô còn xấu hổ từ chuyện vừa nãy, hai cái tai vẫn chưa hết đỏ.

Shuuichi hơi ngẩn người. Đây là lần đầu tiên anh được chứng kiến những biểu cảm như thế này của Shiho. Ai ngờ một cô gái luôn lạnh lùng điềm đạm bình này lại có một mặt nữ tính dễ xấu hổ ngại ngùng khi dính tới chuyện nam nữ? Bàn tay đang đặt trên vô lăng xe khẽ siết chặt hơn khi nhớ tới hình ảnh gã đàn ông cởi trần thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm mở cửa nhà cô, còn cô chỉ mặc áo choàng tắm xuất hiện phía sau hắn, những dấu vết của một đêm hoan ái vẫn còn trên khắp người...

Shiho là em họ của mình. Anh tự nhủ thầm. Sau chuyện của Gin thì việc cô ấy có quan hệ với ai đó là điều rất tốt mà? Đó là biểu hiện cho thấy cô đã dần thoát khỏi cái bóng đen của quá khứ năm ấy. Nhưng...

Mày làm gì có tư cách để ghen đâu hả Akai Shuuichi!

"Anh Shuuichi, anh đi qua Cục Bảo An mất rồi!" Shiho nhắc anh.

Shuuichi sực tỉnh, lập tức bẻ tay lái sang chiều bên kia để quay về hướng Cục Bảo An. Khi anh vào bãi xe, chiếc Porsche 911 màu trắng đã đỗ sẵn ở đó, người chủ nhân đã bước ra ngoài và đang tựa vào thân xe chờ đợi.

Shiho nhìn chiếc Porsche quen thuộc, khẽ thở hắt ra khi nhớ tới chuyện lúc nãy.

"Vậy...vậy anh và Yumi về trước nhé," Ăn xong một bữa sáng khó nuốt, Shuukichi vội vàng kéo vợ chuồn lẹ.

"Anh Shuukichi, chờ em với!" Masumi, không chịu nổi bầu không khí nồng nặc thuốc súng giữa hai người đàn ông liền chạy theo anh trai.

"Tớ đi nữa..." Ran cũng rút vội, trước khi đi hôn nhẹ lên má bạn trai. "Shinichi, em đi trước nhé."

"Ừ..." Shinichi vẫy tay, trong lòng thầm oán trách tại sao chỉ có mình anh phải đi cùng với ba con người đáng sợ kia chứ? Lẽ ra cậu không nên vào cùng cơ quan với họ...

Khi chỉ còn bốn người trong phòng, Shinichi cười khan. "Chà...vậy thì đi thôi chứ mọi người nhỉ... Akai-san có việc cũng sẽ đến Cục cùng với chúng ta. Hôm nay tớ không đi xe..."

"Xe tớ đã sửa mấy hôm nay rồi." Shiho lạnh tanh nói.

Shinichi đổ mồ hôi hột, hình ảnh cô gái trước mặt phóng con xe BMW i8 tông vào xe tội phạm hiện ra trong đầu cậu. Cậu nhớ rằng chi phí sửa chiếc xe đó đắt kinh khủng...

"Vậy mấy ngày qua cậu đi làm bằng cái gì?" Cậu hỏi.

"Là..." Lời đang thốt ra đến đầu lưỡi lập tức bị Shiho nuốt gọn lại, ánh mắt khẽ lấm lét nhìn qua người anh họ đang làm mặt lạnh bên kia. Mà khoan, tại sao cô phải sợ nhỉ?

"Là tôi đưa đón cô ấy." Như mọi khi, Rei lại mở miệng khi không cần thiết. Nụ cười nửa miệng kia thật sự rất đáng đánh đòn.

Ánh mắt lạnh như băng và sắc như dao lại lia tới. "Em - lên xe anh." Shuuichi lạnh giọng, liếc qua Shinichi. "Cậu - biết phải làm gì rồi đấy."

Thở dài, cô mở cửa xe bước xuống. Chạm mặt cái gã cấp trên kia cũng chẳng đỡ hơn ngồi chung xe với anh Shuuichi khi anh ấy đang khó ở là mấy.

Chuyện đêm qua, chuyện sáng nay. Ôi rối chết mất thôi! Giá như bây giờ có một cái lỗ thì nhất định cô sẽ không do dự mà nhào ngay xuống đó rồi tự mình lấp đất lại!

Khi bốn con người bước vào, chỉ huy Kuroda với gương mặt đáng sợ có thể hù doạ trẻ con chỉ bằng một nụ cười nay cũng phải trố mắt ra nhìn đầy kinh ngạc. Ba cảnh sát bảo an NPA và một điều tra viên FBI, đều là những người từng có mối quan hệ dính líu sâu sắc tới Tổ Chức một thời gây khuynh đảo thế giới. Điều đáng chú ý chính là hai vết bầm tím trên hai gương mặt điển trai nam tính của Akai Shuuichi và Furuya Rei, vẻ cau có khác thường của Miyano Shiho và sự bối rối bất đắc dĩ của Kudo Shinichi.

"Ừm...bốn cô cậu không sao chứ?" Chỉ huy Kuroda nhướn mày.

"Không sao ạ." Shinichi là người đầu tiên lên tiếng, "không sao mà, đúng không mọi người?"

Im lặng. Shinichi khẽ vuốt mồ hôi hột trên trán.

"Ẹ hèm!" Chỉ huy hắng giọng. "Không biết là có chuyện gì với mấy cô cậu nhưng bây giờ tôi sẽ đi vào việc chính luôn. Lắng nghe cho kỹ phần việc của mình."

"Dạ!" Lần này là ba tiếng đồng thanh, Shuuichi là người của FBI được cử đến hợp tác nên không cần phải quá cung kính.

Sau khi nói sơ qua một lượt về nhiệm vụ, chỉ huy Kuroda nhìn quanh một lượt bốn người. "Các cô cậu đều là những cá nhân xuất sắc nhất mà Nhật Bản và Mỹ từng có, đừng để chúng tôi thất vọng." Ông tiếp. "Kudo, cậu sẽ đi cùng với Akai. Miyano và Furuya là cặp còn lại."

Gần như ngay lập tức, Shiho lên tiếng. "Chỉ huy, tôi muốn đổi cặp!"

Đùa, lại bắt cô đi với gã đó à??

Shinichi cũng nói. "Chỉ huy, nghe vậy không hợp lý lắm..." Cậu không muốn đi với anh chàng xạ thủ đang trông như muốn giết người kia đâu!

Chỉ huy Kuroda ngẩn người, "Có gì không hợp lý? Cậu Kudo đây đã quen làm việc với FBI, cô Miyano và Furuya đã hợp tác rất tốt trong phi vụ Vincent Yamada ở Las Vegas..." ông liếc qua hai đương sự còn lại, một đang nở nụ cười hớn hở vui vẻ, một đang sầm mặt như thể muốn đóng băng cả căn phòng. Hai vết bầm trên mặt càng làm biểu cảm của họ trông phong phú hơn...

Quái lạ...giới trẻ ngày nay bị sao ấy nhỉ...

"Vậy thì để tôi đi với Kudo có phải tốt hơn không ạ? Tôi và cậu ấy đã là cộng sự từ lâu rồi mà." Shiho túm lấy cánh tay Shinichi. "Để hai người già kia đi với nhau."

"À ờm..." Shinichi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net