DCLM 101-200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101

Nóng vội như đít bị ấn xuống chảo nóng, Hướng Nhật lao tới chổ xảy ra vụ đó thì cảnh sát đã kéo dãi màu vàng phân cách rồi (Police Line). Tại bên ngoài dãi phân cách tụ tập đông đảo quần chúng tò mò (Nhiều chuyện), Lưu manh không để ý tách đám đông xấn vào, tuy khiến cho cả đám gào lên bất mãn nhưng hắn ko thèm quan tâm.

Vượt vào trong dãi phân cách, một chiếc xe cảnh sát lật nhào nhìn không ra hình dáng trước đây đang bốc khói nghi ngút, sau khi được nhân viên cứu hỏa dập tắt đám cháy, đại khái có thể thấy được đầu cùng đuôi xe đều nát bấy, nhưng nhìn kỹ thì chỗ lái với phía sau hình như không bị tác động gì nhiều lắm, kết quả này làm Hướng Nhật tạm thời an lòng. Nhưng hắn lại chụp một cô cảnh sát kế bên hỏi dồn dập: "Có người bị thương không, người bị thương giờ ở đâu? mau nói!"

nữ cảnh sát trẻ bị chụp, khiếp sợ khẩn trương kêu to: "Định làm gì đó! Đánh cảnh sát à? người đâu ……" mấy cảnh sát viên gần đó thấy có người rat ay với cảnh sát lập tức vọt tới, đang muốn chụp hung thủ, một tiếng hét lớn ngăn bọn họ lại: "dừng tay!" một viên cảnh sát trung niên cảnh quan đã đi tới.

" Là ông?" Hướng Nhật nhận ra hắn, lúc trước tên này dẫn người soát quán bar mới mở của Hầu Tử, may mà có mình ở đó nên kiểm tra qua quít rồi đi.

"Hướng tiên sinh, đây là hiểu lầm, chuyện gì từ từ nói!" Vạn Bưu thấy bất đắc dĩ, tên thanh niên trước mắt này hắn không ghẹo được.

"Tôi hỏi ông, người trong xe có bị thương không, bị thương sao rồi ?" Hướng Nhật buông nữ cảnh sát trẻ bị chụp ra.

"Hướng tiên sinh, Thiết cục không có trong xe." Vạn Bưu biết hắn quan tâm hỏi chính là nữ cảnh sát họ Thiết, nhanh miệng trả lời.

"Không có trong xe?" Hướng Nhật nghe xong hít một hơi dài, " đó là xe của nàng ……"

"Mời đi theo ta!" Vạn Bưu đưa hắn qua dãi băng vàng, dẫn đến một chiếc xe cứu thương, chỉ vào cáng cứu thương có hai cô gái nước ngoài: "xe chỉ có các nàng thôi, Thiết cục không biết tung tích ……"

"Cái gì?" Hướng Nhật gào lên.

thấy vẻ mặt hắn dữ tợn, Vạn Bưu lại chỉ vào hai nhỏ nước ngoài đáp: "Có thể 2 người này biết, chẳng qua tiếng các nàng ở đây không ai hiểu được."

"Để ta."

Hai nhỏ tây dương bị thương ngoài da cũng không nặng, trên mặt ra chút máu tuy nhìn đáng sợ nhưng đều là vết thương ngoài da. Nhưng nhìn các nàng hiện tại đều muốn hôn mê, có thể bị chấn thương nội phủ.

Hướng Nhật bỗng nhiên gào lên kinh di, hai nhỏ Tây này hắn biết, tuy không biết tên, nhưng hai nhỏ chặn cửa WC Nam này cho nữ hoàng thì hắn có ấn tượng khá rõ.

"Nói, những người khác trong xe đâu hết rồi?" Hướng Nhật dùng tiếng Pháp hỏi, hắn biết hai con nhỏ này hiểu được.

Quả nhiên, một trong số đó mắt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lại lập tức chuyển sang lo lắng: "Ngoại ô phía bắc nhà số 5 có một cái kho bỏ, có yếu nhân trong đó, có người muốn giết người đó, đối phương có rất nhiều súng, ngươi mau gọi cảnh sát rới……"

Không đợi đối phương nói xong, Hướng Nhật rất nhanh rời khỏi xe cứu thương, vốn định cướp một chiếc xe cảnh sát phòng đi, nhưng người xung quanh coi thật sự quá nhiều, hơn nữa lỡ đánh động đối phương khiến cho chúng chú ý, càng tăng thêm khó khăn trong lúc cứu người. Lập tức hắn không chút do dự lao ra đám người, hướng phương Bắc chạy tới.

Một cảnh sát trẻ kêu to, muốn tiến lên ngăn hắn, bị Vạn Bưu ngăn lại. Đã ý thức được mấu chốt vấn đề, Vạn Bưu lập tức phân phó hai câu, cho người đuổi theo, bởi vì có thể Thiết cục ở hướng đó. Nếu hắn làm chậm trễ hay cản trở chuyện cứu người thì bản thân cũng không cần giải thích nữa, rút súng tự sát là tốt nhất.

Dọc theo đường đi, Hướng Nhật toàn lực nhấn ga, với tốc độ max duy trì liên tục thì 5 dặm không tới vài phút đã tới nơi. Phía trước đã có thể thấy một cái nhà kho cũ, loáng thoáng nghe ra tiếng đọ súng, Hướng Nhật hơi yên tâm, nghe tiếng súng thì chắc là bọn nó chưa bắt được người.

Phụ cận nhà kho không có nhà ai, tường bên ngoài bóc sơn loang lỗ, hình như đã bỏ hoang vài năm rồi, khó tin thật, tại thành phố lớn như Bắc Hải này tấc đất là tấc vàng mà lại còn có khu lớn như vậy bị bỏ hoang.

Tiếng súng truyền ra từ bên trái lầu ba truyền ra, theo loạt tiếng súng dày đặc thì đối phương hiển nhiên sử dụng AK và một số vũ khí bán tự động loại chuyên dụng đột kícj.

Nếu xông vào cửa trước, lỡ đụng phải người của đối phương, chìa cái mặt vào ra mà không có vũ khí à, Hướng Nhật còn không ngu đạt trình độ đó, hay kiểu tay không bắt một đám bắt cóc có súng cũng quên đi. Biện pháp duy nhất chỉ có lòn ra sau kho tìm cái ống nước hay......

Nghĩ đến làm liền, Lưu manh vòng ra sau kho, bẻ một cái ống nước plastic, lẻn lên lầu ba, đang muốn theo cửa sổ nhảy vào, bỗng nhiên phát hiện bên trong động, lập tức ngừng lại.

"Đm, tao bị bắn trúng đùi ! mấy con chó cái đó, tao mà bắt được tao đè xuống cưỡng tới chết!" một giọng đàn ông thở hổn hển, dùng tiếng Pháp mà rên.

"Hắc, Buckler, đùi mày bị thương, còn khả năng nông?" một giọng ồ ồ khác lớn tiếng cười nhạo, dùng lại không phải tiếng Pháp mà là tiếng Anh.

"David, mày biết tao ghét nhất bị so với thứ như vậy không hả? Uh, cũng phải, tụi Scotland miệng thúi không ai bằng chỉ có mày là so nổi với tụi nó thôi!" tiếng Pháp hung hăng nguyền rủa lại.

" Sorry, Buckler, tao không nhịn được tặng cho mày một chữ “Ngu”, tuy tao là người Scotland nhưng tao khác, tao cũng rất ghét người Scotland"

"Thằng Scotland nào cũng như nhau thôi, đều ku nhỏ miệng hôi!"

"Nếu không phải giờ đang làm nhiệm vụ, tao cam đoan, mày tìm được 2 viên, một là viên dính máu mày, viên kia là viên bi của mày ngươi……"

"Tiên sư, giờ cũng không phải là lúc tán dóc, nếu lỡ để đám chó cái kia lọt, cả đám chắc chắc sẽ xuống địa ngục đánh bài." Lại một giọng nữa vang lên, cũng dùng tiếng Pháp, nhưng so với hai giọng trước thì có vẻ là tên chỉ huy.

"Uhm, nhưng mà tụi nó thủ ở cầu thang, chúng ta muốn xông lên không dễ." Buckler nói.

" Tao thấy, bắn một trái rocket lên ……"

" Mày câm, David! tao không phải nói với mày rồi hả, cách này không được, tao không muốn kéo tới một đống cảnh sát, hơn nữa rocket giờ cũng không có trong tay, trong tay thằng James khốn nạn kìa, mày thằng chó đó không phải nói muốn vòng ra sau tập kích sao? Sao giờ còn không hành động ……"

Nấp tại cửa sổ bên ngoài đích đã xác định trong phòng chỉ có ba người, căn cứ bọn họ nói chuyện với nhau xác định được vị trí, cách mình không xa lắm, Lưu manh thấy nếu đột nhiên nhảy đánh bọn nó chớp nhoáng, có tám phần nắm chắc có thể giải quyết sạch.

Chẳng qua, trước khi xông vào, phải tìm vũ khí phù hợp mới được, lúc mấu chốt cũng có thể ném làm ám khí ném.

Hướng Nhật vừa chuyển mắt, chú ý tới hai cái quạt trên đầu, tay dùng sức bẻ lấy hai cái cánh quạt, dùng được đây , dùng để ném cắt bảo đảm chạm cái gì cắt cái đó.

Một khi đã có “vũ khí”, lưu manh không hề do dự, chân đạp mạnh vào cữa kiếng, nhảy vào.

Mấy tên trong phòng hiển nhiên không ngờ sẽ có người từ cửa sổ xông vào, ngây người một lúc, theo phản xạ nâng súng lên. Nhưng mà Hướng Nhật không để cho bọn nó có cơ hội, thừa dịp cả bọn ngẩn ra, trên hai vòng quạt rời tay bay, sau đó sấn tới.

"Phanh!" "Phanh!" hai cái xác gục xuống đất. Tên cuối cùng gần Hướng Nhật nhất vừa muốn bóp cò, đối phương cũng đã sát người, chỉ còn kịp nâng báng súng lên cản lại một chút, sau đó mượn lực lui lại mới đúng tầm súng nâng.

Đáng tiếc, tưởng thì tưởng tượng vậy, sự thật quá tàn khốc. chỉ nghe "răng rắc ", tiếng gãy xương thanh thúy vang lên, cảm giác đau nhức từng đợt truyền đến, hai cánh tay và khẩu súng đều gãy.

Hướng Nhật đắc thế không tha, lại một cước đá hắn bay, đập mạnh vào vách tường, khi ngã xuống thì miệng mồm phun máu như suối, tất nhiên là đi theo hai tên kia đánh bài rồi.

Mặt không đổi sắc đi đến hai cái xác bị cánh quạt phi trúng, một cái xác bị ném trúng đầu, đầu bay mất ½, não tương màu trắng từ từ chảy ra đất, còn cái xác kia thì đứt cổ họng, cánh quạt găm vào cổ hai tấc, cũng chết chắc không kịp trăn trối.

Hướng Nhật tịch thu vũ khí trên người hai cái xác đó, một thanh M16 cùng một khẩu AUG, đều là súng của đội đột kích. Mà cái xác bị một cước đá bay lại lòi ra một khẩu AK - 74, hỏa lực tuy không bằng AK - 47 nhưng giờ phút nguy hiểm này còn gì mà kén chọn nữa, mang được bao nhiu một vũ khí phòng thân thì cứ mang, kệ cha trên vũ khí dính máu hay không.

Ra khỏi phòng, căn cứ lời đối thoại của ba tên đã chết kia, Hướng Nhật biết trên cầu thang lên lầu có người, nữ cảnh sát chắc có trên đó, liên tưởng lại chuyện nhỏ nói phải bảo vệ một phụ nữ quan trọng, lưu manh đoán là nữ hoàng nhà vệ sinh nam......

Mà Nữ hoàng bệ hạ rất có thể cũng trên đó.

Chương 102

"Sao im lặng vậy nhỉ ?" Tại cửa lên tầng bốn, cô vệ sỹ áo đen Sanny nắm thật chặt súng trên tay, nghi hoặc hỏi.

"có thể bọn họ có âm mưu khác, chúng ta phải cẩn thận một chút." Thiết Uyển tỏ ra cẩn thận.

"Ân." Sanny gật gật đầu, đối với nữ cảnh sát bị phái đến bảo hộ nữ hoàng trước mặt này cô cũng tin tưởng. Chẳng những thực lực mạnh mẽ, xử lý tình huống cũng rất bình tĩnh. nếu không phải nhờ nàng nhắc nhở, chỉ sợ những người ở đây đều đã rơi vào vào tay đám người kia. Tưởng tượng nếu bị cái đám biến thái đó…, Sanny liền nhịn không được rùng mình, nếu nữ hoàng bị đám đó bắt đi, rồi …… Sanny không dám nghĩ tiếp

"Thiết cảnh sát, lần này thật sự phiền toái cô!" đột nhiên mỹ nữ tóc vàng được mấy nữ vệ sĩ bảo hộ xung quanh nói.

"Không, đây là điều trách nhiệm của tôi!" Thiết uyển nghiêm mặt nói, thật ra nàng đối với mỹ nữ ngoại quốc xinh đẹp này đầy hảo cảm, thân phận cao quý nhưng không có một chút ra vẻ cao sang, hơn nữa đối với người bên cạnh cũng rất tốt. Nếu không phải lo lắng nhóm vệ sỹ có người bị thương trì hoãn, ngay lúc đối phương bắt đầu công kích hoàn toàn có thể nhờ nhiều người cản lại phá vây mà ra chứ không cần như bây giờ bị nhốt ở trong này.

"Còn muốn cám ơn cô, nếu không có sự nhắc nhở của cô, tôi nghĩ chúng ta đều đã xong rồi." nói tới đây, mỹ nữ tóc vàng hít một hơi, lo lắng nói: "cũng không biết La Lạp các nàng sao rồi."

"Bệ hạ, các nàng sẽ an toàn thôi, xe đã được tôi cải tiến nên nên có thể chống đạn được." Thiết uyển an ủi.

Mỹ nữ tóc vàng nghe xong lúc sau thần sắc hơi đỡ hon, bỗng nhiên lại nói: "Tên của tôi là a đặc lỗ thác nại, Thiết tiểu thư, nếu ngại, cô cứ gọi tên của tôi."

"Được đó." Thiết uyển cũng không thích gọi là "Bệ hạ", hiện tại một khi đối phương đã chủ động đề xuất, nàng cũng không cần khách sáo.

Hướng Nhật mới bước ra cửa phòng, để tránh ngộ thương đang chuẩn bị thông tri người trên lầu một tiếng thì một viên đạn lướt sát qua tai, sợ tới mức hắn rụt đầu lại, lại trốn vào trong phòng.

"Đừng bắn, là tôi!" lưu manh hô to, đáng tiếc trả lời hắn lại là một loạt đạn.

"Bắn cái con mẹ chứ bắn!" Hướng Nhật tức đến một cước đá bay cánh cửa, tức khí hét lớn: "Có lầm không hả, tới cứu bọn bây đó!" tiếng vang thật lớn, cuối cùng tiếng súng dần giảm xuống.

Trên lầu loáng thoáng có tiếng rì rầm, tiếp theo có người hỏi: "Là ai?"

Hướng Nhật vừa nghe nhận ra giọng nữ cảnh sát, nhất thời mừng rỡ đáp: "Là anh, bà xã!"

"A?" đối phương kêu sợ hãi, tiếp theo chuyển thành hưng phấn: "Đừng bắn, người một nhà!" sau đó "Đăng" "Đăng" "Đăng" tiếng bước chân xuống lầu vang lên. Hướng Nhật biết nguy hiểm đã qua, thoát ra phòng, vừa lúc nhìn thấy thần sắc nữ cảnh sát hơi chật vật.

"Anh sao lại ở trong này?" Thiết uyển kích động, ngữ khí có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh nhận ra giờ còn không có thoát ly khỏi khu vực nguy hiểm, đối với lưu manh ngoắc: "mau đến đây!"

Hướng Nhật đi theo sau lưng nữ cảnh sát lên lầu bốn, quả nhiên không ngoài dự đoán, trước mắt mấy nhỏ tâydương đúng là lúc tại cửa wc nam thấy. Lúc này, các nàng đang đề phòng nhìn hắn.

Lưu manh với cách ăn mặc hiện giờ cũng quả thật rất bắt mắt, trên cổ lộ ra vài vết xướt, ngực dính chút vết máu, ai gặp cũng sẽ không xem hắn là người lương thiện.

Bất chấp bị mấy cái nhỏ tây dương này nhìn vẻ bất thiện, Hướng Nhật chủ động bước vào trong.

"Là ngươi?" mỹ nữ tóc vàng ở giữa hiển nhiên nhận ra người tới, lớn tiếng hô lên.

"Là ta, nữ hoàng bệ hạ, chúng ta lại gặp!!" Hướng Nhật nhướng nhướng mắt, dùng tiếng Pháp phổ thông nói.

"Phải đó, nhanh như vậy ……" mỹ nữ tóc vàng đột nhiên hô, "ngươi biết tiếng Pháp?"

Thiết Uyển một bên cũng trừng lớn mắt, nhìn lưu manh đầy khiếp sợ không nói gì được nữa. Lúc trước còn tưởng rằng bà mẹ bị tên nầy lời ngon tiếng ngọt xạo qua cửa, nên mới đề cao hắn, không ngờ hắn thực sự trò chuyện được với bà bằng tiếng Pháp.

"Một chút thôi." Hướng Nhật khiêm tốn nói xong, nhưng ánh mắt đắc ý cũng không giấu được ai, hơn nữa hắn nhếch nhếch môi cười nhìn nữ cảnh sát làm officer Thiết cảnh sát hận không thể bắn cho hắn 2 viên.

Mỹ nữ tóc vàng tự nhiên không xem hắn nói là thật, có thể nói lưu loát được như vậy nếu nói là chỉ biết một chút, vậy thật là sĩ nhục người khác quá rồi......

Chẳng qua tưởng tượng tới chuyện xấu hổ lần trước,nàng còn hơi ngượng ngùng, đặc biệt lúc cuối cùng mình rời đi, Sanny hình như còn mắng người ta là “con khỉ vàng”, lúc ấy mình còn cho rằng đối phương không hiểu tiếng Pháp cũng không để ý lắm, Nhưng giờ thấy đối phương biểu hiện vậy,có thể hiểu đoạn đối thoại đó. Mỹ nữ tóc vàng nhất thời không được tự nhiên , một quý tộc ở sau lưng người ta nói bậy đây là biểu hiện không được giáo dục, sắc mặt đỏ bừng nhìn lưu manh: " Vị tiên sinh này, thật tình xin lỗi, chuyện lần trước ……"

"Chuyện gì? quên rồi!" Hướng Nhật cười cười nói, sự thật hắn cũng có thể đoán ra một chút rồi. Vốn hắn lúc đó chỉ có hứng thú đối với mấy khẩu súng thôi, đối với mỹ nữ hắn càng là khoan dung vô cùng, hơn nữa nhìn cô bé tóc vàng hiện tại vẻ mặt này rất có thể mình đã đạt được hảo cảm rồi. Trong lòng đang đắc ý không ngờ lổ tai lại cảm giác đau nhói.

Thiết uyển đã sớm thấy mình bị vứt qua một bên rồi, hiện tại lại thấy người nào đó hai mắt tỏa sáng giương mắt nhìn nhỏ ngoại quốc, trong lòng tức giận nhịn không được ra tay, đem lỗ tai lưu manh nhéo dựng đứng lên.

"Sao anh đến đây!"

"Đau quá, em nhẹ chút không được à?" Hướng Nhật xoa xoa cái tai bị nhéo, "Nếu anh nói là anh cảm thấy em bị nguy cho nên tới cứu thì sao, tin không?"

"Tin anh mới là lạ!" Thiết uyển ngoài miệng hung ác, ánh mắt lại lộ ra một chút ngọt ngào, đột nhiên nghĩ đến cái gì, rùng mình : "Có phải là có người báo là bọn em ở trong này đúng không? A, nhất định là vậy. Em hỏi anh, hai người trong xe giờ sao rồi?"

"Họ đều không có việc gì." Hướng Nhật nói, ngay từ đầu hắn liền đoán hai nhỏ tây dương được phái đột vậy ra báo tin, hiện tại nghe nữ cảnh sát nói đã có thể khẳng định.

"Vậy được." Thiết uyển thở dài một hơi, chẳng qua lập tức lại khẩn trương: "Có mình anh sao? Cảnh sát đâu?"

"Còn đang tới." Hướng Nhật thực sự không xác định cảnh sát có thể đuổi theo hắn không.

" Một mình anh… đến trước hả?" Sắc mặt Thiết Uyển bắt đầu âm trầm, có cảm giác như xu thế núi lửa sắp bùng nổ: "Tên ngốc! anh không biết chỗ này rất nguy hiểm sao?"

Hướng Nhật như heo chết không sợ nước sôi đáp: "Nếu anh không đến, em càng nguy hiểm."

"Tức thiệt mà!" Thiết uyển nhào đầu vào lòng ngực đối phương, mắt mờ đi vì nước mắt đang dâng lên.

Hướng Nhật cũng ôm chắt lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng thon.

"Khái -" bên cạnh một trong số bóng đen nhịn không được hắt hơi một phát.

Thiết Uyển theo phản xạ đẩy lưu manh ra, trên mặt một mảng đỏ ửng: "Ngượng nghê, quên mất là chúng ta giờ còn trong chỗ nguy hiểm."

"Không sao!" mỹ nữ tóc vàng mỉm cười, hơi xấu hổ nhìn thoáng qua một nữ bảo vệ, vừa rồi chính là nàng phát ra tiếng.

Hướng Nhật cũng biết hiện tại quả thật không nên thân thiết, đối phương còn có mấy người đang ở chỗ nào đó rình chờ thời cơ đánh lén, hơn nữa trong tay tụi nó còn có ống phóng tên lửa. Nguy hiểm đó, tiếp đó nói một tiếng, chuẩn bị mang người đi xuống lầu.

"Chờ chút." Nữ vệ sỹ ngăn hắn lại. "chúng ta đi xuống không phải sẽ đụng bọn chúng sao?"

"Cô nghĩ ta làm sao đi lên hả? Người phía dưới đã bị ta xử lý rồi, không muốn chết thì theo ta đi." Hướng Nhật đối với nàng sớm thấy ngứa mắt rồi, trước thì không nói vụ lấy súng chỉa vào hắn, vừa rồi còn phá đám không khí tình cảm với nữ cảnh sát, đây là chuyện không thể tha thứ, hơn nữa hiện tại lại cản trở hắn hành động, cho nên lưu manh nói chuyện không hề khách khí.

"Anh -" nữ vệ sĩ run run giơ súng lên.

"Sanny!" mỹ nữ tóc vàng khẻ kêu, "Chúng tôi nghe theo tiên sinh."

Hướng Nhật khinh thường nhìn thoáng qua nữ vệ sĩ, so sánh với khẩu MP5A3 trên tay nàng với khẩu của mình thì đúng là lực sát thương lớn hơn nhiều. Tuy nói súng đối phương tầm bắn chuẩn không ổn định lắm, nhưng gần như vậy thì căn bản không cần lo vụ chuẩn hay không.

Đưa khẩu M16 cho nữ cảnh sát, Hướng Nhật cầm khẩu AK - 74 xuống lầu trước.

Chương 103

“ Táp táp táp ... “ Âm thanh của tiếng súng máy vang lên liên tiếp

Nghĩ đến đối phương có thể đánh lén đằng sau, Hướng Nhật bỏ ngay suy nghĩ đi xuống lầu, hơn nữa cũng ko muốn chạm trán với lực lượng đó. Vừa lúc đó, đối phương ở lầu hai bất ngờ tập kích, lưu manh phản ứng 1 cách hoàn hảo, người nhào xuống đất hai tay vươn thẳng khạc đạp đáp trả, công kích đối phương hoàn toàn bị áp chế. Tuy nhiên cũng có vài “ em “ xui xẻo ăn phải đạn, trong đó cũng có quý cô mặc đồ đen nhưng may mắn là ko nghiêm trọng đến tính mạng.

“ Lầu ba “ Hướng Nhật lập tức hét lớn, hai khẩu súng máy liên tục bắn trả.

Chúng nữ ko dám chậm trễ, lập tức lui lên lầu ba.

Hướng Nhật vừa bắn vừa lùi, gần đến lầu ba thì được các nữ vệ sĩ ra bắn yểm trợ.

Bỗng nhiên, Hướng Nhật sắc mặt biến đổi, la to : “ Vào trong phòng “.

Chúng nữ tuy ngạc nhiên ko biết hắn vì cái gì mà lại gào như vậy nhưng ko nghi ngờ chạy vội vào phòng.

Vốn định dây dưa kiếm chút thời gian nhưng hắn cảm giác trên lầu bốn 1 họng súng đen ngòm đang ngắm bắn mình liền lách người ra khỏi vị trí hiện tại, chạy thẳng vào phòng

“ Đùng đùng đùng .. “ 1 loạt những viên đạn dừng lại tại vị trí lưu manh vừa đúng, trên mặt đất để lại những hố nhỏ thật sâu.

“ Sao vậy ? “ Thiết Uyển thấy hắn an toàn tiến đến, trong lòng thở phào nhẹ nhởm đồng thời nghi hoặc hỏi

“ Trên lầu có người “ Hướng Nhật hô hấp hơi khẩn trương, nếu ko phải vừa rồi hắn phản ứng nhanh thì nói ko chừng chính mình và những người này đã xong rồi.

“ Chúng ta bị bao vây … “ Nữ sĩ quan sắc mặt đầy lo lắng, đang chuẩn bị tiếp tục nói thì 1 tràn âm thanh làm đứt đoạn câu nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC