ddslt355-385

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
quyền đánh trúng đầu trượng. Hai gã di hình hoán vị như chim bay trong rừng, cá quẫy dưới suối, tư thế đều phát ra hết sức tự nhiên hoàn toàn không có tì vết. 

“Đại viên mãn trượng pháp” của Đế Tâm Tôn Giả chú trọng “tùy xứ tác chủ, lập xử giai chân” (lúc nào cũng làm chủ được, chỗ nào cũng là thật cả), đạt đến cảnh giới tự do viên mãn không từ đâu đến cũng không đi về đâu cả. Bất luận đối phương phòng thủ nghiêm mật thế nào Đại viên mãn trượng của ông ta cũng có thể như nước chảy qua rừng trúc rậm rạp mà tấn công. Mới đầu ông ta vốn dự định là Khấu Trọng chỉ có thể vận đao đón đỡ, còn ông ta thì triển khai trượng pháp đến mức không có chổ hở, làm người ta không biết đánh vào đâu như thủy ngân đổ ra mặt đất khiến đấu tâm của Khấu Trọng bị tiêu hủy triệt để. 

Nào hay Khấu Trọng không tiến mà lùi để Từ Tử Lăng lên thay, gã lại dùng thủ pháp đại xảo nhược chuyết kinh nhân đối phó với trượng pháp của ông ta, kịp đánh ra một quyền áp chế trượng phong, khiến cho thiện tâm tu hành nhiều năm của Đế Tâm Tôn Giả cũng phải nổi lên một trận sóng gió. 

Đạo Tín, Trí Tuệ hai người cùng giật mình, biết rằng sau trận chiến hôm trước Từ Tử Lăng đã có đột phá. 

- “Cạch” 

Một âm thanh vang lên như củi khô chạm nhau. 

Từ Tử Lăng cảm thấy nội kình Đại viên mãn trượng của Đế Tâm Tôn Giả cao thâm thuần hòa, lại như dòng thác chảy từ trên đỉnh núi cao xuống mặt hồ, mạnh mẽ vô biên, nếu dùng chân khí ngạnh công thì cũng như ném một hòn đá vào một không gian vô biên, tối đa cũng chỉ nghe được một tiếng vọng mà thôi. Lúc đó gã đã có một quyết định sáng suốt, đương nhiên không bắt chước tối qua dùng tá kinh đả kình mà ngầm vận ấn quyết, đem trượng kình của đối phương chuyển ngang qua. 

Đế Tâm Tôn Giả chân mày nhíu lại nói: 

-Từ thí chủ quả là cao minh. 

Ông ta vừa nói vừa để thiền trượng trước tiên di chuyển ngang qua thuận theo kình lực sau đó bất ngờ bật lên, biến thành bóng trượng đầy trời công kích Từ Tử Lăng. 

Từ Tử Lăng dường như đã sớm biết ông ta sẽ ra chiêu này, nhanh như chớp bước ngang qua. Khấu Trọng đang đứng chờ sẵn tung người đến xuất một chiêu “Kích kì”, Tĩnh Trung Nguyệt hóa tác hoàng mang, ngạnh công tiến đến chổ trượng ảnh dày đặc như cuồng phong bạo vũ. 

- “Keng!” 

Trượng ảnh tức thì tan hết. 

Đế Tâm Tôn Giả chống trượng dừng lại. Khấu Trọng đang hoành đao lập thế cách đó 10 bộ, song mục tinh mang ánh lên, thật có khí thế hoành tảo thiên quân. Hai người đứng cách xa nhau lập thành thế đối lập, không ngừng thôi thúc nâng cao khí thế, tức thời trong nội điện kình khí tràn ngập không gian, hàn khí bức nhân. 

Đạo Tín, Trí Tuệ và Gia Tường cùng niệm phật hiệu, nhanh chóng di chuyển về các góc điện khác nhau, tạo thành vòng cung bao cả ba người vào trong. 

Gia Tường đại sư khi đứng lên so với Khấu Từ hai người còn cao hơn ba bốn thốn, ốm như một cây trúc khô, mặt dài, song mục như mở mà cũng như nhắm, tay trái cầm mõ gỗ tay phải cầm dùi gỗ, tự có phong phạm của một cao tăng đắc đạo khó mà tả được. 

Trí Tuệ đại sư nhỏ giọng nói: 

- Hai vị thí chủ so với tưởng tượng của bọn ta còn cao minh hơn, bần tăng bội phục. 

Có thể bức bốn vị đại sư quyết ý đồng thời xuất thủ, nói ra quả thật rất đáng tự hào. 

Trên khóe miệng Đế Tâm Tôn Giả xuất hiện nét cười, nhẹ giọng nói: 

- Một đao này của Khấu thí chủ đã đạt được yếu chỉ của đao đạo, vạn thiên vạn biến hóa thành bất biến, bức đến lão nạp phải bỏ biến hóa thủ nhất, biến thủ thành công. Thiên hạ trừ „Thiên Đao“ Tống Khuyết e rằng không ai có thể xuất ra chiêu đao thế này. 

Khấu Trọng trì đao đến lúc này mới hồi phục lại được, nghĩ đến mình có thể cùng với nhân vật hàng đầu của phật môn tựa như tiên phật này ngạnh tiếp một chiêu mà không thổ huyết thụ thương gì, lập tức lòng tin tăng vọt, ung dung cười nói: 

- Cũng may hôm nay không phải cùng các vị đại sư quyết trận sống chết, chi bằng chúng ta hãy lấy cây hương này lập ước, nếu như đã tàn hết mà bọn ta vẫn chưa rời khỏi điện này thì xem như bọn ta thua, vậy được không? 

Đạo Tín cười nói: 

- Tiểu Khấu Trọng quả là khoái nhân khoái ngữ, cứ quyết định như vậy đi. Nếu không thì bốn lão trọc chúng ta quá hẹp hòi rồi! 

Khấu Trọng gầm lên một tiếng dài, thần thái uy phong lẫm lẫm, tràn đầy hào khí, lạnh lùng nói: 

- Cây hương này chỉ trong nửa thời thần là tàn, tiểu tử sẽ không bỏ qua cơ hội, trước tiên xin thỉnh giáo sự cao minh của tôn giả, bất quá xin chư vị đại sư lưu ý là tiểu tử lúc nào cũng có thể bỏ chạy đấy. 

Nói xong bước lên ba bước. 

Song mục Đế Tâm Tôn Giả mở to, tinh mang cực thịnh, thế nhưng trong mắt chỉ thấy bộ pháp của Khấu Trọng khiến ông ta không biết gã sẽ đi về hướng nào còn góc độ xuất đao thì lại càng khó đoán. Song Đế Tâm Tôn Giả là hạng nhất đẳng cao thủ chỉ cần nhìn kĩ thì thấy Khấu Trọng dùng bộ pháp để vận động chân khí kì dị trong thể nội, tiếp theo khi xuất đao sẽ bất ngờ khó đỡ, thế tất như lôi đình vạn quân, uy chấn thiên hạ. 

Với tính cách của Đế Tâm Tôn Giả sẽ không để cho gã toàn lực xuất đao thiền trượng quét ngang qua, nào ngờ Khấu Trọng cười lớn nói: 

- Tôn giả trúng kế rồi! 

Đồng thời đạp xuất bước thứ tư. 

Mọi người ở đương trường bao gồm cả Từ Tử Lăng đều cảm thấy một bước này của Khấu Trọng có ẩn tàng một sự huyền ảo kinh thế hãi tục, xem ra chỉ là một bước nhưng như có thể thu hẹp khoảng không tránh ra ngoài trượng thế của Đế Tâm Tôn Giả. Vị tôn giả này đã bị ba bước trước của gã mê hoặc, nhất thời thất sách đã đánh ra một trượng tưởng như lăng lệ vô thất, thế nhưng không hề uy hiếp được đối thủ nhỏ hơn ông ta mấy chục tuổi chút nào. 

Từ Tử Lăng cũng cảm thấy bội phục, gã không phải chưa lĩnh giáo qua bộ pháp kì dị mà Khấu Trọng đã học được từ Thiên Đao Tống Khuyết, chỉ là không ngờ gã có thể trong tình huống hỗn tạp như vậy đem bộ pháp sử ra một cách hoàn toàn tự nhiên. Trước tiên dụ địch xuất thủ, sau lại thừa lúc đối phương không kịp đề phòng đột nhiên thi triển, điều đáng nể nhất là hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước nào. 

- “Xoẹt, xoẹt, xoẹt!” 

Một loạt ba đao liên hoàn chém ra, khí kình phát xuất bao bọc cả Đế Tâm Tôn Giả vào trong, chỉ thấy Tĩnh Trung Nguyệt hóa tác hoàng mang nhanh như thiểm điện, mỗi đao đều từ giác độ mà người ta không ngờ tới chém vào trượng ảnh như tường như núi, mỗi đao đều chặn đứng thế biến hóa của Đế Tâm Tôn Giả khiến cho vị phật môn cao nhân này không cách gì toàn lực thi triển đại viên mãn trượng pháp. Ngay cả Từ Tử Lăng cũng cảm thấy khó mà tin được sự thật kinh người đang diễn ra trước mắt, còn cảm giác của ba vị cao tăng kia thì lại càng không cần phải nói. 

- „Keng keng keng!“ 

Khấu Trọng thu đao lùi về bên cạnh Từ Tử Lăng vuốt đao nói lớn: 

-Thống khoái! Thống khoái! Thật là thống khoái! 

Đế Tâm Tôn Giả chắp tay than: 

- Khấu thí chủ quả nhiên là võ học kì tài, lão nạp bội phục! 

Đạo Tín đại sư tiếp lời: 

- Theo ta thì trận này không cần phí thời gian đánh thử nữa, vì nếu bốn lão trọc chúng ta cùng xuất thủ thì tiểu Khấu Trọng khó mà dùng thủ pháp ảo diệu như vậy khiến Tôn giả có lực mà không đánh ra được, nếu có xảy ra tổn thương gì mọi người đều không vui. 

Mấy câu này là nói vì Khấu Trọng quá lợi hại cả Đạo Tín cũng không có lòng tin có thể không phát ra sát khí mà áp phục được gã. Khấu Trọng dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào người Từ Tử Lăng mỉm cười nói: 

- Lăng thiếu gia nghĩ sao? 

Từ Tử Lăng tiêu sái nhún vai một cái đáp: 

- Ta thì có ý kiến gì chứ? Đều xem tên tiểu tử ngươi thôi! 

Tứ cao tăng trong lòng không khỏi thầm than. Chỉ thấy hai gã dưới áp lực võ công to lớn của bọn họ nhưng vẫn tỏ ra nhàn nhã như không, đàm tiếu dụng binh, chỉ điểm này đã ẩn tàng phong độ của bậc võ học tôn sư, cao thủ bình thường thật không so sánh được. 

Khấu Trọng cười một tràng dài lòng đầy tự tin lắc đầu nói: 

- Lời này của Đạo Tín đại sư sai rồi! Nếu chỉ có một mình tên tiểu tử Khấu Trọng ta thì lúc này đã vội bỏ đao nhận thua rồi, song Khấu Trọng lại có thêm Từ Tử Lăng, mục tiêu của bọn ta chỉ là rời khỏi cửa điện thì lại là một chuyện khác. 

- „Cắc!“ 

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy hoảng sợ đến kinh hồn lạc phách, đây là thanh âm do Gia Tường đại sư gõ vào mõ mà tạo ra, tựa như có dị lực có thể xuyên tường thấu bích,lại có thể tiến đến chổ thâm sâu nhất trong tâm linh hai gã. 

Đột nhiên Gia Tường đại sư người được tôn là đứng đầu tứ tăng di chuyển đến trước mặt hai gã. Đế Tâm Tôn Giả lập tức lùi về phía sau cùng với hai vị đại sư đang trấn thủ hai bên tả hữu đại môn là Đạo Tín và Trí Tuệ lập thành một tam giác trận vây hai gã vào giữa. 

Khuôn mặt vừa dài vừa ốm của Gia Tường không hề có chút biểu tình gì, mộc mõ đã sớm được cất vào trong áo, đôi tay gầy đét lộ ra từ trong tăng bào màu xám rộng thùng thình, tay phải đặt trước ngực, tay trái buông thõng nhạt giọng nói: 

- Lưỡng vị thí chủ hôm nay bị bại chính vì quá tự tin, bốn người bọn ta gần 20 năm rồi không cùng ai giao thủ, đã sớm không còn lòng tranh đấu gì. Thế nhưng nếu chỉ là giữ hai vị thí chủ trong điện đường một khoảng thời gian thì cũng miễn cưỡng làm được. Sự việc liên quan thiên hạ thương sinh, xin thứ bần tăng đắc tội. 

Khấu Trọng cầm đao đứng thẳng người lên hướng về phía Gia Tường không ngừng phát ra những đợt sóng kình khí đối kháng với khí thế kinh tâm động phách của ông ta nói rõ ràng từng chữ: 

-Bọn ta không phải quá tự tin, chỉ là muốn đối mặt với khiêu chiến, nên mới lập ra một mục tiêu rõ ràng. Khấu Trọng ta sở dĩ không bỏ đao nhận thua cũng chính vì thiên hạ thương sinh. Chỉ vì lập trường hai bên bất đồng, các người và ta có lập luận tương phản mà thôi. 

Đạo Tín cười ha hả nói: 

- Thanh thanh thúy trúc, tẫn thị chân như, úc úc hoàng hoa, vô phi bàn nhược. Tiểu Khấu Trọng có hiểu không? 

Khấu Trọng cười khổ nói: 

- Cái gì là chân như, cái gì là bàn nhược? Ta lần đầu tiên nghe thấy, làm sao hiểu được chứ? 

Trí Tuệ đại sư hai tay chắp lại một chuỗi phật châu bằng đàn mộc theo đó tuột xuống khuỷu tay kiên nhẫn giải thích: 

- “Chân như” chỉ sự vật nào cũng có chân tướng ẩn tàng bên trong vĩnh hằng bất biến, “bàn nhược” chính là trí tuệ của Phật, thí chủ minh bạch chưa? 

Khấu Trọng liếc Từ Tử Lăng đang cúi đầu suy nghĩ một cái, cười nói: 

- Tiểu Lăng so với ta có phật tính cao hơn, hỏi y là được rồi! 

Từ Tử Lăng không nhịn được bật cười: 

- Có phải ý nói là phàm vật nào cũng có ẩn tàng phật tính, thúy trúc hoàng hoa cũng là vật thể, đương nhiên có chân lí và trí tuệ của phật trong đó. Chỉ là tiểu tử không hiểu chuyện đó với điều mà Khấu Trọng nói là hai bên lập trường bất đồng lại có quan hệ gì? 

Đạo Tín vui vẻ nói: 

-Tùy duyên nhi động, ứng cơ nhi vi. Bọn ta là tùy duyên mà động, hai vị thí chủ sao lại không hiểu chứ. Duyên đến duyên đi, nhân quả tuần hoàn, thế nên vào thời khắc này mới có định ước trước mắt. Thí chủ tuy có thể hiểu rõ được bản thân mình nhưng lại không minh bạch được việc trước mắt. Càng cố chấp càng dễ mất sẽ đi vào đường rẽ, chi bằng để mặc cho tự nhiên, đừng nên miễn cưỡng? 

Khấu Trọng đưa tay nhấc trường đao lên phát xuất một trận cười chấn động thản nhiên nói: 

- Đa tạ điểm hóa, khiến đệ tử hôm nay học được nhiều đạo lý mà trước nay chưa hề nghĩ qua. Tứ vị đại sư xin tiếp tục tứ giáo! 

Gia Tường đại sư niệm phật hiệu, rốt cuộc cũng xuất thủ.

Đã hơn một năm rùi.. 

    ... Tôi đến với KST ...một khung trời mới...

                                         ...Mở ra....

 

  

TOP

 

 

Amethyst

Posts3780 Point2103 K$D 

704#

 nana_lovely 1-8-2010 08:21 | 

Hồi 360

Nan huynh nan đệ

    Khấu Trọng đâu dám để Gia Tường ra tay trước toàn lực tiến kích, bèn xuất chiêu “Kích Kì” trong “Tĩnh Trung Bát Pháp” với khí thế dâng cao đến mức đỉnh điểm. Tĩnh Trung Nguyệt hóa tác hoàng mang, nhanh như lưu tinh, vượt qua khoảng không gian đối trì, chém vào bộ vị hổ khẩu của Gia Tường. Người đao hợp thành nhất thể, người đứng ngoài nhìn vào đều thấy kì chiêu đao này có khí thế bạt núi lật non, không dám phản kích ngạnh tiếp. 

Nếu là người khác, không cần đợi đao phong nhập thể, chỉ với sát khí sung mãn do đao phong tạo ra cũng đủ để gây trọng thương rồi. Thế nhưng Gia Tường đại sư toàn thân bất động, cả cánh tay áo cũng không hề nhúc nhích. Đột nhiên thân hình gầy ốm như que củi bay vọt lên xoay qua giống như nằm ngang, thân thể như một cây gậy trước sau phải trái xoay chuyển quanh một trục, tay phải đặt trước ngực không ngừng co duỗi, thủ chưởng liên tục biến hóa, ngón cái hướng ra ngoài, các ngón khác lại hướng vào mình. Khi thủ chưởng đã vươn ra đến cực tận thì ngón cái lại không sai một li búng vào đao phong của Khấu Trọng đang công tới. 

Thanh âm Đạo Tín trầm ấm nhẹ nhàng nói: 

- Nhất Chỉ Đầu Thiện, thí chủ cẩn thận! 

Từ Tử Lăng thấy vậy trong lòng thầm lo lắng, chiến pháp của Gia Tường hoàn toàn tương phản với phương pháp dùng tốc độ như sấm sét của Khấu Trọng. Mỗi động tác của Gia Tường đều khiến người ta có thể nhìn thấy rõ ràng, cái “chậm” của vị đại sư này vừa đủ để khắc chế được cái “nhanh” của Khấu Trọng. Vì vậy có thể thấy cử chỉ chậm rãi của Gia Tường chỉ là ảo giác về tốc độ mà thôi. Phật môn Huyền công quả nhiên kinh thế hãi tục. 

Khấu Trọng giật mình kinh hãi. Chiêu “Kích Kì” này của gã thoạt nhìn thì chỉ là một chiêu tiến thủ cường công, chỗ lợi hại là có thể phát huy toàn lực, dựa vào đao kình tập trung cao độ và một chữ “nhanh”, lấy cường công cường. Kì thực sự huyền diệu chân chính trong chiêu này là ở sự thiên biến vạn hóa. Thế nhưng một chiêu “Nhất Chỉ Đầu Thiện” của Gia Tường đại sư đã đạt đến cảnh giới “đại xảo bất công”. Trước cặp mắt mở to của mọi người, đao phong của gã dường như bị ông ta ép đến mức vô pháp khả thi. 

Đao phong như chạm phải một bức tường bằng sắt cứng rắn. Khấu Trọng hô lên một tiếng, lui lại phía sau, chiêu này lập tức rơi vào thế như mặt trời sắp tàn, chiếu ra những tia sáng cuối cùng, tiếp theo sẽ chẳng còn hào quang gì nữa. 

Một đạo chân khí nhanh như thiểm điện theo đao nhập vào kinh mạch Khấu Trọng. 

Gia Tường đại sư thừa thế tiến công, tay phải quét một đường từ trái sang phải, tay trái vạch một đường từ dưới lên trên, trong không trung vẽ thành một hình chữ thập. 

Từ Tử Lăng tay bắt Đại Kim Cương Luân Ấn, ngón tay của cả hai bàn tay đều cong lại hướng về phía chưởng tâm, đầu hai ngón tay cái chạm nhau, ngón giữa đưa ra quyện với ngón trỏ, chân đạp kì bộ hướng lên phía trước, sau khi vượt qua Khấu Trọng lúc này đang lùi lại thì xoay người một cái, một luồng kình khí nổi lên vù vù vừa đúng để chống lại áp lực khí thế của Gia Tường đại sư. Ấn phong chuẩn xác điểm đúng vào trung tâm chữ “thập” do Gia Tường đại sư vẽ ra trước ngực. 

Khí kình giao kích, không một tiếng động. 

Gia Tường ngâm lên: 

- Khô như can tỉnh, mãn tự uông dương, tam giới lục đạo, duy do tâm hiện. 

(tạm dịch: Khô như giếng cạn, đầy tựa biển sâu, tam giới lục đạo, chỉ hiện do tâm.) 

Hổ khẩu Từ Tử Lăng kịch chấn. Gã đánh vào trung tâm chữ thập hư không của Gia Tường đại sư có cảm giác tựa như nhảy xuống một cái giếng không biết đã khô cạn bao nhiêu năm rồi, song khi đại sư trầm giọng ngâm lên mấy câu đó thì giếng khô bỗng nhiên biến thành biển lớn bao la đầy sóng cao gió cả, lại như nước vỡ đê cuồn cuộn đổ về phía gã. 

Đối diện với tuyệt học của Phật môn Từ Tử Lăng lâm nguy bất loạn, tâm trí không hề bị ảnh hưởng chút nào. Hai tay phân ra, ngầm thi triển Tá lực đại pháp, hóa giải bốn tầng lực đạo của đối phương công đến, đoạn ngửa người ra sau, khi đứng thẳng lại thì xuất ra một quyền. 

- “Bình”! 

Gia Tường đại sư hơi lùi về phía sau còn Từ Tử Lăng lập tức phải thối lui ba bước mới trụ lại được. 

Khấu Trọng muốn động cũng không dám động vì gã đột nhiên cảm nhận được ba vị cao tăng kia đang tập trung chú ý vào người gã. Chỉ cần gã có cử động dị thường sẽ lập tức biến thành đối tượng vây công của tam tăng. Quả thật không thể vong động, chỉ có thể mở to mắt mà xem tình hình biến hoá. 

Gia Tường đại sư bỗng ngước mắt nhìn lên, lộ xuất thần quang trí tuệ như triết nhân thánh giả hết sức sung mãn, thâm thúy khó dò, tiếp đó tăng bào màu xám chợt xẹp xuống dính sát vào người, hiện rõ thân hình vừa cao vừa ốm như que củi. Rồi nhất chưởng phách xuất, động tác như lưu thủy hành vân, lại như linh duơng quải giác, hàm chứa huyền cơ. 

Đế Tâm Tôn Giả ngâm dài: 

- Chánh Nhãn Pháp Tàng. 

Hổ mục Từ Tử Lăng tinh mang đại thịnh, nhìn thẳng vào mục quang sắc bén như thể xuyên tường thấu bích của Gia Tường đại sư. Trong lòng gã biết rõ tuy chiêu thức của đối phương nhìn có vẻ bình thường không có gì kì lạ nhưng thật sự đã đạt tới cảnh giới “phản phác quy chân”, “đại chuyết vi đại xảo đích vũ đạo” (lấy vụng chế xảo) của võ học. Chưởng này đánh tới có thể khiến cho gã cho dù muốn dùng chiêu gì đối phó đi nữa thì cuối cùng cũng phải ngạnh tiếp đối chưởng. Sự huyền ảo trong đó thật khó mà giải thích bằng lời. 

”Can như khô tỉnh, mãn tự uông dương”. 

Một chưởng như giếng cạn này lại hàm chứa chân khí Phật gia uyên thâm như biển lớn. 

Từ Tử Lăng vẫn đứng yên một chỗ, khoé miệng lộ tiếu ý, hữu chưởng giơ lên đón đỡ, sau đó chưởng biến thành quyền, quyền biến thành chỉ, điểm vào chưởng tâm của Gia Tường đại sư. 

Một luồng Loa Hoàn kình xuyên qua chưởng tâm xâm nhập thân thể của Gia Tường đại sư như ruổi ngựa chạy mau, không bị một chút cản trở gì cả. 

Từ Tử Lăng biến hỉ thành kinh, Gia Tường đang như một cái giếng khô chợt biến thành biển lớn hung hãn, bức Loa Hoàn kình quay ngược trở lại. 

Từ Tử Lăng vốn sớm biết đối phương sẽ thi triển chiêu này nhưng không ngờ lại biến hóa nhanh như vậy. Gã thức thì đổi phương hướng thu hồi Loa Hoàn kình lại, sau đó lại toàn lực đảo hướng lần nữa để đón đỡ. 

- "Oành!" 

Gương mặt anh tuấn của Từ Tử Lăng chuyển sang trắng bệch, phiêu dật lui về phía sau. Gia Tường như hình với bóng lập tức truy lai. 

************

Đã hơn một năm rùi.. 

    ... Tôi đến với KST ...một khung trời mới...

                                         ...Mở ra....

 

  

TOP

 

 

Amethyst

Posts3780 Point2103 K$D 

705#

 nana_lovely 1-8-2010 08:22 | 

Khấu Trọng trong lòng biết rõ lần này liên quan đến chuyện thắng bại. Một chưởng tích tụ công lực gần trăm năm của Gia Tường đại sư không phải chuyện đùa, Từ Tử Lăng nếu không lập tức trọng thương mới là chuyện chấn động thiên hạ. 

Gã bèn không lí gì đến việc sẽ bị rơi vào tình thế tam tăng vây công nữa mà tiến về phía trước, Tỉnh Trung Nguyệt trong tay phải chém về phía Gia Tường, tay kia chụp được bàn tay phải của Từ Tử Lăng. 

Đạo Tín, Trí Tuệ và Đế Tâm cùng niệm phật hiệu, tức thời tiếp cận đồng thời xuất thủ. 

Tay phải Gia Tường đại sư phất nhẹ ra, ống tay áo phất trúng đao phong. 

- "Xoạch!" 

Kết quả thật ngoài dự đoán của Tứ tăng. Gia Tường tiếp đao bay lui trở lại, chiêu Nhất Chỉ Đầu Thiện công đến Từ Tử Lăng không thể sử dụng được nữa. Thì ra hai gã nắm tay nhau đã biến thành một chiếc cầu nối, đem chân khí vốn đồng nguyên nhưng lại có dị biệt của hai gã nối thành một thể, tạo ra một chiến quả khiến người ta phải kinh hãi. 

Ba vị đại sư kia tuy không thể thi triển chiến thuật bốn người liên thủ chế phục hai người như dự tính nhưng cũng không vì vậy mà rối loạn trận cước. Đế Tâm Tôn Giả lập tức lấp vào chỗ trống mà Gia Tường đã lùi ra để lại, hoá xuất ngàn vạn trượng ảnh như một bức tường từ chánh diện ép thẳng vào hai gã. 

Đạo Tín hợp song thủ lại đồng thời đánh ra, hai cỗ khí kình cuồn cuộn công đến mé bên trái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC