XLV ( Chương 2201-2250 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phương...

Ở đại đạo mênh mông đi tới, khi Minh Nhân Tiên Đế thất bại, nàng bồi ở bên cạnh hắn. Lúc Minh Nhân Tiên Đế đạo thành, nàng cũng lặng lẽ bồi bên người.

Cho tới nay, nàng cùng Minh Nhân Tiên Đế cười, cùng Minh Nhân Tiên Đế khóc, cùng Minh Nhân Tiên Đế hài lòng, cùng Minh Nhân Tiên Đế thất lạc...

Vì Minh Nhân Tiên Đế, nàng thậm chí không tiếc phản bội gia tộc, thậm chí không tiếc xa xứ.

Đáng tiếc, hắn làm Âm Nha, cuối cùng lại không cách nào thành tựu lời hứa, không thể đem nàng nâng đỡ lên đế vị! Vào lúc đó, Minh Nhân Tiên Đế tựa như bị ma quỷ ám ảnh, vẫn không bỏ xuống được nữ nhân giống như tiểu bạch si kia.

Cuối cùng dẫn đến hắn cùng với Minh Nhân Tiên Đế xích mích, một đường đi tới, Minh Nhân Tiên Đế cho tới bây giờ sẽ không có nhìn mặt hắn. Lúc này đây, hai người cuối cùng lại tan rã trong không vui, hắn cũng không khỏi không trước thời gian tiến nhập ngủ say sớm hơn.

Mặc dù nói, Tô gia tổ tiên chưa từng có trách hắn, nàng cho rằng đây là lựa chọn của mình, đây là mệnh số của nàng. Nhưng, trong lòng Lý Thất Dạ minh bạch, đây là hắn thua thiệt Tô gia tổ tiên. Nếu như không phải hắn đem kéo vào một hồi đại thế biến cách như vậy, nàng có lẽ sẽ trở thành một thiên kim tiểu thư khoái lạc, hoặc giả một công chúa không buồn không lo, có một sinh hoạt bình thường hạnh phúc, có gia đình vui sướng hòa hợp...

Nghĩ đến qua lại các loại, Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, đi qua tất cả, cũng không biết ai đúng ai sai, Minh Nhân Tiên Đế không nhất định thác, hắn cũng không xác định, mà bị thương tổn lại là một nữ nhân nỗ lực rất nhiều!

Trong lòng Lý Thất Dạ buồn bã, thở dài một cái, đem bảo hộp đưa cho Tô Ung Hoàng, chậm rãi nói rằng:

– Chí bảo của Tô gia ngươi, có huyền cơ khó lường, ngươi tốt nhất tìm hiểu đi, khi ngươi nắm giữ ảo diệu bên trong, sẽ cho ngươi cả đời được ích lợi vô cùng.

– Ta sẽ.

Tô Ung Hoàng thật sâu hít thở một cái, trịnh trọng gật đầu.

Chương 2323: Tô Ung Hoàng trở về (2)

– Này, các ngươi nói thần dược đang ở đâu vậy? Chúng ta đi xem một chút đi.

Vẫn đứng ở một bên không lên tiếng Diệp Tiểu Tiểu lúc này rốt cục có cơ hội nói chuyện, nàng lập tức cao hứng đối với Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng nói rằng.

Lý Thất Dạ nhìn thấy Diệp Tiểu Tiểu nóng lòng muốn thử, không khỏi vừa cười vừa nói:

– Sẽ mang ngươi đi xem một chút, bất quá, không phải hiện tại, chờ nàng thương thế khỏe rồi, chém giết Già Hải Thiên Tử lại đi cũng không muộn.

Lý Thất Dạ không phải loại thiện nam tín nữ gì, hắn đó là người chủ trương ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, Già Hải Thiên Tử tập kích Tô Ung Hoàng, như vậy, hắn sẽ cho Tô Ung Hoàng cơ hội chém giết Già Hải Thiên Tử.

– Vậy được rồi.

Tuy rằng rất lâu Diệp Tiểu Tiểu nóng hừng hực, thậm chí là điêu ngoa không nói lý, thế nhưng, nàng cũng là một nữ hài tử hiểu đại thế, biết tiến thối.

– Ngươi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, lại vẫn lừa gạt tiểu thiếu nữ vị thành niên.

Tô Ung Hoàng nhìn một chút Diệp Tiểu Tiểu, tức giận trừng mắt với Lý Thất Dạ một cái nói rằng.

– Ai nói ta nhỏ —

Tô Ung Hoàng nói lời này đã đạp phải cái đuôi của Diệp Tiểu Tiểu, nàng lập tức nhảy dựng lên, một tay chống eo thon nhỏ, ưỡn cao bộ ngực sữa đã thấy khe rãnh, hung lắp bắp nói:

– Bản tiểu thư hành tẩu bát phương, uy hiếp vạn vực, ai nói bản tiểu thư nhỏ!

Thấy bộ dáng Diệp Tiểu Tiểu hung hăng, Tô Ung Hoàng có chút dở khóc dở cười, không khỏi lắc đầu.

Lý Thất Dạ chưa có để ý tới Diệp Tiểu Tiểu hung hăng, mà đối với Tô Ung Hoàng nói rằng:

– Muốn chém giết Già Hải Thiên Tử, ta trước tiên giúp ngươi giải Thần Chỉ Châu áp chế.

Nói rồi, bàn tay to đặt ở giữa hai bên ngực của Tô Ung Hoàng.

Bàn tay to đặt ở trên bộ ngực sữa, cảm thụ được bàn tay to thô ráp hữu lực của Lý Thất Dạ, Tô Ung Hoàng phấn mặt đỏ lên, một trận nóng hừng hực, chính là nàng như vậy ung dung nữ tử đều không khỏi chậm rãi cúi xuống trán, có không nói được ôn nhu.

"Tranh, tranh, tranh..." Đại đạo cách chuyển động, từng đợt thanh âm hưởng hảo, cuối cùng, giống một con cự tỏa giải trừ như nhau, nghe được một tiếng tỏa âm hưởng khởi, áp chế cách trong nháy mắt bị giải khai.

– Chính là như vậy —

Sau khi được giải khai áp chế, Tô Ung Hoàng không khỏi thật sâu hít thở một cái, như trút được gánh nặng, mặc dù nói Thần Chỉ Châu áp chế chắc là sẽ không đối với bất kỳ người nào tạo thành thương tổn, thế nhưng, ở Thần Chỉ Châu thời gian lâu dài, ở như vậy dưới áp chế của, giá không chỉ là khiến người ta có mang gông xiềng cảm giác, như vậy áp chế thời gian dài, thậm chí khiến người ta cảm giác không thở nổi.

Bây giờ bị Lý Thất Dạ giải khai áp chế, toàn thân Tô Ung Hoàng vô cùng thoải mái, huyết khí cuồn cuộn, vào giờ khắc này, huyết khí mạnh mẽ trở về, nàng đã hồi phục trạng thái bình thường.

Ngay khi giải thoát áp chế, Tô Ung Hoàng càng là hoàng khí thao thao, ở dưới khí thế không giận mà uy này có một cổ chiến ý vô cùng mãnh liệt.– Tĩnh dưỡng cho tốt đi, khi thương thế chữa tốt lại, ngươi sẽ có một cuộc chiến, không cần phải nóng ruột.

Cảm thụ được chiến ý trên người Tô Ung Hoàng, Lý Thất Dạ nhàn nhạt vừa cười vừa nói:

– Già Hải Thiên Tử trốn không thoát đâu, hắn có chỗ dựa ở thần thụ thành, hắn cũng sẽ không thoát được quá xa, hắn sẽ trở về báo thù.

– Ta chờ hắn tới, ta sẽ đích thân chặt bỏ sọ đầu của hắn!

Hai mắt Tô Ung Hoàng phát lạnh, chiến ý dạt dào. Bị Già Hải Thiên Tử tập kích, chuyện này đã để cho nàng giận dữ, nếu không phải bị Thần Chỉ Châu áp chế, nàng nhất định sẽ chém giết Già Hải Thiên Tử!

Tô Ung Hoàng dưỡng thương, đám người Lý Thất Dạ lưu lại ở thần thụ thành, chờ Tô Ung Hoàng thương thế tốt lại sẽ đến chém giết Già Hải Thiên Tử.

Mà trong những ngày này, thần thụ thành tới một người. Khi người này xa xa đi tới thần thụ thành, đã có động tĩnh cực lớn.

Đây là một trung niên hán tử, khi trung niên hán tử này từ xa xa đi tới, đã có phong phạm hoàng giả.

Người này đi đến cũng không nhanh. Khi hắn từng bước một đi tới, đại địa dĩ nhiên vang lên thanh âm "Đông — đông — đông –" như vậy.

Thanh âm thình thịch thập phần có tiết tấu, nó là không nhanh không chậm. Tiếng vang ấy không phải hết sức to lớn, thế nhưng, nghe vào lại khiến người ta cảm giác như đại địa đang chấn động, tựa hồ Thần Thụ Lĩnh giống như là một trái tim to lớn đang nhảy nhót vậy.

Khi người này đi tới, Thần thụ thành dĩ nhiên hiện lên dị tượng, bầu trời có vẻ xanh đậm không gì sánh được, toàn bộ thần thụ thành trong nháy mắt trở nên xanh biếc khí dạt dào, sinh cơ bàng bạc vô cùng tràn ngập cả tòa thần thụ thành, tựa hồ thoáng cái cả tòa thần thụ thành bị vô tận sinh cơ bao phủ.

Ở phía sau, trên bầu trời thần thụ thành dĩ nhiên bay xuống từng phiến lá xanh, mỗi một phiến lá xanh đều là hết sức mềm mại. Khi từng phiến lá xanh bay xuống thần thụ thành, tựa hồ mang đến cho thần thụ thành sinh mệnh hoàn toàn mới.

Hơn nữa, ngay khi trung niên hán tử này từng bước một đi tới, dưới chân của hắn rải ra một cái đại đạo. Trên đại đạo mọc đầy cây cỏ xanh biếc. Ở trong cái đại đạo này sinh trưởng có thảo linh chi, hoàng tinh các loại linh dược trân quý, tựa hồ, hắn bất luận là đi tới chỗ nào, đều là vạn vật sinh trưởng, linh dược đan thảo thành tùng.

Một trung niên hán tử như vậy từng bước một đi tới, dĩ nhiên hiện lên dị tượng, điều này làm cho rất nhiều người đều khiếp sợ, tựa hồ trung niên hán tử này chính là sâm lâm chi chủ, hắn có thể nắm giữ tất cả cây cối sinh trưởng.

Ngay khi trung niên hán tử này đi tới ngoài thành thần thụ, ánh mắt của hắn đảo qua, toàn bộ thần thụ thành dĩ nhiên đã bừng sáng, tựa hồ lúc này ánh mắt của hắn đã chiếu sáng thần thụ thành.

Khi ánh mắt của trung niên hán tử này đảo qua, vô số người trong lòng băng lãnh. Ở trong sát na này, mọi người cũng cảm giác mình hoàn toàn bị giá ánh mắt bao phủ trứ, hắn tùy ý đảo qua ánh mắt có thể bao phủ toàn bộ thần thụ thành, ở ánh mắt như vậy dưới, tựa hồ thần thụ thành tất cả mọi người không chỗ che giấu.

Khi trung niên hán tử này đến, hắn hoàn toàn không có che lấp thần uy của mình, hắn để cho thần uy bao phủ toàn bộ thần thụ thành, cảm thụ được thần uy của trung niên hán tử này không chỗ nào không có mặt, điều này làm cho rất nhiều người đều không khỏi rợn cả tóc gáy.

– Ai vậy nha?

Thấy trung niên hán tử này, vô số người đều kính nể, từ trên người hắn phát ra khí thế, ngay cả người không biết xem hàng cũng đều biết hắn là đáng sợ đến không thể xem thấu, thế nhưng, lại không ai nhận thức trung niên hán tử này.

Đối với rất nhiều tu sĩ cường giả tại Thần Thụ Lĩnh mà nói, trước mắt đột nhiên đi ra trung niên hán tử này thật sự là quá xa lạ, chỉ sợ không có mấy người biết lai lịch của hắn.

– Lục Hoàng, hắn, hắn không là chết đi!

Chương 2324: Lục hoàng thần bí

Rốt cục có cường giả nhận ra trung niên hán tử này rồi, không khỏi giật mình nói rằng:

Khi ở Cốt Hải, ta rõ ràng thấy hung nhân Lý Thất Dạ đem hắn thiêu chết, hắn vì sao vẫn còn sống, hơn nữa càng cường đại hơn càng thêm đáng sợ.

– Lục Hoàng, đây là người nào nha?

Cho dù có cường giả nhận ra lai lịch của trung niên hán tử này, thế nhưng, vẫn như cũ rất nhiều người không biết hắn, rất nhiều người thậm chí ngay cả cái tên "Lục Hoàng" này cũng không có nghe nói qua.

– Một đệ tử của Tổ Lục, chỉ biết là hắn xuất thân từ Tổ Lục, nghe nói là một vị hoàng giả của Tổ Lục, thế nhưng, tình huống cụ thể là như thế nào, không có ai biết.

Cường giả nhận ra được Lục Hoàng cũng cảm giác thập phần quỷ dị.

Lúc đầu ở Cốt Hải, ở trước mắt bao người, tất cả đều nhìn thấy Lục Hoàng bị thái dương tinh hỏa của Lý Thất Dạ thiêu đốt hôi phi yên diệt, bây giờ lại còn sống, hơn nữa so với lần trước tại Cốt Hải nhìn thấy không biết là cường đại hơn bao nhiêu lần.

– Ngươi sẽ không nhận lầm người chứ?

Thậm chí có một vị đại hiền thế hệ trước đều không thể tin được, chậm rãi nói rằng:

– Người này thật là xuất thân Thụ Tộc, mặc kệ vô pháp nhìn ra sâu cạn của hắn, nhưng, lấy cá nhân lão hủ suy đoán, thực lực của người này chỉ sợ không thua gì Mộng Trấn Thiên đi. Một người như vậy, dĩ nhiên là Lục Hoàng một kẻ vô danh không có tiếng tăm gì.

Cường giả nhận ra Lục Hoàng lại nhìn kỹ một lần vị trung niên hán tử này, trịnh trọng nói:

– Tuyệt đối chính là cái tên Lục Hoàng ở trong Cốt Hải kia, cho dù hắn đốt thành tro, ta cũng nhận ra được. Thật là kỳ quái, ta rõ ràng đã thấy hắn bị Lý Thất Dạ đốt cháy hôi phi yên diệt, vì sao vẫn còn sống đây, hơn nữa so với lần trước cường đại hơn không biết mấy chục trăm lần!

Tên cường giả này cũng trăm mối khó giải đáp, lúc đầu Lục Hoàng rõ ràng bị chết cháy, tại sao lại vẫn còn sống đây?

Trong lúc rất nhiều người đối với lai lịch của Lục Hoàng vẫn còn đang suy đoán, Lục Hoàng leo lên sinh trưởng ở Thần Thụ Thành thần thụ, đứng cách Cửu Chung Thần Tổ gương mặt già nua kia cách đó không xa chạc trên.

– Cửu Chung tiền bối, ta muốn nghe một chút cao kiến của ngươi.

Lục Hoàng đứng ở nơi đó, hắn chậm rãi nói rằng.

Hắn biết rõ lai lịch của Cửu Chung Thần Tổ, vẫn là có lo lắng, nhìn ra được, Lục Hoàng đích thật là hết sức cường đại.

Nhưng mà, Cửu Chung Thần Tổ nhắm mắt dưỡng thần, hình như là đang ngủ vậy.

– Cửu Chung tiền bối, đệ tử của ta chết thảm tại Thần Thụ Lĩnh, ta hi vọng Cửu Chung tiền bối có thể chỉ điểm sai lầm cho ta.

Lục Hoàng chậm rãi nói rằng.

Ở phía sau, Cửu Chung Thần Tổ mở mắt, chỉ là nhìn thoáng qua Lục Hoàng, chậm rãi nói rằng:

– Từ đâu tới đây, thì về lại nơi đó đi, thế gian phong vân, để nó tiêu tán đi.

– Tổ Lục đệ tử chắc là sẽ không chết vô ích.

Lục Hoàng hai mắt thần quang phun ra nuốt vào, đôi mắt của hắn giống như đoạt thiên địa tạo hóa, khiến người ta xem một chút đều cảm giác đã hồn phi phách tán.

– Đó là chuyện của ngươi.

Cửu Chung Thần Tổ chậm rãi nói rằng:

– Lời hữu ích ta đã nói đến đây, đi xuống đi, không cần chờ ta nổi giận, bằng không chớ trách ta không niệm tình xưa, đem ngươi chém giết ở đây!

Nói xong hắn không để ý tới Lục Hoàng nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.

– Cửu Chung tiền bối, Tổ Lục ta chính là muốn nợ máu nợ máu, Lý Thất Dạ sát hại đệ tử của ta, thù này ta tất báo, hi vọng Cửu Chung tiền bối che chở chính là một nhân tộc.

Lục Hoàng thần thái trịnh trọng.

Nhưng mà, Cửu Chung Thần Tổ đã không hề để ý đến hắn, nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ say.

Thấy cái này, Lục Hoàng cũng dám đối với Thần Thụ Thành thủ hộ thần nói, điều này làm cho rất nhiều người đều thất kinh, Thần Thụ Thành thủ hộ thần cường đại, đây là tất cả mọi người biết đến.

Hiện ở nơi này người tên gọi Lục Hoàng, vốn là không có tiếng tăm gì, cũng dám đối với Thần Thụ Thành thủ hộ thần nói như thế, điều này thật sự là cực kỳ khiến người ta giật mình.

Thấy Cửu Chung Thần Tổ không để ý tới mình, Lục Hoàng cũng không thể tránh được, nhưng, hắn vẫn nắm chắc nói rằng:

– Tổ Lục tất sẽ diệt trừ nhân tộc tiểu bối, nếu là ở Thần Thụ Lĩnh có chỗ đắc tội, vậy kính xin Cửu Chung tiền bối thứ lỗi.

Cửu Chung Thần Tổ đã lười để ý tới hắn, có người tự tìm đường chết, có người tự tìm diệt vong, là chuyện của người khác, hắn cũng không muốn bị đẩy vào trong trận chiến tranh. Ở Cửu Chung Thần Tổ xem ra, Lục Hoàng đã là một người chết, không bao lâu, Tổ Lục cũng chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Ngay khi Tổ Lục hôi phi yên diện, Thiên Linh Giới mới có thể run rẩy, Thiên Linh Giới này tự nhận là lão bất tử vô địch mới minh bạch, mình là chọc phải tồn tại đáng sợ đến bực nào.

Đến một khắc kia, Thiên Linh Giới chắc chắn là lang khóc quỷ hào, vào lúc đó, những lão bất tử kia muốn hối hận đều đã không còn kịp rồi.

Thấy Cửu Chung tổ thần không để ý tới mình, Lục Hoàng cũng chỉ đành lui xuống, tiến nhập Thần Thụ Thành.

– Ta đi gặp Mộng Trấn Thiên và Ám Hắc Cổ vương tử!

Khi Lục Hoàng tiến nhập Thần Thụ Thành, liền lập tức phân phó đệ tử dừng ở Thần Thụ Thành Tổ Lục nói rằng.

Tin tức này cũng lập tức truyền ra ngoài. Tin tức như thế vừa truyền ra ngoài, rung động tâm thần không ít cường giả.

– Tên Lục Hoàng này đến tột cùng là ai, dĩ nhiên đủ tư cách trực tiếp gặp Mộng Trấn Thiên và Ám Hắc Cổ vương tử, hắn đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Trong khoảng thời gian ngắn, vô số người đối với thân phận của Tổ Lục đều có suy đoán.

– Tự đại vương, ngươi nhất định phải chết, có một đại nhân vật thập phần cường đại thập phần thần bí tới Thần Thụ Thành, hắn tuyên bố sẽ vì Tổ Lục đệ tử đã chết báo thù đấy.

Lúc rất sớm, Diệp Tiểu Tiểu đã từ bên ngoài mang về tin tức, nàng cười hì hì nói.

Diệp Tiểu Tiểu hoàn toàn là bộ dáng nhìn có chút hả hê, nàng chính là cam tâm tình nguyện thấy có địch nhân vô cùng cường đại tìm Lý Thất Dạ phiền phức.

– Là cái tên gọi Lục Hoàng kia đi.

Lý Thất Dạ một điểm cũng không ngoài ý liệu, ngay khi Thần Thụ Thành xuất hiện dị tượng, hắn cũng biết là ai tới rồi.

– Đúng thế, nghe nói hắn sẽ còn gặp Mộng Trấn Thiên và Ám Hắc Cổ vương tử, hắc, xem ra, cường địch của ngươi đều phải liên thủ, bọn họ là muốn đem ngươi trấn giết.

Diệp Tiểu Tiểu cười hì hì nói.

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, sờ sờ cằm, nói rằng:

– Chuyện này đối với ta mà nói, thật sự là tin tức tốt, ta quả thật sợ người của Tổ Lục không đến báo thù, tiểu nhân vật giết đi, không có ý gì, chỉ cần giết đại nhân vật, đó mới xem như thọc tổ ong vò vẽ.

– Tự đại vương, ngươi đây là muốn làm gì?

Diệp Tiểu Tiểu vừa nhìn thần thái của Lý Thất Dạ như vậy, liền lập tức có một loại cảm giác không ổn.

Lý Thất Dạ ôn nhu cười, nói rằng:

– Ta vẫn có một cái mơ ước, muốn như một gốc cây đại thụ che trời, muốn Tổ Lục địa phương này không tệ. Bất quá nha, ta đột nhiên dùng ngàn vạn bộ xương khô tới trồng một gốc cây đại thụ che trời, chuyện này có vẻ có chút tàn nhẫn. Hiện tại không phải tốt rồi sao, nếu Tổ Lục muốn giết ta, ta tiêu diệt Tổ Lục, cũng là chuyện đương nhiên đi!

Chương 2325: TÍnh khoản nợ (1)

– Ngươi muốn tiêu diệt Tổ Lục?

Diệp Tiểu Tiểu đều có chút không nói gì, nói rằng:

– Ngươi nên phải biết rằng, Tổ Lục đó là được xưng địa phương ngay cả Tiên Đế đều công không được.

– Chuyện này muốn xem dùng thủ đoạn gì.

Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, bình thản nói rằng:

– Thế gian không có gì công không được, công phu không phụ lòng người, chỉ cần ngươi có tâm, cuối cùng sẽ tiêu diệt được.

Diệp Tiểu Tiểu cũng nói không ra lời, nếu người nào đó mở miệng nói muốn tiêu diệt Tổ Lục, nàng nhất định sẽ cảm thấy buồn cười. Nhưng, lời này từ trong miệng Lý Thất Dạ nói ra, nàng một chút cũng không cảm giác thấy buồn cười, thậm chí có điểm rợn cả tóc gáy.

Lúc này, Tư Mã Ngọc Kiếm đều có chút đồng tình với Tổ Lục, vào giờ khắc này, nàng mới ý thức được Lý Thất Dạ sớm đã nhìn chằm chằm vào Tổ Lục. Tựa hồ, từ giờ khắc này, Lý Thất Dạ giống như là một con đại lang đang đói, hắn lộ ra răng nanh đáng sợ, về phần Tổ Lục, chỉ là con dê béo không đề phòng mà thôi.

Ngay ngày hôm sau khi Lục Hoàng đi vào thành Thần Thụ, thành Thần Thụ đột nhiên truyền ra một thần lệnh, rất nhiều tu sĩ cường giả đều tiếp thu thần lệnh như thế ở trong thành Thần Thụ.

– Thành Thần Thụ tổ chức vạn tộc đại hội!

Tinh tức to lớn này nhanh chóng lan truyền trong thành Thần Thụ.

– Vạn tộc đại hội?

Vừa tiếp xúc với thần lệnh như vậy, rất nhiều đại nhân vật cũng giật mình, nói:

– Vạn tộc đại hội, thật lâu không có tổ chức rồi, đồn đãi nói, Ngâm Thiên Tiên Đế khi còn chưa trở thành Tiên Đế đã từng tổ chức qua một lần, về sau dường như cũng không có tổ chức lần nào nữa.

– Vạn tộc đại hội!

Ngay cả nhân vật cấp lão tổ cũng chần chờ, nói ra:

– Vạn tộc đại hội không phải ai đều có thể tổ chức a, hiện tại đột nhiên tổ chức vạn tộc đại hội, cuối cùng là như thế nào? Ai có tư cách chủ trì vạn tộc đại hội như vậy?

– Hải thần chi tử, Thụ tộc á tổ, thân phận như vậy đủ tư cách chủ trì vạn tộc đại hội rồi.

Lúc này lại có tin tức truyền ra huyền cơ lần này.

Nghe rõ huyền cơ trong đó, đại nhân vật cũng phải chấn động, thì thào nói:

– Bão tố sắp hàng lâm rồi sao?

– Đúng vậy, bão tố sắp tới, tất cả đều là địch nhân của Mị Linh, Hải Yêu, Thụ tộc, ở kiếp này, vị trí Tiên Đế phải nằm trong tay Thiên Linh Giới.

Lúc này lực lượng của mọi người trở nên ngưng tụ mười phần.

– Vạn tộc đại hội, vạn tộc đại hội là cái gì?

Một ít trẻ tuổi nghe qua chuyện vạn tộc đại hội thì ngạc nhiên.

– Vạn tộc đại hội, có hai chủng ý tứ, một, là vạn tộc trong Thiên Linh Giới cũng có thể tham gia đại hội; hai, chính là giải quyết vấn đề của vạn tộc Thiên Linh Giới. Loại đại hội này rất hùng vĩ, hơn nữa hết sức quan trọng. Tình hình chung người không đủ phân lượng chỉ có thể ngồi ở bên ngoài trông xem thế nào, không có quyền nói chuyện hay quyết định...

– ... Trên vạn tộc đại hội, tất cả bàn luận chuyện có quan hệ tới đại sự của Thiên Linh Giới, đương nhiên, quyết định cuối cùng là do những truyền thừa cự phách đóng cửa quyết định với nhau. Sau đó sẽ thông báo chuyện này trên hội nghị với mọi người.

Có trưởng bối chỉ điểm sai lầm cho vãn bối của mình.

– Truyền thừa như chúng ta chỉ có quyền dự hội nghị mà thôi, thuần túy là làm người nghe.

Vãn bối nói ra.

Trưởng bối gật đầu nói:

– Đúng vậy, vạn tộc đại hội, người có thể quyết định không có bao nhiêu người, mặt khác người tham dự vạn tộc đại hội đều chỉ nghe quyết định đã bàn bạc sẵn. Để tránh trong tương lai môn phái chủng tộc hoặc là tu sĩ cường giả sinh ra xung đột khi chấp hành nghị quyết của đại hội, một khi vạn tộc đại hội đã quyết định, thường thường sẽ ảnh hưởng tới thời đại của Thiên Linh Giới.

– Thật giống như Đế Giải Phách Chủ, hắn năm đó sau trận chiến trên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net