Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ đó, Lạc lão sư hay Lạc Lạc, tên mà cô ấy thích cô gọi, đã có những chuyến đi chơi bí mật với nhau hoặc Tưởng Thư Đình thích nghĩ là hẹn hò, và đôi khi Hàn Gia Lạc sẽ cho cô đi nhờ xe đến trường. Không phải mỗi ngày, nhưng là hầu hết các ngày trong tuần khiến cô thường xuyên dán ghi chú trên bàn của Hàn Gia Lạc muộn hơn so với bình thường nhưng cô ấy đã không còn bận tâm với điều đó nữa.

"Tôi không quan tâm em dán nó muộn như thế nào chỉ miễn là em đừng dán nó lên trán của người khác". Hàn Gia Lạc đã nói với cô ngay khi họ đến trường.

Tưởng Thư Đình mỉm cười trước sự ghen tuông một cách rõ ràng của Hàn Gia Lạc mặc dù cô đã tự hỏi liệu Hàn Gia Lạc có để ý đến điều đó không. Gần đây Tưởng Thư Đình khá hạnh phúc, dù có đôi lúc cô có chút bận tâm về sự mơ hồ trong mối quan hệ của họ, bởi vì đôi khi cô nhận thấy người phụ nữ sẽ phớt lờ và từ chối cô, nhưng vào một lúc khác, cô ấy sẽ đón cô đến trường hoặc đại loại như vậy.

Họ đã đậu xe ở một khoảng trống gần nhà hát, nơi những màn trình diễn nước tuyệt vời luôn diễn ra, đặc biệt là vào ban đêm. Nhưng bây giờ không phải là ban đêm và họ thậm chí không bước ra ngoài vì trời rất lạnh, vì vậy họ đã mua một ít thức ăn nhanh ( với sự không tán thành) từ Hàn Gia Lạc và ăn chúng khi họ ở trong xe.

"Cô sẽ làm gì trong năm mới?", Tưởng Thư Đình hỏi trước khi cô ấy cắn một miếng lớn từ chiếc burger phô mai đã gần hết của mình. "Cô có trở về nhà mình không?"

Hàn Gia Lạc gật đầu, mặc dù Tưởng Thư Đình nghĩ rằng người phụ nữ trông có vẻ hơi chần chừ. Cô đã rất tinh tế từ khi Hàn Gia Lạc cô rời khỏi căn hộ của mình.

"Mọi chuyện đều ổn chứ?"

Hàn Gia Lạc ngẩng đầu về phía cô, răng vẫn cắn ống hút từ đồ uống trên tay cô ấy, "Ừm..tôi nghĩ vậy".

"Về điều gì?"

Hàn Gia Lạc ngồi ngay ngắn lại từ chỗ ngồi của mình, đặt chiếc cốc xuống một nơi nào đó. "Em có nhớ anh chàng mà em đã gặp ở quán cà phê hồi đó không?"

"Vâng", cô gật đầu một cách chậm chạp, mặc dù có điều gì đó nói với cô rằng cô sẽ không thích những gì sắp được nói ra, "Có chuyện gì với anh ấy sao?"

"Mẹ tôi đã mời anh ta đến ăn tối tại nhà của chúng tôi". Hàn Gia Lạc gục đầu vào vô lăng, trông có vẻ đau khổ. "Tôi đã nói rõ từ khi tôi bước ra khỏi nhà là tôi không có hứng thú với đàn..."

Hàn Gia Lạc đột nhiên dùng lòng bàn tay trái che miệng, trong khi Tưởng Thư Đình thích thú nhìn cô giáo 23 tuổi của mình đang trông như một tên trộm năm tuổi bị bắt quả tang. "Đàn ông sao? Cô không có hứng thú với đàn ông sao?"

"Đúng vậy.."

"Tại sao cô lại thấy xấu hổ về điều đó?" Tưởng Thư Đình nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ bất ngờ rụt rè bên cạnh.

"Tôi chưa bao giờ nói điều đó với bất kì người nào trong trường ngoại trừ Trương lão sư", Hàn Gia Lạc lầm bầm, "Và em là học sinh của tôi".

"Em chỉ là học sinh của cô thôi sao?"
Đột nhiên Tưởng Thư Đình cảm thấy sợ hãi sau khi hỏi một câu hỏi táo bạo như vậy. Cô biết rằng cả hai chắc chắn có một điều gì đó đang xảy ra, đó là thứ không chỉ là một mối quan hệ giữa một giáo viên và một học sinh, nhưng vấn đề ở đây là họ vẫn là giáo viên và học sinh.

Nhưng cô đã muốn hỏi Hàn Gia Lạc về tình trạng này của họ khá lâu rồi, mặc dù cô cảm thấy đây là tất cả bí mật mà họ có.

Tưởng Thư Đình hỏi một lần nữa, "Chúng ta là cái gì, Lạc Lạc?"

Hàn Gia Lạc thừa nhận sự nghiêm túc trong giọng nói của cô ấy khi cô đặt một tay lên đầu gối của mình, "Trư Đề...đó là điều mà tôi không chắc chắn".

"Vậy khi nào cô sẽ chắc chắn?"

Hàn Gia Lạc nhìn cô, bắt gặp một câu hỏi mất cảnh giác với đôi mắt chờ đợi, "Em biết là..chúng ta...khá phức tạp"

"Em biết", Tưởng Thư Đình đặt bàn tay của mình lên bàn tay nhỏ bé của Hàn Gia Lạc trên đầu gối của cô ấy.

"Nhưng em không chắc làm thế nào em có thể tiếp tục như vậy. Ý em là...mẹ em đã bỏ em đi, cha em, ông ấy hầu như luôn không có ở nhà, vì vậy đó là lý do vì sao em hỏi. Bởi vì em bắt đầu tự hỏi rằng có thể một ngày nào đó cả cô cũng sẽ tránh xa em hoặc rời bỏ em như mọi người khác".

"Tôi không giống như những người khác". Tưởng Thư Đình nghe được giọng nói nghiêm khắc của Hàn Gia Lạc, giọng cô ấy luôn sử dụng khi ở trong một lớp học.

Tưởng Thư Đình cũng muốn tin như vậy nhưng có một cái gì đó đã ngăn cô lại, đó là lý do cô cần chắc chắn. Cô cần phải biết chuyện gì sẽ xảy ra với họ và cuối cùng nếu không có gì xảy ra thì cô sẽ không thể sống với những câu hỏi liên tục trong đầu.

Ngay khi cô chuẩn bị nói điều gì đó, một giai điệu quen thuộc phát ra khi điện thoại cô đang reo. Trong tất cả mọi người, cha cô là người đang gọi cho cô? Cô đưa ra một tín hiệu cho Irene, nói chuyện với cha, trước khi cô nhận điện thoại và nhìn ra cửa sổ đầy sương mù.

"Chào cha"

"Này công chúa. Bây giờ cha đang ở nhà. Con đang ở đâu?" Cha của cô nghe có vẻ hết sức vui vẻ và Tưởng Thư Đình đã phải nhìn chằm chằm lại ID người gọi để xác nhận rằng đó là cha cô vì đã khá nhiều thời gian kể từ khi cha cô gọi cô là ' công chúa '.

"Con đang ở bên ngoài với một người...um bạn của con". Tưởng Thư Đình nhìn sang Hàn Gia Lạc, cả hai trao đổi ánh mắt không chắc chắn, "Con đã nghĩ rằng cha sẽ về nhà muộn".

"Ồ không! Cha hôm nay đã về nhà sớm. Mua một chút gì đó cho con và nghĩ rằng con đang ở nhà".

Bây giờ cô cảm thấy là lạ. Cha cô đang say rượu? Tưởng Thư Đình hy vọng là không.

"Con sẽ trở về nhà ngay bây giờ. Hẹn gặp lại, cha".

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Hàn Gia Lạc đã có một cái nhìn tò mò trên khuôn mặt, có lẽ cô ấy tò mò sau khi nhìn thấy biểu hiện hoài nghi trên khuôn mặt của Tưởng Thư Đình. "Cha em đang ở nhà và ông ấy nói ông ấy đã mua cho em một thứ gì đó và ông thậm chí còn gọi em là công chúa - đó là biệt danh mà ông ấy luôn gọi em nhưng ông đã không bao giờ gọi như thế nữa kể từ khi mẹ em mất".

"Không phải đó là một điều tốt sao?"

"Điều đó...nhưng điều đó là quá nhiều đối với em chỉ trong một khoảng khắc" Tưởng Thư Đình thở dài, "Cô có thể chở em về nhà ngay bây giờ không?"

"Tất nhiên rồi", Hàn Gia Lạc gật đầu.
Không có nhiều cuộc trò chuyện trong chuyến đi trở về nhà vì Tưởng Thư Đình có rất nhiều suy nghĩ trong tâm trí ngay bây giờ, rằng cô ấy sẽ có những gì khi cô ấy trở về nhà. Cha cô bây giờ có vẻ như đang khá hạnh phúc, giống như bản thân thường ngày của ông khi mẹ cô còn ở bên. Cha cô đã khá hơn sau một thời gian, nhưng họ thực sự không nói chuyện nhiều với nhau và người đàn ông thực sự quan tâm tới công việc của ông ấy - để đánh lạc hướng chính mình và nó đã giúp ông ấy một số phần, chỉ là ông ấy đã bỏ bê đứa con duy nhất của mình, Tưởng Thư Đình.

"Này, chúng ta đến nơi rồi" Hàn Gia Lạc vỗ vỗ đầu gối cô ấy, và Tưởng Thư Đình nhận ra rằng họ thực sự đang ở ngay trước căn hộ của cô ấy.

"Em dường như đang suy nghĩ rất tập trung", Hàn Gia Lạc nói, nhận thấy sự căng thẳng tỏa ra xung quanh Tưởng Thư Đình, "Tôi chắc chắn mọi thứ sẽ ổn"

"Em cũng mong là như vậy"
Tưởng Thư Đình ngân nga, mặc dù cảm thấy hơi nghi ngờ. Cô nhìn Hàn Gia Lạc, người dường như đang muốn nói gì đó.

"Này, về điều lúc nãy - Ý tôi là, về chúng ta", Hàn Gia Lạc chuyển động ngón tay của mình một chút trước khi nắm chặt nó, "Chúng ta có thể nói về chuyện này vào lần sau không? Ngay khi kì nghỉ kết thúc?"

Tưởng Thư Đình gật đầu, "Làm ơn hãy làm như vậy"

"Sau kì nghỉ lễ chúng ta sẽ nói chuyện sau đó", Hàn Gia Lạc quyết định, nghe có vẻ nhẹ nhõm.

"Em phải đi ngay bây giờ". Tưởng Thư Đình dựa sát vào, cảm thấy hơi thở của họ đan vào nhau. Đôi mắt xinh đẹp đó nhìn chằm chằm vào cô trước khi Hàn Gia Lạc nhắm mắt lại, mong chờ một nụ hôn. Nhưng Tưởng Thư Đình có ý định trêu chọc cô ấy và vẫn còn đang bối rối về mối quan hệ của họ, vì vậy cô đã đặt một nụ hôn nhỏ lên má của cô ấy trước khi lao ra khỏi xe - để lại Hàn Gia Lạc bĩu môi một mình trong xe.

___________

Sau chuyện xảy ra của nhà mình mấy ngày nay tui mong rằng mọi người hãy tin tưởng hjl và jst cũng như là tin tưởng Đề Đề Lạc nhé, đừng để bị cpf cũ dẫn nhịp mà hiểu lầm 2 đứa nhỏ trân thành nhà mình nhé 🥰🥰🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net