Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Gia Lạc biết rằng không có công việc nào trên thế giới này mà không có căng thẳng. Hôm nay có lẽ là một trong những ngày như thế. Các giáo viên đã có một cuộc họp với các học sinh có thành tích cao ngày hôm qua để thảo luận về thống kê các thành tích của học sinh trong từng môn học và dường như Lịch sử có chút không ổn định trong vài năm qua. Không còn nghi ngờ gì nữa, những người cấp cao hơn sẽ luôn đổ lỗi cho các giáo viên vì đã không thực hiện đúng chức trách của mình, điều đó là không đúng sự thật, ít nhất là về phần của cô.

Trở thành giáo viên là ước mơ từ bé của cô và cô đã làm việc chăm chỉ để có được vị trí này ngay sau khi tốt nghiệp. Cô đã vô cùng hạnh phúc khi phát hiện ra mình đã được nhận vào một trường cao trung công lập ở Thượng Hải. Mặc dù điều đó đã khiến cô ấy rời khỏi quê hương của mình, nhưng cô ấy hạnh phúc hơn khi đã làm được điều mình ước mơ đó.

Khi cô làm việc trong ba năm với tư cách là một giáo viên. Cuối cùng cô đã bắt đầu nhìn thấy một số sự thật và thực tế của công việc này nhưng tuy nhiên, cô đã không bao giờ chùng bước. Ngay cả bây giờ, khi cô đang gắt gỏng vì một người, trời bất chợt mưa rất to khi cô ấy bước ra khỏi xe. Hai, cô đã ướt sũng một nửa khi cô vừa tới được mái nhà. Ba, khi cô nhìn trên bàn làm việc của mình tại phòng giáo viên, cô không thể tìm thấy được tờ giấy ghi chú hình con gấu trúc đỏ ở vị trí hằng ngày được dán.

Hôm nay đã là ngày thứ ba. Hàn Gia Lạc không bao giờ thật sự gắn bó với bất cứ điều gì cô nhận được từ các học sinh của mình. Đôi khi sô cô la được tặng quá nhiều, cô sẽ đem tặng hoặc chia sẻ nó với đồng nghiệp của mình, những lọ hoa trên căn hộ của cô ấy là quá đủ còn những bông hoa còn lại mà cô ấy nhận được đôi khi chúng nằm trên quầy bếp cho đến khi chúng héo úa và đã đến lúc cô vứt chúng đi.

Nhưng những tờ giấy ghi chú thì không như vậy.

Cô nhớ lại một số điều tầm thường đáng nhớ nhất mà cô đã nhận được từ một học sinh không xác định.

[Cô có biết rằng đồ ngọt sẽ khiến cho con người trở nên vui vẻ hơn không? Nhưng em nghe nói rằng cô lại không thích ăn đồ ngọt ah, điều đó thật buồn]

Hàn Gia Lạc buồn cười khi nhớ lại điều này, cô tự hỏi làm thế nào mà ngay cả học sinh cũng biết cô không thích ăn đồ ngọt cho lắm.

[Cô có biết rằng màu hoàn hảo với màu Trắng là màu Xanh Lam không?] Lạc Lạc đã từng nói với cả lớp rằng màu sắc yêu thích của cô là màu Trắng nhưng cô không biết về sự tương thích giữa hai màu cho đến khi cô thực sự tìm kiếm trên google trước khi ngủ và phát hiện ra rằng đó là sự thật.

[Con thỏ bình thường ăn với tốc độ rất nhanh nhưng thật buồn cười khi lão sư lại ăn chậm như một con gấu trúc đỏ trong khi em ăn như không có ngày mai.] - Lạc Lạc thừa nhận rằng đây là lần đầu tiên mà học sinh này tiết lộ một chút về bản thân mình và mỗi khi Lạc Lạc cố gắng tìm ra học sinh đằng sau bức thư, nhưng lại chẳng nhận ra được gì.

Nhưng hôm nay thì khác. Đó là sau giờ nghỉ giải lao khi cô đang đứng trên bục giảng, cầm danh sách lớp bên tay phải, trong khi tay trái được đặt bên hông, chờ đợi một vài học sinh chậm trễ đang bước vào lớp. Và khi tất cả học sinh ngồi xuống, cô phát hiện ra có một chỗ trống duy nhất bên cạnh Phí Thẩm Nguyên.

"Trư Đề đâu rồi?" Cô hỏi.

"Đề Đề vẫn đang nghỉ phép, thưa lão sư, cơn sốt vẫn không hạ chút nào". Phí Thẩm Nguyên trả lời, một cái bĩu môi hiện rõ trên mặt cô.

"Oh" Lạc Lạc nghĩ, cô chưa từng nhìn thấy Trư Đề không đi học. Và vài ngày này là những ngày đầu tiên. "Hãy nói với em ấy, cô mong em ấy sẽ hồi phục thật nhanh chóng".

Một tia sáng không thể đọc được bỗng lóe lên trong mắt Phí Thẩm Nguyên, "Được ạ thưa lão sư".

Như cô vẫn thường làm, cô đã đưa bài kiểm tra cho các học sinh để làm theo cặp, hỗ trợ và hướng dẫn khi học sinh cần giúp đỡ ở đâu đó trước khi cô bước đến bàn của mình và nhìn chằm chằm vào danh sách nghỉ phép. Đã ba ngày Trư Đề không đi học và cô nhìn lên khuôn mặt nhăn nhó của một số học sinh đang thảo luận, không nhận ra rằng chỉ cần một nụ cười vui vẻ ấy sẽ luôn khiến khóe môi cô luôn nhếch lên.
Điều đó khá kì lạ với cô, nhưng cô đã bỏ lỡ nụ cười rạng rỡ của học sinh đặc biệt đó. Thông thường khi cô đang đợi học sinh làm bài tập hoặc hoàn thành nhiệm vụ được giao, đôi mắt của cô sẽ luôn đảo quanh trước khi đặt nó lên người Trư Đề. Và như thể em ấy cảm nhận được điều đó, cô gái sẽ nhìn lên và trao cho cô một nụ cười rạng rỡ và cô chắc chắn sẽ mỉm cười trước khi quay đi. Cô không nhận ra đã qua ba ngày rồi, tương tự như sự biến mất của tờ ghi chú.

"Ôi trời", cô lẩm bẩm dưới hơi thở của mình, tim cô bắt đầu đập mạnh hơn bình thường và dường như cô đã nhận ra một điều gì đó.

Đã được một thời gian kể từ khi cô cảm thấy mình phấn chấn và vui vẻ, hơn nữa khi cô đang đi đến nơi làm việc của mình. Một số đồng nghiệp đã rất ngạc nhiên với thái độ vui vẻ của cô tại phòng của giáo viên - ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy điều đó. Nhưng nụ cười của cô không ngừng lại khi cô phát hiện ra tờ ghi chú hình con gấu trúc đỏ tại một chỗ cũ trên bàn của cô.

[Cô có biết hầu hết những người trưởng thành đều bị cảm lạnh từ hai đến bốn lần trong một năm không? Em ước nó chỉ có thể xảy ra một lần trong đời.]

Cô mỉm cười khi điều cô nghi ngờ đang dần tăng lên. Cô đã gần như đến lớp trong khi cô lại cố ý đi chậm lại và đợi ở cửa khi mỗi học sinh đến. Cô không biết tại sao nhưng cô bắt đầu vuốt thẳng những nếp nhăn đang tồn tại trên áo và váy của mình khi cô phát hiện ra một học sinh nào đó đang ở phía trước.

"Chào buổi sáng, Lạc Lạc lão sư", Phí Thẩm Nguyên chào cô trước khi bước vào bên trong, theo sau là người bạn thân cũng chuẩn bị làm như vậy.

"Em có cảm thấy tốt hơn chưa Trư Đề?" Cô hỏi, làm cho cô gái dừng bước và đôi mắt họ trực tiếp gặp nhau.
Cô gái không trả lời trong vài giây, với đôi mắt lướt từ đôi mắt của lạc Lạc đến đôi môi đỏ của cô ấy (cô ấy đã thực sự sử dụng một bộ son môi mới ngày hôm nay) khi đôi mắt của họ gặp nhau một lần nữa, " Umm...vâng, em nghĩ là có, em không phải là một người yếu đuối, Lạc Lạc lão sư".

Trư Đề sau đó cười rạng rỡ, khiến cô khá bối rối, "Vậy thì tốt, cô hy vọng Nguyên Nguyên đã nói lại với em về một số nội dung mà em đã bỏ lỡ trong ba ngày qua."

"Cậu ấy đã nói với em rồi ạ", Trư Đề trả lời trước khi đi về phía chỗ ngồi của mình.

Mọi thứ đều suôn sẻ với bài học hôm nay của cô. Trong khi cô đang nói về bài giảng, thông thường giáo viên sẽ giao tiếp bằng mắt với học sinh, để cô có thể xem học sinh có hiểu những gì được dạy hay không và để đảm bảo học sinh sẽ cảm thấy thoải mái với giáo viên. Nhưng như thể có một lực hấp dẫn nào đó ở một chỗ ngồi, đôi mắt cô cứ nhìn thẳng vào mắt của Trư Đề. Thay vào đó, bản thân Trư Đề đã dành tối đa sự chú ý của mình không phải cho bài giảng, mà là cho cô.

Bài học của cô bị gián đoạn giữa chừng khi Trưởng ban Kỷ luật và một vài thành viên của hội học sinh đến thông báo rằng ai đó đã báo cáo có học sinh mang một món đồ bị cấm đến trường. Lạc Lạc không nghĩ học sinh của mình sẽ là người như vậy, nhưng dù sao cô cũng đã cho phép hội học sinh kiểm tra.

Tất cả các học sinh trong lớp của cô đều lật từng chiếc cặp ra trong khi hội học sinh kiểm tra, và đôi mắt cô ngay lập tức rơi vào một xấp giấy ghi chú hình con gấu trúc đỏ quen thuộc và cuối cùng cô nhận ra sự nghi ngờ của mình đã không chính xác khi những tờ ghi chú trên bàn - đã rơi ra từ cặp của Phí Thẩm Nguyên.

Một cái gì đó bên trong cô bị đâm thủng và tâm trạng tràn đầy tinh thần mà cô đã có cả ngày hôm nay, từ từ bốc hơi. Cô ngồi xuống ghế, mắt nhìn xuống trong khi tâm trí cô xoay vòng, "Đó không phải là em ấy, thật ngớ ngẩn. Tất nhiên, Nguyên Nguyên cũng có thể đưa cho cô những sự thật tầm thường ngẫu nhiên nhất, cô biết cô gái ấy kì quặc tới cở nào."

"Chuyện gì xảy ra với mình vậy?" Cô lầm bầm với mình một lúc trước khi thở dài. "Bình tĩnh nào Hàn Gia Lạc".

Sau một vài phút, hội học sinh không tìm thấy gì, trước khi xin lỗi và xin phép ra khỏi lớp.

"Được rồi, nhanh chóng dọn dẹp lại bàn học của mình đi nào", Lạc Lạc nói, "Chúng ta vẫn còn một chủ đề nữa".

Khi các học sinh nhét tất cả sách vở vào cặp, tai cô nghe thấy một cuộc trò chuyện đáng chú ý.

"Cậu đã vắng mặt vì vậy tớ không thể trả lại cho cậu. Đón lấy này".
Lạc Lạc theo phản xạ liếc nhìn hai học sinh. Phí Thẩm Nguyên đặt tờ giấy ghi chú lên trên bàn của Trư Đề nhưng cô ấy đã lấy trong túi áo của mình ra một xấp giấy ghi chú hình con gấu màu vàng khác.

"Giữ lấy đi, tớ đã mua một cái mới vào ngày hôm qua". Trư Đề đặt lại nó trên bàn của Phí Thẩm Nguyên, "Tớ đã nghĩ rằng nó đã bị mất. Tớ không nhớ đã cho cậu mượn lúc nào".

Và đó là tất cả những gì Lạc Lạc cần để chuyển trạng thái mất tinh thần của mình trở lại vẻ ngoài vui vẻ như buổi sáng.

__________________

Mỗi chap một ảnh: công nhận Nhất Nhất hồi bé thấy cưng dễ sợ mấy bà :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net