Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời nói của Thương Tử Thần tràn ngập châm biếm: "Tôi chỉ là thấy lạ, người khác đều nói Vương tiên sinh anh là con cưng của trời, sao ngay cả bạn gái mình còn không chăm sóc tốt thế?"

Con cưng của trời.

Tất cả mọi người đều dùng từ này hình dung Vương Hạc Đệ.

Một tay sáng lập Cảnh Dật Khoa Học Kỹ Thuật không nói, hơn nữa nếu có một ngày công ty sụp đổ, sau lưng vẫn còn Vương thị làm chỗ dựa.

Anh có vốn để kiêu căng.

Kỳ thật có rất ít người biết, Vương thị trước nay không phải là chống lưng không thể không sập của Vương Hạc Đệ.

Vẫn luôn ở trên đầu hắn, sẵn sàng bóp cổ anh ta bất kì lúc nào.

Ba năm trước, Vương Hạc Đệ phát hành game MOBA*

*Multiplayer Online Battle: game yêu cầu kỹ thuật của người chơi, kiểu như Dota2, LOL.

Vào thời điểm đó, hầu như tất cả các công ty game đều ngửi thấy rằng thể loại game này có cơ hội kinh doanh vô hạn và sức sống vô cùng mạnh mẽ.

Tất cả mọi người đều muốn chen một chân.

Cũng trong khoảng thời gian này, có rất nhiều game di động cùng loại được đưa lên, thậm chí để tối ưu hóa dịch vụ và niêm yết trước, các công ty đối thủ này đã vay những khoản vay khổng lồ và thực hiện một hành động liều lĩnh.

Cuối cùng, sau hơn một năm chiến đấu và đào thải, chỉ duy nhất một loại do Cảnh Dật Khoa Học Kỹ Thuật đưa ra là sống sót thành công, kể từ đó, nó gần như độc chiếm ngành công nghiệp game MOBA.

Vương Hạc Đệ cũng thành danh với Cảnh Dật Khoa Học Kỹ Thuật.

Trong mắt người thường, có vài công ty đột nhiên nổi tiếng, có vài công ty đột nhiên biến mất, chuyện này là bình thường.

Nhưng trên thực tế, nhiều khi kết quả thắng thua còn phũ phàng hơn cả mong đợi.

Năm đó có một công ty trò chơi vay mượn cuối cùng không chịu nổi gánh nặng tuyên bố phá sản. Hai tháng trước, một giám đốc điều hành cấp cao phụ trách kế hoạch ra trò chơi đã nhảy khỏi văn phòng ở Ttng 27.

Lúc trên cao huy hoàng bao nhiêu, lúc sụp đổ sẽ ngã đau gấp trăm ngàn lần.

Tư bản chơi cờ, đều sẽ chết người.

Vào ngày Ngu Thư Hân xảy ra chuyện, Vương Hạc Đệ không ở Đồng Thành, mà ở Giang Thành.

Hành trình lần này của Vương Hạc Đệ đã gây chấn động, người ta nói rằng lúc trước cha Vương đã định cho anh ta một vị hôn thê, nhưng chỉ trong vài ngày, vị thiếu gia này đã tự tay phá vỡ hợp đồng hôn nhân, quyết định này vô cùng thẳng thắn và dứt khoát.

Mọi người đều nói anh ta đến Giang Thành là để tránh gió, chờ cha anh ta bình tĩnh trở lại.

Nhưng chỉ có ít người biết lý do thật.

**

Vương Hạc Đệ trước hết đi tới một trường tiểu học nào đó ở Giang Thành.

Lúc đó là 7 giờ 30 phút sáng, là lúc đứa trẻ đi học.

Anh ta nhìn thấy vợ của người đàn ông đã tự tử bằng cách nhảy từ văn phòng của tòa nhà, cố gắng đạp xe, dừng lại bên lề đường, sau đó ôm con xuống, thu dọn đồng phục học sinh của con.

Khuôn mặt gầy gò đến đáng sợ.

Trong một đêm, người phụ nữ này đã từng ngồi trên Bentley than phiền tắc đường đã nhanh chóng biến thành những người bình thường.

Còn nghe nói rằng trong thời gian này cô đã nhiều lần chuyển nhà, nhưng cô luôn bị chủ nợ tìm được.

Đập cửa không ngừng, kèm theo những lời chửi rủa cuồng loạn, đã phá hủy sự kiêu ngạo một thời của cô.

Những điều này xảy ra đột ngột nhưng lại không thể ngờ tới.

"Anh Vương, nếu anh cảm thấy không ổn, tôi có thay anh liên hệ, giấu tên quyên góp giúp đứa bé đi học." Trợ lý Trần nhìn vào kính chiếu hậu, rồi đề nghị.

Vương Hạc Đệ không lập tức lên tiếng, chỉ nhìn hai mẹ con bình thường ngoài cửa sổ xe, trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh nói: "Nếu là tôi thua, có một ngày, tôi sẽ đứng ở vị trị kia của Tưtầng 27."

Trợ lý Trần: "Anh sẽ không, sau anh còn có Vương thị ..."

"Đó không phải Vương thị của tôi." Vương Hạc Đệ cắt ngang, "Đó là Vương thị của Vương Hà Thần."

Hai ngày sau, Vương Hạc Đệ đến dự một đám tang.

Đám tang của mẹ Dụ Chi Diễn.

Kể từ khi Dụ Chi Diễn ra đi, trạng thái của mẹ cậu ấy rất kém.

Vương Hạc Đệ đã nhiều năm giúp đỡ, đi bệnh viện khắp nơi, tìm nhiều bác sĩ khác nhau nhưng cuối cùng vẫn không thể đem người cứu lại.

"Cậu là một đứa trẻ ngoan, tôi đã nhìn cậu nhiều năm rồi." Giọng cha Dụ khàn khàn đến cực hạn. "Cậu nói thật cho chú biết, vụ hoả hoạn năm ấy, có quan hệ với Vương gia không?"

Vụ cháy gây xôn xao dư luận.

Không phải chỉ có Vương Hạc Đệ mới phát hiện ra, gia đình của bảo mẫu gây ra vụ tai nạn năm xưa, đã nhận được một số tiền không rõ nguồn gốc.

Nhiều người đoán rằng đó có thể không phải là một vụ tai nạn, mà là một vụ hoả hoạn có chủ ý.

Là ai?

Đủ loại đáp án, có một đáp án lớn nhất.

Bọn họ nói, là cha của Vương Hạc Đệ.

Muốn thiêu chết Vương Hà Thần.

Nhưng không nghĩ tới cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, ngày ấy Vương Hạc Đệ lại xuất hiện trong căn chung cư ấy.

Vì Vương Hà Thần không phải là anh trai ruột của Vương Hạc Đệ, mà là con trai của bác anh, lúc bác anh qua đời vì bệnh, lấy danh nghĩa là con nuôi cha Vương.

Bọn họ nói Vương gia thèm muốn cổ phần dưới tên của Vương Hà Thần, không muốn chờ hắn trưởng thành rồi nhường lại, vì vậy họ muốn phóng hỏa thiêu chết hắn.

Không có bằng chứng.

Nếu tin đồn lan truyền lâu, sẽ biến thành sự thật.

Mãi cho đến khi Vương Hạc Đệ mười sáu tuổi, bỗng một ngày, cậu đột nhiên tìm được một luật sư, tuyên bố từ bỏ tất cả trước mặt người lớn trong nhà.

Từ bỏ Vương thị, từ bỏ những gì anh ta có và chưa từng có.

Mọi người nói anh ta điên rồi, rồi cười đùa nói rằng "Lời nói của trẻ con không tin là thật."

Cha Vương đã phạt con trai quỳ gối cả ngày, không cho anh ta nói những điều ngu ngốc này nữa.

Đương nhiên anh ta phải là con cưng của trời.

Nhưng anh ta chỉ thấy điều đó thật mỉa mai.

Trong thời gian đó, Vương Hạc Đệ không muốn thoát khỏi vũng lầy mà bản thân sa vào. Chỉ cảm thấy cứ thế quên đi, cà lờ phất phơ mà sống, vẫn là trôi qua tháng ngày bình yên.

Cho đến khi, anh ta nhìn thấy Ngu Thư Hân lưu lại một lời bình.

Có lúc, sự cứu rỗi là đến từ bản thân.

Anh không muốn bỏ cuộc.

Anh chỉ cần một tia sáng, nói mình đã đúng.

Ngu Thư Hân chính là tia sáng ấy.

Vương Hạc Đệ lúc này mới nhìn về phía cha Dụ Chi Diễn, trầm mặc hồi lâu, sau đó khóe môi khẽ nhúc nhích, từng chữ khó nói ra: "Chú, xin nén bi thương."

Câu trả lời hoàn toàn không chút liên quan.

Nhưng cha Dụ đã nghe ra ý trong lời nói.

Cha Dụ đột nhiên cười vài tiếng, sau đó cầm cốc và sách bên cạnh lên, nện vào người anh ta một cái rồi nói cút đi.

Những trang sách sắc nhọn cứa vào trán Vương Hạc Đệ, máu đỏ tươi rỉ ra.

Cậu không nhúc nhích, cứ để trút giận như một con rối.

Tuy rằng sau ngần ấy năm, cha Dụ trong lòng biết rõ Vương Hạc Đệ là một người vô tội.

Nhưng một gia đình đang yên đang lành bị những thủ đoạn bẩn thỉu biến thành dáng vẻ như bây giờ, không thể không oán hận.

Lúc hũ tro cốt được chôn, Vương Hạc Đệ vẫn đứng đấy.

Chỉ là đứng đằng xa.

Không ai để ý đến anh ta, mọi người đang khóc lóc thảm thiết, kèm theo lời cầu nguyện của vị linh mục, giống như những tiếng than khóc thảm thiết.

Cơn bão ập đến, sấm sét rung chuyển.

Khi rời đi, Vương Hạc Đệ lại đi qua trường tiểu học đó.

Từng tốp trẻ con ùa ra, có người bạn sau lưng đuổi theo nhau, cầm ô, giẫm lên vũng nước trên mặt đất.

Giống như anh ta của năm ấy.

"Anh nghe tin mẹ của bạn em qua đời." Vương Hà Thần gọi với giọng nhẹ nhàng và dịu dàng, "Nhớ thay anh nói với họ nén bi thương."

Thật là một người khiêm tốn, biết quan tâm và ân cần.

Điều này khiến khiến Vương Hạc Đệ suýt nữa quên mất, mười năm trước, Vương Hà Thần đã dùng vẻ mặt nào, cười nói câu kia–

"Đừng cướp đồ của tao."

Từ mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi.

Vương Hạc Đệ đã điên rồi mới làm những điều mà thế hệ trước cũng không dám làm, nhiều lần liên tục để bản thân ở tầng 27 kia, từng lần từng lần đánh cược.

Mọi người đều nghĩ rằng anh ta là một kẻ mất trí tuyệt vọng, cuối cùng lại cảm thấy hắn sẽ trở thành một thương nhân tàn nhẫn thành công đầy thủ đoạn.

Nhưng mọi người đều đã quên, năm ấy anh ta mới mười sáu tuổi.

Cũng chỉ muốn trở thành một thiếu niên.

Sau khi trở về Đồng Thành, "bạn bè" đủ mọi Tầng lớp tổ chức tiệc tẩy trần cho anh ta .

Anh ta chỉ đến chỗ của Giang Cảnh Hành.

Giang Cảnh Hành là bạn cùng phòng thời đại học của anh ta, là người duy nhất có thể thực sự gọi là bạn.

Người trong bữa tiệc đều không giữ mồm miệng, thuận miệng là lời nói thô tục và hành động trêu đùa. Vương Hạc Đệ lười biếng ngồi trong góc tối, có người chào hỏi liền qua loa đáp vài câu, không hứng thú.

Cho đến khi có người nói–

"Chu Diễn lần này đụng phải kẻ khó ăn rồi, anh ta trực tiếp ép người ta nhảy lầu."

"Người kia họ Ngu? Tôi còn nói cô ta nhìn qua khó chơi, còn không tin."

"Chu Diễn còn hối hận, nếu tiết kiệm thời gian tắm rửa, lập tức chơi, liền sẽ không gây chuyện."

Có lẽ cái họ nào đó đã khiến Vương Hạc Đệ chú ý, ánh mắt khẽ đảo, liếc nhìn ảnh chụp trên màn hình điện thoại của cả đám người kia.

Đó là một khuôn mặt quen thuộc.

Một người mà lâu lắm chưa gặp.

Đôi chân với đường cong trắng nõn đúng chuẩn buông thõng một bên, chiếc váy dạ hội màu đen ôm ngực, lộ ra bả vai tinh xảo.

Hai mắt nhắm nghiền, má đỏ ửng, lông mày hằn lên vì tác dụng của thuốc.

Vương Hạc Đệ dập điếu thuốc, đột nhiên nói: "Đưa điện thoại cho tôi."

Người kia sững sờ một chút, đưa điện thoại qua.

Anh ta duỗi tay nhận lấy, giơ tay lên, dùng hết sức ném ra ngoài cửa sổ.

Dứt khoát và gọn gàng, ngay cả lông mày cũng không nhướng.

"Cmn." Người kia theo bản năng chửi thề, tức giận nhìn về phía Vương Hạc Đệ, nén giận, "Vương nhị thiếu, làm thế không tốt đâu?"

Dù biết Vương Hạc Đệ không dễ đắc tội, nhưng ở bữa tiệc này không kẻ nào là kẻ tầm thường, đương nhiên không cam lòng muốn mất mặt mũi.

"Anh không cho tôi lời giải thích à?"

Tuy nhiên, chưa kịp nói vài câu thì đột nhiên im bặt.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Vương Hạc Đệ như vậy.

Thu lại hành vi phóng đãng, toàn thân lạnh lẽo đến cực điểm, giống như một con dao sắc bén từng tấc từng tấc cứa qua cổ người ta.

Sau đó, lại bùng nổ.

Giang Cảnh Hành khuyên ngăn.

Sau khi mọi người đi hết, cậu thở dài thu dọn đống lộn xộn rồi dùng chân nghịch cái chai rượu vỡ dưới gầm bàn, nói: "Tôi sẽ cho người tra xem ai có tấm ảnh đó, rồi sẽ cho người xóa đi. Ngu Thư Hân là cô gái nhỏ mà cậu nhớ nhung nhiều năm à?"

Vương Hạc Đệ không trả lời.

"Muốn bảo vệ người khác thì cứ nói rõ ràng." Giang Cảnh Hành nói, "Cô ấy khá thú vị."

Vương Hạc Đệ đột nhiên nói, "Vương Hà Thần sắp trở về."

Giang Cảnh Hành nghĩ một chút, liền hiểu được.

"Tôi không thể làm gì cho cô ấy." Vương Hạc Đệ nói.

Ngu Thư Hân xưa nay luôn là một người kiêu ngạo như vậy.

Cô ấy sẽ không cam lòng trở thành chim hoàng yến của bất kỳ ai.

Ánh măt Vương Hạc Đệ tràn đầy kiêu ngạo.

**

Cậu ta cười lạnh rồi nói với vẻ chế nhạo: "Là tôi thất lễ, dù sao tôi còn tưởng Vương tiên sinh không gì không làm được."

Trên thực tế, Thương thị và Cảnh Dật Khoa Học Kĩ Thuật có một chút ân oán.

Trong số một số công ty đã đấu với Vương Hạc Đệ trước đây, có một số công ty trong số đó được Thương thị đầu tư.

Đối lập với lợi ích là kẻ thù.

Cảnh Dật khiến người ta hết lần này đến lần khác ăn quả đắng, đương nhiên sẽ có rất nhiều kẻ thù.

Vương Hạc Đệ đột nhiên cười rộ lên, nhưng làm cho người ta rùng mình, không rét mà run, đường nét trên toàn thân lộ ra, giống như một con sư tử đang chờ đi săn.

Anh ta buông tay của Ngu Thư Hân ra, tiến lên một bước.

Ngu Thư Hân cảm nhận được sự kỳ lạ của Vương Hạc Đệ.

Cô cũng cảm thấy rằng nếu anh ta tuỳ ý tức giận, hậu quả có thể không gánh được.

Vì vậy cô cau mày, vươn tay kéo lấy cánh tay anh: "Chúng ta về phòng nào."

Vương Hạc Đệ ngoảnh mặt làm ngơ.

"Vương Hạc Đệ!" Ngu Thư Hân đột ngột cao giọng, run giọng thuyết phục, "Xin anh đấy."

Vương Hạc Đệ dừng chân, anh quay đầu nhìn cô, môi mỏng mím chặt, sau một hồi im lặng đột nhiên bật cười, bầu không khí căng thẳng trong phút chốc được giải tỏa.

Anh nói: "Được."

Ngu Thư Hân nhìn Vương Hạc Đệ một cái, thuận theo cánh tay của anh ta đưa xuống, sau đó nắm lấy bàn tay này, xoay người kéo anh ta đi về phía trong phòng.

Chỉ là chưa đi được vài bước, đột nhiên dừng lại.

Cô quay đầu nhìn Thương Tử Thần ở phía sau, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn đã quan tâm."

Thương Tử Thần cau mày nhìn cô, như thể anh ta định nói gì đó.

Đúng lúc này, Ngu Thư Hân nhẹ nhàng ngắt lời bằng một câu–

"Không có nếu như, anh ấy là bạn trai của tôi."

Thương Tử Thần giật mình.

Câu này là để đáp lại câu nói của cậu ta khi nãy, "Nếu tôi là anh, loại chuyện này sẽ không xảy ra"

Sau khi cánh cửa được đóng lại, Ngu Thư Hân lúc này mới buông tay của Vương Hạc Đệ ra.

Anh kéo cúc áo sơ mi, nới lỏng vài cái, không nói lời nào, xỏ dép lê bước vào.

Ngu Thư Hân cau mày, khoanh tay nhìn anh ta, cảm thấy có chút buồn cười: "Anh Vương, anh khiến tôi nghĩ rằng anh thật sự ghen đấy."

Vừa dứt lời, Vương Hạc Đệ đột ngột dừng lại.

Anh quay đầu lại, khẽ liếc cô một cái rồi xoay người đi về phía cô.

Giây tiếp theo, ánh sáng trước mặt tối sầm lại.

Vương Hạc Đệ ôm lấy vai Ngu Thư Hân, ép cô vào người, tay còn lại nắm cổ tay cô, trái tay ấn vào cửa, cả người đè cô gắt gao.

"Anh sao thế?" Ngu Thư Hân không phản ứng lại, theo bản năng giãy dụa, nhưng phát hiện không thể động đậy.

Cơ thể, hơi thở và nhiệt độ đều nóng.

Dường như sắp có đợt sóng mãnh liệt ập tới.

Vương Hạc Đệ ​​cúi đầu, dường như muốn cắn cổ cô.

Ngu Thư Hân nghiêng đầu theo bản năng, cảm giác được anh ta đột ngột dừng lại trước da vài cm, chỉ có hơi thở ập vào vai.

"Nếu tôi nói đúng thì sao?" Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, khiến cho Ngu Thư Hân cảm nhận được lồng ngực rung động của anh ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net