Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sao người này lại ở đây?

Ngu Thư Hân phanh gấp, dừng bước, nhìn chằm chằm Vương Hạc Đệ trước mặt, còn chưa kịp phản ứng đây là tình huống gì.

Cô ngỡ rằng mình vẫn còn trong mơ, không thể tin vào mắt mình.

Đây là Vương Hạc Đệ đang sờ sờ trước mặt sao?

Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, Vương Hạc Đệ nghiêng người xuống xe, chậm rãi đi tới trước mặt cô, đưa cà phê qua, trêu chọc nói: "Lâu như vậy không gặp, cũng không chào hỏi bạn trai à?"

Xem ra đúng là Vương Hạc Đệ.

Cô không mơ.

Kể từ khi quay quảng cáo kết thúc, hai người liền chưa gặp lại.

Bởi vì sự bùng nổ của chương trình gameshow, độ phủ sóng của trò chơi Vương Hạc Đệ lại tăng cao thêm một cấp, số lượng lớn người chơi nữ tràn vào, lợi ích kinh tế càng được nâng cao.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, đã nhiều lần phá vỡ doanh thu tiêu thụ trò chơi cùng thể loại trước đó, còn lên tin tức vài lần.

Cảnh Dật Khoa Học Kỹ Thuật gần đây cũng có kế hoạch nhắm mục tiêu nữ, vì vậy trong khoảng thời gian này, nghiệp vụ công ty cũng nhiều.

Ngu Thư Hân nhận lấy tách cà phê kia, cảnh giác hỏi: "Anh đến đây làm gì?"

Vương Hạc Đệ chậm rãi nói: "Đến làm việc đi."

Làm việc cái quái gì.

"Làm việc?" Ngu Thư Hân vẻ mặt không tin, "Anh đến đoàn làm phim làm gì, làm việc tại chỗ sao?"

Vương Hạc Đệ sờ sờ cằm, đùa giỡn phun ra hai chữ: "Cô đoán xem?"

Đoán cái rắm.

Người lười biếng này mang theo chút thờ ơ, một bộ "Tôi đang trêu chọc bạn" ngữ khí.

Có thể khẳng định.

Người này đến đây tuyệt đối không có ý tốt.

Liên tưởng đến hôm nay là phân cảnh của Lâm Trúc Du và mình.

... Ngu Thư Hân chợt tỉnh ngộ.

Chắc chắn anh ta đến đây để gây rối.

Cũng giống như lần trước cùng Tống Cảnh Vân quay video tuyên truyền.

Nghĩ như vậy, Ngu Thư Hân có chút đau lòng vị chí tôn VIP cao quý kia.

"Vương Hạc Đệ." Cô mở miệng cảnh báo, "Tôi nhắc nhở anh rằng nếu hôm nay anh làm phiền tôi quay, tôi sẽ ——"

"Sao đấy?" Vương Hạc Đệ không giận dữ còn cười ngược, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, "Còn rất hung dữ."

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

Ngu Thư Hân có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi dài của anh ta, cùng với đôi mắt nhạt kia mang theo chút ý cười nhẹ nhàng nhưng lại dịu dàng.

Cô quay đầu, cắn môi dưới, gò má nóng lên.

"Lão bản! Chuyên gia trang điểm đến rồi, chị có thể đi ——"

Đường Tiểu Đường vừa đi tới, liền đột nhiên không kịp chuẩn bị bắt gặp bức tranh này. Cô che miệng lại, nhịn xuống kinh ngạc, trong lòng chấn động kinh ngạc sở hãi nửa ngày, chuẩn bị lặng lẽ lui về: "Nếu anh Vương đến, em liền không quấy rầy hai người nữa."

"Đứng lại!" Ngu Thư Hân quay đầu gọi Đường Tiểu Đường lại, sau đó nhanh nhẹn lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với Vương Hạc Đệ, "Chúng ta đến phòng trang điểm."

"A? Chị không cùng anh Vương..."

"Không nói chuyện." Ngu Thư Hân mở miệng cắt ngang, lập tức dừng bước xuống, hít sâu một hơi, quay đầu lộ ra một nụ cười, "Anh Vương nghiêm túc làm việc đi, phải nhớ rõ chúng ta không làm phiền lẫn nhau nhé."

"Được rồi." Vương Hạc Đệ đứng thẳng dậy, lười biếng ngước mắt lên, trong lời nói mang theo chút lưu manh, "Vậy thì không làm phiền lẫn nhau."

Sau mười phút.

Không làm phiền nhau.

Ngu Thư Hân nhìn Vương Hạc Đệ ngồi bên cạnh mình trang điểm, rốt cục cảm nhận được có chút không đúng.

Anh ta không phải đến làm việc sao?

Vậy anh ta trang điểm để làm gì?

Chờ đã, stylist sao cũng đến?

Bộ trang phục đó dành cho ai?

Vương Hạc Đệ sao lại chuẩn bị đi phòng thay đồ?

Rốt cục, Ngu Thư Hân nhịn không được, nâng tay kéo góc áo anh ta lại: "Vương Hạc Đệ, anh đứng lại."

"Sao lại quên những gì mình nói?" Vương Hạc Đệ cười khẽ một tiếng, híp mắt lại một chút, giơ ngón trỏ lên nhẹ nhàng chặn trán cô, nhắc nhở, "Tôi đang làm việc, không làm phiền lẫn nhau."

Nói xong, xoay người theo stylist rời đi.

"..."

Không thể nào.

Không phải bị chính mình đoán đúng đi.

Vương Hạc Đệ từ khi nào cũng bắt đầu tiến vào showbiz?

Anh ta rất rảnh sao?

Dung đạo đầu hàng rồi sao?

Sau hai mươi phút đấu tranh, Trương Sở Quân cũng đến phòng trang điểm.

Kể từ ngày đó, mối quan hệ của họ đã tăng vọt.

Cô một đường hấp tấp, buông đồ đạc trong tay xuống liền chạy tới phía sau Ngu Thư Hân, rưng rưng nói: "Tôi nghe người ta nói Vương tiên sinh đến đây! Sau đó, tôi bấm ngón tay tính toán, ngài ấy chắc chắn là nghe nói hôm nay chị quay phim với vị Duệ ca kia! Dục vọng chiếm hữu chết tiệt của nam nhân hahahaha!"

Ngu Thư Hân tâm tình phức tạp, trong lúc nhất thời không còn lời nào để nói.

Như thế ngẫm lại.

Vương Hạc Đệ kỳ thật rất giỏi, cũng xứng với danh hiệu chí tôn VIP này.

Trừ anh ta ra, không ai có thể tự do làm điều này trong đoàn làm phim.

"Khi em đến chờ mong một ngày, như xem Vương Hạc Đệ cùng vị Duệ ca chí tôn kia túm tóc! Tóc bị nhổ đến trọc lóc! Em nói này em nghe được tin, hôm nay mấy diễn viên không có cảnh hiện tại đều từ trên giường đứng lên chuẩn bị đến xem hiện trường nam nhân kéo tóc nhau."

Trương Sở Quân vừa nói, vừa cảm thán nói: "Quá kích thích."

"Không cần thiết."

Đúng lúc này, một âm thanh truyền đến từ sau cô, giọng điệu lộ ra một chút lười biếng, mặc dù âm thanh nhẹ nhàng, nhưng làm cho mọi người không thể không căng thẳng sau lưng.

Trương Sở Quân giật mình, quay đầu lại.

Vương Hạc Đệ lười biếng dựa vào khung cửa, khẽ nâng mí mắt lên, nhìn về phía hai người: "Gọi tên mới của tôi à?"

"..."

Anh ta nheo mắt suy nghĩ một chút, sau đó thấp giọng cười: "Được đấy."

Trương Sở Quân suýt nữa hít thở không thông.

Nhờ có stylist hét lên: "Anh Vương, kiểu tóc vẫn chưa được thực hiện đâu."

"Tới đây." Vương Hạc Đệ quay đầu đáp một tiếng, tiếp theo đứng thẳng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, đã đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Ngu Thư Hân, khóe môi nhếch lên: "Hợp tác vui vẻ."

Phòng trang điểm yên lặng như tờ.

Cho dù người đã rời đi, còn rơi vào im lặng đến nửa phút.

Không thể không nói, mặc dù không biết Vương Hạc Đệ rốt cuộc có diễn xuất hay không.

Nhưng chỉ cần mặc bộ trang phục này, ngay cả kiểu tóc cũng chưa tạo. Chỉ dựa vào đó, đôi mắt dài mỉm cười, hành vi phóng đãng như được khắc trong xương, chỉ cần nhấc mắt lên, khí chất như quý công tử đã hiện lên.

Còn lại không đề cập.

Khuôn mặt này của Vương Hạc Đệ, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nam hồ ly tinh.

"Hân Hân." Rốt cục, Trương Sở Quân gian nan mở miệng, "Em sẽ bị phong sát à?"

Mặc dù biết Vương Hạc Đệ không phải là người sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng Ngu Thư Hân vẫn kiên định trêu chọc cô, bình tĩnh nói: "Cố lên."

Trương Sở Quân nức nở một tiếng, ôm đầu trầm tư thật lâu.

Cuối cùng, dưới sự mong đợi của tất cả mọi người.

Dung đạo khoai thai đến muộn.

Vừa vào phòng trang điểm, anh ta ra vẻ trấn định ho khan một tiếng, sau đó nhìn về phía Ngu Thư Hân: "Cũng không phải chúng ta muốn giấu cô, trước đó quả thật không biết có thể mời anh ta đến hay không."

Mời?

Còn là mời?

Ngu Thư Hân: "Dung đạo ngài nói thật đi, có phải anh ta mang vốn vào tổ hay không."

"Thật sự không phải." Dung đạo ăn ngay nói thật, "Thật không giấu diếm, là phía đầu tư Triệu tiên sinh bỏ ra một trăm năm mươi vạn mời tới."

"..."

150 vạn.

Chỉ là khách mời quay vài cảnh? Thậm chí có thể bắt kịp với thù lao đóng phim của nữ diễn viên phụ này.

Ngu Thư Hân trầm mặc một chút, xuất phát từ đáy lòng hỏi: "Triệu tiên sinh bị kích thích gì."

"Thật ra lúc đầu không nhiều như vậy." Dung đạo nói đến đây, nhìn trái phải nhìn thoáng qua, sau đó hạ thấp giọng, "Triệu tiên sinh vốn báo giá là hai con số, vẫn là nhìn là Vương tiên sinh cố ý báo cao."

"Sau đó thì sao?"

"Nâng giá lên rồi."

Ngu Thư Hân: "Ồ, điều này là bình thường."

Quả nhiên là Vương Hạc Đệ.

Không có lòng tốt thì thôi, không chỉ không mang tiền vào tổ, chỉ vài phút trên ống kính lại còn không biết xấu hổ cùng người nâng giá.

Mãi đến giờ phút này, Ngu Thư Hân mới xác định, đây quả nhiên là chuyện chỉ Vương Hạc Đệ mới có thể làm được.

Kỳ thực suy nghĩ một chút, Triệu tiên sinh làm như vậy không phải là không có đầu óc.

Dựa theo độ hot hiện tại, hầu hết đều là fan CP của cặp đôi Đệ Hân, mà nâng cấp trở thành fans cá nhân của Ngu Thư Hân, hơn nữa nguyện ý vì cô bỏ tiền xem phim, so với fans CP thì quá ít.

Nhưng một khi Vương Hạc Đệ xuất hiện trong bộ phim này, thì lại là một chuyện khác.

Chi một trăm năm mươi bảy triệu, thuần túy coi như mua một tuyên truyền ổn định có thể bạo, cũng không thua lỗ.

Nhìn như vậy, thái độ quá mức ân cần của Triệu tiên sinh đối với cô lúc trước, cũng không khó giải thích.

Sau một giờ bình tĩnh, Ngu Thư Hân cảm thấy mình đã tiếp nhận tất cả những chuyện này.

Nhưng cho đến khi đến trường quay, nhìn thấy xung quanh một đám nhân viên chỉnh tề từ trên xuống dưới, nhân viên đến quần chúng người qua đường, tất cả đều xếp hàng ngồi ở một bên ghế, ánh mắt sáng quắc ăn dưa, Ngu Thư Hân cảm thấy, mình còn chưa tiếp nhận.

Điều khiến người ta cảm thấy xấu hổ nhất chính là, Đường Tiểu Đường cư nhiên còn chỉ trong một giờ ngắn ngủi, chạy tới viết mỗi tờ giấy thấp kém.

Mặt trên viết "Đệ Hân vợ chồng là thật đấy".

"..."

Ngày mai sẽ sa thải trợ lý này.

Khi Ngu Thư Hân đến, Vương Hạc Đệ đã đến trường quay.

Anh ta dựa vào bàn bên cạnh, ôm cánh tay, kiên nhẫn lắng nghe Dung đạo, thỉnh thoảng khẽ gật đầu đáp lại.

Khi thu liễm sự kén chọn và thờ ơ đó, biểu cảm của Vương Hạc Đệ trông đặc biệt nghiêm túc, có thể khiến người ta bất ngờ cảm nhận được sự bình tĩnh và đáng tin cậy đó.

Nhiều người cho rằng, vị Vương tiểu thiếu gia này đến đây, đạo diễn và nhà đầu tư khẳng định đều cung kính như Phật Tổ.

Nhưng không nghĩ rằng, anh ta trông dễ nói chuyện như vậy, nhưng cũng rất hợp tác.

Mấu chốt là ——

Ngoài đời còn đẹp trai hơn trên TV! !

Cuối cùng, sau một thời gian dài chuẩn bị, việc quay chụp bắt đầu.

Đây không phải là lần đầu tiên Ngu Thư Hân quay cảnh mập mờ này.

Nhưng, đây chắc chắn là lần căng thẳng lớn nhất của cô.

Trước đây mặc dù khi quay loại cảnh này, người vây xem cùng với nhân viên bên cạnh cũng không ít.

Nhưng không một lần, giống như bây giờ, tất cả mọi người dưới cái nhìn vô cùng nóng bỏng và mong đợi, tập trung vào hướng của cả hai.

Vương Hạc Đệ ngồi trên giường, dựa vào đầu giường, cổ áo nửa mở, mái tóc dài đen nhánh được thiết kế với vài phần lộn xộn, có vài sợi rũ xuống vai.

Toàn thân đều mang theo chút dục vọng, một đôi mắt đào hoa tất cả đều là ngang ngược, tùy tiện một ánh mắt, đều có thể chọc cho tiểu cô nương mặt đỏ tim đập.

Dường như nhìn thấy Ngu Thư Hân rụt rè một chút, anh khẽ cười một tiếng, vươn tay về phía cô: "Đến."

Không do dự nữa, Ngu Thư Hân điều chỉnh trạng thái, nắm tay Vương Hạc Đệ.

Sau đó, toàn bộ cơ thể đã bị kéo mạnh, bất ngờ, rơi vào lòng anh ta.

Lụa đỏ lắc lư nhẹ nhàng, lư hương bên cạnh vài làn khói trắng quấn lấy nhau, làm cho trong phòng thêm vài phần mông lung.

Khi cô rơi vào, màn che khẽ động, chuông treo ở bốn góc cũng vang lên lanh lảnh.

Áo choàng của hai người một đỏ một xanh, dây dưa đan xen với nhau. Ngay cả khi không có bất kỳ chuyển động dư thừa, cũng có thể ngửi trong không khí mấy phần kiều diễm.

Xung quanh ăn dưa có vài người còn là fans của vợ chồng Đệ Hân.

Nhìn thấy hình ảnh này, mặc dù nỗ lực nhịn xuống thét gào, nhưng vẫn không thể không nhìn lẫn nhau, khuôn mặt đầy chờ mong, càng nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Không biết vì sao, Ngu Thư Hân từ trước đến nay chói mắt trước ống kính, khi đối diện với đôi mắt nhạt của Vương Hạc Đệ, lần đầu tiên ngơ ngẩn.

"Cắt!" Dung đạo nhíu mày, "Ngu Thư Hân cô chưa vào trạng thái à."

Những người xung quanh cũng bàn tán xôn xao.

"Thẹn thùng chứ?"

"Hahaha quả nhiên là."

"Hôm nay cảnh này khẳng định khó quay, Ngu Thư Hân chưa vào trạng thái."

Nghe được những lời này, Ngu Thư Hân rũ mắt xuống, tự biết mình sai lầm: "Xin lỗi, tôi sai rồi."

"Dung đạo cần nhiều người giúp đỡ như vậy sao?" Vương Hạc Đệ đột nhiên hỏi như vậy.

Dung đạo sửng sốt, quay đầu lại nhìn mọi người ăn dưa: "Cũng không cần."

"Vậy bảo bọn họ chờ ở nơi khác?"

Vương Hạc Đệ dựa người về phía sau, giơ tay lên chơi đùa với mái tóc Ngu Thư Hân, sau đó chậm rãi nói: "Thật ngại quá, tôi hơi ngại."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net