Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Địa điểm quay lần này là Thanh Đảo.

Quyết định nơi này, bởi vì đã thông qua một cuộc bỏ phiếu trên weibo. Câu hỏi đặt ra là: "Nơi bạn muốn đi cùng người yêu nhất là nơi nào", thì hầu hết mọi người chọn bờ biển.

Bí ẩn, lãng mạn, nguy hiểm tiềm ẩn.

Biển dường như phù hợp với tất cả các từ khóa để làm rung động trái tim của người yêu.

Một ngày trước khi bắt đầu quay phim, vừa vặn là sinh nhật Ngu Thư Hân, tổ chương trình đương nhiên sẽ không từ bỏ một ngày có thể T
tạo đề tài như vậy.

Vì vậy, sau khi khách mời đến khách sạn, tổ chương trình lấy danh nghĩa "nhiệm vụ ngoài lề", tuyên bố nhiệm vụ bổ sung.

"Để mọi người làm quen với môi trường xung quanh trước khi chính thức quay chụp, mời các vị hiện tại đến núi Lao Sơn, mỗi cặp đôi đều đi cùng để cảm nhận vẻ đẹp của Thanh Đảo."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng kỳ thật Ngu Thư Hân đoán được, đi Lao Sơn, tám phần mười là tổ chương trình kết hợp với các khách mời khác, ở đó sắp xếp một bữa tiệc sinh nhật, muốn cho mình một bất ngờ.

Kỳ thật loại chuyện này cũng không khó đoán, sinh nhật khách mời nhất định sẽ nhân cơ hội tiến hành một ít hoạt động, đây là chuyện mà tất cả minh tinh đều biết rõ.

Chẳng qua cho dù biết, trước ống kính cũng phải biểu hiện một bộ bất ngờ, phối hợp với tổ chương trình thể hiện ra biểu hiện cảm động của mình.

Vì thế, sinh nhật của minh tinh thường mệt hơn so với ngày thường.

Lúc ngồi xe bắt đầu đi tới Lao Sơn, Vương Hạc Đệ cũng không đến.

Đạo diễn nói là vì công việc nên bị hoãn chuyến bay, vì vậy nhanh nhất cũng chỉ có thể tối mới đến. Thế nhưng chương trình không đợi, vì thế chỉ có thể từ bỏ quay hình anh ta.

Đi cáp treo là một nhóm hai người.

Các hoạt động như này mang lại chút cảm giác nguy hiểm, thường phù hợp cho các cặp đôi.

Thịnh Hướng Tình khoác tay Trần Tử Kiện, nũng nịu nói: "Anh phải bảo vệ tốt em nha, người ta sợ độ cao, ngồi cái này sẽ rất sợ đó."

Trần Tử Kiện: "Tại hạ bất tài, giống em thôi."

Hai người chưa nói được mấy câu, liền cãi nhau, cuối cùng khoanh tay như kẻ thù trừng mắt nhìn nhau một cái, sau đó ngồi vào cáp treo.

Cặp đôi Trịnh Thiên Ý và Tiêu Nhiên bình thản từ đầu đến cuối.

Giữa hai người nghiễm nhiên là một bộ dáng lão phu lão thê, tuy rằng không nói nhiều, nhưng tay Tiêu Nhiên vẫn ôm vai Trịnh Thiên Ý không buông.

Mà lâu như vậy, quan hệ giữa Thương Tử Thần và Hứa Trữ Âm hình như cũng tốt hơn trước một chút.

Nghe nói cách đây không lâu hai người còn hợp tác với nhau một quảng cáo, hơn nữa còn có một bộ phim truyền hình chung, sao tác couple còn đang nóng.

Chỉ là khi đi ngang qua bên cạnh Ngu Thư Hân, Thương Tử Thần vẫn dừng bước, quay đầu, có chút do dự hỏi: "Ngu tiểu thư, có muốn cùng hai người chúng tôi ngồi cáp treo hay không? Cô một mình——"

"Thương Tử Thần! Anh đang làm gì vậy? "Hứa Trữ Âm đã ngồi lên cáp treo, hai tay như khuếch đại âm thanh đặt ở bên miệng, hô lên, "Mau tới đây đi! "

Thương Tử Thần dừng một chút, quay đầu lại nhìn.

"Không cần." Ngu Thư Hân cười mở miệng cắt ngang, "Đây chính là một chương trình yêu đương, ba người ngồi cùng một chỗ lạc đề mất."

Thương Tử Thần cười cười, không kiên trì nữa, xoay người đi về phía cáp treo.

Ngu Thư Hân nhìn bóng lưng anh ta một lát, khóe môi cong lên, đáy mắt ý cười dịu dàng.

Trực giác của phụ nữ đều rất nhạy cảm, cô có thể phát hiện, Thương Tử Thần đã không thích mình nữa.

Không biết cậu ta có cảm giác được điểm này hay không, nhưng Ngu Thư Hân rất có thể chắc chắn, trong mắt Thương Tử Thần đã bắt đầu chứa một người khác.

Đó là một điều tốt.

Tất cả mọi người đều đã đi về phía trước.

Cuối cùng, đến lượt cô lên cáp treo.

Vốn dĩ không nghĩ nhiều, nhưng mãi đến khi một mình ngồi vào không gian trống rỗng kia, mới phát hiện xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ.

Ngu Thư Hân quay đầu, nhìn mấy chiếc cáp treo phía trước đã bắt đầu chậm rãi khởi động, rũ mi mắt xuống, sau đó tựa người vào ghế ngồi, tựa hồ là như có điều suy nghĩ.

Cô đang nhớ Vương Hạc Đệ.

Cửa xe dường như chuẩn bị đóng lại, mà ngay lúc đó, đột nhiên truyền đến một tiếng "ầm".

Một bàn tay rõ ràng nắm chặt khung cửa, ánh sáng trước mắt bị ngăn trở, cả cáp treo tối sầm, một bóng đen bao phủ trên người mình.

Ngu Thư Hân kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hẹp dài của Vương Hạc Đệ.

Hô hấp của anh ta còn phập phồng, cúc áo sơ mi cổ áo mở rộng vài cái, vài sợi tóc phất phơ trước mặt, nhưng đôi mắt dài mỉm cười, khi nhìn về phía cô, ánh mắt tất cả đều là dịu dàng.

"Anh không phải——"

"Sinh nhật của cô, " Vương Hạc Đệ mỉm cười, "Sao tôi có thể đến muộn."

Nhìn dáng vẻ này của anh ta, chắc là chạy đến.

Không biết vì cái gì, Ngu Thư Hân có thể cảm nhận được, khi nhìn thấy Vương Hạc Đệ xuất hiện trước mặt mình, trong lòng bỗng yên tâm và vui mừng.

Cô hy vọng anh ta đến.

Cô cũng không phải không để ý.

Vương Hạc Đệ cúi người đi vào, ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay kéo cổ áo, dựa đầu ra sau, khẽ nhìn cô một cái, sau đó cười tủm tỉm hỏi: "Nhớ tôi à?"

Ngu Thư Hân nghiêng đầu, giọng điệu có chút giấu đầu hở đuôi: "Đương nhiên không nhớ."

"À, đáng tiếc." Vương Hạc Đệ không có nửa điểm tức giận cùng ngượng ngùng, anh ta lười biếng giơ tay lên xoa xoa cổ, sau đó cúi người nhìn cô, chậm rãi nói, "Nhưng tôi nhớ."

Lúc anh ta nói lời này, Ngu Thư Hân không nhìn ra chút trêu đùa.

Càng muốn thấy rõ ý nghĩ trong đôi mắt màu nhạt kia, càng nhìn càng làm cho người ta không hiểu sao tim đập thình thịch.

Người này sao phạm quy như thế.

Cáp treo đang mở.

Một đường đến lưng chừng núi, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm pháo hoa.

Ngu Thư Hân quay đầu.

Lúc này trời gần như đã tối sầm lại, hình ảnh pháo hoa cùng với dòng chữ cũng vô cùng rõ ràng —— "Chúc Ngu Thư Hân sinh nhật vui vẻ".

Cô mỉm cười.

Xem ra, đây chính là bất ngờ mà tổ chương trình chuẩn bị.

Sau đó phát triển, hoàn toàn trong dự đoán.

Sau khi xuống cáp treo, những vị khách khác tuy rằng kinh ngạc vài giây sao Vương Hạc Đệ tới rồi, sau đó liền dựa theo kế hoạch, đưa Ngu Thư Hân dẫn đến hiện trường yến hội sinh nhật.

Ở đây, đã sớm chuẩn bị bữa tiệc.

Sau khi thực hiện ước nguyện, thổi nến, cắt bánh sinh nhật, bôi kem lên mặt, sau đó chơi một số trò chơi nhỏ, bước vào phần thúc đẩy cảm xúc.

Các khách mời thay phiên nhau tặng quà, sau đó đọc ra những lời chúc họ đã chuẩn bị.

Sau đó Ngu Thư Hân lại tiến hành đáp lại cùng cảm ơn, tốt nhất còn phải diễn tình cảm cùng càng cảm động một chút.

Dưới máy ảnh, tất cả sự ấm áp trở nên công nghiệp và dối trá.

Cuối cùng, là Vương Hạc Đệ đưa ra một đôi bông tai kim cương mà kết thúc.

Dựa theo kịch bản và đạo diễn biên đạo, Ngu Thư Hân dịu dàng ôm nhau, sau đó Vương Hạc Đệ nói một câu "Chúc mừng sinh nhật".

Đến đây, việc ghi hình kết thúc hoàn toàn.

Một quy trình tiêu chuẩn, trên chương trình, là bánh ngọt theo tiêu chuẩn.

Không chỉ thể hiện bầu không khí hài lòng giữa các khách mời, mà còn làm nổi bật sự ngọt ngào giữa đôi yêu nhau.

Lúc ngồi xe về khách sạn, có lẽ là bởi vì rốt cục kết thúc ghi hình, cảm giác mệt mỏi kia dâng lên, làm cho tứ chi Ngu Thư Hân nặng như chì.

Hành trình hôm nay của cô đều rất dày đặc, hôm nay sau khi dậy sớm quay thêm một đoạn phim, liền không ngừng không nghỉ chạy đến Thanh Đảo.

Bữa tiệc sinh nhật dưới ánh đèn sân khấu không hề dễ hơn quay phim.

Còn biểu hiện bất ngờ và chờ mong, còn phải diễn ra cảnh cảm động và nước mắt lưng tròng, cuối cùng còn phải phối hợp với tổ tiết mục cùng Vương Hạc Đệ biểu diễn cảnh ân ái cảm động.

Thật sự rất mệt.

Sau khi trở lại khách sạn, Ngu Thư Hân chuẩn bị nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi.

Túi vừa mới thả xuống, còn chưa kịp xoay người, cổ tay đã đột nhiên bị Vương Hạc Đệ giữ lại.

Ngay sau đó, cả người mình bị anh ta kéo lên, bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào trong ngực anh ta.

Không đợi cô kịp phản ứng, liền cảm giác được trên cổ dán lên một cỗ xúc cảm lạnh lẽo, khiến cả người giật mình một cái.

"Sinh nhật vui vẻ." Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, Vương Hạc Đệ buông cánh tay vòng quanh gáy Ngu Thư Hân, lùi ra sau một bước, cẩn thận đánh giá một chút, "Rất hợp với cô."

Ngu Thư Hân cúi đầu.

Anh ta đeo cho mình một sợi dây chuyền.

Nhưng dù là công nghệ tinh xảo, cùng thiết kế khéo léo, chỉ riêng viên kim cương có độ tinh khiết khá cao kia cũng có thể nhìn ra giá cả không nhỏ.

Cô rũ mắt xuống, vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy viên kim cương kia, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Vương Hạc Đệ, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh: "Anh Vương, tiệc sinh nhật đã kết thúc rồi."

"Ừ, tôi biết."

Ngu Thư Hân nhắc nhở: "Anh đã tặng quà cho tôi một lần rồi."

"Biểu diễn trước mặt máy quay có thể gọi là sinh nhật không?" Vương Hạc Đệ thấp giọng nở nụ cười, âm cuối mang theo chút lười biếng quyến rũ. Anh đứng dậy, tới gần Ngu Thư Hân, sau đó hơi cúi đầu hướng theo tầm mắt của cô, "Món quà vừa rồi là tặng cho khán giả và tổ tiết mục xem."

"Bây giờ thì sao?" Ngu Thư Hân hỏi.

"Hiện tại mới là đưa cho cô." Vương Hạc Đệ nhìn ánh mắt cô, vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng lặp lại một lần, "Sinh nhật vui vẻ."

Cảm giác chua xót của chóp mũi rốt cuộc không thể khống chế được nữa.

Cô không nói một lời, chỉ là cứ như vậy nhìn Vương Hạc Đệ, trước mắt lại không khống chế được phủ một tầng hơi nước.

Ngu Thư Hân nghiêng đầu, dường như muốn cố ý nhịn xuống, nhưng hốc mắt nối liền sống mũi, từng đợt cảm giác chua xót truyền đến, làm cho cô rốt cuộc khó có thể khống chế, lăn xuống một giọt nước mắt.

Vương Hạc Đệ hơi giật mình, lập tức bất đắc dĩ khom lưng, dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô, dường như đang dỗ dành cô: "Sao lại dễ khóc như vậy? Sau này nếu như——"

"Không có sau này."

Cuối cùng, dường như đã đưa ra quyết định gì đó.

Ngu Thư Hân hít sâu một hơi, cố nén sự run rẩy và nghẹn ngào trong thanh âm, dùng một đôi con ngươi ngậm nước, vô cùng nghiêm túc nhìn ánh mắt Vương Hạc Đệ.

Giọng nói của cô đều mang theo chút run rẩy, thiên sinh mỗi chữ đều nói vô cùng sắc bén: "Vương Hạc Đệ, anh không cần như vậy. "

Vương Hạc Đệ dừng động tác trên tay, nhìn lại cô.

"Nếu như không thích tôi, sẽ không làm những chuyện này." Dù có khống chế cảm xúc như thế nào, nói xong, cảm xúc của Ngu Thư Hân lập tức suy sụp, "Tình yêu trên hợp đồng không cần làm đến trình độ thế này, Vương Hạc Đệ, anh không nên tốt với tôi như vậy. Dù sao tôi cũng là một cô gái, sẽ suy nghĩ nhiều, cũng sẽ tự mình đa tình."

"Cho nên nếu như anh không thích tôi, thì đừng đối xử với tôi như vậy." Cô cắn môi dưới, khóc nức nở không khống chế được, chỉ là cực lực duy trì giọng nói rõ ràng của mình, "Thà tàn nhẫn một chút, tôi cũng không muốn bị đối xử như vậy, vĩnh viễn phải suy đoán một chuyện không biết——"

Lời còn chưa dứt, Vương Hạc Đệ liền giơ tay lên kéo sát mặt cô, một tay nắm lấy eo, kéo cô về phía trước người mình.

Ngay sau đó, nghiêng người xuống, hôn lên môi cô.

Mang theo tính công kích khác với mỗi một lần trước đó.

Nhiệt độ lòng bàn tay anh ta nóng bỏng nóng bỏng, cảm xúc bí ẩn theo máu tràn ngập mọi ngóc ngách của thân thể.

Trời đất quay cuồng, mang theo một cỗ cảm giác không biết từ đâu mà đến, hết thảy xung quanh dường như đều không ngừng rơi xuống phía dưới.

Ngay cả hô hấp cũng quấn lấy nhau.

Mãi cho đến lúc lâu sau, hai người rốt cục tách ra.

Vương Hạc Đệ ngẩng đầu, gắt gao tì lên trán Ngu Thư Hân, anh ta nhắm mắt lại, cau mày, hồi lâu cũng không mở ra.

Cho đến một thời gian dài sau, anh ta mới mở miệng.

"Tôi chưa từng phủ nhận." Vương Hạc Đệ thanh âm khàn khàn đến tận cùng, "Ngu Thư Hân, tôi cho tới bây giờ chưa từng phủ nhận."

Những thứ kia đều là sự thật.

Trước ống kính, những lời trêu chọc giả vờ không để ý, cùng với những đáp án dùng giọng điệu khẽ nói ra khi trả lời câu hỏi phỏng vấn.

Tất cả đều là sự thật.

Xưa nay anh ta chưa từng làm bừa với ai.

Ngoại trừ chính mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net