Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vẻ mặt của anh vừa bình tĩnh vừa hờ hững, hai tay bỏ vào túi quần, nhưng ánh mắt vẫn luôn chăm chú dõi theo hình bóng của Ngu Thư Hân.

Không nhìn ra được gì từ trên mặt anh, nhưng ánh mắt của anh lại không lừa được ai. Dù sao nhiều năm  như vậy, từ khi Vương Hạc Đệ bước vào giới giải trí này, anh có "chuyên tâm" nhìn một người phụ nữ nào như vậy à?

Những nhân viên công tác còn lại không vây xem Ngu Thư Hân thì chụm lại một góc nhỏ thấp giọng bàn tán, hứng trí bừng bừng tám chuyện.

Tình yêu của Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ quả nhiên là thật! Đứa bé trong bụng của Ngu Thư Hân chính xác là của Vương Hạc Đệ rồi!

Tin tức cực kỳ rúng động là: Vương Hạc Đệ tới thăm người đó!

Quần chúng ăn dưa thật sự muốn ngửa mặt lên trời hét lên, được đứng gần nhìn nhân vật chính trong tin tức rúng động nhất giới giải trí, thật sự quá kích động. Mặc dù Vương Hạc Đệ là người của giới giải trí nhưng mọi người đều biết ngoại trừ quay phim ra thì anh hầu như không lộ diện với bên ngoài, hôm nay có thể dính được chút hào quang của Ngu Thư Hân mới gặp được Vương Hạc Đệ!

Người thật đẹp trai quả như trong truyền thuyết! Thân hình cao lớn, hai chân thon dài. Người thật ngoài đời còn đẹp trai mê người hơn cả trên màn ảnh cho dù anh chỉ mặc đồ bình thường.

...

Vương Hạc Đệ tỉnh bơ đứng nhìn Ngu Thư Hân chụp ảnh gần hai mươi phút, biểu cảm trên mặt không để lộ ra một chút sơ hở nào, ánh mắt luôn hoàn mỹ hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của những nhiếp ảnh gia.

Từ đầu đến cuối Vương Hạc Đệ không nói gì, mắt luôn nhìn chằm chằm vào Ngu Thư Hân.

Sau khi công việc chụp ảnh kết thúc, Hiểu Hiểu nhanh chóng cầm áo khoác lên, đi được nửa đường đã có một cánh tay thon dài nhận lấy chiếc áo, Hiểu Hiểu ngẩng đầu thì thấy được đường cong một bên mặt đẹp đẽ lạnh lùng của Vương Hạc Đệ.

Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người.

Mặc dù giữa chừng có nghỉ ngơi một lúc nhưng Ngu Thư Hân đã đánh giá cao thể lực của mình rồi, sau khi phát hiện mình mang thai, mặc dù bề ngoài của cô không có gì thay đổi quá nhiều nhưng khi hoạt động quá nhiều liền cảm giác như tất cả thể lực đều cùng nhau bỏ chạy.

Ngu Thư Hân đứng yên tại chỗ không động đậy, hay cánh tay không tự chủ được xoa xao bả vai, có hơi lạnh.

Cô khẽ thở dài một hơi, đột nhiên có một cái bóng bao trùm trên đỉnh đầu, không đợi cô có phản ứng gì, trên vai đã được khoác lên một cái áo choàng dài.

Ngu Thư Hân ngẩng đầu, Vương Hạc Đệ nói: "Giơ tay lên."

Ngu Thư Hân ngây ngốc giơ hai tay ra, Vương Hạc Đệ mặc áo khoác vào cho cô, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn cánh tay trắng nõn như ngọc của cô một cái... Có thể thấy được vài sợi lông tơ đều dựng đứng cả lên.

Vương Hạc Đệ dời mắt đi, sau khi mặc áo xong cho cô thì cài nút cổ áo lại.

Ngu Thư Hân đứng yên không nhúc nhích, để tùy ý cho anh mặc áo khoác cho mình.

Vương Hạc Đệ cài hết nút áo thì nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Còn lạnh nữa không?"

Ngu Thư Hân nhìn anh, ngơ ngác nói: "Không lạnh..."

Vương Hạc Đệ gật đầu nói: "Còn chụp ảnh nữa không?

Ngu Thư Hân nói: "Không còn..."

Vương Hạc Đệ: "Vậy đi thay quần áo ra đi."

"Vâng." Ngu Thư Hân đáp lại sau đó xoay người đi về phía phòng trang điểm, Hiểu Hiểu ở phía sau ngốc ra mấy giây mới đuổi theo cô.

Ngu Thư Hân đi được hai bước mới lấy lại được tinh thần: Tại sao cô lại nghe lời Vương Hạc Đệ như thế?

Quá mờ mịt.

Hiểu Hiểu đuổi kịp theo cô, cười nói: "Chị Ngu Thư Hân..."

Ngu Thư Hân nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, nói: "Hả?"

Hiểu Hiểu nhịn cười, nói: "Không có gì ạ."

Ngu Thư Hân tăng tốc bước chân, sau khi vào phòng trang điểm thì tẩy sạch lớp phấn trên mặt, rồi đi thay quần áo của mình. Quay lại nơi chụp ảnh, Vương Hạc Đệ đang nói chuyện với Đường Sam.

Trên mặt Vương Hạc Đệ vẫn không có biểu cảm gì, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, cũng không có chút gì giống vẻ qua loa lấy lệ với đối phương.

Những nhân viên công tác ở xung quanh mặc dù đang thu dọn dụng cụ nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bên này.

Lúc Ngu Thư Hân đi ra thì thấy ngay được Vương Hạc Đệ cao lớn đẹp trai đứng đó, trong nháy mắt cô chợt hoảng hốt, sau đó đi về phía bọn họ.

Ngu Thư Hân đi tới cạnh người Vương Hạc Đệ, Vương Hạc Đệ nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Ánh mắt Đường Sam nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, cười nói: "Hôm nay vất vả rồi Ngu Thư Hân."

Ngu Thư Hân nói: "Anh quá khách khí rồi quản lý Đường à, đây là công việc của tôi mà."

Đường Sam nói: "Bây giờ được mấy tháng rồi?"

Ngu Thư Hân sửng sốt không biết nói gì.

Vương Hạc Đệ nói: "Ba tháng."

Đường Sam cười nói: "Người ta nói phụ nữ mang thai ba tháng đầu là quan trọng nhất, nhất định phản chú ý đến thân thể."

Ngu Thư Hân giờ mới hiểu được bọn họ đang nói cái gì.

Vương Hạc Đệ nói: "Ừ, đúng là vậy."

Đường Sam nhìn về phía Ngu Thư Hân, giọng nói rất thân thiết: "Đã làm mẹ rồi, sau này cũng đừng liều mạng vì công việc như vậy nữa."

Ngu Thư Hân cười khẽ nói: "Hiện tại không có ảnh hưởng gì đến thân thể cả."

Đường Sam nói: "Không thể nói lời như vậy được, nếu đã mang thai rồi thì thân thể chắc chắn sẽ khác với trước đây. Thể lực này, khả năng chịu đựng này, những thứ đó đều sẽ giảm đi đáng kể, dựa theo cường độ công việc trước đây của cô, không thể làm việc như trước được."

Giọng Đường Sam có hơi nghiêm túc, Vương Hạc Đệ đứng cạnh không lên tiếng.

Ngu Thư Hân bình tĩnh ho khan một tiếng, khẽ liếc mắt nhìn Vương Hạc Đệ. Sắc mặt đối phương vẫn bình tĩnh như thường lệ.

Ngu Thư Hân cười nói: "Vâng, tôi sẽ chú ý, cảm ơn quản lý Đường đã quan tâm."

Đương Sam ha ha cười: "Không cần khách sáo, mang thai sinh con là chuyện tốt, tôi vừa hay cũng dính được chút không khí vui mừng mà."

Ngu Thư Hân phối hợp cười với anh ta, Đường Sam lại nói tiếp: "Tôi xin chúc mừng sớm với hai người, chúc hai người tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử."

Đường Sam là tổng biên tập tạp chí thời trang, ở trong giới thời trang có mạng giao thiệp rất rộng. Những diễn viên nhỏ tuyến ba bốn muốn chen chân vào giới người mẫu, không cần có danh tiếng lớn, chỉ cần vẻ ngoài xuất sắc cùng với may mắn liền có thể bước vào. Còn những người làm trong giới người mẫu lại thích người như Vương Hạc Đệ vậy. Chuyện quan trọng là mọi người đều biết Vương Hạc Đệ ngoại trừ việc quay phim ra thì cực kỳ ít khi lộ mặt với công chúng, đối với tạp chí người mẫu của họ cũng không ngoại lệ, hằng năm số lượng tạp chí mời anh chụp ảnh bìa nhiều không đếm xuể, hiện tại ngành báo chí dần dần suy yếu, tạp chí của bọn họ lại khá hơn một tí, bọn họ không hề dựa vào việc bán tạp chí để kiếm tiền mà là dựa vào việc đăng quảng cáo trong tạp chí.

Vương Hạc Đệ có danh tiếng không nhỏ trong giới điện ảnh truyền hình, quảng cáo và người mẫu; nhưng anh luôn khiêm tốn. Những người đại diện của các diễn viên nam khác không ngừng nghĩ đủ mọi cách để tìm hợp đồng cho nghệ sĩ nhà mình; nào là chụp ảnh bìa, đại diện phát ngôn cho sản phẩm nhiều khi còn không có tiền, tương lai sẽ lấy lại được tiền. Còn Vương Hạc Đệ thì sao, là tạp chí của bọn họ cùng với những nhãn hiệu không ngừng liên lạc với công ty quản lý của anh để đưa ra đề nghị hợp tác...

Nếu có thể dựa vào quan hệ với Ngu Thư Hân mà mời được Vương Hạc Đệ chụp ảnh cho tạp chí... Đường Sam chỉ cần nghĩ đến đây dã thấy tim đập thình thịch rồi.

Mặc dù khả năng đó rất nhỏ, dù sao Vương Hạc Đệ đã xuất đạo nhiều năm, tác phong làm việc trước giờ đều như thế, cho dù công khai tình cảm với Ngu Thư Hân cũng không chắc có thể vì Ngu Thư Hân mà lộ mặt tên tạp chí.

Trong lòng Đường Sam không ngừng tính toán, mặc dù cơ hội thấp nhưng nhân cơ hội này biết đâu kéo gần quan hệ với Vương Hạc Đệ thì sao.

Đường Sam cười híp mắt, biểu cảm trên mặt vô cùng chân thành.

Trong lòng Ngu Thư Hân trầm mặc mấy giây, sau đó nói cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn quản lý Đường."

Đường Sam vui vẻ nói: "Đừng khách sáo, đừng khách sáo."

Đường Sam lại chúc phúc mấy câu nữa, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ mới rời đi.

Có nhân viên công tác đi lên nói: "Chị Ngu Thư Hân và thầy Vương rất đẹp đôi đó."

Đường Sam sờ cằm, nói: "Đúng vậy, là trai tài gái sắc mà."

Nhân viên công tác: "Tình cảm dường như cũng rất tốt..."

Một nhân viên công tác khác không khỏi ca tụng: "Thầy Vương thật dịu dàng nha...Tự mình mặc áo khoác cho cô Ngu... ánh mắt đó mọi người có thấy không?"

Những người khác đều hùa theo nói: "Thấy được thấy được! Thật sự rất dịu dàng!"

"Hạc Đệ ca cứ như vậy mà kết thúc đời độc thân, tôi không muốn mà."

"Ha ha ha."

Đường Sam vỗ tay: "Được rồi, được rồi, làm việc đi!"

Mọi người nghe thế thì tản ra, nhưng vẫn còn bàn luận sục sôi như cũ.

Dù gì... Vương Hạc Đệ không tùy tiện xuống núi, vừa mới xuống núi đã tạo ra tin tức xôn xao như vậy. Cho dù anh và Ngu Thư Hân đã công khai tình cảm, nhưng lòng tò mò của quần chúng vẫn không thể dừng lại được.

Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, chỉ có thể đứng một bên ghen tị và nghe nhiều tin bát quái thôi.

...

Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ rời khỏi studio, sự căng thẳng trong lòng lúc này mới được buông lỏng, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Vương Hạc Đệ đi bên cạnh vẫn có vẻ mặt như bình thường.

Trợ lý hai người đều đi phía sau, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không nói gì.

Ngu Thư Hân không nhịn được nghiêng đầu nhìn Vương Hạc Đệ gò má người đàn ông vẫn đẹp trai nghiêng trời lệch đất như cũ, cằm hơi bạnh ra, mặt không có biểu cảm gì.

Bất luận nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng hoàn mỹ, trên thế giới này tại sao lại có người đàn ông đẹp trai như thế?

Lông mi của anh thật dài nha... Ngu Thư Hân thầm nghĩ, ánh mắt dời xuống sống mũi thẳng tắp của đối phương, độ cong và độ cao quá hoàn mỹ. Môi hơi nhạt màu, trông khá lạnh lùng, hơi nhếch lên, nhìn vào rất không hợp với tình người.

Độ cong của cằm này, còn có trái cổ nữa...

Ánh mắt Ngu Thư Hân khẽ dời lên, chợt đối mắt với một đôi mắt có hơi mang theo sự hứng thú của ai đó.

Ngu Thư Hân ngẩn cả người, Vương Hạc Đệ nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Sao vậy?"

Ngu Thư Hân lắp bắp dời tầm mắt đi, "Không, không có gì."

Vương Hạc Đệ dừng bước lại, cau mày: "Thân thể không thoải mái hả?"

Ngu Thư Hân cũng vội vả dừng bước lại, bình tĩnh nói: "Không có, không có mà."

Vương Hạc Đệ nhìn cô đầy dò xét, Ngu Thư Hân rõ rằng đã là một người lão luyện lăn lộn trong giới giả trí này cũng gần mười năm rồi, ấy vậy mà lại không chịu nổi ánh mắt của Vương Hạc Đệ, không dám mắt đối mắt với anh, rất sợ sẽ bị Vương Hạc Đệ nhìn ra được suy nghĩ trong lòng mình.

Rõ ràng chỉ mới mấy giây mà Ngu Thư Hân lại cảm giác như đã trôi qua một khoảng thời gian rất dài. Vương Hạc Đệ dời mắt đi, nói: "Chú ý an toàn."

Ngu Thư Hân bình tĩnh nói: "Vâng."

...

Đi tới bên ngoài, ngoại trừ xe bão mẫu của Ngu Thư Hân đậu ở ven đường thì cạnh đó còn có một chiếc xe hơi có giá trị không rẻ.

Vương Hạc Đệ dừng bước, Ngu Thư Hân vốn định đi tới xe bảo mẫu của mình, không để ý anh bỗng nhiên dừng lại như thế nên suýt nữa cô đã đâm vào lưng anh rồi.

Ngu Thư Hân cũng dừng lại theo anh, Vương Hạc Đệ quay đầu, đôi mắt lạnh lùng như có thể đầu độc người khác nhìn cô, nói: "Đi đâu?"

Ngu Thư Hân: "Về nhà..."

Vương Hạc Đệ gật đầu, Triệu Trình bước lên chiếc xe hơi màu đen kia, chạy xe dừng lại trước mặt bọn họ.

Vương Hạc Đệ mở cửa sau xe ra, chỉ nhìn bằng một mắt đã thấy được thiết kế sang trọng và thoải mái bên trong xe.

Tim Ngu Thư Hân đập nhanh mấy nhịp, giờ đây cô mới hiểu được ý của anh.

Ngu Thư Hân vội nói: "À, cảm ơn thầy Vương. Không, không cần.. tôi có xe rồi."

Sắc mặt Vương Hạc Đệ vẫn không đổi, nói: "Tôi đưa cô về."

Ngu Thư Hân không nghĩ ra được cũng không nhìn thấu suy nghĩ của anh, có hơi ngây người.

Tài xế trên xe bảo mẫu cũng bước xuống, nhìn thấy Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ liền do dự hai giây nhưng sau đó cũng không bước lên.

Ngu Thư Hân nhìn xe bảo mẫu của mình, suy nghĩ mấy giây rồi nói: "Vậy làm phiền thầy Vương rồi."

Hiểu Hiểu ngồi lên xe trước, đưa mắt ra hiệu cho tài xế chạy xe bọn họ về trước.

Ngu Thư Hân ngồi vào xe của Vương Hạc Đệ, tuy trong lòng khá khẩn trương nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như cũ.

Vương Hạc Đệ cũng ngồi vào, không gian bên trong xe vô cùng lớn, rõ ràng giữa hai người có một khoảng cách nhất định nhưng Ngu Thư Hân ngồi một chỗ cũng không sao thấy thoải mái được, dường như cô có cảm giác quần áo của anh chạm vào người mình, còn có cả mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người anh, mùi hương đó rất dễ ngửi.

Ngu Thư Hân ngồi thẳng người, cô nhìn ra cửa sổ thì thấy xe bảo mẫu của mình đã rời đi.

Tư thế ngồi của Vương Hạc Đệ rất tùy ý, hai chân rất tự nhiên vắt chéo lên nhau, hai tay đặt trên đầu gối, cả người tựa vào ghế xe. Dưới tình huống như vậy, Ngu Thư Hân có hơi mất tự nhiên.

Ngu Thư Hân cũng tựa vào ghế ngồi, bên trong xe có mùi hương thoang thoảng, mấy ngày gần đây Ngu Thư Hân khá nhạy cảm vói mùi hương, tuy không đến nỗi chán ghét nhưng khi ngửi được mùi thơm thì ngay lập tức dạ dày sẽ thấy không thoải mái.

Nhưng không biết bên trong xe là mùi hương gì, cô ngửi vào lại không hề có cảm giác khó chịu.

Xe từ từ chạy đi, tốc độ không nhanh không chậm, hết sức vững vàng, Ngu Thư Hân dường như không cảm giác được sự lắc lư.

Bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, Hiểu Hiểu và Triệu Trình ngồi phía trước cũng không lên tiếng. Triệu Trình chuyên tâm lái xe, chỉ có âm thanh rất nhỏ của xe cộ bên ngoài lọt vào trong.

Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bình thường đường về nhà cô, cô sẽ không thấy xa lạ gì, nhưng hôm nay cảm giác con đường này dường như rất dài.

Hiểu Hiểu cũng ngồi ngay ngắn ở ghế trước, cô ấy lén lén nhìn vào kính chiếu hậu, thấy được bà chủ nhà mình đang nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, còn Vương Hạc Đệ lại lẳng lặng ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.

Hiểu Hiểu dời mắt đi, cô ấy khẽ chống lại ánh mắt của Triệu Trình cũng lén lút nhìn ra sau giống như cô ấy, hài người im lặng đối mặt một giây, sau đó Triệu Trình nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đang lái xe không thể phân tâm được.

Nhưng trước khi thu hồi tầm mắt, hai người đều nhìn thấy được sự tò mò trong mắt đối phương.

Trong lòng yên lặng vui mừng, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện ra điều gì.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net