Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
người cẩu độc thân Ôn Chiêu Tùng này mấy nhát.

Thật là tức giận mà...

Ngu Thư Hân thấy Vương Hạc Đệ không động đũa nữa, liền nhỏ giọng hỏi: "Không đói bụng hả? Sao anh lại ăn ít như vậy?"

Vương Hạc Đệ đáp: "Không đói lắm, không sao đâu."

Ngu Thư Hân nhìn anh hai giây mới nói: "Bữa trưa ăn khá sớm, sao lại không thấy đói được..."

Vương Hạc Đệ không nói gì, Ngu Thư Hân cau mày nói: "Có phải do mấy món ăn lúc trưa tôi làm hỏng..."

Hôm nay bữa trưa là do Ngu Thư Hân làm, cô vừa mới học được một món ăn mới trên mạng, còn đặc biệt nấu cho Vương Hạc Đệ ăn, bởi vì bỏ hơi nhiều muốn nên cô cũng chưa ăn.."

Vương Hạc Đệ nói: "Không có, ăn rất ngon."

Ngu Thư Hân còn muốn nói gì nữa, Ôn Chiêu Tùng đã không còn cách nào che trán lại: "Hai người... muốn chọc tức chết cẩu độc thân là tôi đây sao hả?"

Trời ới! Ngu Thư Hân lúng túng vô cùng, tại sao lại như vậy, cô, cô sao lại không tự chủ được chú ý đến Vương Hạc Đệ thế này, quên mất cả Ôn Chiêu Tùng vẫn còn ở đây.

Ngu Thư Hân đẩy bát canh mà mình chưa động đến bên cạnh sang cho Vương Hạc Đệ, nói: "Uống chút canh đi."

Sau đó nhìn về phía Ôn Chiêu Tùng, áy náy nói: "Xin lỗi, Chiêu Tùng, chuyện đó..."

"Không cần giải thích," Trên mặt Ôn Chiêu Tùng lộ ra chút u oán, nói: "Tôi hiểu mà."

Cẩu thân không có quyền lên tiếng.

Ngu Thư Hân: "Hả?"

Ôn Chiêu Tùng cười to, vừa rồi chỉ là nói đùa mà thôi. Lúc này Ngu Thư Hân mới hiểu được, bật cười thành tiếng, bầu không khí vừa thoải mái vừa sống động.

Ôn Chiêu Tùng kể cho Ngu Thư Hân nghe những chuyện khi Vương Hạc Đệ đi quay phim, bảo có nữ diễn viên nào đó mặc áo choàng tắm đến gõ cửa phòng Vương Hạc Đệ, kết quả Vương Hạc Đệ nhìn thấy liền đống sầm cửa lại, nữ diễn viên đó không dám tin, đợi cả mười mấy phút mà cửa không hề mở ra lần nào nữa...

Loại chuyện này xảy ra không ít lần khi Vương Hạc Đệ ở trong đoàn làm phim, Ôn Chiêu Tùng tùy tiện chọn vài chuyện kể cho Ngu Thư Hân nghe.

Ngu Thư Hân cười híp mắt: "Hạc Đệ có duyên rất tốt với phụ nữ đó nha."

Ôn Chiêu Tùng cười nói: "Đúng đó, phụ nữ ôm mộng với cậu ấy rất nhiều."

Vương Hạc Đệ lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, Ôn Chiêu Tùng đột nhiên hiểu ra, bối rối cười nói: "Nhưng mà mấy chuyện đó cũng đã qua rồi."

Ngu Thư Hân gật đầu, trên mặt không có vẻ gì khác thường, trong lòng lúc này lại bốc lên oán khí sục sôi: Mặc áo choàng tắm đến gõ cửa phòng diễn viên nam ư? Ôi, đúng là không biết xấu hổ! Sao không chịu cởi hết quần áo rồi thả rông mà đi ngoài đường luôn đi, hừ!

Đề tài này không được tiếp tục nữa, hai người chỉ trò chuyện về mấy việc khi đi quay phim. Thật ra trước đây Ôn Chiêu Tùng cũng có ấn tượng rất tốt với Ngu Thư Hân, lúc Ngu Thư Hân mới vừa nổi tiếng mấy năm trước, chất lượng kịch bản không cao lắm nhưng lại nhìn ra được cô rất nghiêm túc với nhân vật mình đóng. Ôn Chiêu Tùng cũng giống như Vương Hạc Đệ, đã sống trong giới này lâu năm, cũng không vì tiền hay danh tiếng mà tùy tiện chọn đại một kịch bản để đóng, nhưng anh ta cũng biết rõ một điều rằng không phải ai cũng không thiếu cái gì như anh ta hay Vương Hạc Đệ, hay chỉ diễn vì yêu thích.

Mà hai năm gần đây, sau khi Ngu Thư Hân nổi tiếng, chất lượng kịch bản ngày càng lên cao, cô cũng quay vài bộ phim, mặc dù tiếng vang bình thường nhưng nhân vật mà cô đóng rất khá.

Đối với những nữ minh tinh tầm tuổi cô, thì cô cũng được coi là một nữ minh tinh nghiêm túc diễn phim.

Ôn Chiêu Tùng từ đó đến này chưa từng nghĩ rằng Vương Hạc Đệ và Ngu Thư Hân sẽ ở cạnh nhau, tình cảm còn được bảo vệ kín như vậy, ngay cả bạn thân cũng không chịu tiết lộ.

Dĩ nhiên Ôn Chiêu Tùng nhìn được hai người rất xứng đôi, anh ta cũng thật sự vui vẻ cho Vương Hạc Đệ.

Bữa ăn này diễn ra rất vui vẻ, Ôn Chiêu Tùng có vẻ ngoài anh tuấn, khí chất ôn hòa, lời nói khiêm tốn lễ độ, ở cạnh anh ta rất tốt.

Ngu Thư Hân và anh ta trò chuyện với nhau thật vui, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi gì. Cuối cùng vẫn là Vương Hạc Đệ nhắc nhỡ đã trễ rồi, muốn đưa Ngu Thư Hân về.

Ngu Thư Hân và Ôn Chiêu Tùng trao đổi số điện thoại cho nhau, Ôn Chiêu Tùng vẫn còn trêu chọc nói: "Bình thường ở nhà có phải Hạc Đệ quản cô rất nghiêm không?"

Ngu Thư Hân sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Vương Hạc Đệ, sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng, trong mắt thế nhưng lại có sự ấm áp mà cô quen thuộc.

"Không có," Ngu Thư Hân cười nói, giọng nói nhỏ nhẹ êm ái: "Tôi thích bị quản nghiêm cơ."

Nói xong còn ngượng ngùng cười một tiếng.

Ôn Chiêu Tùng trợn mắt há hốc mồm, thật sự là bị tình yêu không hề tầm thường của hai người đối diện chọc cho mù mắt rồi... cô gái tốt thế này sao lại bị Vương Hạc Đệ hốt chứ? Xong rồi xong rồi.

Ôn Chiêu Tùng cố ý lộ ra vẻ mặt đầy tiếc nuối, kết quả hai người đó vốn không thèm để ý tới anh ta.

Vành tai Ngu Thư Hân ửng đỏ, câu nói vừa rồi nửa thật nửa giả, cô không biết Vương Hạc Đệ có nhận ra được hay không, nhưng biểu cảm ngượng ngùng trên mặt không phải là giả vờ tạo ra, là phản ứng chân thật của cô.

Ôn Chiêu Tùng khụ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Tôi đi trước đây."

Vương Hạc Đệ gật đầu, Ôn Chiêu Tùng nhìn Ngu Thư Hân, mỉm cười: "Có rãnh thì cùng nhau ăn bữa cơm."

Lỗ tai Ngu Thư Hân hồng hồng đáp: "Được."

...

Ngu Thư Hân che tai lại rồi bước lên xe, nhưng làm sao cũng không hạ nhiệt được, lỗ tai vẫn còn nóng hổi, trên mặt cũng có chút ửng đỏ như bị thiêu cháy.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng một tay ra sức quạt quạt, tim đập nhanh thình thịch nhưng tâm tình lại rất vui vẻ.

Vương Hạc Đệ cầm vô lăng bằng một tay, nhìn qua kính chiếu hậu thấy được gò má của cô, anh cất lời, trong giọng nói còn mang theo vẻ trêu chọc: "Vui vẻ lắm sao?"

Ngu Thư Hân suy nghĩ đôi chút mới hiểu được anh hỏi gì, cô thành thật đáp: "Vâng! Rất vui ạ!"

Vương Hạc Đệ đạp ga, thong thả cho xe chạy, nói: "Lần sau sẽ dẫn cô đi nữa."

Ngu Thư Hân lập tức quên đi sự nóng bỏng trên mặt cũng như trên vành tai, cô nói: "Lần sau nữa ư?"

Cô đã mang thai 26 tuần rồi, còn không quá ba tháng nữa là phải sinh con, dựa theo những gia đình bình thường mà nói, nhất định luôn hạn chế hành động của phụ nữ mang thai.

Ngu Thư Hân dĩ nhiên không muốn bị 'giam giữ' trong nhà nữa, lần trước Vương Hạc Đệ dẫn cô đi xem phim, trên mạng không hề xuất hiện hình ảnh nào liên quan đến hai người họ, Ngu Thư Hân không biết chuyện này là trùng hợp chó săn không phát hiện hay còn những chuyện khác nữa, cô ngây người trong giới giải trí này cũng được bảy tám năm rồi, không thể nào không biết những việc này, chẳng qua là cô không hỏi Vương Hạc Đệ mà thôi.

Vương Hạc Đệ rất có trách nhiệm với cô và đứa bé, lúc mang thai luôn tỉ mỉ chăm sóc... Trong mắt Ngu Thư Hân, anh đã thực hiện xong hết trách nhiệm của mình rồi, thậm chí có thể nói, Vương Hạc Đệ vốn không cần chịu trách nhiệm với cô.

Còn chưa đầy ba tháng đứa bé sẽ ra đời, trong ba tháng này, cô nghiêm túc ở nhà dưỡng thai, đợi đến khi vào bệnh viện sinh con... Hiệp nghị của bọn họ sẽ chấm dứt tại đây, không còn quan hệ gì nữa, chỉ chờ thời gian hợp lí lập tức ly hôn là được.

Nhưng vậy... không phải rất tốt sao? Bụng cô lớn, không tiện để đi lại nhiều, còn dễ dàng bị chó săn phát hiện, cô cảm thấy việc mình đi ra ngoài kiểu nào cũng rất phiền phức...

Đến đèn đỏ, Vương Hạc Đệ dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Không muốn ra ngoài hả?"

Ngu Thư Hân lập tức lắc đầu: "Muốn chứ!"

Vương Hạc Đệ bật cười nói: "Sau khi về nhà thì suy nghĩ xem còn muốn ăn món gì nữa, muốn xem phim gì, tôi sẽ đặt chỗ ăn và vé xem phim."

Ngu Thư Hân bị sự ngạc nhiên vui mừng này ập tới quá bất ngờ mà mụ mị cả đầu óc, cô choáng váng nói: "Tôi, tôi..."

Vương Hạc Đệ không khỏi thấy buồn cười, thở dài một tiếng. Đèn xanh bật lên, anh cho xe chạy đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net