Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cảm ơn Vương..." Lông mi Ngu Thư Hân run rẩy, nắm lấy tay áo anh rồi nhẹ nhàng đung đưa.

Vương Hạc Đệ khẽ ừ một tiếng, trong mắt lộ ra ý cười.

Ngu Thư Hân cúi đầu nhìn tay mình, và bàn tay anh đang đặt trên vai của cô.

Gò má nhanh chóng nóng lên, cô lúng túng buông tay ra, hơi lui về sau hai bước, sau đó bổ sung hoàn chỉnh lời nói vừa rồi: "Cảm ơn thầy Vương."

Cô dùng mấy giây ngắn ngủi điều chỉnh xong cảm xúc trên mặt mình, lúc ngẩng đầu lần nữa thì sắc mặt đã khôi phục lại sắc thái trắng nõn, trong mắt mang theo ánh sáng lấp lánh.

....

Mấy ngày sau bộ phim điện ảnh Chuộc Tội được công chiếu ở thành phố B, Vương Hạc Đệ sắp xếp xong tất cả mọi chuyện rồi chạy đến đón Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân đứng trước gương, chứng gặp khó khăn khi lựa chọn lại nổi lên, trên giường đặt vài bộ quần áo đã được phối với nhau, cô xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng cắn răng chọn một bộ quần áo len màu xanh, thời tiết đã ấm dần, trời cũng đã vào xuân, bộ quần áo này vừa vặn phù hợp với khí hậu lúc này.

Thay quần áo xong, cô đeo đồ trang sức vào, rồi đứng trước gương kiểm tra phần trang điểm trên mặt mình lần cuối, sau cùng cô xách túi đi xuống lầu.

Vương Hạc Đệ đang ngồi trên sofa, nghe được tiếng động thì đứng dậy xoay người lại.

Ngu Thư Hân mặc một cái váy dài màu xanh nhạt, phần eo của váy rất rộng, ở phần trên có hình ảnh hoa cỏ phù hợp với bộ váy, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, cô đang đứng đó, mang theo hơi thở mùa xuân ập đến người anh.

Vương Hạc Đệ không biết phải nói gì, Ngu Thư Hân đi tới trước mặt anh, mắt cười cong như mắt hồ ly, dịu giọng nói: "Thầy Vương, tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Vương Hạc Đệ tỉnh hồn lại nói: "Ừ, đi thôi."

...

Bởi vì là buổi công chiếu nên trong rạp không có quá nhiều người xem, nhân viên còn lại cũng bình thường. Ngu Thư Hân khoác một cái áo choàng dài màu trắng mỏng, trên mặt đeo một cái khẩu trang che gần hơn nửa khuôn mặt, Vương Hạc Đệ cũng giống như vậy.

Đang lúc định đi vào cửa VIP, tay áo Vương Hạc Đệ bị kéo lại.

Anh quay đầu, khẩu trang che cao chỉ chừa lại đôi mắt đang chớp chớp, Ngu Thư Hân nhỏ giọng nói: "Thầy Vương, tôi muốn ăn cái đó..."

Vương Hạc Đệ quay đầu nhìn, là khu đồ ăn vặt.

Sau khi bụng dần lớn, Ngu Thư Hân đã hoàn toàn buông tha các loại giày cao gót, hôm nay lúc đi ra ngoài cô cũng chọn giày đế bằng để mang, lúc này lùn hơn Vương Hạc Đệ cả một cái đầu, ở góc nhìn của anh thì trông cô khá nhỏ bé, giống như một cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi.

Tay áo bị kéo lần nữa, Ngu Thư Hân sợ hành động của hai người bị bại lộ, nên không dám nói quá lớn tiếng. Cô hơi nhón chân lên, tiến đến gần sát khuôn mặt Vương Hạc Đệ, nhẹ giọng lập lại: "Tôi muốn ăn cái đó."

Giọng nói mềm nhũn, mang theo vẻ thành khẩn và nũng nịu.

Hai người chỉ chừa lại đôi mắt, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Vương Hạc Đệ bị che đi, chỉ để lộ ra một đôi mắt khiến Ngu Thư Hân không cách nào suy đoán được tâm tư của anh.

Ngu Thư Hân nhỏ giọng nói: "Thầy Vương..."

Ánh mắt người đàn ông có sự biến hóa rất vi diệu, anh khẽ thở dài nói: "Chỉ được ăn một ít thôi."

Ánh mắt Ngu Thư Hân phát sáng ngay lập tức: "Vâng!"

Sau đó lại bổ sung: "Còn muốn ăn kem nữa cơ!"

Vương Hạc Đệ nhìn cô mấy giây, Ngu Thư Hân bình tĩnh lại, cố gắng để lộ ra đôi mắt trông vừa ngoan ngoãn lại vô hại.

Cô thực sự muốn ăn kem đó nha!

Vương Hạc Đệ mở miệng, giọng nói truyền ra từ sau lớp khẩu trang, âm thanh này còn trầm thấp hơn so với thường ngày rất nhiều: "Không được ăn nhiều, sẽ ảnh hưởng đến dạ dày."

Ngu Thư Hân mở miệng đồng ý ngay: "Vâng vâng vâng!"

Mua xong, Ngu Thư Hân ôm bắp rang trong ngực, một tay khác thì cầm một ly kem nhỏ, lượng kem không nhiều lắm, đối với một người phụ nữ có thai như cô mà nói thì lượng kem này là vừa đủ.

Ánh đèn trong rạp chiếu phim mờ tối, hai người ngồi ở hàng giữa vừa có vị trí xem phim tốt vừa không gây chú ý lắm.

Phim vẫn còn chưa bắt đầu, Ngu Thư Hân hơi kéo khẩu trang lên để lộ miệng ra, sau đó từ từ ăn kem, còn bắp rang bơ được Vương Hạc Đệ cầm giúp.

Cô nhanh chóng ăn xong ly kem, trên tay Ngu Thư Hân có dính chút kem, cô đang nghĩ hình như mình đã quên mang khăn giấy thì phải. Chợt bên cạnh chìa ra một bàn tay, trên bàn tay ấy còn kẹp theo một cái khăn ướt.

Phim điện ảnh đã bắt đầu chiếu những đoạn phim đầu tiên, dưới ánh đèn mờ tối, vẻ mặt Vương Hạc Đệ có chút mơ hồ, anh cúi đầu, cầm khăn ướt tinh tế lau tay cho Ngu Thư Hân, cuối cùng lấy khăn bẩn đi.

Ngu Thư Hân há miệng, tim đập nhanh hơn.

Khi bộ phim được chiếu, toàn bộ đèn đều bị tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ màn ảnh.

Ngu Thư Hân nhớ tới lời nói của Vương Hạc Đệ, vô cùng nghe lời chỉ ăn một phần ba lượng bắp rang, sau đó thực sự không ăn nữa.

Bộ phim này là một bộ phim nghệ thuật, trọng tâm của phim vừa u ám vừa kiềm nén, cả quá trình Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ xem phim đều không trao đổi gì, chỉ chuyên tâm xem phim. Đắm chìm trong bộ phim này, tâm tình vốn còn ung dung vui vẻ của cô dần bị lây lan, ngực nặng nề giống như có một tảng đá đè lên, khiến cô hít thở không thông, vô cùng kiềm nén.

Khi bộ phim kết thúc, hai người cùng đi ra khỏi rạp chiếu phim, trên khuôn mặt luôn tươi cười của Ngu Thư Hân lộ ra chút thương cảm.

Trong bãi đậu xe, cô tháo khẩu trong xuống, thở dài một hơi, cảm khái nói: "Cuộc sống của chúng ta quá hạnh phúc mà."

Vương Hạc Đệ cũng tháo khẩu trang đi, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, nói: "Ừ, đúng vậy."

Ngu Thư Hân đi chầm chậm, Vương Hạc Đệ cũng phối hợp với bước chân của cô, hai người chậm rãi đi trong bãi đổ xe.

Một tay Ngu Thư Hân đặt trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói hạ thấp xuống: "Nếu như trên thế giới này không có tội phạm thì tốt biết mấy."

Bước chân Vương Hạc Đệ hơi dừng lại, anh nhàn nhạt nói: "Chỗ có người sẽ có tội phạm."

Ngu Thư Hân dừng bước, ngẩng đầu hỏi: "Thầy Vương, anh nói xem vì sao con người phải phạm tội chứ?" Tuy cô là người trong giới giải trí, trong công việc cũng khôn ngoan và thông minh, nhưng từ sâu trong lòng cô thật sự là một người hiền lành.

Vương Hạc Đệ yên lặng hai giây mới nói: "Dục vọng và sự tham lam."

Ngu Thư Hân: "Mỗi người đều có dục vọng và tham lam sao?"

Vương Hạc Đệ đáp: "Ừ."

Ngu Thư Hân thấy bùi ngùi, vẻ mặt Vương Hạc Đệ vừa lạnh lùng lại lý trí, anh nói: "Dục vọng và tham lam cùng tồn tại song song trong lòng mỗi con người, phạm tội hay không phạm tội chỉ khác nhau ở ý chí mà thôi."

Ngu Thư Hân gật đầu, đồng ý với quan điểm của anh, nhưng vẫn không cách nào đẩy đi được sự thương cảm và kiềm chế của cô từ sau khi xem phim xong, cô thấp giọng nói: "Tôi không phải quá thích..."

Vương Hạc Đệ không nghe rõ nên hỏi lại: "Cô vừa nói gì?"

Ngu Thư Hân khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng đáp: "Tôi không thích tội phạm, không thích thấy người khác bị thương... Tôi ghét tất cả tội phạm."

Vương Hạc Đệ không đáp lại, Ngu Thư Hân hít sâu một hơi, cười nói: "Có phải tôi có hơi lý tưởng hóa quá không? Ừm, tôi biết loại suy nghĩ này rất ngu xuẩn mà, hơn nữa cũng không thiết thực gì."

Vương Hạc Đệ nói: "Cô bị phim ảnh hưởng thôi."

Ngu Thư Hân cất bước đi về phía trước, nhún nhún vai nói: "Đúng vậy, tôi là một diễn viên ấy vậy mà lại bị một bộ phim làm rối loạn tâm tình... thật là..." Thất bại mà.

Vương Hạc Đệ đi bên cạnh cô, bình tĩnh nói: "Tội phạm đúng là có mặt khắp mọi nơi, nhưng sẽ không xảy ra với cô... và cả đứa bé nữa."

Ngu Thư Hân ngơ ngẩn không đi tiếp.

Vương Hạc Đệ quay đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thường song còn mang theo chút hơi ấm nhàn nhạt: "Tôi sẽ bảo vệ cô và đứa bé."

Ngu Thư Hân hoàn hồn lại, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ là... chỉ là tâm tư vẫn còn đặt trong bộ phim chưa dứt ra được mà thôi."

Vương Hạc Đệ từ chối cho ý kiến, không biết là anh tin hay không tin nữa.

Nhưng lúc đi tới trước xe hơi, nụ cười trên mặt Ngu Thư Hân dần phai nhạt, cô cười khổ nói: "Tôi luôn cảm thấy từ sau khi mang thai mình đã biến thành một người khác..."

Cô ngẩng đầu nhìn Vương Hạc Đệ: "Trước kia tôi không sợ chuyện gì cả, nhưng còn bây giờ... tôi sợ rất nhiều thứ."

"Tôi sợ bảo bảo không khỏe, tôi sợ sau khi nó ra đời sẽ bị người khác tổn thương, tôi sợ nó..."

"Sẽ không đâu." Ngu Thư Hân chỉ mới nói được nửa câu đã bị câu nói này của Vương Hạc Đệ cắt đứt.

Trên mặt cô lộ ra vẻ mờ mịt, Vương Hạc Đệ trầm giọng nói: "Đứa trẻ vĩnh viễn sẽ không xảy ra chuyện gì."

Mấy giây sau anh lại bổ sung: "Còn cả cô nữa."

Sự căng thẳng kéo dài suốt hai tiếng cũng vì những lời nói này của anh mà được thả lỏng, bộ phim mang đến cho cô sự kìm nén và sợ hãi, những đã bị vài ba lời nói bình tĩnh và đầy mạnh mẽ của người đàn ông đẩy lùi đi.

Những chuyện nguy hiểm đó sẽ không xảy ra.. Bởi vì anh sẽ bảo vệ đứa bé và cô.

Bất luận là thật hay giả, lần này Ngu Thư Hân lựa chọn tin tưởng.

Lên xe, tâm tình của Ngu Thư Hân rốt cuộc cũng đã được buông lỏng, có thể trò chuyện với Vương Hạc Đệ về diễn biến bộ phim, về biểu cảm hay cảm xúc của diễn viên. Cô cũng đánh giá khá cao diễn viên chính, nhất là nam chính Ôn Chiêu Tùng.

...

Ngày đó sau khi đi xem phim về, Ngu Thư Hân nơm nớp lo sợ hình cô mang thai bụng to bị tung lên mạng, còn cả hình cô và Vương Hạc Đệ đến rạp chiếu phim nữa. Mặc dù cô tin mình che đậy rất kín, vả lại người vào phòng chiếu phim cũng sẽ không nhận ra cô và Vương Hạc Đệ, nhưng cho tới giờ cô cũng không dám đánh giá thấp đôi mắt sắc bén của quần chúng cũng như năng lực đánh hơi của bọn chó săn..

Trong ngày xem phim ấy, trong ấn tượng của Ngu Thư Hân về những người xung quanh thì hẳn không ai nhận ra được cô và Vương Hạc Đệ, nhưng cô không dám ôm quá nhiều may mắn. Buổi tối nằm ngủ trên giường còn bị mất ngủ, một lúc lại cầm điện thoại lên lướt weibo, lúc khác lại cầm điện thoại lên nhìn chằm chằm vào màn hình rất sợ một giây kế tiếp Trần Băng sẽ gọi tới mắng cô...

Thận trọng như vậy qua vài ngày, Ngu Thư Hân mới dám tin trên mạng thực sự không hề có tấm hình nào chụp được cô và Vương Hạc Đệ đi xem phim vào ngày đó! Cô không yên tâm search vài lần... kết quả là không có!

Không bị chụp lén, vậy là Trần Bằng cũng không biết... Ngu Thư Hân cảm thấy yên lòng, sau đó vui vẻ lên mạng xem lời bình về bộ phim điện ảnh Chuộc Tội.

Ngày hôm đó khi xem phim xong, tâm tình của Ngu Thư Hân được khôi phục lại không ít, mặc dù đang lúc mang thai nên thân thể xuất hiện nhiều việc khó chịu, thế nhưng tâm tình của cô rất thả lỏng, ngược lại cũng không được tính là chịu đựng quá nhiều vất vả.

Qua mấy ngày, Vương Hạc Đệ đột nhiên nói: "Tối nay ra ngoài ăn tối."

Ngu Thư Hân cầm máy tính bảng trong tay, đang đọc sự thật đằng sau bộ phim Chuộc Tội, ngạc nhiên và vui mừng đến quá đột ngột, một lúc lâu cô vẫn còn mờ mịt: "Hả, chuyện gì cơ?"

Vương Hạc Đệ cười nói: "Đi ra ngoài ăn."

Hô hấp của Ngu Thư Hân trở nên dồn dập, vui vẻ nói: "Tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn sao?"

Vương Hạc Đệ gật đầu, Ngu Thư Hân lập tức đứng dậy, trên mặt mang theo nét chờ mong: "Chúng ta đi ăn món gì vậy ạ?"

Lẩu? Đồ nướng? Hay bữa tối theo kiểu Tây?

A a a... nghĩ thôi đã chảy cả nước bọt rồi.

Vương Hạc Đệ nói: "Cô muốn ăn món gì?"

Ngu Thư Hân liệt kê ra vài món ăn, vừa nói vừa đếm trên đầu ngón tay, Vương Hạc Đệ gật đầu nói: "Đều được cả."

Ngu Thư Hân vui vẻ, ánh mắt cũng lấp lánh đầy ánh sáng.

Một lát sau Vương Hạc Đệ nói: "Còn có một người bạn của tôi nữa."

Ngu Thư Hân sửng sốt một chút, hỏi: "Bạn anh?"

Vương Hạc Đệ gật đầu, ngay sau đó Ngu Thư Hân tươi cười đáp: "Vâng."

Bạn của thầy Vương? Trong lòng Ngu Thư Hân vui vẻ gấp bội, mười phần mong đợi.

...

Buổi tối nhiệt độ lạnh dần, cô không có dáng người đẹp nữa nên mặc một bộ quần áo thoải mái màu kem, áo hơi rộng rãi, quần dài bao bộc lấy đôi chân, thiết kế đơn giản nhưng có thể che kín khuyết điểm trên người. Nhưng mà dáng người Ngu Thư Hân rất đẹp, không có gì gọi là khuyết điểm cả, bây giờ bụng hơi lớn nhưng tay nhỏ chân nhỏ. Cạp quần rất cao, vừa vặn khoe ra được đôi chân thon dài thẳng tắp của cô.

Ngu Thư Hân chuẩn bị tỉ mỉ cả buổi, sau cùng chọn một đôi giày đế bằng màu cà phê, sau khi mang vào lại ngắm một lúc, phối hợp hoàn mỹ, phong cách rất ấm áp.

Không trang điểm và chỉ thoa chút son đỏ lên môi.

Trải qua sự kiện xem phim lần trước, Ngu Thư Hân dường như buông bỏ tất cả sự phòng bị đối với Vương Hạc Đệ, cô vui vẻ nói: "Tôi muốn ăn lẩu, muốn nhúng thịt bò vào, còn cả bao tử, muốn ăn lẩu cay nữa cơ."

Vương Hạc Đệ vừa lái xe vừa nói: "Chờ hết tháng ở cữ rồi ăn."

Ôi, thật là xa vời.

Ngu Thư Hân không muốn yếu thế: "Còn cả đồ nướng nữa! Rải tiêu lên, rồi quét lên một lớp gia vị..."

Ngu Thư Hân muốn chảy cả nước bọt ra ngoài luôn rồi, Vương Hạc Đệ vẫn bất động như một ngọn núi, nói: "Sau khi sinh con xong rồi ăn."

Ừ, cũng không tính là xa lắm! Tính toán thời gian một chút thì tầm ba tháng nữa là có thể bốc hàng rồi! Cố gắng lên thôi!

Thật sự Ngu Thư Hân rất thích ăn những món đó, nhưng vì phải giữ vóc dáng mới lập ra phương án ăn kiêng như địa ngục, xuất đạo được nhiều năm, cho dù là cô ăn thịt cũng không thêm gia vị gì nữa, chỉ nhúng vào nước bình thường. Còn những món ăn vặt có nhiều lượng calo như kem chẳng hạn, cô cũng không biết mình đã nhịn bao nhiêu năm rồi, bản thân là nữ minh tinh, cũng không cần Trần Băng dặn dò, chính cô đã tự tuân thủ yêu cầu giảm cân nghiêm ngặt, cũng chưa bao giờ thèm ăn.

Sau khi mang thai, cô không biết đã phá bỏ bao nhiêu quy định mà mình đã lập ra trước kia nữa, nhưng bây giờ nhớ lại, cuộc sống mang thai dường như không hề khô khan, mặc dù theo sự lớn dần của thai nhi, thân thể cô sẽ có nhiều gánh nặng hơn nữa, nhưng trong ký ức của Ngu Thư Hân, mỗi ngày dường như đều rất hạnh phúc.

Cô tựa vào ghế ngồi, đai an toàn trên người được nới lỏng, trên mặt lộ ra một nụ cười lúc có lúc không, không biết cô đang nghĩ đến điều gì.

Vương Hạc Đệ khống chế tốc độ xe, dùng hơn 40 phút mới chạy tới mục tiêu.

Vương Hạc Đệ không nói đến chuyện chó săn, Ngu Thư Hân cũng không ngụy trang bản thân làm gì, thoải mái đi vào nhà hàng với Vương Hạc Đệ.

Nhân viên trong nhà hàng đón hai người rồi đó dẫn lên một căn phòng tao nhã. Trong phòng ăn rất sang trọng và xa hoa.

Cửa phòng bao bị đẩy ra, một người đàn ông ngồi bên trong lập tức đứng lên, tầm mắt dừng lên người Vương Hạc Đệ mấy giây sau đó mới nhìn Ngu Thư Hân, nụ cười ôn hòa thân thiện nói: "Hạc Đệ, cô Ngu."

Ngu Thư Hân kinh ngạc, là nam chính Ôn Chiêu Tùng trong phim Chuộc Tội!

Trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó mỉm cười nói: "Thầy Ôn."

Ôn Chiêu Tùng cười một tiếng, ba người cùng ngồi xuống bàn, Ngu Thư Hân cảm động không thôi: Bạn của Vương Hạc Đệ lại là Ôn Chiêu Tùng đó!

Ôn Chiêu Tùng cười nói: "Luôn muốn được gặp cô Ngu, nhưng từ sau khi kết hôn, Hạc Đệ cứ giấu kín cô, nói thế nào cũng không chịu cho chúng tôi gặp."

Tim Ngu Thư Hân đập nhanh một lúc, sau đó bật cười tìm một lý do nào đó: "Khoảng thời gian trước thân thể tôi có chút không khỏe nên vẫn không ra khỏi nhà."

Ôn Chiêu Tùng gật đầu, không có chút dáng vẻ hoài nghi, anh ta ân cần hỏi: "Hiện thân thể đã khỏe lên chưa?"

Tầm mắt anh ta rơi vào bụng Ngu Thư Hân, dừng lại đó vài giây.

Ngu Thư Hân mỉm cười: "Đã khỏe hơn nhiều rồi, tình huống căn bản đã ổn định lại."

Ôn Chiêu Tùng lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, thực sự là bộ dạng quan tâm, chắc hẳn anh ta và Vương Hạc Đệ có quan hệ không tệ.

Ôn Chiêu Tùng trêu ghẹo nói: "Hạc Đệ, có phải do cô Ngu quá xinh đẹp nên cậu sợ bọn tớ cướp đi không?"

Vương Hạc Đệ nhấp một ngụm trà, nhìn anh ta rồi nhàn nhạt nói: "Đúng vậy đó."

Ôn Chiêu Tùng hiển nhiên bị nghẹn một chút, quay đầu lại nói với Ngu Thư Hân: "Cô Ngu vừa ý tên này ở điểm nào vậy? Người thì khó hiểu, miệng lại độc, luôn luôn làm tổn thương người khác."

Trong lòng Ngu Thư Hân cố nhịn cười, không ngờ trước mặt bạn bè Vương Hạc Đệ lại có dáng vẻ này, thật là đáng yêu quá đi thôi.

Ngu Thư Hân dịu dàng nói: "Vâng.. chỗ nào của anh ấy tôi cũng đều thích."

Ôn Chiêu Tùng sửng sốt một chút, ngay sau đó cười rộ lên: "Ha ha, hai người thật là!" Không hổ danh là vợ chồng.

Phục vụ mang thực đơn lên, Vương Hạc Đệ cầm lấy thực đơn rồi trực tiếp gọi mấy món Ngu Thư Hân thích ăn, tất cả đều là thức ăn rất tốt cho phụ nữ mang thai.

Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn thực đơn, Vương Hạc Đệ nói: "Còn muốn ăn gì nữa không?"

Ngu Thư Hân nghiêm túc nhìn mấy giây, lại gọi thêm hai món nữa, Vương Hạc Đệ bèn nói: "Món này không được, quá cay, không tốt cho thân thể đâu."

Ngu Thư Hân cũng không tranh luận với anh, lại chọn hai món khác, Vương Hạc Đệ lại nói: "Chọn món này đi, rất tốt cho sự phát triển của đứa bé."

Ngu Thư Hân vâng một tiếng, dáng vẻ vô cùng dịu dàng.

Sau khi gọi món xong thì trả thực đơn lại cho người phục vụ, Ôn Chiêu Tùng lúc này bất đắc dĩ lên tiếng: "Này này này, chỗ này còn có một người đang sống sờ sờ nữa đấy nhá."

Ngu Thư Hân ôi lên một tiếng, lập tức nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Cô đang muốn gọi nhân viên phục vụ lại thì Vương Hạc Đệ đã nói: "Không có chuyện gì đâu."

Ngu Thư Hân: "Hả?"

Vương Hạc Đệ: "Cậu ấy không kén ăn."

Phục vụ đã đi ra ngoài, Ngu Thư Hân nhìn Ôn Chiêu Tùng, Ôn Chiêu Tùng dở khóc dở cười thở dài nói: "Đúng vậy, tôi không kén ăn đâu. Hơn nữa tôi còn phải giữ dáng, bữa tối không thể ăn quá nhiều được."

Ngu Thư Hân hiểu rõ sâu sắc, trên mặt lộ ra vẻ đồng cảm.

Ôn Chiêu Tùng thật sự bị hai người một người xướng một họa làm cho tức cười đến chết, anh ta nói đùa: "Hơn nữa ấy, tôi ăn cẩu lương cũng đủ no rồi, có một vài người ấy mà, hoàn toàn không để ý tới thân phận cẩu độc thân của tôi đâu, haiz."

Lúc nói câu này, tầm mắt của anh ta lại nhìn sang Vương Hạc Đệ, trong mắt chứa ý trêu chọc.

Nhưng mà Vương Hạc Đệ cơ bản không tiếp chiêu lại, chỉ ung dung đổi tách trà trước mặt Ngu Thư Hân thành một ly nước nóng, chờ cho nước không quá nóng mới đặt xuống trước mặt cô.

Ngu Thư Hân cười cười với anh, sau đó bưng lên uống một ngụm. Cô cởi áo khoác ra, sắc mặt đỏ thắm, ánh mắt ướt át, vẻ mặt so với trước khi mang thai còn tăng thêm một phần dịu dàng và mềm mại, lúc nói không nhanh không chậm, gương mặt vô cùng hiền dịu, còn mê hoặc hơn cả lúc xuất hiện trên màn ảnh.

Ôn Chiêu Tùng có ấn tượng rất tốt đối với Ngu Thư Hân.

Ôn Chiêu Tùng vẫn là nam diễn viên mà Ngu Thư Hân rất tán thưởng, cộng thêm độ hot gần đây từ bộ phim Chuộc Tội, đề tài trò chuyện cũng được mở rộng hơn rất nhiều.

Ôn Chiêu Tùng cười nói: "Chúng ta đều gọi nhau là thầy/cô, cứ gọi tên tôi giống như Hạc Đệ gọi là được rồi."

Ngu Thư Hân ngẩn ra, rất biết nghe lời nói: "Được."

Món ăn được bưng lên, Ngu Thư Hân vẫn còn đang trò chuyện với Ôn Chiêu Tùng về tình huống lúc quay phim Chuộc Tội, Ngu Thư Hân lắng nghe rất nghiêm túc, sắc mặt Vương Hạc Đệ vẫn bình thản, anh ngồi một bên lột vỏ tôm, gỡ xương cá, sau đó đặt vào bát Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân cúi đầu gắp một miếng cá bỏ vào miệng, rồi dịu dàng cười với Vương Hạc Đệ: "Cảm ơn ạ."

Vương Hạc Đệ: "Cẩn thận kẻo hóc xương."

Ngu Thư Hân nhai nhai hai cái, trong mắt đầy ý cười, nói: "Không sợ đâu."

Vương Hạc Đệ cười khẽ một tiếng, không nói gì nữa. Ngu Thư Hân cúi đầu ăn, dường như mỗi một món ăn đều được Vương Hạc Đệ gắp cho, Ngu Thư Hân chỉ cần tập trung ăn, cánh tay cũng không cần duỗi thẳng.

Ôn Chiêu Tùng cảm thấy mình xem đủ rồi, cũng không biết nói gì nữa. Bên ngoài hai người họ không hề có chút hành động mập mờ nào, nhưng ánh mắt đó, động tác kia... sự quen thuộc và thói quen của hai người, không chỗ nào là không thể hiện khí chất 'chúng tôi rất ân ái, chúng tôi rất ngọt ngào, chúng tôi rất hạnh phúc nha'.

Trực tiếp đâm xuyên qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net