Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hai người thân mật thêm một lúc, lúc đang định đi xuống thì Ngu Thư Hân buông tay Vương Hạc Đệ ra, lui về sau hai bước, nhỏ giọng nói: "Chuyện là... hay là em không xuống nhỉ."

Nói xong liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Vương Hạc Đệ khựng lại, nắm lấy tay cô. Ngu Thư Hân cố gắng vùng vẫy, nói: "Em, em không xuống đâu..."

Vương Hạc Đệ cười khẽ: "Sao không xuống hửm?"

Hai người đan chặt tay nhau, Ngu Thư Hân cúi đầu nhìn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Em thấy hơi lúng túng ý."

Vương Hạc Đệ kiên nhẫn hỏi: "Sao lại thế?"

Ngu Thư Hân trừng mắt nhìn anh, "Vừa rồi đó..."

Sắc mặt Vương Hạc Đệ bình tĩnh, trong mắt lộ ra ý cười.

Ngu Thư Hân lắc lắc cánh tay của anh, nhón chân lên nói: "Vừa rồi bị bác gái bắt gặp được rồi!"

"À..." Vương Hạc Đệ nói: 'Thì ra vì chuyện này à."

Ngu Thư Hân cười, ôm eo anh nói: "Lát nữa hai bác sẽ đi, em ở lại đây đi, hôm khác sẽ nhận lỗi với bác gái sau."

Vương Hạc Đệ cúi đầu nhìn cô, cười không nói gì.

Ngu Thư Hân chớp chớp mắt: "Có được không hả Đệ Đệ.."

Môi Vương Hạc Đệ cong lên, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Ngu Thư Hân vội vàng ôm anh nài nĩ: "Đệ Đệ Đệ Đệ.."

Rốt cuộc Vương Hạc Đệ cũng bật cười, anh bắt lấy cánh tay của cô, ôn tồn nói: "Trong mắt trưởng bối chúng ta là vợ chồng hợp pháp, làm những chuyện này cũng bình thường thôi đúng không?"

Ngu Thư Hân: "Nhưng mà... chúng ta không phải vợ chồng thật mà."

Giọng nói Vương Hạc Đệ dịu dàng: "Vậy em muốn trở thành vợ chồng thật không?"

Ngu Thư Hân cảm giác như mình tự đào hố chôn mình: "Gì chứ?"

Vương Hạc Đệ xoa đầu cô, nói: "Chúng ta có thể trở thành vợ chồng thật sự."

Ngu Thư Hân trừng to hai mắt.

Vương Hạc Đệ vén mái tóc dài của cô ra sau tai, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ: "Là vợ chồng hợp pháp."

Ngu Thư Hân đỏ mặt biện luận: "Em, em không có ý đó..."

Vương Hạc Đệ đầy cưng chiều: "Ừ, nhưng anh nói là ý đó."

Ngu Thư Hân ngây người, Vương Hạc Đệ nắm tay cô, nói: "Đi thôi, không cần phải lúng túng đâu em."

Ngu Thư Hân ngây ngốc bị anh dắt xuống lầu.

Ở dưới lầu, Chung Cầm đã thay quần áo và tả lót cho cậu nhóc xong, cậu nhóc mập mạp đã tỉnh lại, mở to đôi mắt nhìn xung quanh, đang cố nhìn cái chân nhỏ của mình.

Chung Cầm thấy hai người đi xuống thì mỉm cười, nhìn qua cũng không thấy gì khác thường.

Ngu Thư Hân đứng sau lưng Vương Hạc Đệ, lấy anh làm lá chắn che mình, anh chỉ biết bật cười, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Chung Cầm cười tươi nhìn họ, Ngu Thư Hân lúng túng cười đáp lại, cố tỏ ra bình tĩnh chào: "Mẹ."

Chung Cầm hỏi: "Xuống rồi đó à?"

Ngu Thư Hân gật đầu, độ nóng trên mặt vẫn chưa tiêu tán.

Chung Cầm quay đầu lại cười nói: "Chân thằng nhóc này rất khỏe đó, mới lớn đã có thể đạp lâu như vậy rồi."

Ngu Thư Hân đi sang ngồi xuống, đồng ý nói: "Vâng đúng ạ."

Chung Cầm: "Còn cả quả đấm nhỏ này nữa.."

Bà nắm tay cậu nhóc, nó rất thích nắm thành quyền, Chung Cầm hỏi: "Quả đấm nhỏ này nhìn cũng lợi hại lắm, sau này lớn lên nhất định là một cậu nhóc khỏe mạnh."

Ngu Thư Hân đồng ý đáp: "Vâng, nhất định sẽ thế ạ."

Chung Cầm cười khen cậu nhóc hết lời, sau khi đến giờ vẫn không nỡ buông cậu nhóc ra để đi về với Vương Quốc Nguyên.

Ngu Thư Hân đưa hai người đến chỗ huyền quang, Chung Cầm cười nói: "Không được ra ngoài, cẩn thận bị lạnh ấy."

Ngu Thư Hân không miễn cưỡng mình, cô dịu dàng nói: "Chờ khi bé đầy tháng, con và Đệ Đệ sẽ chở nó về nhà chơi với bố mẹ ạ."

Chung Cầm vui không nói nên lời: "Được nha."

Sau đó nói tiếp: "Đệ Đệ con đưa chúng ta ra xe, Hân Hân con vào nhà trước đi, tối nay có gió lớn bên ngoài."

Ngu Thư Hân gật đầu, Vương Hạc Đệ đưa bố mẹ ra cửa cổng, còn Ngu Thư Hân quay lại ngồi xuống sofa chơi đùa với con.

Bên ngoài, tài xế đã chờ trên xe, Vương Quốc Nguyên ngồi vào trong trước.

Chung Cầm xoay người lại nhìn Vương Hạc Đệ vài giây.

Mặc dù Vương Hạc Đệ rất nhạy bén nhưng lúc này anh cũng không biết mẹ mình đang nghĩ gì.

Chung Cầm hơi nghiêm túc nói: 'Đệ Đệ, thân thể Hân Hân còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, con đã biết chưa?"

Vương Hạc Đệ sững sốt đáp: "Con biết chứ."

Chung Cầm nhìn vào trong nhà rồi lại quay sang dạy dỗ con trai: "Phải khống chế hành động của mình, không được tổn thương đến Hân Hân."

Vương Hạc Đệ càng nghe càng khó hiểu, đây là lần đầu anh bật cười trước mặt bố mẹ, anh hỏi: "Mẹ, mẹ muốn nói gì vậy ạ?"

Chung Cầm có hơi khó xử, theo lý thuyết thì bà nhúng tay và chuyện của vãn bối đã làm trái với gia giáo nhà họ Vương.

Chung Cầm ho khẽ rồi nói: "Mẹ biết hai đứa còn trẻ tinh lực dồi dào, ừm, chính là khó kiềm chế được.."

Vương Hạc Đệ đã hiểu ra, anh dở khóc dở cười nói: "Mẹ nghĩ xa lắm rồi."

Chung Cầm: "Gì?"

Vương Hạc Đệ bật cười: "Mẹ đã nghĩ nhiều rồi, bọn con không làm gì cả."

Nhiều năm rồi đây là lần đầu bà can thiệp vào cuộc sống riêng tư của con trai, đúng là có hơi khó xử, nhưng vẫn cố duy trì mặt mũi cho mình.

Chung Cầm bình tĩnh nói" À, vậy thì tốt. Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con chút thôi."

Vương Hạc Đệ cười nói: "Con biết rồi, mẹ không cần phải lo đâu."

Chung Cầm: "Khụ, mẹ về đây."

Chờ cho xe rời đi Vương Hạc Đệ mới quay vào nhà, anh nhớ những lời Chung Cầm vừa nói không nhịn được bật cười không thôi.

...

Vài ngày sau, bố mẹ Vương đều sang thăm cháu trai mỗi ngày, ở trước mặt hai người lớn, Ngu Thư Hân cố gắng giữ khoảng cách an toàn với Vương Hạc Đệ, luôn tận lực ngồi chơi với vợ chồng Chung Cầm và con, Vương Hạc Đệ đi tới cô cũng cố giữ cho mình bình tĩnh, không thèm liếc nhìn anh.

Thật sự là cô không có biện pháp nào, người đàn ông này ấy à..

Ngu Thư Hân khỗ não lại thấy ngọt ngào... bây giờ Vương Hạc Đệ có sức hấp dẫn trí mạng với cô. Dù chỉ là một động tác cong môi thôi cũng khiến cô muốn sà vào lòng anh, thơm lên mặt anh, chiếm lấy môi của anh.

Ôi trời ới!

Ngu Thư Hân che mặt, hạnh phúc cũng khổ thân quá.

Chung Cầm bế đứa bé, hỏi: "Hân Hân con sao vậy?"

Ngu Thư Hân lập tức buông tay xuống cười đáp: "Không sao cả mẹ, con, con chỉ thấy vừa rồi hơi nóng thôi ạ."

Chung Cầm ồ một tiếng rồi cười.

Ngu Thư Hân ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh gấp quần áo cho cậu nhóc.

Mấy ngày tiếp theo, cuối cùng vào một đêm Ngu Thư Hân về phòng nghĩ ngơi cũng bị Vương Hạc Đệ bắt lại, mấy ngày nay anh hơi bận, ngoại trừ thời gian chơi đùa với con thì những lúc còn lại luôn trong thư phòng. Ban ngày có bố mẹ anh ở đây, anh cố dành ra một ít thời gian xuống lầu nhưng bị cô né tránh, không dám nhìn anh.

Vương Hạc Đệ chỉ cần nghĩ sơ qua đã hiểu cô ngay. Đợi bố mẹ anh về, lúc anh làm xong mọi việc quay lại phòng thì Ngu Thư Hân đã ngủ mất. Thỉnh thoảng làm quá muộn thì anh sẽ ngủ ở phòng của mình.

Hôm nay lúc anh đi ra khỏi thư phòng vẫn còn sớm, Ngu Thư Hân chỉ mới vừa tắm xong, còn chưa đi nghỉ, cậu nhóc thì ngủ bên phòng em bé, ở đó cũng có bảo mẫu chăm sóc.

Ngu Thư Hân sấy khô tóc, lúc đang định lên giường nằm chợt sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa, cô chưa kịp quay đầu thì mùi hương quen thuộc bay vào mũi.

Ngu Thư Hân hô lên một tiếng, eo bị anh ôm, cô ngã vào một vòng tay rắn chắc, chân chạm phải mép giường, hai người cùng ngã xuống giường.

Vương Hạc Đệ đỡ một tay sau gáy cô, một tay khác vòng qua eo, trong đôi mắt xinh đẹp đều là ý cười.

Hơi thở nóng rực phả ra đầu vai cô.

Vương Hạc Đệ cười khẽ: "Sao lại né tránh anh?"

Ngu Thư Hân đỏ mặt, mắt nhìn khắp nơi.

Vương Hạc Đệ cúi đầu cắn lên vành tai cô, giọng nói trầm thấp: "Hửm?"

Ngu Thư Hân tỏ ra vô tội: "Em đâu có đâu."

Vương Hạc Đệ cười hỏi: "Không có?"

Ngu Thư Hân bình tĩnh đáp: "Không, không có."

"Ồ, vậy anh kiểm tra một chút." Vương Hạc Đệ chậm rãi nói.

Tim Ngu Thư Hân đập loạn lên: "Kiểm, kiểm tra gì chứ?"

Vương Hạc Đệ cúi người, giọng nói đầy dịu dàng: "Kiểm tra em có nói dối hay không."

Ngu Thư Hân: "!!!!!"

Ngay sau đó môi bị chặn lại, thân thể cô bị vây trong lòng anh, người đàn ông hôn vừa mạnh vừa vội vàng, hoàn toàn khác biệt với hình thường lạnh lùng cấm dục vào ban ngày.

Ngu Thư Hân nhanh chóng không thở nổi, nhưng hết lần này tới lần khác lại đắm chìm trong đấy.

Cô luồn tay vào tóc anh, thở hổn hển nói: 'Đệ, Đệ Đệ..."

"Anh nghe." Vương Hạc Đệ khẽ đáp, hơi thở cũng rối loạn.

Ngực Ngu Thư Hân lên xuống phập phồng dữ dội, mặt và cổ đều đỏ.

"Đệ Đệ.. Đệ Đệ!" Ngu Thư Hân gọi anh dồn dập, đã không cách nào thở nổi nữa rồi.

Cuối cùng Vương Hạc Đệ hung hăng cắn môi cô, sau đó nhổm người dậy. Khóe mắt Ngu Thư Hân đỏ hoe, ánh mắt như chìm trong nước, đôi môi đỏ mộng hơi sưng.

Cô vội vàng hít thở vài hơi, che miệng, dáng vẻ này vô cùng đáng thương.

Vương Hạc Đệ kiềm chế biến hóa trong cơ thể, dịu giọng nói: "Đây là trừng phạt."

Ngu Thư Hân che miệng không chịu buông ra, ánh mắt nhìn anh với vẻ tố cáo.

Vô cùng đáng thương...

Vương Hạc Đệ bật cười, xoa tóc cô.

Ngu Thư Hân bỏ tay xuống, nói nhanh: "Tại sao lại phạt em chứ!"

Vương Hạc Đệ đáp: "Hửm..."

Ngu Thư Hân lập tức che miệng lần nữa: "%¥##... %¥ "

Vương Hạc Đệ bật cười, nắm lấy tay cô, hôn lên má cô, nói: "Sau này không được làm vậy nữa, không được trốn anh, cũng không cần sợ sẽ bị bố mẹ anh nhìn thấy."

"Bọn họ là người thân của anh, cũng là người thân của em. Hơn nữa... quan hệ của chúng ta sẽ nhanh biến thành hợp pháp thôi."

Ngu Thư Hân mờ mịt: "Hợp pháp?"

Vương Hạc Đệ mỉm cười: "Không phải em muốn thế à."

Ngu Thư Hân ngây ra như phỗng, mặc dù cô có nghĩ thế nhưng mà,nhưng mà...

"Em chưa từng nghĩ tới chuyện này nha!" Ngu Thư Hân yếu thế tranh cãi.

Vương Hạc Đệ rất biết lắng nghe: "Ừ, là anh muốn thế."

Ngu Thư Hân miễn cưỡng chấp nhận: "Ừm, tạm chấp nhận."

Vương Hạc Đệ bật cười, Ngu Thư Hân tựa vào ngực anh, cười vài tiếng. Hơi thở Vương Hạc Đệ hình như có hơi loạn, cô ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy anh?"

Vương Hạc Đệ nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt, lẳng lặng ôm cô một lúc rồi đứng lên nói: "Em ngủ trước đi, anh sang phòng bên cạnh ngủ."

Ngu Thư Hân hoàn toàn mờ mịt đầu ốc, cô ngồi dậy kéo lấy tay anh, nói: "À... ngủ ở đây cũng giống vậy thôi mà anh."

Vương Hạc Đệ quay đầu lại, Ngu Thư Hân do dự đảo đảo mắt.

Vương Hạc Đệ khẽ thở dài nói: "Anh đi tắm trước."

Ngu Thư Hân: "Ồ..."

Vương Hạc Đệ hôn lên trán cô rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Ngu Thư Hân nằm trên giường chờ anh quay lại, càng nghĩ cô càng hiểu thêm chút chút, cô che mặt: Trời ạ, Ngu Thư Hân à, mày thật biến thái mà.

Vài giây sau, cô buông tay ra, nhìn trân trân lên trần nhà: Nhưng mà đều là người trưởng thành cả... có suy nghĩ này cũng rất bình thường thôi. Cô và Vương Hạc Đệ đều là người độc thân, còn chưa lập gia đình, hơn nữa cũng đều thích đối phương...

Ngu Thư Hân tự hỏi tự trả lời, dần dần cũng mệt mỏi, chờ Vương Hạc Đệ quay lại cô đã ngủ rồi.

Vương Hạc Đệ ngẫm nghĩ lại, hay là về phòng bên ngủ nhỉ.

Chung Cầm nói đúng lắm: Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào mà.

Ngu Thư Hân giống như một đóa hoa tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, hấp dẫn trí mạng. Có được nhiều liền nảy lòng tham muốn chiếm cô làm của riêng, cái suy nghĩ này luôn quanh quẩn trong đầu anh mọi lúc.

Khiến anh dần không cách nào nắm bắt được.

Dưới tình huống này ở chung một phòng đúng là nguy hiểm.

Vương Hạc Đệ quyết tâm quay lại phòng mình ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net