Chap 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Máy quay lần lượt quay Vương Hạc Đệ và ba người được đề cử giải, lúc quay đến Vương Hạc Đệ, tiếng hô ở đó to nhất, còn nét mặt Vương Hạc Đệ trong ống kính vẫn nhàn nhạt như cũ, anh lễ phép cười nhạt, cũng không có gì khác thường.

Cách đó mấy nghìn cây số, ở một nơi khác cách xa thành phố, buổi quay chụp của Ngu Thư Hân vẫn chưa kết thúc. Tim Hiểu Hiểu đập loạn nhịp, đầu ngón tay cầm điện thoại cũng trở nên trắng bệch, cô ấy không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, cực kỳ khẩn trương.

Trong lúc làm việc Ngu Thư Hân sẽ không phân tâm nghĩ đến những việc khác, cô cũng không nhìn sang Hiểu Hiểu ở bên này.

Bên trong nhà hát lớn thuộc trung tâm văn hóa thành phố B, không khí ở đây đạt đến mức khẩn trương chưa từng có, ngay cả âm nhạc nền cũng ngừng lại, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào phong thư trong tay khách mời trao giải, ai cũng lộ ra vẻ mặt khẩn trương hoặc chờ mong.

Vương Hạc Đệ vuốt ve chiếc nhẫn, lông mi hơi run.

Hiện trường yên lặng, khách mời trao giải trêu đùa đôi câu, ngay sau đó mở phong thư ra, bình tĩnh mỉm cười, trên màn ảnh lớn xuất hiện bốn hình ảnh, ống kính quay bốn người được đề cử cho giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, khách mời trao giải khẽ mỉm cười, ngay sau đó đọc to: "Giải Kim Chiêu lần thứ ba mươi ba, giải nam chính xuất sắc nhất thuộc về... Chương Chi Xuyên! Xin chúc mừng!"

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Vương Hạc Đệ bình tĩnh vỗ tay, ống kính lần nữa quay ba nam diễn viên còn lại không được giải, trong đó dừng lại ở người Vương Hạc Đệ lâu nhất.

Chương Chi Xuyên đã hơn bốn mươi tuổi, năm xưa từng đóng vô số vai phụ và nhân vật phản diện, diễn xuất quá rõ ràng, lần này bộ phim được đề cử là một trong số ít những bộ ông ấy đóng vai chính, nhân vật được ông ấy phát huy vô cùng nổi bật, nhận được giải thưởng này cũng là chuyện đương nhiên.

Chương Chi Xuyên lên sân khấu nhận giải, hai mắt đỏ bừng, nói vài lời nghẹn ngào. Ngón tay Vương Hạc Đệ vẫn còn đặt trên chiếc nhẫn, cũng chưa buông tay, sắc mặt anh bình tĩnh lễ phép.

...

Hiểu Hiểu há to miệng, ngây dại trong chốc lát. Mặc dù cô ấy biết giải ảnh đế cạnh tranh rất kịch liệt, người nhận giải xác định có thực lực rất mạnh, nhưng... nhưng cô ấy vẫn có chút chưa bình tĩnh lại.

Thầy Vương... không nhận được giải thưởng.

Phần sau còn màn quan trọng là giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng Hiểu Hiểu không còn tâm tư để theo dõi tiếp, cô ấy nhìn Ngu Thư Hân bằng ánh mắt phức tạp, khoan đã... nên nói với chị Ngu Thư Hân thế nào đây?

Hiểu Hiểu hơi khổ sở, trong lòng vẫn còn hy vọng Vương Hạc Đệ là người nhận giải, hơn nữa anh cũng đủ thực lực để cầm cúp.

Haiz, những chuyện thế này không phải cứ có thực lực là nhận được.

Hiểu Hiểu tắt truyền hình trực tiếp, giơ tay lên hung hăng cọ sát hai gò má, sau đó quay sang nhìn Ngu Thư Hân chụp ảnh.

....

Xuất đạo được sáu năm, Vương Hạc Đệ không phải chưa từng ngồi tham dự lễ trao giải hàng đầu trong nước, cũng không phải lần đầu được đề cử giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Lại khác biệt ở chỗ, năm nay trong lòng anh có một người khiến anh bận lòng, không nhận được giải, anh cảm thấy rất tiếc nhưng cũng không đến mức cố chấp.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, các nhà truyền thông cũng lợi dụng đúng cơ hội này tranh nhau phỏng vấn các đại minh tinh ở lối ra. Người nhận được giải thưởng nhất định sẽ tiếp nhận phỏng vấn, còn những người còn lại chủ động hẹn thời gian với bên truyền thông, thường là sau khi kết thúc phỏng vấn ở đây.

Trên lối ra của hội trường, những nhân viên công tác vây bên người Vương Hạc Đệ, che chắn cho anh ra ngoài. Máy quay cùng micro cơ hồ muốn đụng vào má anh, sắc mặt Vương Hạc Đệ nhàn nhạt, bước chân vẫn không dừng lại, đi thẳng ra ngoài.

Các phóng viên gân cổ hô: "Thầy Vương năm nay có suy nghĩ gì, xin hỏi anh có thấy tiếc nuối không!"

"Anh có ý kiến gì với Chương Chi Xuyên không? Có ý kiến gì với ông ấy không?"

"Có cam lòng hay không, có điều gì muốn nói với fan hâm mộ và khán giả..."

Bước chân Vương Hạc Đệ vẫn không ngừng, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi. Tần Lâm đi bên người anh, giày cao gót nện trên mặt đất phát ra tiếng vang có quy luật, dáng vẻ của hai người không nhanh không chậm, không thấy chút hốt hoảng nào và cả những biểu cảm dư thừa.

Đây chính là Vương Hạc Đệ, bất luận có nhận được giải thưởng hay không, anh vĩnn viễn luôn bình tĩnh như vậy, ung dung thoải mái.

Các phóng viên đuổi theo họ đến tận cửa, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đã mở cửa chờ, mặt tài xế không có biểu cảm, Vương Hạc Đệ nhấc chân bước lên xe, Tần Lâm cũng theo sau ngồi vào rồi đóng cửa xe lại.

Nhân viên công tác và vệ sĩ rối rít bước lên những xe khác, bên ngoài cửa xe, phóng viên vẫn đang không ngừng đặt câu hỏi. Từ khi ngồi vào trong xe, sắc mặt Vương Hạc Đệ hoàn toàn lạnh xuống, một chút biểu cảm cũng không có.

Tài xế lái xe, rất nhanh đã rời khỏi hiện trường.

Bên trong xe, hai người cũng không ai nói gì, qua mấy phút sau, Vương Hạc Đệ cúi xuống xoa mi tâm, nhẹ thở ra một hơi. Tần Lâm muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng vẫn giữ im lặng. Cảnh tượng thế này cô ta và Vương Hạc Đệ không phải gặp lần đầu, nếu may mắn kém thì tương lai sẽ còn lặp lại nữa.

Cô ta biết Vương Hạc Đệ sẽ không vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.

...

Xe dừng bên ngoài biệt thự, Tần Lâm dặn dò đơn giản đôi câu rồi rời đi. Lúc vào nhà, bảo mẫu vừa vặn ôm cậu nhóc đi tới cửa, cậu nhóc mập mạp nhìn thấy bố cao lớn đẹp trai thì lập tức chìa tay ra.

Vương Hạc Đệ cởi áo khoác xuống, bên trong chỉ ặc áo sơ mi trắng đơn giản, anh nhận lấy đứa bé, cậu nhóc ôm lấy cổ anh.

Do nó ngủ đến chiều tối mới tỉnh nên lúc này còn rất tỉnh táo, Vương Hạc Đệ chơi đùa với nó đến hơn chín giờ mới ôm giao cho bảo mẫu dỗ ngủ.

Anh ngồi một mình trong phòng, trên trần chỉ mở một ngọn đèn, trên bàn là sách anh hay đọc. Sắc mặt Vương Hạc Đệ bình tĩnh, anh tựa vào ghế, tiện tay mở sách ra nhưng không tài nào tập trung đọc được, nhìn được vài phút vẫn chỉ dừng lại ở một trang.

Anh thở dài, xoa xoa mi tâm.

Mặc dù trong lòng bình thản nhưng vẫn có chút thất vọng.

....

Cuối cùng Ngu Thư Hân cũng kết thúc công việc, thời gian buổi lễ trao giải được phát sóng cũng đã hết. Hiểu Hiểu cầm điện thoại di động, sắc mặt thấp thỏm.

Ngu Thư Hân thở phào nhẹ nhõm, giữa hai hàng chân mày lộ ra vẻ mệt mỏi, cô cười hỏi: "Hiểu Hiểu, kết quả thế nào rồi?"

Cho dù tác phẩm lần này của Vương Hạc Đệ được đề cử có phong cách không mấy phù hợp sở thích của ban giám khảo, nhưng Vương Hạc Đệ có diễn xuất tốt, cô cảm thấy khả năng cầm chắc giải thưởng rất lớn.

Hiểu Hiểu nắm chặt điện thoại trong tay, thợ trang điểm đang tháo trang sức cho cô. Ngu Thư Hân nhắm mắt, môi cong lên, là vẻ mặt cực kỳ mong đợi.

Hiểu Hiểu hít một hơi, nói: "Chị Thư Hân, thầy Vương không nhận được giải thưởng."

Không chỉ Ngu Thư Hân, ngay cả thợ trang điểm cũng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, tiếp tục tận tụy với công việc tháo trang sức cho Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân ngẩn ra, hỏi: "Cái gì, không nhận được giải thưởng hả?"

Hiểu Hiểu vâng một tiếng, nhỏ giọng nói: "Giải nam chính xuất sắc nhất thuộc về tiền bối Chương Chi Xuyên."

Chương Chi Xuyên? Trong lòng Ngu Thư Hân cố tìm cái tên này, nụ cười trên mặt dần biến mất... Quả thực là một tiền bối rất ưu tú.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Ngu Thư Hân trầm mặc không biết đang nghĩ gì, Hiểu Hiểu thấp thỏm bất an, không ngừng quan sát nét mặt của cô.

Chờ tháo trang sức và tẩy trang xong, Ngu Thư Hân thay quần áo rồi nói: "Hiểu Hiểu, lập tức đặt cho chị một vé máy bay về thành phố B ngay."

Hiểu Hiểu kinh ngạc: "Dạ, ngay bây giờ sao ạ?"

Ngu Thư Hân: "Ừ, ngay bây giờ, lập tức, nhanh nhất có thể."

Hiểu Hiểu bối rối vội nói: "Ngày mai chị còn phần chụp ảnh nữa, chiều còn phải đến thành phố S tham gia hoạt động..."

Sắc mặt Ngu Thư Hân bình tĩnh, nói: "Ừ, ngày mai trước khi công việc bắt đầu chị nhất định sẽ quay lại."

Hiểu Hiểu hoàn toàn ngây ngốc, Ngu Thư Hân nói tiếp: "Phiền cho em rồi, Hiểu Hiểu, lập tức đặt giúp chị vé máy bay đi."

Hiểu Hiểu còn muốn khuyên cô nhưng cũng không dám làm. Mấy chuyện thế này trước kia chưa từng xuất hiện, Ngu Thư Hân hết sức nghiêm túc với công việc, cho dù công việc chiếm cả thời gian nghỉ ngơi cô cũng ít khi để mình rơi vào trạng thái khẩn cấp thế này.

Chạy về trước giờ bắt đầu công việc vào ngày mai, đúng là không ảnh hưởng đến công tác thật, nhưng là một khảo nghiệm quá lớn với thân thể, hoàn thoàn không nên mà.

Hiểu Hiểu cố gắng khuyên: "Chị Thư Hân, em thấy..."

"Hiểu Hiểu." Ngu Thư Hân cắt đứt lời cô nàng muốn nói, nhanh chóng nói: "Sám sớm ngày mai nhất định chị sẽ đến đúng giờ."

Hiểu Hiểu đấu tranh hồi lâu, cuối cùng nói: "Vâng!"

Rất nhanh những nhân viên công tác cũng biết tối nay Ngu Thư Hân bay về thành phố B, họ lập tức thông báo tới Trần Băng, Trần Băng trầm mặc mấy giây, cũng không ngăn cản.

Mọi người bắt đầu bận rộn, đặt vé máy bay, chuẩn bị quần áo, vội vàng báo cáo lịch làm việc ngày mai,... Ngu Thư Hân làm một lần ba việc, cấp tốc thay quần áo bình thường, đội mũ và khẩu trang cùng kính mác, Hiểu Hiểu bên kia đã mua xong vé, khoang hạng nhất đã hết vé chỉ có thể mua khoang hạng thương gia, Ngu Thư Hân không nói gì, trực tiếp lên xe, đi theo cô còn có Hiểu Hiểu và hai nhân viên công tác.

Kết quả đoàn người vừa mới vào sân bay đã bị phát hiện, dẫn tới một trận oanh động không nhỏ. Tối nay Ngu Thư Hân bay về thành phố B, fan hâm mộ và phóng viên không biết nhưng trong sân bay cũng có những fan hâm mộ của minh tinh khác cùng hành khách, Ngu Thư Hân có che kín mặt mũi cũng bị nhận ra, trước khi lên máy bay, rất nhiều phóng viện nhanh chóng chạy đến, an ninh sân bay hỗ trợ duy trì trật tự, Ngu Thư Hân đeo khẩu trang cùng kính mác nên không nhìn ra được tâm trạng cô thế nào, mấy người phóng viên hỏi những vấn đề rất sắc bén, cô không hề đáp lại, so với trạng thái thân thiện bình thường có hơi khác biệt.

Trong sảnh chờ hành khách hò hét, vệ sĩ che chở cho cô lên máy bay. Chuyến bay buổi tối không có nhiều hành khách. Sau khi Ngu Thư Hân lên máy bay liền nhắm mắt tựa vào ghế ngồi, cũng không gỡ kính mác và khẩu trang xuống, để người khác không nhìn thấy biểu cảm của cô.

Hiểu Hiểu rất lo lắng, cả ngày đều quay chụp, bây giờ Ngu Thư Hân hẳn rất mệt mỏi.

...

Trên chuyến bay, Ngu Thư Hân đi vệ sinh một lần, cô nhìn khuôn mặt mệt mỏi trong gương không cách nào che giấu của mình, hai năm trước cô cũng rất ít khi thức đêm đi máy bay, việc này rất hại da. Nhưng chỉ cần nghĩ đến lễ trao giải tối nay, lòng cô chỉ hướng tới một nơi, không có bất kỳ do dự gì, cô chỉ muốn lập tức bay về cạnh Vương Hạc Đệ, nói cho anh nghe anh rất giỏi, đặc biệt giỏi.

Cô hít sâu một hơi, dùng nước lạnh rửa mặt để khuôn mặt trong gương trông có tinh thần đôi chút.

Chuyến bay kéo dài hai tiếng, đã hơn mười một giờ đêm. Ấy vậy trong thời đại internet phát triển này, chuyến bay tối nay của cô đến thành phố B đã bị truyền thông biết được, cộng thêm buổi lễ trao giải Kim Chiêu, Ngu Thư Hân lúc này cũng được chú ý đến.

Các nhà truyền thông đã chờ sẵn rối rít giơ máy ảnh đuổi theo cô, câu hỏi cũng y như ở sân bay thành phố khác hai tiếng trước. Ngu Thư Hân vẫn không trả lời, kính mác và khẩu trang che hết mọi biểu cảm của cô, cô không có thời gian ứng phó với truyền thông, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Hiểu Hiểu và nhân viên công tác cố gắng tách đoàn người ra, không ngừng nói: "Xin lỗi, xin nhường đường, xin nhường đường!"

"Ngu Thư Hân cô có biết tối nay Vương Hạc Đệ không được nhận giải không?"

"XIn hỏi cô có suy nghĩ gì với việc Vương Hạc Đệ không được nhận giải?"

"Theo như tôi được biết, lúc này cô hẳn nên ở thành phố G quay quảng cáo, đêm khuya chạy về thành phố B là vì Vương Hạc Đệ sao?"

...

Vấn đề này nối tiếp vấn đề khác cứ ập tới trên người Ngu Thư Hân, trong những câu hỏi đó cô chỉ nghe được ba chữ Vương Hạc Đệ, sau đó cô bước lên xe dưới sự che chắn của trợ lý và bảo vệ.

Lúc về đến nhà đã mười hai giờ khuya, trong nhà chỉ có phòng cô và Vương Hạc Đệ ở lầu hai còn sáng đèn. Ngu Thư Hân giật mình, cố kiềm chế tâm tình đang cuộn trào, cô nói với Hiểu Hiểu đôi câu rồi vội bước xuống xe.

Hiểu Hiểu và đồng nghiệp hai mắt nhìn nhau một cái, cùng thở dài. Vì không trễ nãi công việc nên họ cần phải lên đường đến sân bay lúc bốn giờ sáng.

...

Ngu Thư Hân mở cửa bằng khóa vân tay, cô hít một hơi thật sâu.

Phòng khách chỉ mở một ngọn đèn tường, cô nhẹ nhàng bước lên lầu, đi đến cửa phòng ngủ, bên trong không có động tĩnh gì. Tâm trạng cô cứ lên xuống không thôi, bàn tay nắm tay vịn khẽ run.

Tiếp đó cô khẽ đẩy cửa ra, Vương Hạc Đệ mặc quần áo ngủ, anh đang lau tóc. Nghe được tiếng động, anh lập tức quay đầu lại, trong nháy mắt nét mặt đầy kinh ngạc.

Thậm chí đến khi Ngu Thư Hân đứng trước mặt anh, anh cũng chưa khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh cấm dục như thường.

Anh thất thố, cứ ngây ngốc nhìn cô, kinh ngạc, mờ mịt, khăn lông rơi trên mặt đất cũng không phát hiện ra.

Ngu Thư Hân bước tới trước mặt anh, nhặt khăn lông lên, nhón chân lau tóc giúp anh, cô cười hỏi: "Sao trễ thế này còn chưa ngủ? Không phải em đã nói với anh tối tắm xong phải dùng máy sấy à, thời tiết vẫn còn lạnh, để thế này dễ bị cảm lắm."

Cô nói lải nhải giống như lúc ở nhà. Nhưng mà... nhưng mà không phải cô đang ở thành phố G quay quảng cáo à? Sao cô... lại xuất hiện ở nhà được?

Vẻ mặt mờ mịt này của Vương Hạc Đệ quả là hiếm thấy, trong lòng Ngu Thư Hân lại đau khổ thêm chút ít, động tác trên tay vẫn không dừng, nhẹ nhàng dùng khăn lông lau khô tóc anh.

Đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, anh nhìn chằm chằm vào cô, môi hơi mấp máy.

Ngu Thư Hân miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Sức lực của Vương Hạc Đệ rất nhẹ, sợ làm cô đau.

"Em," anh đã thu hết vẻ kinh ngạc trên mặt đi, giọng nói khàn khàn, hỏi: "Không phải em đang ở thành phố G sao, sao em lại về?"

Ngu Thư Hân cười nói: "Lịch trình có chút thay đổi, em muốn về nhà thăm con cơ."

Tầm mắt Vương Hạc Đệ rơi trên mặt cô, mười mấy giây sau mới dịu dàng nói: "Ừm."

Giơ tay lên kéo cô vào lòng, Ngu Thư Hân nhắm mắt, ôm eo anh thật chặt.

Cứ ôm như vậy, cái gì cũng chưa nói. Cằm Vương Hạc Đệ khẽ cọ cọ vào mái tóc dài của cô, có phải Ngu Thư Hân cũng không phát hiện ra bản thân mình lúc này hay không, tóc cô hơi rối, mặt đầy mệt mỏi, chỉ có đôi mắt sáng rất sáng.

Trong lòng Vương Hạc Đệ mềm mại không thôi, ưu tư cứ cuồn cuộn, không nói nên lời.

Trên người anh có mùi sữa tắm dễ ngửi, Ngu Thư Hân hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên phá vỡ sự yên tĩnh: "Tóc anh còn chưa khô đâu, em sấy cho anh nhé."

Vương Hạc Đệ ừ một tiếng, thuận theo cô ngồi xuống giường. Ngu Thư Hân cầm máy sấy ra, mở nấc thấp nhất, tóc của anh rất mềm mại, hoàn toàn không giống tính cách của anh chút nào.

Sấy tóc xong, Ngu Thư Hân tắm rửa đơn giản, mặc áo choàng tắm đi ra. Lúc này đã là một giờ sáng.

Hai người nằm trên giường, Vương Hạc Đệ ôm cô vào ngực, ngoài cửa sổ bầu trời hơi âm u, ngay cả vầng trăng cũng chỉ lộ ra một góc, không có ngôi sao nào.

Bên tai Ngu Thư Hân là tiếng tim đập của anh, cô nhìn bầu trời đêm, trong lòng bình tĩnh một cách kỳ diệu.

Vương Hạc Đệ khẽ hôn lên trán cô, mềm mại hỏi: "Mấy giờ em đi?"

Thân thể Ngu Thư Hân cứng ngắc, cúi đầu nói: "Bốn giờ ạ."

Tầm mắt nhìn vào đồng hồ treo tường, anh thở dài, ôm cô chặc hơn, không nói gì.

Ngu Thư Hân ngẩng đầu lên khẽ cười nói: "Thật ra thì em thấy không nhận giải cũng không sao cả."

Vương Hạc Đệ ừ một tiếng, hỏi: "Vì sao hả?"

Ngu Thư Hân mở to mắt, nói lý do đầy hùng hồn: "Làm ảnh đế rồi sẽ chịu rất nhiều hạn chế. Các nhà truyền thông sẽ cố gắng đào ra cuộc sống riêng tư của anh, còn đóng phim nữa, một khi đề tài không nổi bật, doanh thu phòng vé không cao, áp lực cũng lớn lắm."

Loại lý do này... Vương Hạc Đệ bật cười nói: "Ừ, em nói rất đúng."

Ngu Thư Hân tiếp tục nói: "Anh chỉ cần làm ảnh đế của riêng em là được rồi, không cho người khác xem, nếu có người phát hiện ra anh ưu tú như thế sẽ đến cướp với em."

Vương Hạc Đệ dịu dàng: "..À."

Ngu Thư Hân: "Chờ ngày nào đó hai ta không còn hứng thú với nghiệp diễn nữa thì đi du lịch ngay và luôn, dẫn theo con nữa, anh thích đi nước nào?"

Vương Hạc Đệ ngẫm nghĩ nói: "Phần Lan."

Ngu Thư Hân cười hỏi: "Sao anh thích nước đó?"

Vương Hạc Đệ dịu dàng đáp: "Anh thích tuyết."

Ngu Thư Hân kinh ngạc: "Thật trùng hợp, em cũng thích tuyết."

Trong mắt Vương Hạc Đệ đầy dịu dàng, vẻ mặt cưng chiều.

Biểu cảm của cô gái trong lòng như một chú mèo giảo hoạt, khiến anh cực kỳ động tâm.

"Ồ, nếu đã ăn ý như vậy thì em thưởng anh một nụ hôn nha," Ngu Thư Hân mỉm cười nói, "Thầy Vương muốn hôn ở đâu hửm?"

Vương Hạc Đệ nghiêm túc suy tư, chỉ chỉ môi mình: "Chỗ này đi."

Ngu Thư Hân che mặt: "Ôi, xấu xa mà."

Hôn lên rồi, Vương Hạc Đệ xiết chặt vòng tay, hai người dính sát vào nhau, cho đến khi Ngu Thư Hân không thở nổi mới tách ra.

"Vậy xin hỏi thầy Vương... thích ăn món gì nhất nào?" Ngu Thư Hân cười hỏi.

Vương Hạc Đệ: "Hân Hân."

Ngu Thư Hân: "Ồ, trùng hợp thế, em cũng thích ăn thầy Vương nhất ý."

Vương Hạc Đệ khẽ cười, lồng ngực hơi chấn động, tự thể nghiệm câu trả lời của anh, 'ăn' một lúc, cả người Ngu Thư Hân mềm nhũn tựa vào lòng anh, gò má hồng hồng.

Vương Hạc Đệ dịu dàng nói: "Đi ngủ thôi em, chờ lát nữa anh sẽ gọi em dậy."

Ngu Thư Hân lắc đầu: 'Em không mệt."

Nhưng vừa nói xong đã ngáp một cái, khóe mắt hiện lên một màn nước mỏng.

Muốn ép cô làm gì chứ? Vương Hạc Đệ lắc đầu, không còn cách nào, từ lúc nào không hay biết, người phụ nữ này đã tiến vào tim anh, chiếm cứ vị trí quan trọng nhất, đối với anh, cô là thuốc giải cũng là thuốc độc, khiến anh hoàn toàn không có lực phản kháng.

Hôn môi cô lần nữa, Vương Hạc Đệ nói: "Ngoan, nghe lời nào."

Mí mắt của Ngu Thư Hân đánh nhau, thật sự cô rất mệt, rất buồn ngủ. Nhưng do cô không muốn ngủ, từ khi đi quay đã mấy ngày rồi, tối nay cô mới có chút thời gian ngắn ngủi bên anh.

Cô cố mở mắt, dùng sức lắc đầu. Vẻ mặt Vương Hạc Đệ không biết làm sao còn thêm cả đau lòng, Ngu Thư Hân kiên quyết không ngủ. Hai người cứ nằm trên giường ôm nhau như vậy, ai cũng không ngủ, nhỏ giọng nói chuyện phiếm, càng sợ thời gian trôi qua, kim chỉ giờ tựa như quay càng nhanh.

Ngu Thư Hân chỉ cảm thấy dường như mình về nhà chưa được bao lâu, báo thức trong điện thoại cũng đã vang lên. Cô buồn bã ngồi dậy từ trong ngực Vương Hạc Đệ, thở dài một hơi.

Một đêm không ngủ, nét mặt Vương Hạc Đệ cũng có vẻ mệt mỏi, nhưng so với Ngu Thư Hân vẫn còn tốt hơn nhiều. Không đợi Ngu Thư Hân thức dậy, anh đã ôm ngang cô, Ngu Thư Hân kêu lên một tiếng, vội ôm cổ anh, ngây người ra.

Vương Hạc Đệ ôm cô đi vào phòng tắm, nặn kem đánh răng ra, dịu dàng nói: "Há miệng."

Ngu Thư Hân ngơ ngác há miệng, Vương Hạc Đệ đưa bàn chải điện vào miệng cô, cẩn thận di chuyển, cả người Ngu Thư Hân cũng ngây dại. Sau khi đánh răng xong thì dùng nước ấm lau mặt, rồi ôm về giường.

Chọn ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net