Chương 13: Gà quay ống trúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13

Sau giờ ngọ, Tự Hạo hiếm khi ở lại Lạc Vũ Khưu làm bạn với Ngu Tô.

Tự Hạo tựa bên bệ đất ngồi nghỉ tạm, vẫn chưa đi vào giấc ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, Ngu Tô ngồi bên lò sưởi châm lửa, cậu nhặt được một cây lau to trong bụi cỏ, đang cầm ở trên tay.

Lau dùng bện chiếu còn thừa lại, đều bị Tự Hạo ôm vào phòng, chất đống bên lò sưởi, dùng để nhóm lửa. Cỏ còn thừa dùng để nhóm lửa giữ ấm, mà cỏ lau tốt, đã được bện thành một tấm chiếu đang đặt dựa vào tường hong khô.

Ngu Tô cầm đao đá gọt vỏ lau, sau đó chặt chúng thành một khúc dài, rồi chọn ra một đốt. Cậu bịt một đầu, đặt ở bên môi, mười ngón tay ấn lên, giống như đang thổi sáo.

Trong im lặng, Ngu Tô nhắm mắt, tưởng tượng nó đang phát ra thanh âm tuyệt vời, mà mình thì ở bên bờ sông, từng bụi cỏ lau ngang gối lay động theo gió.

Tự Hạo nâng mắt, nhìn vào góc nghiêng khuôn mặt 'diễn tấu ' của Ngu Tô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, không rõ lắm, ngay cả chính Tự Hạo cũng không phát hiện ra. Ngu Tô đương nhiên càng không biết, Tự Hạo ở sau lưng đang nhìn mình, cậu còn tưởng Tự Hạo đang im lặng ngủ rồi.

Ngu Tô mở mắt ra, buông sáo lau xuống, cậu cầm đao đá khắc ký hiệu lên sáo lau, sau đó đục lỗ trên sáo lau, cậu đục ra sáu cái lỗ nhỏ, cậu đang chế tạo sáo lau.

Chế tạo sáo lau, hầu như mỗi đứa bé đều biết làm, chỉ là tay nghề chế tạo có cao có thấp. Mọi người thường thường không để ý âm luật của nó phát ra có hay hay không, chỉ cần thổi ra tiếng là được. Kiến thức về âm luật của Ngu Tô rất bình thường, nhưng thắng ở sự kiên nhẫn và chuyên chú.

Đục lỗ xong, Ngu Tô dùng một cây tăm trúc đâm vào trong cây lau, một nhát xuyên thủng, cậu muốn lấy thịt bên trong ra để làm thành một ống lau rỗng.

Tự Hạo ở bên lẳng lặng quan sát, hắn không kinh ngạc vì Ngu Tô biết tận dụng cỏ lau. Giống như sáo lau, khi còn bé Tự Hạo cũng chơi qua, nhưng hắn không biết chế tạo. Bởi vì sinh tồn, từ nhỏ mọi người đều sẽ học tập rất nhiều thứ, trừ phi là quý tộc áo cơm không lo, mọi thứ không thiếu thốn, mới không cần học.

Ngu Tô cầm một nhánh cây, đặt ở trong lửa hơ, chờ một đầu nhánh cây bén lửa, lại đâm nó qua lỗ sáo, biến chúng thành các vòng tròn nhỏ đồng nhất.

Một cây sáo lau, làm gần thành hình, chỉ cần khi thổi đè đầu kia lại, rồi dùng một sợi dây và một cái kẹp kẹp chặt miệng ống lau là xong. Đó là một quá trình không khó, Ngu Tô ung dung hoàn thành, cậu chế ra được một ống sáo bằng thân cây lau.

Xem đến tận đây, Tự Hạo không khỏi kinh ngạc vì Ngu Tô lại thành thạo đến thế, có thể thấy bình thường Ngu Tô vẫn hay làm sáo lau. Sáo lau không chắc, không chơi được lâu, rất dễ gãy.

Làm sáo lau xong, thì thử âm thanh, Ngu Tô để nhẹ bên môi, thổi một tiếng, giống như nhớ tới cái gì, lập tức quay đầu nhìn Tự Hạo. Cậu sợ làm ồn Tự Hạo, không nghĩ tới Tự Hạo căn bản không ngủ, đang chăm chú nhìn cậu. Tự Hạo gật đầu với Ngu Tô, ý bảo Ngu Tô thổi thử xem.

Ngu Tô dựng thẳng sáo, dùng ngón tay nắm lại, đặt ở bên môi, cậu thử thổi, sáo lau phát ra tiếng ô ô trầm thấp, cũng không dễ nghe, thanh âm đơn điệu.

Ngu Tô không am hiểu âm luật, cảm thấy chỉ cần sáo có thể phát ra tiếng là được, chẳng qua là tùy tiện thổi mà thôi.

Tự Hạo nghe Ngu Tô thổi trong chốc lát, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Ngu Tô, vươn tay, ý bảo Ngu Tô đưa sáo cho hắn. Ngu Tô không hiểu lắm, nhưng vẫn đặt sáo lau vào tay Tự Hạo. Tự Hạo cầm lấy sáo lau, cầm rất cẩn thận, hắn dùng ngón tay đè lên mấy cái lỗ, để sáo lau sát bên môi, kiểm tra âm điệu, động tác hắn thuần thục, đối với âm điệu dường như rất hài lòng. Ở dưới ánh mắt mong chờ của Ngu Tô, Tự Hạo nhấn thả các lỗ trên sáo lau, âm thanh lần này lại du dương da diết, rất dễ nghe.

Cặp mắt xinh đẹp của Ngu Tô trừng lớn, cảm thấy không thể tin được.

Tự Hạo thổi ra một đoạn nhạc du dương triền miên, làm người nghe lưu luyến. Thật giống như hắn đang tắm mình trong đầm cỏ lau, trên người khoác ánh nắng chiều, thật đẹp. Ngu Tô lẳng lặng lắng nghe, cậu ngưng mắt nhìn gò má Tự Hạo, nhìn ngón tay hắn nhịp nhàng nhấn thả lỗ sáo, giai điệu tuyệt vời truyền ra, Ngu Tô nghe đến mê mẫn, nhìn đến say sưa.

Thổi đến khúc cuối, Tự Hạo nắm cây sáo trên tay, đưa về phía Ngu Tô, hắn muốn trả lại. Ngu Tô sững sờ, một lúc lâu mới phản ứng được, cậu nói với Tự Hạo: "Khao, cây sáo này cho ngươi. "

Đây là giai điệu Ngu Tô nghe êm tai nhất từ trước đến nay phát ra từ sáo lau, cậu cũng không biết Tự Hạo thế mà lại biết thổi sáo, rất kinh ngạc. Ngu Tô nghĩ, Tự Hạo nhất định rất am hiểu về âm luật.

"Vậy còn ngươi?" Tự Hạo chỉ là tiện tay thổi chơi, cũng không phải rất thích chơi nhạc cụ.

"Ta nghe." Ngu Tô cười nói.

Tặng sáo lau cho Tự Hạo, có thể nghe được Tự Hạo thổi sáo, hơn nữa Tự Hạo không giống những người khác tùy tiện thổi ra một giai điệu đơn giản nào đó, hắn sẽ thổi ra một nhạc khúc ưu mỹ hơn rất nhiều. Vả lại, cỏ lau chỗ nào cũng có, cứ chọn một cây già là có thể làm được, nó thật sự quá bình thường, tuyệt đối không trân quý, đối với Ngu Tô mặt nói, thì thứ cậu tặng, thật sự rất nhỏ nhoi không đáng kể.

Nhận lấy sáo lau, Tự Hạo treo nó ở bên hông, liền rời khỏi Lạc Vũ Khưu, hắn phải ra đồng cỏ chăn cừu.

Bầy cừu tản ra, ở trên đồng ăn cỏ, trời xanh mây trắng, có thêm bầy cừu, ngoại trừ thời tiết nóng bức ra, mọi thứ đều rất tốt. Tự Hạo ngồi dưới bóng cây hóng mát, hắn lấy sáo lau bên hông ra, đặt ở bên môi thổi, thanh âm của sáo lau, khi thì trầm thấp, khi thì du dương, nhưng vẫn bị tiếng gió vi vu che phủ. Thổi loại nhạc khí này, người thổi phải có tâm trạng tốt, hôm nay tâm trạng của Tự Hạo hẳn là khá tốt.

Nhá nhem tối, mặt trời nóng bỏng thu lại sức mạnh, Tự Hạo đứng dậy, đi vào chỗ râm mát trong rừng, hắn muốn tìm gà rừng, bắt một con. Cá và ba ba thường có rất nhiều, nhưng thịt gà thì không phải lúc nào cũng có, bắt một con để hai người cải thiện bữa ăn.

Trong núi rừng xa xa có thể nghe được tiếng gà rừng kêu, tụ năm tụ ba, ẩn nấp trong bụi cỏ lùn, vui sướng mà mổ quả mọng. Tự Hạo có một cây giáo đá thường ngày luôn đặt ở ven hồ, lưới bắt cá cũng ở đó, nhưng hôm nay, hắn muốn cầm theo cung tên.

Tự Hạo vội vã trở lại Lạc Vũ Khưu, xa xa đã thấy Ngu Tô ngồi ngoài phòng, bên cạnh là một cây gậy gỗ, xem ra cậu lại tự mình đi ra. Ngu Tô ngồi trong bóng tối dưới mái hiên, nhìn phong cảnh Giác sơn, nét mặt thư thái thích ý. Tự Hạo hôm nay thay thuốc cho Ngu Tô, đã phát hiện chân cậu tốt hơn rất nhiều, chân nhỏ khôi phục dáng vẻ thon dài như xưa, vết sưng đã tiêu tan.

Ngu Tô mỗi khi nhìn thấy Tự Hạo trở về, luôn cảm thấy vui mừng, cậu vẫy tay cười nói: "Khao, ngươi đã về rồi! "

Tự Hạo thấy dáng vẻ tự nhiên của Ngu Tô, chỉ gật đầu. Hắn đi vào phòng, dỡ cung tên treo trên tường xuống, hắn đeo cung tên ra khỏi phòng, nói với Ngu Tô: "Ta đi săn thú."

Ngu Tô rất vui vẻ đáp: "Ừm, cẩn thận một chút. "

Nhìn nụ cười trên mặt cậu, Tự Hạo thu hồi ánh mắt lại, cầm cung tên, nhanh chân rời khỏi Lạc Vũ Khưu. Tự Hạo không suy nghĩ đến, hai ngày sau, Ngu Tô rời khỏi Lạc Vũ Khưu, khi hoàng hôn xuống mình về nhà, sẽ không nhìn thấy thân ảnh chờ đợi của Ngu Tô nữa. Có một người chờ mình trở về nhà, loại cảm giác này, đối với Tự Hạo luôn cô độc sinh hoạt ở Giác sơn mà nói, rất đặc biệt.

Ở Giác sơn, Tự Hạo ít khi dùng cung tên, hắn thường thường dùng giáo đá bắt cá hoặc là săn bắt các động vật nhỏ, bách phát bách trúng, dùng khá thuận tay. Cung tên trong tay Tự Hạo là từ Nhậm ấp đem theo, có đầu mũi tên Thanh Đồng sắc bén, là một bộ cung tên rất tốt, nhưng mà Tự Hạo dùng rất ít, ở Giác sơn, tính thực dụng của nó, rõ ràng không bằng giáo mác.

Vác cung tiến về phía trước, mai phục ở sau một thân cây, Tự Hạo chọn trúng một con gà rừng to mập màu nâu xám. Giương cung bắn tên, mũi tên bay ra, gà rừng thê lương kêu lên một tiếng, lông gà bay tán loạn, nó đột nhiên bay vào trong bụi cỏ nhìn không thấy tung tích. Tự Hạo theo tiếng kêu ở phía sau đuổi theo, nghe tiếng kêu của gà rừng, cũng biết là đã bắn trúng, chỉ là không phải một mũi tên trí mạng. Một con gà bị tên bắn trúng thì có thể chạy được bao xa? Tự Hạo một đường đuổi theo, đi tới bên khe suối, nhìn thấy con gà rừng đang co quắp lại, một mũi tên cắm trên lưng nó. Tự Hạo móc đao Thanh Đồng ra, cắt cổ gà, tiễn nó đi nhanh hơn, sau đó hắn rút mũi tên dính lông ra, bỏ vào túi đựng tên.

Nhấc hai cánh gà rừng lên, trọng lượng không nhẹ, vận may không tồi.

Nhổ một chùm cỏ dại, xoắn thành dây thừng, kết một cái vòng, cột hai chân gà rừng lại. Tự Hạo xách ngược gà rừng, mang theo cung tên, đạp nhanh bước chân rời khỏi khe suối.

Chập tối, Tự Hạo khoác ráng chiều, đuổi bầy cừu về chuồng, một tay hắn quơ roi, một tay cầm gà rừng, đại hắc ở phía sau hưng phấn bừng bừng sủa. Đại hắc rất muốn ăn thịt gà, thế nhưng thường ngày chủ nhân cho nó ăn phần lớn là thịt cá, mà chính nó đi săn, chỉ có thể dọa mấy con động vật nhỏ chui vào hang.

Lúc Tự Hạo leo lên con đường vào Lạc Vũ Khưu mà hắn đã đi qua vô số lần, hắn ngửa đầu, nhìn thấy Ngu Tô ngồi trên bậc thang, đang đợi hắn. Ánh nắng chiều làm gương mặt Ngu Tô ửng hồng, cậu vui vẻ gọi to tên Tự Hạo, vẫy vẫy cánh tay. Tự Hạo nhìn về phía Ngu Tô, nét mặt trầm lặng, trong lòng có một loại tình cảm ấm áp tràn ra.

Tự Hạo ở ngoài phòng nhóm lửa, còn mang cả đào quy và bộ đồ ăn ra. Ngu Tô hỏi hắn muốn làm gì, Tự Hạo nói: "Đốt lông gà." Nghe xong, Ngu Tô trừng mắt há mồm.

Nhà Ngu Tô có nuôi gà, sau khi Ngu mẫu giết gà, sẽ nấu một chậu nước nóng đổ lên, sau đó nhổ lông, mà Tự Hạo lại định dùng lửa đốt lông.

"Dùng nước nóng luộc gà, nhổ lông rất nhanh, ta biết nhổ." Ngu Tô cầm đào quy nói. Dùng lửa đốt lông, mùi rất khét, khói cũng nhiều.

"À, ta đi chặt trúc." Tự Hạo đứng dậy, để gà rừng lại cho Ngu Tô.

Tự Hạo vác rìu đá đi ra bụi trúc sau đồi đất, hắn muốn chặt trúc khô. Tự Hạo đương nhiên đã từng ăn thịt gà, chỉ là hắn chưa nhìn thấy cách họ làm như thế nào, đối với hắn mà nói xử lý đống lông gà lông chim là một chuyện rất phiền toái, hắn không biết còn có thể dùng nước nóng luộc, rồi nhổ lông. Phải biết rằng ở Nhậm ấp, Tự Hạo là một người rời xa nhà bếp.

Ngu Tô buồn bực, Tự Hạo tại sao lại muốn đi chặt trúc? Ngẩng đầu muốn hỏi hắn, không nghĩ người ta đã sớm đi xa. Ngu Tô bỏ củi vào đống lửa ngoài trời, lửa cháy ngày càng lớn.

Cái đào quy này bị nấu đến đen thui, không biết thọ mệnh còn dài bao nhiêu, Ngu Tô có chút bận tâm ngày nào đó nó đột nhiên bị nấu vỡ, Tự Hạo ngay cả đồ gốm đun nước cũng không có.

Tự Hạo vác một cây trúc khô trở về, nước bên trong đào quy còn chưa sôi, lúc này bầu trời đã tối đen, trên đầu hai người là một bầu trời sao, tụ lại bên đống lửa. Gió đêm mang đến cảm giác mát mẻ, cũng làm lửa bên trong lò sưởi bị thổi lay lắt.

Ngu Tô xoay bếp lửa về phía đồi đất để chặn gió lại, cậu lưu ý thấy Tự Hạo vung rìu đá chém vào giữa cây trúc, chặt thành hai khúc. Ngu Tô không rõ ràng lắm Tự Hạo đang muốn làm cái gì, cho đến khi Tự Hạo đặt ống trúc nằm dưới đất, tìm một miếng thạch bôn*, dùng sức đục bên trong, thật vất vả đục ra một cái lỗ.

(*thạch bôn: cuối chương có hình ảnh)

"Cát Khao, dùng ống trúc để nấu ngô sao? "

Trông thấy một loạt động tác của Tự Hạo, Ngu Tô lúc này mới nhớ tới, có lần theo đại ca và đồng đội của hắn đi dã ngoại, bọn họ đã dùng ống trúc nấu cơm.

Tự Hạo lên tiếng trả lời: "Phải. "

Hắn không thường làm như vậy, quá phiền phức, chẳng qua hắn không có cối xay ngô, đương nhiên không thể xào ngô ăn. Trước đây ở Nhậm ấp, Tự Hạo và biểu huynh ở dã ngoại săn thú, từng ăn cơm lam*, chỉ là khi đó những công việc, như chặt trúc , đục ống trúc, nấu cơm này, đều có người khác làm thay.

(*cơm lam: là cơm đựng trong ống trúc.)

Nước trong đào quy sôi, Ngu Tô nhấc gà bỏ vào, chờ gà nóng lên, cậu nhanh nhẹn nhổ lông gà. Tự Hạo nhìn cậu cúi đầu làm việc, nghĩ không biết cậu ở Ngu thành đã trải qua cuộc sống như thế nào, quần áo cậu đẹp đẽ, nhưng lại là một người rất chịu khó.

Lông gà rừng đã bị nhổ sạch, biến thành một con gà trụi, trên người nó có một vài cọng lông tơ nhỏ, còn ngoan cường bất khuất, không chịu rời khỏi thân gà. Những cọng lông tơ này dùng lửa đốt là được, không sao cả.

"Khao, đao đá của ta rạch bụng gà không đứt, cho ta mượn đao đá của ngươi." Ngu Tô định mổ bụng gà, chẳng qua đao đá của cậu không bén, đao Thanh Đồng của Tự Hạo bén hơn.

Tự Hạo nói: "Để ta rạch. "

Lưỡi đao đồng sắc bén, sợ Ngu Tô chưa từng sử dụng qua, cầm không đúng, sẽ làm tay bị thương. Tự Hạo đưa hai ống trúc cho Ngu Tô, dặn dò Ngu Tô: "Bỏ ngô và nước vào, đừng bỏ đầy. "

Ngu Tô nhìn hai ống trúc trước mắt, và con gà rừng trong tay Tự Hạo, cậu nhớ tới ngô để ở trong phòng, nên cầm gậy gỗ lên muốn đi lấy, Tự Hạo lại ấn bả vai cậu xuống, rất tự nhiên nói: "Ta đi lấy. "

Rất nhanh, Tự Hạo mang một túi ngô tới, đặt bên cạnh Ngu Tô, còn hắn thì đi xử lý gà rừng.

Ngu Tô dùng hai tay nâng ngô lên, dọc theo lỗ đục trên thân ống trúc, bỏ ngô vào. Ngu Tô bỏ ngô vào trong ống trúc, cũng cho thêm nước sạch vào, sau đó buộc lá trúc lại, để che lỗ đục trên ống trúc.

Lúc này cần nhặt mấy cục đá lại, chất chồng bên đống lửa, rồi đặt ống trúc lên hấp. Ngu Tô hành động bất tiện, nhìn chung quanh, xem có cục đá nào rơi trên đồi đất hay không.

"Ngươi trông lửa, còn lại để ta." Tự Hạo biết suy nghĩ của Ngu Tô, hắn đứng dậy rời đi, đến dưới đồi đất nhặt đá.

Ngu Tô ngoan ngoãn ngồi yên, bỏ thêm than vào đống lửa, không bỏ thêm củi nữa. Ngu Tô biết khi nướng đồ ăn, lửa không được quá to, nếu không đồ ăn sẽ bị khét.

Trên đồi đất, lúc này chỉ có Ngu Tô và đại hắc, đại hắc sớm đã quen với Ngu Tô, nó ở bên cạnh Ngu Tô đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn hay đến chỗ khay gỗ đựng gà rừng ngửi. Ngu Tô cầm nhánh cây đẩy đầu nó, căn dặn: "Hiện tại không được ăn vụng, sau khi nướng chín rồi, sẽ chia cho mày. "

Đại hắc dường như có thể nghe hiểu lời cậu vậy, lắc lắc đuôi với Ngu Tô, Ngu Tô cười vỗ nhẹ đầu chó của nó.

Tự Hạo nhặt được không ít đá, xếp chồng lên hai bên đống lửa, lại chặt về hai khúc cây, dựng đứng ở hai bên đống lửa. Trên đống đá thì đặt ống trúc, còn trên cành cây, thì đặt một con gà.

Một cây trúc vót nhọt đầu cắm vào mông gà rừng, xuyên qua cổ, cố định gà rừng ở giữa. Gà mập bị xuyên trên cây trúc, đặt lên nhánh cây, còn có thể xoay qua xoay lại được, làm thịt gà chín đều vàng rượm.

Ngu Tô đột nhiên có một liên tưởng kỳ quái, lấy năng lực của người này, cộng thêm năng lực nung gốm của mình, hai người dù vẫn ở nơi hoang dã, sinh hoạt cũng sẽ không thiếu thốn đâu nhỉ !? Nhưng mà sinh tồn nơi hoang dã, cũng không phải chỉ là vấn đề ăn uống, còn rất nhiều nguy hiểm, dã thú và người lạ tập kích, mới là trí mạng nhất.


Chú thích

Thạch bôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net