Chương 2: Con trai Đế Hướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2 Con trai Đế Hướng

Buổi tối, Ngu mẫu đang giã gạo, chuẩn bị lương thực cho ngày mai. Bà dùng dùi gỗ giã thóc bên trong cối đá, làm thóc bóc vỏ. Tiếng chày giã, mang theo nhịp điệu, âm thanh quen thuộc, là khúc hát ru của đám trẻ con trước khi ngủ.

Ngu mẫu dùng một cái gáo bầu, đem thóc từ rìa cối đá gom vào giữa, dùng dùi gỗ giã bay vỏ thóc ra ngoài. Giã thóc cần kiên trì, không cần sức lực lớn.

"Tô nhi, ngươi không vào xã sao?" Ngu mẫu phát hiện con trai còn đợi ở nhà, bên ngoài bầu trời tối đen, xã bên kia khẳng định rất náo nhiệt.

Ban đêm mùa xuân hạ, trên đầu mọi người là một bầu trời sao, kết giao ba năm, đều tụ tập dưới tàng cây vào xã. Người lớn bàn tán chuyện xóm làng gần đây, các chàng trai cô gái thì hẹn hò yêu đương, gần gũi thân thiết, một đôi bóng dưới ánh trăng.

"Đợi A Xuyên." Lò sưởi làm hồng gương mặt Ngu Tô, ngũ quan đường nét cậu nhu hòa. Phong Xuyên là trưởng tử nhà Phong Quỳ, lớn hơn Ngu Tô một tuổi, hai nhà là hàng xóm.

"Thằng bé này, còn phải chờ người đến mời ngươi mới ra ngoài." Ngu mẫu cảm thấy, tiểu nhi tử nhà mình quá dịu dàng ít nói. Cậu không như trẻ con nhà hàng xóm, thích kéo bè kéo phái ở trong xóm quấy phá, gây chuyện. Đây cũng không phải là chuyện xấu, có điều hơi lo lắng cậu không thích chơi cùng những người khác.

"A mẫu, bọn ta muốn đến xã đông. "

Thôn làng chia làm bốn xã, lấy bốn hướng phân chia. Người dân phía bắc thì tụ tập ở xã bắc, phía đông thì tụ hợp ở xã đông, cứ thế mà suy ra. Mọi người thích qua lại giao lưu lẫn nhau, nhất là các thiếu niên, thì đều thích lượn qua lượn lại giữa bốn xã.

"Phong Xuyên thích cô bé A Chu ở xã đông đúng không." Ngu mẫu lộ ra nụ cười ta thừa biết. Ngu mẫu thời thiếu nữ, là mỹ nhân nổi danh trong thôn, bị Ngu phụ anh tuấn cao lớn, vào đêm lửa trại náo nhiệt theo đuổi đến tay.

"Dạ." Ngu Tô gật đầu. Ngu Tô 15 tuổi, chưa từng thích qua cô bé nào.

"Ngươi đi xã đông đừng đánh lộn với người ta." Ngu mẫu căn dặn con trai.

Các thiếu niên đến xã khu khác, có thể bị xa lánh. Ngày xuân vạn vật bắt đầu sinh sôi, các thiếu niên đến tuổi kết hôn trong thôn, đều đang tìm các cô gái ngỏ ý hẹn hò.

"Không đánh đâu." Ngu Tô chỉ khi còn là một đứa nhóc mới theo nguời ta đánh nhau, đó là chuyện rất xưa rồi.

Hai mẹ con thong thả nói chuyện, trong sân truyền đến tiếng gào, có nữ có nam, đều đang kêu tên Ngu Tô.

"Ta ra đây!" Ngu Tô lên tiếng trả lời, lập tức đi ra ngoài sân.

Ánh trăng chiếu rọi xuống sân, mùi thơm ngào ngạt của cây lê đường xông vào mũi. Ở dưới cây lê đường, đứng năm người, ba nam hai nữ, tuổi đều xấp xỉ Ngu Tô, tinh thần phấn chấn bừng bừng.

Ngu mẫu thấy con trai đã đi xa, nghĩ đứa nhỏ này sang năm đã thành niên rồi, không biết nó có thích cô bé nào không.

Một nhóm sáu người, trừ Ngu Tô, huynh muội Phong Xuyên Phong Tịch, huynh muội Ngu Doãn Ngu Viên ra, còn có một thiếu niên khác tên là Vân Chu. Sáu người đều là hài tử xã bắc, cùng nhau lớn lên, thường tụ tập với Phong Xuyên.

Từ thôn bắc đến thôn đông, phải đi mất một đoạn thời gian, gặp một con suối phía đông bắc thôn. Ngu Tô cùng nhóm bạn, đi dọc theo con suối, đi về hướng đông.

Buổi tối, nước suối hai bên bờ có thể so với trăm ngọn đèn dầu, lấm tấm, sáng chói bầu trời đêm.

Phong Tịch đi bên cạnh Ngu Tô, nàng nắm lấy tay Ngu Tô. Ngu Tô cảm thấy lòng bàn tay có thêm một vật, cầm lên nhìn, là một con ốc xoắn lớn.

"Cho ngươi." Phong Tịch nhỏ giọng, cúi đầu xấu hổ nói.

"À, được." Thanh âm của Ngu Tô cũng không lớn, cậu cảm thấy Vân Chu ở sau đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Các cô bé thường tặng Ngu Tô một ít đồ vật, có đôi khi là một nắm trái cây rừng tươi ngọt, có đôi khi là vài vỏ ốc vỏ sò, có đôi khi là một khối đá dễ nhìn. Phong Tịch tặng nhiều nhất, nàng tặng Ngu Tô vỏ sò, Ngu Tô đều đựng trong một cái rổ.

Ngu Doãn đi phía trước đột nhiên quay đầu, hỏi Ngu Tô: "Tiểu Tô, ngày mai chúng ta muốn đi Đỗ trạch bắt cá, ngươi đi không?" Tay nghề làm đồ gốm của Ngu Tô khá tốt, gần đây cậu thường đến hẻm gốm làm trợ thủ cho Nhân thúc, không phải ngày nào cũng rảnh rỗi.

"Ta muốn đi." Ngu Tô đã một đoạn thời gian không cùng nhóm bạn đi bắt cá rồi.

"Tiểu Tô, ngươi ngày mai mang theo hai mái chèo, thuyền nhà A Doãn không có mái chèo." Phong Xuyên phân phó.

"Mái chèo bị ăn trộm rồi, không biết là người nào, thật là xấu." Ngu Viên tức giận nói. Nàng nhỏ tuổi nhất trong sáu người, gia cảnh lại tốt, lúc nói chuyện mang theo vài phần ngang ngược nũng nịu.

"Có thể là thấy thuyền nhà ta đỗ bên bờ, nhiều ngày không nhổ, nên đến mượn mái chèo dùng." Ngu Doãn cười cười, hiển nhiên không buồn. Hắn là con của khanh thần Ngu quân, phụ thân thường giáo dục hắn không được dùng ác ý đi đo đạc lòng người.

"Không phải mượn, rõ ràng là trộm. Trộm đồ không phải là chuyện nhỏ, phải đem người tìm ra, đánh một trận cho đã, trói lại đem lên xã xử." Lời nói của Vân Chu, nghe dương dương đắc ý.

"Không cần không cần, làm thêm hai cái khác là được." Ngu Doãn vội xua tay, hắn thực sự cảm thấy không đáng.

"Nhà của ta có, ta ngày mai đem đi." Ngu Tô vui vẻ đáp ứng. Ngu thành hầu như mỗi nhà đều biết bắt cá, nhà Ngu Tô tự nhiên cũng có dụng cụ đi thuyền.

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, đi tới trước cây đại thụ xã đông, đất dưới chân dần dần bằng phẳng. Quảng trường rộng rãi, náo nhiệt ầm ĩ, một đám đầu người di chuyển. Mỗi khi hoàng hôn đến, bốn phía xã đoàn đều dấy lên lửa trại, mọi người vây quanh lửa trại tụ tập, tốp năm tốp ba, dưới tàng cây hô bạn gọi bè.

Tình cảnh náo nhiệt như vậy, bọn Ngu Tô từ nhỏ đã quen thuộc. Ở cái tuổi bọn cậu còn cởi truồng, dưới bầu trời sao, ở dưới tàng cây xã đoàn chơi đuổi bắt, đùa nghịch, hoan hô ầm ĩ.

Cả nhóm tới xã đông, đám Phong Xuyên muốn xem đấu vật, chen vào giữa một đám nam nữ trẻ tuổi, la hét trợ uy, nóng lòng muốn thử. Ngu Tô mất tập trung, là một loại tâm tư khác nam tử thích tranh cường háo thắng, cũng không giống tâm tình các cô gái ăn mặc tỉ mỉ trang điểm xinh đẹp để đến đây.

"A Tô, ngươi có thể dẫn chúng ta đi tìm Chu Vân tỉ không?" Phong Tịch kéo nhẹ tay áo Ngu Tô, nàng nhỏ giọng hỏi. Bên cạnh là Ngu Viên, hai cô bé cảm tình không tồi.

Nhà Chu Vân ở gần xã đông, người dân bên khu đông này, Phong Tịch không quá quen thuộc, sợ trên đường gặp phải bọn người càn rở.

"Đi thôi, ta dẫn bọn ngươi đi." Ngu Tô che chở hai cô bé, hướng khu dân cư lờ mờ đi tới.

Hai cô bé đi theo Ngu Tô, Phong Tịch nói rất ít, Ngu Viên líu ríu, tính cách thực sự rất bất đồng.

Ba người đi tới trong sân nhà Chu Vân, Ngu Tô thấy Chu Vân đang ngồi trong phòng dệt vải, cậu yên tâm để hai cô bé lưu lại, một mình quay lại xã đông.

Xã đông tụ hội, quả thật náo nhiệt hơn xã bắc nhiều. Đối với Ngu Tô mà nói, cậu thích tới xã đông, là bởi vì xã đông có một ông cụ chuyên kể chuyện xưa kêu Bỉnh tẩu*.

(tẩu: ông lão, Bỉnh tẩu: ông lão họ Bỉnh.)

Bỉnh tẩu là người chép sử của Ngu quân, đã đi qua rất nhiều quốc gia, cụ sẽ kể những câu chuyện bên ngoài, vừa mới lạ vừa thú vị. Ngu Tô mỗi lần tới xã đông, đều đi nghe Bỉnh tẩu kể chuyện xưa.

Bên đống lửa cạnh Bỉnh tẩu, ngồi đầy hài tử, phu nhân. Đám người khu đông, đa phần đều là nghe chuyện xưa của Bỉnh tẩu lớn lên, hết một nhóm lại tới một nhóm, cụ chưa bao giờ thiếu người nghe.

Ngu Tô tìm một chỗ ngồi xuống, ở trong một đám người không hề quen biết. Lúc Ngu Tô đến, Bỉnh tẩu đã kể chuyện được rất lâu rồi. Có vị thiếu niên cầm cung đang hỏi vấn đề: "Bỉnh tẩu, cung tên Tấn Di hình dáng thế nào?"

"Cung tên Tấn Di, mũi tên xanh biếc, tên dùng nước sơn màu đỏ vẽ lên." Bỉnh tẩu là một ông cụ gầy nhom, râu tóc xám trắng thưa thớt. Thanh âm của cụ khàn khàn, giải thích luôn rất thong thả.

"Bọn họ tại sao muốn bắt người?" Cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, bị lửa nóng đến đỏ bừng.

"Vì cần tù binh, cần bắt rất nhiều tù binh, Tấn Di muốn cúng tế thiên thần. Bọn họ sẽ đem tù binh treo ngược trên giá gỗ, lấy dao cắt đứt cổ họng bọn họ, dùng một cái thùng gỗ chứa máu."

Bỉnh tẩu lấy từ eo ra một thanh đao ngọc. Đây là cụ năm đó đi sứ đến Đế ấp*, nhận được phần một lễ vật, xem như bảo bối. Ở dưới ánh lửa, đao ngọc thoạt nhìn vô cùng sắc bén, lóe hàn quang.

(ấp: nơi ở; Đế ấp: nơi vua ở.)

"Một cái thùng gỗ, cần máu của mười người mới có thể đầy, máu cúng tế cần ba mươi thùng gỗ lớn, cần bắt rất nhiều rất nhiều tù binh." Bỉnh tẩu miêu tả máu tanh, khiến người ta sợ hãi.

"Bọn tù binh bị cắt cổ, máu của bọn họ a, vẫn cứ chảy ra. Từ màu hồng, chảy thành đỏ sậm, cho tới khi bọn họ không còn chảy ra một giọt máu nào nữa." Bỉnh tẩu có đôi mắt thâm thúy, lời cụ nói không có bao nhiêu tâm tình.

"Bỉnh tẩu, máu chảy hết sẽ chết sao?" Một cô bé hỏi, khủng hoảng mà hướng trong lòng mẫu thân lui vào.

Bỉnh tẩu khẽ nói: "Sẽ chết. "

"Người bị rút máu cho tới chết, thân thể trắng nhợt tím tái, con mắt màu xám tối lại như nhiễm phải sương. Sau khi chết đi, hoa cỏ sông núi thế gian, hắn nhìn không thấy, nóng lạnh giá rét hắn không cảm nhận được." Nói cái chết đến, Bỉnh tẩu ngữ điệu đặc biệt dài, cánh tay thật dài buông ở trước ngực, rũ mắt.

Một vị phụ nhân ôm chặt đứa trẻ trong ngực, thần sắc bất an hỏi: "Tấn Di có bắt con nít không? "

"Thủ lĩnh của bọn họ đã bắt một đứa bé, đứa bé kia không bình thường." Bỉnh tẩu tạm dừng lại, nhìn lửa trại bùng lên. Cụ cảm thấy gió đêm có chút lạnh, cụ nắm lấy bàn tay da bọc xương, gõ một cái lên cái chân bị phong thấp, cụ bất tri bất giác rơi vào trầm tư.

"Ông nội?" Qua một hồi lâu, cháu gái Bỉnh tẩu lắc lắc bả vai cụ. Bỉnh tẩu giống như tỉnh lại từ trong mộng, cụ hỏi cháu gái: "Ta nói tới chỗ nào?"

"Bắt một đứa bé." Cháu gái chỉ mới sáu tuổi, rất là lanh lợi.

"Ah, đứa bé kia là con trai Đế Hướng." Bỉnh tẩu cầm khúc gỗ, bỏ vào lửa trại. Lửa lớn bùng lên rồi hạ xuống, từng khúc củi cháy hết, rọi lên ánh mắt vô cùng nghiêm túc của cụ.

"Đế Hướng là vua một nước, ngài bị Tấn Bằng bao vây trên đồi. Tấn Bằng chính là thủ lĩnh của Tấn Di, gã là một kẻ vạm vỡ tàn nhẫn. Trên đồi không có nước, không có thức ăn, thần dân Đế Hướng đều rời bỏ ngài. Đế Hướng đối với Tấn Bằng nói: 'Ta là người cầm kiếm, sẽ không chết dưới cung tiễn các ngươi, Đế Hướng rút ra kiếm của ngài, đặt ở trên cổ, cứ như vậy, tự giết chính mình."

Bỉnh tẩu cầm đao ngọc, xem nó như một thanh kiếm dài, cụ dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa lưỡi dao.

"Bỉnh tẩu, đứa bé kia thì sao?" Bọn nhỏ không có tính nhẫn nại, lại có con nít cắt đứt lời kể Bỉnh tẩu.

"Truyền thuyết Đế phi mang bầu, nàng được thị nữ trợ giúp, chạy ra khỏi đồi, trở lại nhà mẹ đẻ của nàng là Nhậm gia. Sau đó, Đế phi tại Nhậm gia, sinh một đứa bé, là con nói dõi Đế Hướng lưu lại." Bỉnh tẩu dùng thanh âm kéo dài kể chuyện, giọng nói khó gặp mang vẻ ôn nhu.

Ngu Tô trước đó đã nghe qua chuyện Tấn Di bao vây đồi, Đế Hướng tự sát. Cậu đây là lần đầu tiên nghe được từ Bỉnh tẩu, chuyện về thê tử và hài tử của Đế Hướng.

"Đứa nhỏ có bị Tấn Di bắt đi không?" Người nghe hỏi, không khỏi quan tâm vận mệnh đứa trẻ.

"Không biết, đó là chuyện rất nhiều năm trước rồi. Khi đó ta còn một đầu tóc đen, từng cái từng cái răng còn chưa lung lay. Rất nhiều chuyện đã quên, rất nhiều người đều đã già đi." Bỉnh tẩu lắc đầu, bùi ngùi thở dài.

"Nếu người còn sống, hẳn là..." Bỉnh tẩu nhìn bọn nhỏ đang ngồi, ánh mắt của cụ cuối cùng rơi vào người thiếu niên mang cung kia. Trong ánh lửa, thiếu niên mặt mày cương nghị, thân ảnh cao lớn, Bỉnh tẩu chậm rì rì nói: "Lớn giống hắn vậy. "

Đồng loạt ánh mắt hướng thiếu niên bên kia nhìn qua, thiếu niên ngượng ngùng gãi đầu.

"A Tô." Một giọng nói ôn hòa từ phía sau vang lên, là Phong Tịch. Ngu Tô quay đầu, nhìn thấy Phong Tịch và Ngu Viên, còn có Chu Vân.

Hai cô bé trở về tìm Ngu Tô, các nàng ngồi bên cạnh Ngu Tô. Các nàng không đi tìm đại ca mình, Ngu Tô dễ tìm, cậu luôn ngồi chỗ Bỉnh tẩu nghe kể chuyện.

Bỉnh tẩu vẫn tiếp tục kể chuyện, cụ không nói về con trai Đế Hướng nữa. Cụ nói đến Đế phi, nàng có một đầu tóc đen óng, dài đến cổ chân, hàm răng đều, trắng như vỏ sò, đôi mắt sáng ngời như thủy tinh.

"Đế phi..." Ngu Viên phồng má, vẻ mặt mơ màng, khuôn mặt si mê.

Đêm khuya, mọi người dưới tàng cây từng người tản đi, chuyện xưa của Bỉnh tẩu cũng đã kể xong. Ba người Phong Xuyên lúc này mới đến tụ tập với Ngu Tô, phát hiện Ngu Viên và Phong Tịch quả nhiên đều ở chỗ này.

Nhóm sáu người rời khỏi xã đông, trên đường về nhà, đầy đầu Ngu Viên đều là Đế phi xinh đẹp. Nàng vui vẻ nói, nàng về sau phải làm Đế phi. Vân Chu nói đùa: "Trên đời này chỗ nào có Đế phi mập như vậy." Ngay cả đại ca nàng Ngu Doãn, cũng bị chọc cười.

"Nhưng mà ta thấy được bạch lộc, tổ tiên nói Ngu tộc chúng ta sẽ xuất hiện một vị Đế phi, là một trong những người nhìn thấy bạch lộc." Ngu Viên không phục, nhà nàng cùng đại vu* Ngu thành có liên hệ, cho nên có thể giao thiệp với nhau.

(đại vu: phù thủy, người có thể đoán trước tương lai.)

Chứng kiến bạch lộc là điềm lành, tiên đoán Ngu thành xuất hiện Đế phi, là từ miệng của đại vu Ngu thành. Đã nhiều năm như vậy, ai nấy đều sớm quên rồi.

"Nói tới chứng kiến, tiểu Tô cũng nhìn thấy." Vân Chu không nhịn được, ngón tay chỉ Ngu Tô.

"Ha ha ha..." Phong Xuyên thô lỗ cười to, dùng sức đập bả vai Ngu Tô.

Ngu Tô bất đắc dĩ cười, làm sao lại dính lên người cậu rồi. Lúc gặp bạch lộc ở Tử Hồ, Ngu Tô còn rất nhỏ. Cậu kỳ thực đã không nhớ được bao nhiêu, nhưng cũng biết được là có chuyện như vậy.

**

Mưa to rơi trên đồi, cỏ cây ẩm ướt, bọt nước dính lên cánh hoa.

Tự Hạo tìm được một tảng đá lớn, hắn không để ý trên tảng đá có nước bắn lên, ngồi phía trên nghỉ chân.

Hắn quanh quẩn trong mưa rất lâu, vì tìm một con cừu đen lạc đường. Quần áo hắn bị xối ướt, hai chân tê dại, hắn rất mệt mỏi.

Đi theo vết móng chân của cừu đen, Tự Hạo đi tới một ngọn đồi hắn chưa từng đến. Đồi núi ở trên cao, cô độc đứng vững, tựa như một tòa cung điện, nhìn từ xa có thể nhìn thấy nhà hắn dưới chân núi.

Nhìn trông chốc lát, nếu đi bộ, thì phải đi rất xa, trước khi trời tối, không biết có kịp về nhà hay không. Vả lại khi trở về, cừu không tìm được, người vừa lạnh vừa đói.

"Gâu..." Chó nhỏ lắc hết nước trên người xuống, chạy xung quanh chân Tự Hạo. Con chó nhỏ này đối với chủ nhân đặc biệt thân thiết, nó vung chăn ngắn, theo Tự Hạo chạy khắp núi.

Tự Hạo từ trong lòng ngực lấy ra nửa miếng bánh, cầm cắn một cái. Hắn nhìn thấy chó nhỏ loanh quanh bên chân, nghĩ nó cũng đói, Tự Hạo gọi: "Đại hắc."

"Gâu!" Chó nhỏ nghe kêu tên mình, hướng Tự Hạo dùng sức ngoắc cái đuôi.

Nó rõ ràng vẫn chỉ là một con chó nhỏ, lại kêu "Đại hắc", cũng biết chủ nhân đối với sự trưởng thành của nó, ký thác kỳ vọng cao.

Tự Hạo bẻ một miếng bánh, khom người cho chó nhỏ ăn, đại hắc vui mừng ăn lương khô. Bánh rất nhanh ăn hết, nó chưa thỏa mãn, dùng đầu lưỡi ấm áp, liếm lòng bàn tay chủ nhân. Tự Hạo rút tay lại, hắn ngồi lên tảng đá tận hưởng gió mát sau cơn mưa.

"Gâu..." Đại hắc đột nhiên vọt tới phía trước sủa, xem ra nó phát hiện gì rồi.

Tự Hạo đứng dậy, theo đại hắc đi về phía trước. Hắn xuyên qua rừng cây, đi tới một địa phương bao la, đó là một tòa đất cao lớn. Nó lẻ loi độc lập ở trong rừng, mọc đầy hoa cỏ dại.

Tự Hạo không rõ ràng lắm chỗ tòa đất này dùng để làm gì, thế nhưng bốn phía bằng phẳng, là được con người xây nên. Đại khái là một người ở niên đại nào đó, từng ở chỗ này trải qua sinh hoạt, không nghĩ hắn sau một cơn mưa đi tìm cừu, vô ý gặp phải.

"Be be be be." Một tiếng cừu mềm nhũn kêu lên, từ sau toà đất truyền tới. Tự Hạo theo tiếng kêu đi qua, nhìn thấy một con cừu đen bị dính mưa, đúng là con cừu hắn muốn tìm.

E rằng nơi rừng sâu tự có thiên ý.

Tự Hạo nhìn trời, tâm tình hắn tốt lên nhiều, nhưng trên mặt không chút biểu tình. Hắn vội vàng đuổi cừu, mang theo chó, xuống núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net