Chương 3: Đăng cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hôn của Thái tử trôi qua được nửa tháng.

Tỷ tỷ trở thành Thái tử phi, cằm của Kim nương – bình thê của phụ thân ta lúc nào cũng ngửa lên song song với bầu trời. Nghĩ đến viễn cảnh làm nhạc mẫu của Hoàng đế tương lai, bà ta có vẻ đắc ý lắm. Ta nhẹ nhàng nhắc nhở bà ta, tôn ti thượng hạ. Cái ghế chính thất không phải bà ta muốn ngồi là ngồi, hai tiếng "nhạc mẫu" đó mẫu thân ta mới là người được nghe. Bình thê suy cho cùng cũng chẳng phải chính thê. Bà ta có tranh cả đời, cũng không thắng nổi bốn chữ danh chính ngôn thuận.

Kim nương liếc ta bằng nửa con mắt rồi đỏng đảnh rời đi. Bình An ở sau lưng ta thè lưỡi theo bóng lưng của bà ta: "Tài nữ gì chứ, hoa khôi gì chứ, đệ thấy bà ta chẳng bằng một góc của tỷ tỷ".

Ta dắt tay đệ ấy rời khỏi hoa viên, đi tản bộ mà cũng đụng phải bà ta, xui xẻo chết đi được: "Đừng so sánh tỷ với bà ta, không xứng".

Phải, ta chính là kiêu ngạo như vậy đấy.

Danh xưng mà thiên hạ gán cho ta nào là đệ nhất mỹ nhân, tài nữ kinh thành đều không phải nói bừa. Ta hoàn toàn có thực lực để kiêu ngạo.

Bình An kéo nhẹ tay ta: "Tỷ, tỷ đoán xem vị Hoàng tử nào sẽ đăng cơ?"

Ta lơ đãng ngắm nhìn hoa mai trắng nở đầy khắp hoa viên, đó là hoa mà Kim nương thích nhất, thật khiến người ta có cảm giác chán ghét. Ta đưa đệ đệ ra khỏi cái nơi làm người ta ngột ngạt đó, bâng quơ trả lời: "Để phụ thân nghe được đệ hỏi câu này, nhất định sẽ lại quở mắng cho xem".

Bình An hít mũi: "Phụ thân thì lúc nào chẳng quở mắng chúng ta".

Hai tỷ đệ bọn ta tản bộ đến Hồng Diệp Hiên, nơi ở của mẫu thân rồi dừng lại. Phu nhân Thừa tướng đương triều, địa vị tôn quý, nhưng chỗ cư ngụ lại vô cùng mộc mạc, đơn sơ. Phía trước gian phòng là mái đình nhỏ, khắp sân được trang trí bằng lá phong đỏ rực. Giờ đang độ xuân về, cây cối đâm chồi nảy lộc, ra hoa kết trái, nhưng nơi này lại toát nên vẻ tiêu điều cô quạnh như chính chủ nhân của nó.

Hồng Diệp Hiên, danh xứng với thực.

Ta nắm tay đệ đệ đến bên đình ngồi xuống, nhẹ giọng: "Giờ này mẫu thân vẫn đang nghỉ ngơi, đệ nhỏ tiếng một chút".

Bình An chống cằm, ra chiều chán nản: "Chỉ vài năm nữa thôi là đệ được búi tóc, thành niên rồi. Tỷ đừng xem đệ là con nít mà đối đãi nữa, được không?"

Ta xoa nhẹ gò má phúng phính của đệ đệ: "Được rồi, An An đã trưởng thành, là người lớn rồi, được chưa nào?"

An An làm mặt quỷ với ta: "Vẫn là cái giọng điệu dỗ hài tử đó".

Ta cười khẽ, chỉ khi ở trước mặt ta và mẫu thân, An An mới biểu lộ đúng bản chất ngây thơ non trẻ của mình. Còn khi đối diện với phụ thân và di nương, đệ ấy cùng dáng vẻ ông cụ non không khác biệt lắm, luôn vờ thành bộ dạng chín chắn và nghiêm túc để không bị xem thường.

Bình An ngây ngẩn trước nụ cười của ta: "Tỷ tỷ cười lên đúng là khuynh quốc khuynh thành".

Ta thu lại nụ cười, véo má đệ ấy: "Dẻo miệng".

An An lắc đầu, nắm tay ta: "Đệ nói là thật. Lớn đến từng này, oanh oanh yến yến trong cung cấm đệ thấy qua không ít, tỷ tỷ là người có nụ cười đẹp nhất mà đệ từng biết".

Nói rồi, đệ ấy bổ sung tiếp: "Tỷ tỷ tốt đẹp như vậy, chỉ có người tôn quý nhất thế gian này mới xứng làm tỷ phu của đệ".

Ta bất đắc dĩ: "Đừng ăn nói hàm hồ nữa. Hôn sự của tỷ và Bát Hoàng tử đã được định vào tháng sau. Hoàng thượng đích thân tứ hôn, chúng ta không thể thay đổi ý chỉ được".

Bình An nghiêng đầu khó hiểu: "Chẳng phải tỷ tỷ từng muốn gả cho Thái tử sao? Bát Hoàng tử tiếng ngốc đồn xa, người như vậy làm sao xứng với tỷ?"

Ánh mắt ta có chút mơ hồ: "Đó cũng là suy nghĩ trong lúc bồng bột không cam tâm của tỷ thôi. Bình tĩnh ngẫm lại thì, mẫu thân nói đúng, khát vọng của tỷ cùng người giống nhau. Chỉ mong trượng phu cùng mình một đời, một kiếp, một đôi người. Chân tình khó cầu, phú quý như mộng, tỉnh giấc lại tàn ngay".

Cái đầu nhỏ của đệ ấy có lẽ không hiểu hết được những ý nghĩa sâu xa trong lời nói của ta, bèn cau mày đổi đề tài: "Tùy tỷ tỷ vậy. Chỉ cần tỷ thích, đệ không còn ý kiến nữa. Mà tỷ vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của đệ, tỷ nói xem, vị Hoàng tử nào sẽ đăng cơ?"

Thấy ta có vẻ không muốn trả lời vấn đề này, An An sốt sắng: "Hiện tại ở nơi này chỉ có hai tỷ đệ chúng ta, tài nữ tỷ tỷ, cùng bàn luận với đệ đi mà".

Ta vò má đệ ấy: "Thật ra câu trả lời đệ muốn nghe nhất chính là Thái tử không có khả năng đăng cơ đúng không?"

Địch ý của bọn ta với Kim nương quả thật vô cùng lớn, lây sang cả vị tỷ tỷ kia.

Tình thế hiện nay, Hoàng đế đang lâm trọng bệnh. Tám vị Hoàng tử dưới gối chỉ còn lại năm người. Tam Hoàng tử là Thái tử, có mẫu tộc Đinh Quý phi hùng mạnh; Ngũ Hoàng tử hai chân đã bị phế từ lúc nhỏ; Lục Hoàng tử thân cô thế cô, sớm đã đầu quân về phe Thái tử; Thất Hoàng tử tâm không đặt tại triều đình, không ham quyền thế; còn Bát Hoàng tử, tuy địa vị vững chắc do có chống lưng mạnh mẽ, nhưng lại thất sủng, kèm theo thần trí không bình thường nên chẳng có chút uy hiếp nào.

Ngôi vị Hoàng đế, mười phần chắc chín thuộc về vị Thái tử kia. Mơ ước của An An xem ra khó thành sự thật rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net