Chương 111: Chiếm tiện nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alice

Beta: Alice

Uyển Thư là người không rảnh rỗi nổi, cô và An Ninh tìm một chỗ trống ngoài thành, bắc nồi bắt đầu nấu thịt dê, nghe nói trong thành trì trống không này có một cửa tiệm nhỏ ủ rượu Nữ Nhi Hồng có lịch sử mấy chục năm. Mặt trời vừa lặn, bọn họ liền mời các tướng lĩnh và tướng sĩ trong thành đến ăn uống no say.

Đây có lẽ là đêm cuối cùng trước trận đánh lớn, Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở náo loạn một trận với họ. Thấy các tướng sĩ đều không được tự nhiên, hai người liền tìm cơ hội rút lui.

Lúc này đang là xuân về hoa nở, nhưng tiết trời đêm ở Tây Bắc vẫn hơi lạnh, gió lạnh xào xạc, hai người bước lên tường thành.

Đế Tử Nguyên lao tới ngồi trên tường thành, vẫy tay với Hàn Diệp: "Lên đây."

Hàn Diệp nghe nàng, vẻ mặt dịu dàng, thuận tiện nắm lấy tay của Đế Tử Nguyên, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhưng hắn không hề buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn.

Sinh tử trên chiến trường khó đoán, không ai biết được còn có ngày mai không.

Đế Tử Nguyên ngẩn người, nhưng không hề rút ra.

"Tử Nguyên, khi còn ở Tông Nhân phủ, ta đã nghĩ xong kết cục giữa chúng ta rồi." Hàn Diệp nhìn ánh lửa bên ngoài thành, khẽ nói.

"Ồ? Kết cục gì?"

"Ta ra khỏi Tông Nhân phủ, sau đó nàng quay về Tấn Nam, đưa quân lên Bắc, chúng ta chiến đấu một mất một còn. Cuối cùng người thắng ngồi lên chiếc ghế trên điện Kim Loan đó."

Đế Tử Nguyên mỉm cười, không phản bác. Nếu không có trận đại chiến giữa ba nước, nàng và Hàn Diệp đã bước trên con đường vận mệnh này rồi.

"Tử Nguyên." Hàn Diệp quay đầu nhìn Đế Tử Nguyên: "Trước khi trận chiến này kết thúc, nàng sẽ tin tưởng ta, giao tính mạng của mình cho ta chứ?"

Hai người bọn họ đều biết, Đế Tử Nguyên nhận lệnh dẫn quân nghênh địch của vua Gia Ninh là một chuyện rất nguy hiểm. Hiện giờ khí thế của Bắc Tần và Đông Khiên dũng mãnh, sự tồn vong của Đại Tĩnh, vua Gia Ninh cần Đế Tử Nguyên và quân Đế gia nên mới nhẫn nhịn để nàng quản lý ba quân. Với thân phận đối lập giữa Đế Tử Nguyên và hoàng gia, nơi không nên đến nhất là Tây Bắc. Chiến trường thay đổi liên tục, âm thầm loại bỏ một người là chuyện đơn giản nhất. Hiện giờ Đại Tĩnh có giặc ngoài, an toàn của nàng đương nhiên không đáng lo, nhưng tương lai chiến tranh lắng xuống...

Đế Tử Nguyên rút tay ra, vỗ vào lòng bàn tay Hàn Diệp: "Đương nhiên, ta tin tưởng huynh."

Sự âm trầm lướt qua đáy mắt Hàn Diệp, bật cười thành tiếng: "Đế Tử Nguyên, nàng đúng là to gan. Yên tâm, chỉ cần Hàn Diệp ta còn một ngày, nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn."

Đế Tử Nguyên chưa từng nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy, liền quay đầu nhìn.

Có lẽ chỉ khi cách xa kinh thành, bọn họ mới có thể sống như Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp.

Giống như ban đầu ở đáy cốc dưới núi Hoá Duyên.

"Quay về thôi! Ngày mai mỗi người một hướng!" Hàn Diệp nói rồi nhảy khỏi tường thành, Đế Tử Nguyên chợt gọi hắn lại.

"Hàn Diệp!" Hàn Diệp quay đầu, Đế Tử Nguyên đúng lúc nhảy đến trước mặt hắn, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn.

"Hàn Diệp, ta to gan?" Đế Tử Nguyên nhướng mày: "Không bằng huynh..."

Vừa nói dứt lời, nàng đột nhiên vươn tay đẩy hắn lùi lại hai bước, kiễng chân hôn hắn.

Nụ hôn này vừa mạnh vừa nhanh, nhưng chỉ lướt qua rồi thôi. Đợi khi Hàn Diệp hoàn hồn, Đế Tử Nguyên đã đứng cách hắn ba bước chân, khoanh tay trước ngực nheo mắt nhìn hắn.

Còn chưa đợi hắn mở miệng, Đế Tử Nguyên đã sờ khoé miệng, giọng nói trêu chọc vang lên: "Quả nhiên giống hệt. Hàn Diệp, người ở trên núi Bồi Lăng đêm giao thừa là huynh đúng không?"

Thừa dịp đại cô nương say rượu để chiếm tiện nghi không phải là chuyện vẻ vang gì. Hàn Diệp đột nhiên bị nói trúng tim đen, vẻ mặt phiền muộn, nhất thời không nghĩ ra cách để biện minh, chỉ đành xấu hổ ho khan một tiếng.

"Ở lầu Linh Tương ta đã nghe Lâm Lang kể không ít chuyện phong nguyệt rồi, theo cách nói của nàng ấy, phản ứng vừa rồi của huynh vẫn còn non lắm. Nhàm chán quá đi, sau này quay về kinh thành, vẫn là bảo Lâm Lang chọn ra mấy thiếu niên ưa nhìn thử vậy."

Đế Tử Nguyên chậc chậc hai tiếng, vừa cảm thán vừa bước xuống bậc thang, bộ dạng vô cùng ruồng bỏ.

"Đế Tử Nguyên!"

Giọng nói thẹn quá hoá giận của Hàn Diệp xa xa truyền tới từ trên tường thành, đám người đang uống rượu ăn thịt ngoài thành liếc nhìn về phía tường thành, quay đầu cười lớn.

Hai người này, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không biết cuối cùng là ai thắng ai!

Đế Tử Nguyên vừa bước xuống dưới liền nhìn thấy An Ninh đang nheo mắt cười nham hiểm.

"Tử Nguyên, hoàng huynh của ta không to gan như ngươi đâu, huynh ấy nhiều nhất cũng chỉ dám nhân lúc say rượu để làm vài chuyện thôi."

Đế Tử Nguyên dời mắt, nhìn lên bầu trời.

"Được rồi, không nói nữa. Ta đến đây để từ biệt ngươi." An Ninh tiến lên trước, vỗ vai Đế Tử Nguyên: "Ngươi phải bảo trọng."

"Ngươi cũng vậy, ta đợi ngươi chiến thắng trở về." Đế Tử Nguyên mỉm cười, vẻ mặt ôn hoà.

Đứng trên chiến trường Tây Bắc, dường như tất cả thù oán ngăn cách đều không còn nữa. Hai người nhìn nhau một hồi, đột nhiên cười lớn, ôm nhau rồi quay về phủ thành chủ nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Hàn Diệp đi về hướng thành Sơn Nam bên trái, An Ninh đi về hướng thành Thanh Nam bên phải, Đế Tử Nguyên ở lại bảo vệ thành Nghiêu Thuỷ.

Nàng đứng trên tường thành, nhìn hai đoàn quân đi xa, nhìn thành trì xơ xác, không biết tại sao sinh ra cảm giác lẻ loi. Ôn Sóc cũng ở lại, phụ trách vận chuyển lương thực cho ba quân.

"Tỷ, trận chiến này sẽ không đánh lâu, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng trở về." Ôn Sóc bước lên tường thành, nửa tháng, ánh mắt không hiểu sự đời của cậu đã có vẻ kiên định quả cảm.

"Đương nhiên rồi." Đế Tử Nguyên cười nói, nhìn sâu vào trong Mạc Bắc: "Đương kim quốc vương Bắc Tần Mạc Thiên quả nhiên can đảm."

"Ý của tỷ là?"

"Đông Khiên chỉ xuất mười vạn binh, không thể là chủ mưu của trận chiến này. Quốc vương Bắc Tần Mạc Thiên lên ngôi được sáu năm, uy danh trong Bắc Tần rất cao, là một hoàng đế có dã tâm. Hắn có lẽ đã biết chuyện Đại Tĩnh có nội loạn, lúc này là thời gian bất ổn nhất, vì thế mới nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này."

"Tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ ở cạnh tỷ, giữ vững thành Nghiêu Thuỷ, báo thù rửa hận cho Thi lão tướng quân và các tướng sĩ đã chết trận."

Thiếu niên vô thức đã trưởng thành có thể dựa vào, đáy lòng Đế Tử Nguyên rất vui, vỗ vỗ vai cậu.

Ôn Sóc, nếu như đệ là Tẫn Ngôn, thì tốt biết bao.

Vương cung Bắc Tần, một căn viện thô sơ được canh phòng nghiêm ngặt.

Trong viện, Mạc Sương đứng dưới gốc cây, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu, quốc vương Mạc Thiên Bắc Tần bước vào.

"Tiêu Hằng nói muội không chịu ăn uống?" Mạc Thiên có chút lo lắng, vừa bước vào viện đã hỏi.

Sắc mặt Mạc Sương tái nhợt, mất đi sự kiêu ngạo của trước kia. Nàng ta nhìn Mạc Thiên hồi lâu, không chút biểu cảm: "Đại huynh, ban đầu huynh đưa ta đến Đại Tĩnh là vì ngày hôm nay?"

Mạc Thiên nhíu mày, nói: "Chuyện này ta không nói trước với muội, là ta không đúng. Nhưng Mạc Sương, muội biết đất đai của Bắc Tần ta cằn cỗi, không thể trồng được lương thực, nếu không cũng sẽ không thường xuyên giao chiến với Đại Tĩnh để cướp đoạt tiền bạc và lương thực. Bắc Tần cần có lãnh thổ Đại Tĩnh, chỉ có như vậy thì Bắc Tần mới ngày càng lớn mạnh."

"Đại huynh, đây là cái cớ của huynh, Bắc Tần chúng ta đã lập nước hơn trăm năm, không phải vẫn tồn tại như thường sao. Con dân Bắc Tần chỉ hợp sinh sống trên đất Mạc Bắc, bọn họ vốn không hợp với Trung Nguyên!"

Vẻ mặt của Mạc Thiên khựng lại, quát: "Mạc Sương, muội đến Đại Tĩnh một chuyến, lẽ nào đã quên bổn phận của mình rồi sao!"

Mạc Sương quay đầu, biết hiện tại tất cả mọi chuyện đều đã được định, hỏi: "Đại quân của Tiên Vu tướng quân tấn công đến đâu rồi?"

"Thành Nghiêu Thuỷ, đợi phá được thành Nghiêu Thuỷ và Đồng Quan, Trung Nguyên nhất định sẽ bại. Thi Nguyên Lãng đã chết, lòng quân Đại Tĩnh phân tán, một khi tấn công thì sẽ không thể trụ nổi. Bắc Tần xuất ba mươi vạn binh, Tiên Vu Hoán đã đảm bảo thực hiện quân lệnh rồi mới rời hoàng thành. Mạc Sương, không bao lâu nữa, Đại Tĩnh sẽ là giang sơn của Bắc Tần." Mạc Thiên rũ bỏ sự lạnh lùng và ôn hoà thường ngày, đáy mắt hiện lên hoài bão hào hùng tranh đoạt thiên hạ.

"Đại huynh, ta đã là một người chết, đúng không? Sau này ta sẽ không thể rời khỏi căn viện này nữa?"

"Trước khi trận chiến tranh này kết thúc, muội không thể xuất hiện trong hoàng thành. Ngày mai ta sẽ bảo Tiêu Hằng đưa muội đến Hoài thành."

Mạc Thiên nói rồi quay người định đi, Mạc Sương vội vàng gọi hắn lại: "Đại huynh, huynh dừng lại đi, chỉ cần Đại Tĩnh còn Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp, huynh sẽ không thể chiếm được Trung Nguyên!"

Bước chân ra đến cửa của Mạc Thiên dừng lại, chỉ để lại một câu rồi rời đi.

"Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên đã đến Đồng Quan, hai mươi vạn kỵ binh của Tiên Vu Hoán tiến công, hai người bọn họ sẽ chết chắc. Mạc Sương, đừng quên, muội là công chúa của Bắc Tần. Sau này đừng nhắc lại mấy lời đó nữa."

Vẻ mặt Mạc Sương tái nhợt, tựa vào gốc cây xơ xác ở bên cạnh, ánh mắt bi thương, thở dài.

Nếu chưa từng đến Đại Tĩnh, có lẽ nàng ta sẽ may mắn hơn.

Ngày thứ ba sau khi Đế Tử Nguyên đóng quân, hai mươi vạn kỵ binh Bắc Tần cuối cùng cũng xuất hiện dưới thành Nghiêu Thuỷ.

Tiên Vu Hoán còn già hơn Đế Tử Nguyên tưởng tượng, còn chưa tiến công một quân một tốt nào, ba quân chỉnh tề, khí thế hùng dũng.

Chín vạn binh sĩ Đại Tĩnh và hai mươi vạn kỵ binh Bắc Tần, ngay cả Đế Tử Nguyên cũng biết đây là một trận chiến chưa rõ thắng thua.

"Hầu quân, với thói quen dẫn binh của Tiên Vu Hoán, ông ta có lẽ sẽ vây mà không đánh, đợi đến khi khí thế của chúng ta suy giảm thì mới bất ngờ tấn công." Trong thư các phủ thành chủ, Đường Thạch trầm giọng giải thích.

Đế Tử Nguyên lắc đầu: "Quân Đế gia tiếp viện không phải là bí mật, nếu ông ta không thể chiếm được thành Nghiêu Thuỷ trong vòng nửa tháng, Bắc Tần sẽ không còn cơ hội thắng trong trận chiến này nữa. Dặn dò xuống dưới, bày trận sẵn sàng nghênh địch bất cứ lúc nào. Nhắc nhở tướng sĩ, trước tiên không được ra tay, số lượng binh sĩ hiện giờ của ta kém xa kỵ binh Bắc Tần, hơn nữa còn phải đồng thời chống lại hai nước, vì thế nhất định phải giảm thương vong, yên lặng chờ đợi, đợi khi đại quân tiếp viện đến thì từng bước lấy lại thành trì đã mất."

"Rõ." Đường Thạch gật đầu.

"Đường tướng quân, thứ mà ta bảo ngài thu thập sao rồi?" Mặc dù bây giờ không thể manh động, nhưng Đế Tử Nguyên cũng không phải là người dễ bị ức hiếp, nàng đã sớm nghĩ ra cách giao chiến dựa vào tường thành cao nguy hiểm của thành Nghiêu Thuỷ.

"Ta đã cho các binh sĩ tìm trong từng nhà dân rồi, bách tính biết Hầu quân muốn dùng thứ này để đánh địch thì đã lấy hết những thứ giấu trong nhà ra."

Đế Tử Nguyên ngẩn ra, trầm mặc hồi lâu, nói: "Đường tướng quân, thành Nghiêu Thuỷ tuyệt đối không thể bị phá."

Đường Thạch nặng nề đáp lại, xoay người lui xuống.

Trong lều của đại quân Bắc Tần dưới thành, lão tướng Tiên Vu Hoán của Bắc Tần mặc áo giáp, ngồi thẳng lưng nhìn tiểu binh truyền lệnh đang quỳ dưới đất: "Đạo quân đi về phía Đông sao rồi?"

"Đã bí mật tiếp viện cho thành Thanh Nam theo lệnh của nguyên soái, Nguyên tướng quân nói rằng nhất định sẽ chiếm được thành này trong vòng năm ngày."

Tiên Vu Hoán vuốt râu, vô cùng hài lòng: "Rất tốt, ngươi quay về nói với hắn. An Ninh đã đến thành Thanh Nam, nàng ta không dễ đối phó, không được khinh định."

"Rõ." Tiểu tướng nhận lệnh rồi rời khỏi lều.

Tiên Vu Hoán nhìn về phía thành Nghiêu Thuỷ, đáy mắt có chút thâm sâu.

Ông ta bí mật điều năm vạn kỵ binh đến thành Thanh Nam, nơi này chỉ còn lại mười lăm vạn binh sĩ. Chỉ cần thành Thanh Nam bị công phá, thành Nghiêu Thuỷ nhất định sẽ bị tấn công từ phía sau, ngày chiếm được thành sẽ nằm trong tay. Còn về Đế Tử Nguyên canh giữ ở thành Nghiêu Thuỷ, vốn chỉ có chín vạn binh, chỉ cần nàng ta tiếp viện cho thành Thanh Nam, ông ta sẽ lập tức tấn công thành. Nếu nàng ta không tiếp viện, thành Thanh Nam chắc chắn đổ.

Bất luận nàng ta lựa chọn thế nào, thành Nghiêu Thuỷ cũng đã đến đường cụt.

"Đế Tử Nguyên, để ta xem xem, ngươi có thể được mấy phần bản lĩnh như Đế Thịnh Thiên trên chiến trường năm đó?"

Giọng nói già nua vang lên trong lều, có chút lẫm liệt dũng mãnh.

Đầu thành Thanh Nam, An Ninh mặc giáp, vết máu trên thanh kiếm trong tay còn chưa khô. Một ngày trước khi cô đến, người Bắc Tần đã bắt đầu công thành, vẫn may Chung Hải bình tĩnh, cô cũng đến kịp nên trận chiến ở thành Thanh Nam mới lắng xuống.

Chỉ trong hai ngày, ba vạn quân tiếp viện mà cô đưa đến và hai vạn thủ quân ban đầu đã chết hết ba vạn, mà kỵ binh Bắc Tần ở ngoài thành vẫn còn ba vạn quân.

Đây là là kết quả trận chiến mà bọn họ liều mạng đổi lại.

Ngày thứ ba thủ thành, trên tường thành, Chung Hải nhìn năm vạn kỵ binh tiếp viện cho Bắc Tần, cuối cùng mặt cũng biến sắc.

Hai vạn thương binh đấu với tám vạn kỵ binh khí thế hừng hực, căn bản không thể thắng được.

"Công chúa, đưa thư đến thành Nghiêu Thuỷ đi. Nếu còn không xin cứu viện, thành Thanh Nam nhất định không thể chống đỡ được ba ngày nữa, quân tiếp viện của Tấn Nam phải mười ngày sau mới đến."

An Ninh thở dài, nặng nề gật đầu: "Chung Hải, đưa thư đến thành Nghiêu Thuỷ, nói với Tử Nguyên, bất luận khi nào viện binh của nàng ấy mới tới, ta nhất định sẽ giữ vững đến khi nàng ấy đến."

Trong suốt hai ngày, đại quân Bắc Tần trấn giữ dưới thành Nghiêu Thuỷ không hề nhúc nhích, không có chút âm thanh nào. Đế Tử Nguyên đứng trên tường thành, ngày càng nhíu chặt mày.

Đường Thạch bước lên tường thành, đi đến bên cạnh Đế Tử Nguyên: "Hầu quân, có phải Tiên Vu Hoán quá thận trọng rồi không, lẽ nào ông ta định nhốt chúng ta trong thành, cứ đợi tinh thần của chúng ta suy giảm như vậy?"

Đế Tử Nguyên lắc đầu: "Không thể nào, Tiên Vu Hoán nhất định có suy tính khác." Nàng hơi suy tư: "Đường tướng quân, nếu ta giao toàn bộ binh lực của Đại Tĩnh cho ngài để ngài tấn công Bắc Tần, ngài sẽ làm như thế nào?"

Đường Thạch ngẩn ra: "Tất nhiên sẽ dốc hết sức công phá từng toà thành của Bắc Tần, đến khi đánh đến hoàng thành Bắc Tần."

"Nhất định Tiên Vu Hoán cũng nghĩ như vậy, lần này toàn bộ Bắc Tần tấn công, nhất định không chỉ muốn chiếm Tây Bắc. Ông ta muốn lấy toàn bộ Đại Tĩnh, điều nên làm nhất là tích luỹ binh lực, tấn công vào nội địa với thương vong ít nhất có thể, chiến đấu lâu dài. Mà cách tốt nhất để công phá thành Nghiêu Thuỷ..." Vẻ mặt của Đế Tử Nguyên ngưng trọng: "Chính là đánh từ hai phía với đội quân từ thành Thanh Nam. Đường Thạch, đại quân Bắc Tần dưới thành chưa có đến hai mươi vạn quân."

"Ý của Hầu quân là Tiên Vu Hoán chỉ đang dùng trọng binh ở dưới thành để doạ chúng ta, còn ông ta đã điều quân đến thành Thanh Nam?" Nghe Đế Tử Nguyên nói vậy, Đường Thạch có chút khó tin.

"Không sai." Đế Tử Nguyên thở dài: "Không tham công, không liều lĩnh, quan sát tổng thể, quả nhiên là một danh tướng có thể chống lại cô tổ mẫu. Ta đã đánh giá thấp ông ta rồi, thành Thanh Nam không thể chống cự được nửa tháng."

"Hầu quân, dưới thành có ít nhất mười lăm vạn đại quân, chỉ cần chúng ta xuất quân tiếp viện cho An Ninh công chúa, Tiên Vu Hoán nhất định sẽ chớp thời cơ này để tấn công thành Nghiêu Thuỷ. Nếu không xuất quân, thành Thanh Nam sẽ bị phá, chúng ta vẫn sẽ bị tấn công từ sau lưng." Lúc này vẻ mặt của Đường Thạch mới thực sự thay đổi, Tiên Vu Hoán quả là cẩn thận, với binh lực hiện tại để chống lại hai nước của Đại Tĩnh, bất luận có đoán ra cục diện không, bọn họ vẫn không thể đánh được trận này!

Trên tường thành nhất thời yên tĩnh, lều lớn đen kịt của Bắc Tần ở dưới thành nhìn không thấy điểm cuối, khiến cho người khác hoảng sợ.

"Đường tướng quân." Giọng nói của Đế Tử Nguyên đột nhiên vang lên: "Lập tức điểm binh, một canh giờ sau, gõ trống trận lên, chọn một vạn người xuất trận với ta."

Mệnh lệnh này lập tức khiến cho Đường Thạch sững sờ: "Hầu quân, một vạn quân ra khỏi thành nghênh chiến? Bên dưới có những mười lăm vạn đại quân đó!"

"Làm như ta nói." Đế Tử Nguyên quay đầu: "Tiên Vu Hoán giỏi đánh vào tâm lý, lần này ta sẽ để cho ông ta thử cảm giác tương tự."

"Rõ." Dù vẫn chưa hiểu rốt cuộc Đế Tử Nguyên muốn làm gì, nhưng Đường Thạch biết nàng không phải là người hành động hấp tấp, lập tức nhận lệnh bước xuống tường thành.

Một canh giờ sau, trống trận của thành Nghiêu Thuỷ vang lên, cổng thành đột nhiên mở ra, Đế Tử Nguyên mặc áo giáp, tay cầm trường kiếm, dẫn theo một vạn tướng sĩ chậm rãi đi ra.

"Tiên Vu Hoán, ngươi dám đấu cùng ta không!"

Giọng nói lanh lảnh của Đế Tử Nguyên vang lên trên không trung giữa hai quân, một vạn tướng sĩ sau lưng nàng cũng đồng thanh hô to.

"Tiên Vu Hoán, nghênh chiến!"

"Tiên Vu Hoán, nghênh chiến!"

...

Trong lều lớn của Bắc Tần, nghe thấy tiếng hô vang trời ngoài, Tiêu Vu Hoán ngẩn người.

Với chín vạn binh mã của thành Nghiêu Thuỷ, rút về thủ thành mới là thượng sách, vậy mà Đế Tử Nguyên lại dám rời thành khiêu khích.

Phó tướng chạy vào, cung kính bẩm báo: "Tướng quân, Đế Tử Nguyên đang ở bên ngoài khiêu chiến."

"Nàng ta đưa bao mấy vạn binh mã?"

Phó tướng nhỏ giọng đáp: "Một vạn."

"Một vạn?" Tiêu Vu Hoán có chút khó tin.

"Vâng. Tướng quân, chúng ta có cần nghênh chiến không?"

"Không cần." Tiêu Vu Hoán xua tay: "Nàng ta chỉ muốn khích ta xuất chiến, tăng thêm sĩ khí cho tướng sĩ Đại Tĩnh. Xem ra nàng ta chưa đoán ra thành Thanh Nam đang gặp nguy hiểm, nếu không sẽ không kiêu ngạo như vậy. Chỉ cần ba ngày nữa là thành Thanh Nam sẽ bị chiếm, trước khi quân tiếp viện của Tấn Nam đến, thời gian mười ngày đã đủ để chúng ta tập kích trái phải, chiếm được thành Nghiêu Thuỷ, không cần quan tâm đến nàng ta."

"Rõ." Phó tướng nhận lệnh rời đi.

Đế Tử Nguyên dẫn tướng sĩ khiêu chiến dưới thành, nhưng lều lớn Đại Tĩnh vẫn không chút động tĩnh.

Nửa canh giờ sau, Đế Tử Nguyên thu binh.

Nàng vừa quay về liền gọi Uyển Thư, Ôn Sóc và Đường Thạch.

"Uyển Thư, ngươi lập tức dẫn sáu vạn đại quân đến thành Thanh Nam cùng Ôn Sóc."

"Tỷ, vậy thành Nghiêu Thuỷ phải làm sao?" Ôn Sóc cũng biết chuyện Đế Tử Nguyên vừa dẫn một vạn quân rời thành khiêu chiến, bị doạ cho thiếu chút nữa thì nhảy từ trên tường thành xuống.

"Sai lầm của Tiêu Vu Hoán là quá tham lam, ông ta muốn chiếm toàn bộ Đại Tĩnh, vì thế bước đi nào cũng quá cẩn trọng. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ta sẽ dẫn một vạn quân rời thành khiêu chiến, ông ta nhất định sẽ không nghĩ trong thành chỉ còn ba vạn quân. Đây chính là cơ hội của chúng ta. Uyển Thư, thành Thanh Nam cách đây hai ngày đường, ngươi nhất định phải hành quân tức tốc, đến nơi trước khi thành bị phá, bây giờ lập tức điểm binh xuất phát. Tiêu Vu Hoán muốn dùng mười lăm vạn kỵ binh để giữ chân chín vạn binh mã của ta, vậy thì ta sẽ có qua có lại, trả lại không thành kế (*) cho ông ta!"

(*) Là kế sách thứ 32 trong 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại. Nội dung của kế này là "Trong hoàn cảnh thành không có quân còn bị quân địch uy hiếp thì phải dùng những hành động kì lạ, trầm tĩnh khiến quân địch khiếp sợ, tưởng có mai phục mà bỏ đi".

Mặc dù Uyển Thư rất lo lắng, nhưng vẫn nhận lệnh rời đi: "Vâng, tiểu thư, ta và Ôn Sóc lập tức khởi hành."

"Uyển Thư, nhất định phải bảo vệ An Ninh." Đế Tử Nguyên dặn dò.

"Tiểu thư, yên tâm!" Tiếng nói từ ngoài viện của Uyển Thư xa xa vọng lại.

"Đường tướng quân, ngài lập tức bảo bách tính trong thành đốt những thứ đã thu thập lúc trước, thành Nghiêu Thuỷ phải đánh một trận khó rồi."

"Không phải Hầu quân nói rằng Tiêu Vu Hoán sẽ không công thành sao?"

Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, đáy mắt mang theo sát khí coi thường cái chết: "Không sai, trước khi ông ta nhận ra ta đã làm gì, thành Nghiêu Thuỷ vẫn an toàn, nhưng nhiều nhất chỉ có... năm ngày." Nàng nhìn Đường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net