Chương 47: Đế thị Thừa Ân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Rùa

Beta: Alice

Đáng tiếc, tính cách tương tự này, vẫn không phải là Tử Nguyên.

Nói cách khác, chính vì nàng không phải là Đế Tử Nguyên nên mới có thể được lòng hoàng thượng, có địa vị cao trong triều.

Khẽ nhếch môi cười, An Ninh cầm chén rượu ở trên bàn, chậm rãi uống cạn. Rượu mạnh nồng nặc, cô ngước mắt lên, thở dài: "Nhậm tướng quân, ngươi quá phận rồi."

Nói rồi, An Ninh đứng dậy, khẽ phất tay áo xoay người rời đi, đi đến trước cửa, cô chợt dừng lại: "Xem như hôm nay ta chưa nghe thấy lời này, An Lạc, nhớ kỹ, bất luận phụ hoàng có coi trọng ngươi thế nào, ngươi vĩnh viễn không được nhắc đến việc của Đế gia trước mặt ông ấy."

Bóng dáng của An Ninh biến mất ở lầu hai, Nhậm An Lạc tuỳ ý đặt chén rượu trong tay lên trên bàn, tiếng va chạm thanh thuý vang lên. Nàng nhắm mắt lại, ngón tay tạo thành hình bán nguyệt gõ nhẹ vào đầu gối, vẻ mặt thâm trầm lạnh lẽo.

An Ninh xứng với địa vị công chúa, không chịu nói ra những việc xấu liên quan đến hoàng gia cũng là lẽ thường.

Chỉ tiếc, đây không phải đáp án mà nàng muốn.

Cửa phòng bị đóng lại, tiếng bước chân vang lên, Nhậm An Lạc nhíu mày nhìn sang, mày hơi giãn ra: "Sao hôm nay huynh lại rời phủ?"

Từ nhỏ Lạc Minh Tây đã có sức khoẻ kém, vừa vào cuối thu liền ở Lạc phủ dưỡng bệnh.

Lạc Minh Tây nhướng mày, cởi áo choàng ném lên sập: "Kinh thành loạn thành thế này, ta không muốn bị cuốn vào nên cáo bệnh ở nhà giống Hữu tướng. Thân phận ta mẫn cảm, tất nhiên phải trốn rồi." Thấy vẻ mặt ủ dột của Nhậm An Lạc, hắn cười nói: "Cho dù là ai vào cung hành thích thì cũng cho chúng ta một cơ hội tốt, thế lực Tả tướng giảm mạnh, càng có lợi với Tấn Nam."

Nhậm An Lạc cười cười: "Tên sát thủ là nằm ngoài dự đoán của ta, đa mưu túc trí, không lưu lại chút dấu vết. Ta thay hắn làm thêm vài việc, khiến cho toàn bộ thế gia cao quý trong kinh thành đều bị nghi ngờ. Lão già trong hoàng thành rất đa nghi, tự khắc sẽ giận cá chém thớt sang mấy thế gia."

"Muội sớm đã đoán được ông ta sẽ thay đề đốc Cửu Môn?"

Nhậm An Lạc gật đầu: "Ta chỉ không đoán được ông ta sẽ để ta tạm giữ. Như vậy càng tốt, trực tiếp vạch trần ra chuyện tham ô quân lương, bớt đi phiền phức."

"Tả tướng vô duyên vô cớ gặp hoạ, chỉ cần một chuyện này thôi, oán hận chất chứa của ông ta với muội sẽ càng lớn, sợ là sẽ không bỏ qua."

"Ông ta đã nắm quyền trong triều mười năm rồi, làm không ít việc xấu, vạch trần từng việc coi như là đã hời cho ông ta rồi." Giọng nói Nhậm An Lạc nhàn nhạt, vẻ mặt bỗng nhiên lạnh đi: "Hơn nữa, thù cũ của ta với ông ta cũng không phải ngày một ngày hai."

Phong thư cấu kết với Bắc Tần kia là do Tả tướng tự lục soát ra ở Đế gia, hơn một trăm mạng người chết dưới mệnh lệnh của ông ta. Đế gia với người này, không đội trời chung.

Lạc Minh Tây biết đã lỡ miệng, vội nói: "An Lạc, triều đình hiểm ác, bây giờ muội còn vào nội các, nhất định phải cẩn thận."

"Việc hành thích điều tra thế nào rồi?" Nhậm An Lạc phải để ý đến chuyện triều chính, khó mà phân tâm, vì vậy liền giao việc điều tra vụ hành thích cho Lạc Minh Tây.

Cơ thể đang nằm trên sập của Lạc Minh Tây hơi khựng lại, tay gác trên trán, thản nhiên trả lời: "Vẫn chưa có manh mối gì, muội chỉ cần lo tốt chuyện nội các là được. Nghe nói mấy ngày sau Đế Thừa Ân sẽ mở tiệc ở Đông cung, nàng ta có mời muội không?"

"Một đám cô nương yếu đuối yểu điệu, ngâm thơ vẽ tranh, một Thượng tướng quân như ta trà trộn vào làm gì?" Nhậm An Lạc xua tay, nhướng mày nói.

Lạc Minh Tây cười nhạo: "Muội đây là đang mạo danh hảo hán, trêu chọc phu quân tương lai của người khác, Đế Thừa Ân chính là muốn làm muội mất mặt."

"Phu quân tương lai, nghiêm túc mà nói..." Nhậm An Lạc xoa cằm: "Huynh chắc chắn Hàn Diệp là phu quân tương lai của Đế Thừa Ân?"

Tiếng cười của Lạc Minh Tây ngừng lại, ánh mắt sâu xa: "An Lạc, lẽ nào muội còn có tính toán khác với Hàn Diệp?"

"Nào có." Nhậm An Lạc bị vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Minh Tây doạ giật nảy mình, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Năm đó chúng ta cứu nàng ta một mạng, để nàng ta dùng thân phận cô nữ Đế gia bị cấm ở Thái sơn mười năm, tính ra không ai nợ ai. Nàng ta muốn gả vào Đông cung là lựa chọn của nàng ta, vận mệnh sau này phải dựa vào chính bản thân, ta không hề có ý định can thiệp."

"Vậy còn Hàn Diệp? Muội nguyện ý để hắn cưới một người vốn không hề liên quan đến Đế gia?"

Nhậm An Lạc trầm mặc hồi lâu, thở dài: "Hắn là người cưới, nếu chính mình còn không nhận ra được, vậy còn có thể trách ai."

Nhậm An Lạc trời sinh đã có tính cách ương bướng của người Đế gia, với nàng, Hàn Diệp cưới vợ là việc của hắn, thực sự không liên quan gì đến nàng.

Lạc Minh Tây cười, không nhắc tới việc này nữa.

Phủ Tả tướng trước nay luôn đầy khách khứa, mấy tháng gần đây, vì liên lụy tới vụ án tham ô quân lương, vua Gia Ninh lệnh cho ông ta tĩnh dưỡng trong phủ, vì vậy trước phủ mới được yên tĩnh một chút. Có điều có Tề phi ở hậu cung, Cửu hoàng tử lại tiến vào chiếm giữ Tây Bắc, Tả tướng vẫn còn uy quyền.

Bên trong thư phòng tướng phủ, quản gia nhẹ nhàng bước vào, thấy Tả tướng mặc Nho phục, hào phóng chấm bút vẩy mực, ông ta vô cùng kinh ngạc, tiến lên bẩm báo: "Lão gia, Đế tiểu thư sai người đưa tới." Nói rồi đặt một phong thư trước mặt Tả tướng.

Tả tướng giật giật lông mày, buông bút, xé mở phong thư xem qua rồi châm một mồi lửa thiêu huỷ, có chút hài lòng.

Đáy lòng quản gia khẽ động, vội hỏi: "Lão gia, Đế tiểu thư đưa tới tin tốt?"

Tả tướng gật đầu: "Nàng ta nói lúc sắc phong sẽ xin bệ hạ nạp Trắc phi cho Thái tử."

"Không phải lúc trước lão gia nói rằng tiểu thư không vào Đông cung cũng được sao?"

Mắt thấy mật thư trong tay đã thành tro tàn, Tả tướng thở dài nhẹ nhõm: "E là bệ hạ đã bất mãn với ta rồi. Bây giờ Uy Định Hầu và Kiến An Hầu đều bị bệ hạ phế bỏ, nếu tướng phủ có thể giao hảo với Đông cung, địa vị của ta trong triều cũng sẽ được củng cố."

"Lần này là hai vị hầu gia tự phạm đại tội, không liên quan gì đến lão gia, hơn nữa vị trí của lão gia trong triều cũng không có ai so..."

"Hồ đồ." Tả tướng lạnh lùng quát: "Kiến An Hầu là thân cữu của bệ hạ nhưng vẫn không thoát được cơn giận của thiên tử, ngươi cho rằng bổn tướng còn có thể yên ổn?" Vẻ mặt ông ta uy nghiêm, ẩn giấu sự phẫn nộ: "Vụ hành thích không để lại hậu hoạ, ta vốn cho rằng bệ hạ sẽ chỉ khiển trách thống lĩnh Cấm vệ quân, nào ngờ ngay cả đề đốc Cửu Môn cũng bị liên luỵ. Phủ Uy Định Hầu vốn là tài năng kiệt xuất trong các thế gia đế đô, lần này bệ hạ đang nhắm tới các thế tộc... Ông ấy sợ mấy lão thần chúng ta khinh chủ. Lần này bất luận là Nhậm An Lạc mới vào nội các, sĩ tử bần hàn được tấn phong hay lão tướng được ban thưởng, tất cả đều đứng ở phe trung lập trong triều. Khắc chế hai tướng, đối với Thái tử càng có lợi hơn."

"Lão gia, bệ hạ vẫn còn khoẻ mạnh, dưới còn có Ngũ hoàng tử, Cửu hoàng tử, nếu thế lực của Thái tử lớn cũng sẽ không có lợi cho bệ hạ, tại sao bệ hạ lại làm như vậy?"

Quản gia thực sự không thể hiểu được tâm tư của vua Gia Ninh, tuy bệ hạ coi trọng Thái tử, nhưng ông chưa bao giờ giao quyền thế như vậy cho Thái tử, lần này ngay cả thuộc hạ bên cạnh Thái tử là Triệu Nham cũng được thăng chức lên làm Binh bộ Thượng thư.

Tả tướng hơi trầm mặc, đi đến trước cửa sổ, hồi lâu sau mới khẽ nói: "Lần này là lão phu tính sai, Ôn Sóc là cận thần của Thái tử, thông minh tuyệt đỉnh, ngày sau nhất định sẽ là hoạ lớn. Lần này ta vốn định âm thầm diệt trừ hắn, nhưng không ngờ Thái tử sẽ tự mình mạo hiểm, chọc vào vảy ngược của bệ hạ."

Vua Gia Ninh đã ngồi vào hoàng vị mười mấy năm, hiếm khi tức giận. Thái tử thiếu chút nữa thì bị lửa lớn thiêu cháy ở phố Ngũ Liễu, có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến các thế tộc trong kinh thành bị giận cá chém thớt.

Mặc dù năm đó vua Gia Ninh là đích tử, nhưng vì sự tồn tại của Đế Tĩnh An mà chỉ có thể phong vương, ngày ngày như bước đi trên băng mỏng. Tả tướng biết rõ vua Gia Ninh vì cảnh ngộ của bản thân nên đặc biệt coi trọng đích tử, tuy lập cháu ngoại là hoàng tử nhưng vẫn không để lộ ý muốn tranh đoạt.

"Lão gia..." Thấy Tả tướng trầm mặc, quản gia nhỏ giọng gọi.

Tả tướng xua tay: "Phái người nói với Đế Thừa Ân, lão phu nhận ân tình này, nếu quan hệ giữa Đông cung và tướng phủ có thể hoà hoãn, sau này ta nhất định sẽ toàn lực trợ giúp nàng ta. Còn nữa, nói với nàng ta, tâm tư của Nhậm An Lạc với Thái tử rõ như ban ngày, nếu Đế tiểu thư rảnh rỗi, không ngại động tới nàng ta một chút."

Quản gia ngẩn ra, đây là lần đầu tiên tướng gia nghiêm túc dặn dò Đế Thừa Ân đối phó với Nhậm An Lạc, rõ ràng là rất kiêng kỵ nàng ta.

Quản gia đáp rồi lui xuống, Tả tướng đi tới trước bàn, cầm bút tiếp tục luyện chữ.

Từ khi Nhậm An Lạc vào kinh đến nay, trước tiên được các sĩ tử ủng hộ, sau đó làm dịu lòng oán than của bách tính phía Nam, vạch trần lòng bất trung của Mộc vương, bây giờ còn lấy được lòng của các lão tướng nắm giữ binh quyền sau vụ quân lương.

Trong vòng một năm, liên tục lập công, bước vào nội các. Nhậm An Lạc này, đã thành hoạ lớn.

Ngòi bút đột nhiên dừng lại, một chữ "tru" lạnh lẽo hiện lên trên mặt giấy, Tả tướng nhíu mày, buông bút.

Sau khi vua Gia Ninh bị ám sát, Thái hậu liền miễn cho phi tần hậu cung đến thỉnh an, bắt đầu ở Phật đường nhỏ sau điện Từ An ăn chay niệm phật, cầu phúc cho hoàng gia.

Vua Gia Ninh cũng đã một tháng chưa gặp Thái hậu, hôm nay sau khi phê duyệt xong tấu chương thì sắc trời đã gần chạng vạng, ông liền dẫn Triệu Phúc đến điện Từ An.

Đây là lần đầu tiên vua Gia Ninh tới thỉnh an Thái hậu kể từ sau vụ tham ô quân lương. Trương công công nhìn thấy vua Gia Ninh ngự giá từ xa, mừng rỡ hầu ở trước điện, đợi đến khi vua Gia Ninh tới gần, hắn lập tức tiến lên nghênh đón.

"Bệ hạ, Thái hậu chờ người ở trong Phật đường."

Vua Gia Ninh xua tay, một đám nội thị đều lui hết xuống. Đi qua điện Từ An yên tĩnh, đẩy cánh cửa gỗ ở Phật đường ra, ông thấy Thái hậu một thân thường phục, tay cầm Phật châu đứng ở giữa đường. Ông im lặng một lúc lâu, sau đó bước vào, chậm rãi mở miệng: "Mẫu hậu, đã vào cuối thu, Phật đường lạnh lẽo, người vẫn nên ít tới thôi."

"Nghiệp chướng của hoàng gia quá nhiều, nếu ai gia không cầu phúc cho hai cha con các người, trong lòng sẽ không được yên." Thái hậu xoay người, ngồi trên sập mềm bên cạnh cửa sổ, vẫy tay về phía vua Gia Ninh: "Hoàng thượng, ngồi đi."

Đợi đến khi vua Gia Ninh ngồi xuống, Thái hậu mới thở dài nói: "Hôm nay người mới đến, chắc hẳn đã sắp xếp ổn thoả cho nha đầu của Đế gia rồi."

Vua Gia Ninh cười cười: "Xem ra vẫn là mẫu hậu thấu hiểu nhi tử."

"Vụ án tham ô quân lương lần này người xử phạt phủ Kiến An Hầu nhẹ như vậy, là vì muốn ai gia không cản trở việc Đế Thừa Ân vào Đông cung?"

"Mẫu hậu nói gì vậy, tuổi tác cữu cữu đã cao, nhi tử thân là cháu ngoại, đương nhiên phải để ông ấy dưỡng lão cho tốt."

Thái hậu trầm mặc hồi lâu rồi mới thở dài: "Hoàng đế, ai gia luôn biết người đối xử với Thái tử rất khác, ngày xưa dung túng thì cũng thôi đi, nhưng Thái tử phi Đông cung sẽ là Hoàng hậu tương lai của Đại Tĩnh, tuy Đế gia đã sụp đổ nhiều năm, nhưng chưa chắc không có các ngoại thần trung thành, nếu ngày nào đó trở thành hoạ lớn..."

"Mẫu hậu nghĩ nhiều rồi, nếu Đế Thừa Ân có bản lĩnh này, nhi tử đương nhiên sẽ không để nàng ta vào Đông cung. Tuy sự kiên trì của Thái tử cũng là một nguyên nhân, nhưng lần này nàng ta đã cứu nhi thần, nhiều lão thần trong triều cũng đã nói đỡ vì điều này, chỉ có cho nàng ta vào Đông cung thì mới được lòng của triều thần bách tính, không gây hại cho Đại Tĩnh. Việc này nhi tử đã quyết, tháng sau sẽ ban hôn cho Thái tử và Đế Thừa Ân, mẫu hậu chỉ cần chờ uống trà của cháu đích tôn là được."

Vua Gia Ninh cười nói, sau đó phất áo choàng ra khỏi điện Từ An.

Trương Phúc canh giữ bên ngoài, thấy sau khi bệ hạ đích thân tới mà Thái hậu vẫn chưa ra khỏi Phật đường, hắn nhẹ nhàng tiến vào trong thỉnh an, nào ngờ lại thấy Thái hậu lạnh lùng nghiêm nghị đứng trước tượng Phật, tiến lên gọi: "Thái hậu, trời tối rồi."

"Đế Thịnh Thiên, nữ nhi Đế gia của ngươi sắp gả vào Đông cung rồi, ngươi có hài lòng không?" Giọng nói Thái hậu trầm thấp, đột nhiên mở miệng nói với tượng Phật.

Đáy lòng Trương Phúc kinh hãi, lui sang một bên.

"Nó cho rằng lấy Thái tử và triều thần ra làm cái cớ thì ai gia sẽ không biết trong lòng nó đang nghĩ gì, nó chỉ cảm thấy hổ thẹn với ngươi, hổ thẹn với tiên đế." Thái hậu dừng một chút, siết chặt đầu ngón tay, Phật châu trong tay bị đứt, rơi tung toé trên mặt đất, âm thanh nặng nề vang lên trong Phật đường. Bà ta chậm rãi nhắm mắt, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh lẽo.

"Chỉ cần ta còn sống, nữ tử Đế gia của ngươi vĩnh viễn không thể làm Hoàng hậu của Đại Tĩnh. Năm đó đã vậy, bây giờ cũng vậy."

Trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, Trương Phúc quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Thái hậu. Hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày mà Đế gia sụp đổ năm đó, cả nhà bị giết, sợ hãi vùi đầu xuống đất.

Mặc kệ hoàng thành náo loạn như thế nào vì việc Thái tử phi Đông cung, vào ngày mười lăm, Nhậm An Lạc chân đi guốc gỗ đang cà lơ phất phơ trong sân bỗng nhận được một phần lễ vật.

Phần lễ vật này có chút kỳ lạ, một tấm thiệp mỏng.

Có điều tấm thiệp này được dát vàng, dùng giấy Tuyên Thành của Giang Nam dâng lên triều đình, nhìn qua quả thực có chút xa hoa.

Nhậm An Lạc mở tấm thiệp ra, nhướng mày.

Yến tiệc Đông cung, chờ Nhậm tiểu thư tới dự. Đế thị Thừa Ân.

Mấy từ đơn giản, nhưng lại khiến cho Nhậm An Lạc bật cười.

Cả triều đều biết nàng là Nhất phẩm Thượng tướng, nhưng nàng ta lại gọi nàng, là Nhậm tiểu thư.

Đế thị Thừa Ân, hay cho một Đế Thừa Ân.

Nhậm An Lạc đột nhiên muốn gặp... Nữ tử này mười năm về trước được Lạc Minh Tây chọn đưa tới Thái sơn, bây giờ rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào?

• Hết chương 47 •


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net