Chương 61: Mưu tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Rùa

Beta: Alice

Nhìn An Ninh chậm rãi đi vào, các quan thần liếc mắt nhìn nhau. Ngoại trừ thân phận công chúa Đại Tĩnh, An Ninh còn là một đại tướng phòng thủ ở Tây Bắc, có điều tính cô nóng nảy mạnh mẽ, vì vậy không ai yêu cầu cô lên điện để bàn chính sự như những quan thần khác.

Giống như hôm nay cô mặc trang phục chỉnh tề lên điện, cũng là lần đầu. Xuất hiện trịnh trọng như vậy, lẽ nào vị công chúa dũng mãnh này cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, tới xin bệ hạ ban hôn. Ý nghĩ này vừa thoáng qua, các lão thần có con cháu đến tuổi đều đằng đằng sát khí nhìn An Ninh, cùng rụt đầu về.

A Di Đà Phật, loại phú quý hoàng gia này, vẫn là miễn đi.

An Ninh đi đến giữa đại điện rồi quỳ xuống, cất cao giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần có chỉ muốn tấu."

Trong mắt Hàn Diệp có tia nghi hoặc, lơ đãng nhìn về phía Nhậm An Lạc đang lạnh nhạt nhìn An Ninh, khựng lại.

"An Ninh, con có chuyện gì?" Vua Gia Ninh luôn rất kiên nhẫn với đứa con gái này, ôn tồn hỏi.

An Ninh không đáp, đột nhiên ngước mắt nhìn Nhậm An Lạc. Nhậm An Lạc khẽ mím môi, hai tay chắp ra sau lưng, bình tĩnh nhìn cô.

"Phụ hoàng, người trong giang hồ ngang ngược cố chấp, vô pháp vô thiên. Hoàng huynh là Thái tử Đại Tĩnh, liên quan đến vận nước quốc gia, không thể dễ dàng mạo hiểm."

Vua Gia Ninh hơi cao giọng: "Ồ? Vậy ý của con là...?"

"Nhậm tướng quân xuất thân hoang dã, thiết nghĩ có thể đối phó được đám người giang hồ này, chi bằng để nàng ấy đi cùng hoàng huynh, cũng có thể bảo vệ an toàn cho hoàng huynh, không cần động binh mà vẫn có thể giải quyết ổn thoả chuyện này."

An Ninh vừa nói dứt lời, chúng thần vô cùng kinh ngạc. Chỉ là mấy nhân sĩ võ lâm thôi, không chỉ có Thái tử đương triều đích thân đi, giờ lại còn thêm một Thượng tướng quân, quả thực quá lãng phí rồi.

Có điều mọi người đều biết tình cảm giữa An Ninh công chúa và Thái tử sâu đậm, cô lo lắng cho sự an toàn của Thái tử, cũng có thể thông cảm được.

Nhậm An Lạc và Hàn Diệp đồng thời ngẩn ra, Nhậm An Lạc liếc nhìn An Ninh, ánh mắt u ám mơ hồ.

Nghe vậy, ánh mắt của vua Gia Ninh dừng ở trên người Nhậm An Lạc, ông trầm ngâm một lúc, sau đó trầm giọng nói: "Cũng được, người trong võ lâm luôn thích tranh đấu, có Nhậm khanh đi cùng, trẫm càng yên tâm hơn. Nhậm khanh, ngươi đi cùng Thái tử, trẫm ở kinh thành chờ các ngươi chiến thắng trở về."

Vẻ mặt Nhậm An Lạc bình tĩnh, bước vài bước đến bên cạnh An Ninh, nhàn nhạt liếc nhìn An Ninh đang nắm chặt tay, nhếch môi, cúi đầu lĩnh chỉ.

Từ đầu đến cuối, Hàn Diệp chỉ trầm mặc nhìn sự biến hoá trên triều đình, vẻ mặt ôn hoà, biểu tình không hề thay đổi.

Sau khi tan triều, Nhậm An Lạc ra khỏi điện Càn Nguyên, An Ninh trầm mặc không xa không gần đi theo sau nàng.

Trên bậc đá trước cổng Triều Dương, Nhậm An Lạc đột nhiên dừng lại, bên trong hoàng thành trống trải, xa xa nhìn lại, thân ảnh đỏ tía vừa lãnh đạm vừa xa cách.

"An Ninh, ta cho rằng... mười năm không gặp, ngươi sẽ mong ta trở về kinh thành."

Thanh âm chấn động đột nhiên vang lên, hốc mắt An Ninh co lại, hai tay rũ xuống bên eo nắm chặt, lẳng lặng nhìn bóng lưng Nhậm An Lạc, khẽ mấp máy môi.

"Tử Nguyên..." Tiếng gọi này quá nhẹ, chốc lát liền bị gió cuốn đi. Cô bước lên trước hai bước, định kéo tay Nhậm An Lạc, nhưng ngay khi nàng quay đầu lại chợt khựng lại, ngượng ngùng thu tay.

Ánh mắt nhìn cô quá mức lãnh đạm, lạnh đến thấu xương.

"Không phải ta muốn đuổi ngươi, đợi tránh được chuyện này rồi, mọi thứ ổn thoả thì ngươi và hoàng huynh lại cùng nhau trở về. Ngươi sẽ không xảy ra chuyện, ta cũng sẽ không nói thân phận của ngươi cho ai khác."

An Ninh vội vàng đáp lại, Nhậm An Lạc chỉ nhàn nhạt nhìn cô, không nói một lời.

Cô nhìn vẻ mặt hờ hững của Nhậm An Lạc, phiền muộn rũ mắt: "An Lạc, phủ Trung Nghĩa Hầu là thị tộc được truyền qua trăm năm, hoàng gia còn chưa ra tay mà đã dễ dàng sụp đổ như vậy, đến ta còn cảm thấy không ổn, huống hồ là phụ hoàng. Ông ấy chỉ là chưa phát hiện ra ai đã động thủ, nếu ông ấy biết Nhậm An Lạc chính là Đế Tử Nguyên, không ai trong thiên hạ có thể bảo vệ ngươi được nữa..."

"Vậy nên, vì tốt cho ta, ngươi mới đuổi ta ra khỏi kinh thành?" Khoé miệng Nhậm An Lạc hơi nhếch lên.

"Không chỉ có vậy." An Ninh có chút lúng túng, nhưng vẫn nhìn Nhậm An Lạc, vẻ mặt kiên định: "An Lạc, ta là công chúa Đại Tĩnh. Lạc lão tướng quân nguyện cả đời trung thành với Đế gia, vì thế mười vạn đại quân của Tấn Nam nhất định đã do ngươi khống chế, ngoài sự an nguy của ngươi, ta càng lo cho Vân Hạ yên ổn hai mươi năm sẽ lại hỗn loạn hơn. An Lạc, ta không biết rốt cuộc ngươi trở về là muốn làm gì, ta không thể lấy sự an toàn của Đại Tĩnh ra để mạo hiểm."

"Nếu ta đã dám hồi kinh, tất nhiên sẽ không cần bất kỳ ai bảo vệ." Nhậm An Lạc xoay người rời đi, thanh âm chất vấn lạnh nhạt chậm rãi truyền đến: "An Ninh, ta muốn làm gì, ngươi thực sự không biết sao?"

An Ninh ngẩn ra, vẻ mặt ảm đạm, đợi Nhậm An Lạc đi xa rồi mới cất bước rời đi.

Bên ngoài điện Thái Hòa cách đó mấy chục mét, Hàn Diệp dựa vào hành lang, vẻ mặt trầm ổn, nhìn hai người biến mất trong tầm mắt. Hắn ngẩng đầu, nhìn hoàng cung lộng lẫy nguy nga, khẽ nhắm mắt lại, hồi lâu sau vẫn không hề động đậy.

Thượng thư phòng, thấy Triệu Phúc muốn nói lại thôi, vua Gia Ninh đặt tấu chương xuống: "Làm sao, ngay cả ngươi cũng cảm thấy việc trẫm phái Thái tử đến núi Hoá Duyên là việc không cần thiết?"

Triệu Phúc vội cúi đầu đáp: "Nô tài nào dám suy đoán tâm tư của bệ hạ." Vừa nói vừa rót trà cho vua Gia Ninh: "Nô tài đang nghĩ bệ hạ nhất định có suy tính khác."

Vua Gia Ninh gật đầu: "Mấy ngày nay trong kinh xảy ra quá nhiều chuyện, cứ để Thái tử rời khỏi kinh thành cũng tốt."

"Ý của bệ hạ là..."

Vua Gia Ninh nhấp một ngụm trà: "Ngươi vẫn còn muốn giả bộ với trẫm? Cổ gia sụp đổ nhanh như vậy, người bình thường không thể làm được."

"Bệ hạ đang nghi ngờ... vị Đế gia kia đã trở lại?" Triệu Phúc thận trọng hỏi.

Có lẽ từ ngày Đế gia bị huỷ diệt mười năm trước, vua Gia Ninh đã đợi Đế Thịnh Thiên trở về, có điều bây giờ khi ngày này thực sự đến, không ai biết được, thiên hạ của Hàn thị có thể ngồi vững được nữa không.

Vua Gia Ninh hơi trầm mặc: "Hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, nếu không phải núi Thanh Nam thuộc quyền quản lý của phủ Trung Nghĩa Hầu, trẫm sẽ không suy đoán như vậy. Nếu lần này chuyện của Trung Nghĩa Hầu cứ như vậy mà kết án, không xảy ra sai sót gì, vậy thì là vận số của Cổ gia đã tận, không liên quan đến người đó."

"Bệ hạ, nếu đã như vậy, binh mã tư của năm thành đảm bảo an toàn cho hoàng thành là quan trọng nhất, vì sao bệ hạ còn đồng ý thỉnh cầu của công chúa, để Nhậm tướng quân cùng Thái tử đến núi Hóa Duyên?" Tuy Nhậm An Lạc làm việc phóng khoáng không biết tiết chế, nhưng thực lực lại xuất chúng có một không hai, trong triều hiếm người sánh kịp.

Vua Gia Ninh gõ nhẹ xuống bàn: "Thái tử là trữ quân của Đại Tĩnh, đương nhiên trẫm sẽ lo lắng cho sự an toàn của nó, hơn nữa... bây giờ trẫm không thể tin một ai. Truyền chỉ xuống, trước khi vụ án này kết thúc, ngoại trừ nhận được quân lệnh, không ai được quyền điều động binh mã tư của năm thành."

Triệu Phúc gật đầu, đang định lui xuống thì lại bị vua Gia Ninh gọi lại.

"Triệu Phúc, sắp xếp thị vệ ở Đông cung nhiều một chút, giám sát chặt chẽ Đế Thừa Ân, xem nàng ta có tiếp xúc với người ngoài cung hay không."

Bệ hạ đang muốn đề phòng gia chủ Đế gia đến cướp Đế Thừa Ân, Triệu Phúc đáp "vâng", đáy lòng khẽ động, lui xuống.

Đêm khuya, Nhậm phủ.

Lạc Minh Tây khoác một cái áo lông lớn, ôm ấm trà nóng ngồi trên ghế nhìn Nhậm An Lạc: "Không ngờ An Ninh không nói lời nào liền đưa muội tới núi Hóa Duyên, không hổ danh là nữ nhi của vua Gia Ninh, rất thông minh."

Hai bên đều muốn bảo vệ, chỉ là không biết cô có năng lực này hay không, Lạc Minh Tây âm thầm lắc đầu.

Nhậm An Lạc ngồi trên cửa sổ, hai chân đung đưa phía dưới, ngắm trăng, không trả lời lại.

"Bệ hạ đã thu lại toàn bộ binh mã của năm thành, xem ra đã nảy sinh nghi ngờ với vụ việc lần này của Cổ gia. Ngày mai muội phải rời kinh, định làm thế nào?"

"Nên làm thế nào thì làm thế thôi, ta rời đi rồi, không phải vẫn còn huynh ở lại sao, hơn nữa lần này nhiều nhất cũng chỉ nửa tháng."

"Ta là một con ma bệnh, không trông cậy được." Lạc Minh Tây lười nhác xua tay: "Tự muội tìm tới phiền phức thì tự mình giải quyết đi."

"Thật lãng phí lương thực Tấn Nam mấy năm nay, mặc dù Uyển Thư ăn nhiều, nhưng đôi khi cần dùng sức mạnh vẫn có thể dùng được." Nhậm An Lạc khinh bỉ liếc hắn một cái, nói với Uyển Cầm đứng ở một bên: "Đại lý tự nên điều tra thế nào thì cứ điều tra như vậy, lôi hết chứng cứ của Trung Nghĩa Hầu ra, những thứ khác không cần quan tâm."

Lạc Minh Tây nhướng mày: "Tử Nguyên, muội không định để Trung Nghĩa Hầu làm chứng vụ của Thái hậu sao?"

Nhậm An Lạc quay đầu lại, bật cười nheo mắt: "Ta chưa từng nghĩ vậy, tiếng xấu của Trung Nghĩa Hầu rõ ràng, cho dù ông ta chỉ ra năm đó Thái hậu mưu hại Đế gia, liệu có ai sẽ tin tưởng?"

Lạc Minh Tây ngẩn ra: "Vậy muội muốn..."

"Chờ khi ta quay về rồi nói tiếp, chuyến đi tới núi Hóa Duyên không trốn nổi rồi." Nhậm An Lạc vẫy tay với Lạc Minh Tây, nhảy từ trên cửa sổ xuống, dẫm lên guốc gỗ đi về phòng nghỉ.

Hàn Diệp đang ở trong thư phòng của Đông cung, nghe thấy cung nữ bẩm báo Đế Thừa Ân cầu kiến, hắn ngước mắt lên nói: "Để nàng vào đi."

Đế Thừa Ân bưng một ấm trà đã được pha vào, hành lễ với Hàn Diệp: "Tham kiến điện hạ."

Vẻ mặt Hàn Diệp ôn hoà, chỉ vào ghế mềm ở phía đối diện: "Không cần đa lễ, ngồi đi."

Đế Thừa Ân rót cho Hàn Diệp một ly trà sâm, Hàn Diệp nhàn nhạt mở miệng: "Những việc này cứ để cung nữ làm là được."

Đế Thừa Ân cười nói: "Tháng sau bệ hạ sẽ ban chỉ, chúng ta sắp thành phu thê rồi, sau này thiếp sẽ tự làm những việc này..." Nàng ta nhìn Hàn Diệp, đáy mắt ẩn hiện tình ý: "Mười năm nay điện hạ vẫn đối xử với thiếp như trước, thiếp chịu ơn của điện hạ, cũng muốn làm cho điện hạ vài việc."

Hàn Diệp nghe vậy, bàn tay đang lật sách chợt dừng lại, ngẩng đầu, ý tứ thâm sâu nhìn Đế Thừa Ân: "Chịu ơn? Nàng tốt với ta như vậy, là để trả ơn?"

Ánh mắt Hàn Diệp sáng rực, Đế Thừa Ân có chút kinh ngạc: "Đương nhiên không chỉ là ơn, Thừa Ân đối với điện hạ..."

Mặc dù không nói ra, nhưng nhìn biểu tình trên mặt nàng ta, Hàn Diệp cũng có thể đoán được vài phần, cười nói: "Nói đi, nàng tới gặp ta là có chuyện gì?"

Nghe Hàn Diệp nói vậy, lúc này Đế Thừa Ân mới đáp: "Điện hạ, người trong giang hồ xưa nay hung ác, lần này điện hạ vượt ngàn dặm xa xôi, nhất định phải chú ý."

"Yên tâm, có Nhậm tướng quân ở đó, chuyến đi này không cần lo." Hàn Diệp nói: "Đêm đã khuya, nàng quay về Nguyên Thuỷ các nghỉ ngơi đi."

Nghe lời này của Hàn Diệp, sắc mặt Đế Thừa Ân cứng đờ, nhưng rất nhanh đã giấu đi, đứng dậy hành lễ, chậm rãi rời khỏi.

Trời cao trăng tròn, gió lạnh thổi vào thư phòng, Hàn Diệp đặt tấu chương xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có chút mong chờ ngày mai tới sớm một chút.

Trong phủ Tả tướng, quản gia đưa một bức mật thư cho Khương Du. Ông ta mở mật thư ra, nhướng mày, cầm mật thư tới giá nến thiêu huỷ.

"Lão gia, vị ở Đông cung đêm hôm đưa thư, lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra?"

"Xem ra nàng ta còn nóng vội hơn lão phu." Tả tướng nhàn nhạt nói: "Ngày mai Nhậm An Lạc cùng Thái tử đến núi Hóa Duyên, Đế Thừa Ân muốn lão phu phái người tới, lợi dụng hỗn loạn lấy mạng của Nhậm An Lạc. Đây đúng là một cơ hội, ngươi đi sắp xếp người đi."

"Vâng, ta lập tức phái Bạch Hổ đến núi Hóa Duyên mai phục trước."

"Không đủ, phái cả Thanh Long cùng đi." Tả tướng phân phó.

Quản gia sửng sốt, Thanh Long và Bạch Hổ đều là sát thủ được tướng phủ huấn luyện, tuy kiếm pháp không thể sánh với Quy Tây ở phủ Mộc vương, nhưng bọn họ đều là những người giỏi nhất, song kiếm hợp bích thì càng không có đối phủ, ngày thường phụ trách đảm bảo sự an toàn cho Tả tướng.

"Lão gia, chỉ là một Nhậm An Lạc, hà tất phải phái hai người cùng đi?"

"Không phải chỉ có một Nhậm An Lạc, nhân sĩ võ lâm trên núi Hóa Duyên rất nhiều, nếu như Thái tử không may mất mạng, chúng ta cũng sẽ không bị liên luỵ."

Tả tướng vuốt râu, ánh nến chiếu lên khuôn mặt âm u mơ hồ, lộ ra ý cười.

• Hết chương 61 •


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net