Đoản văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy mười ba tuổi, hắn nghênh đón người vợ đầu tiên của mình, lớn hơn hắn ba tuổi. Trang phục xa hoa trên người nàng lộng lẫy loá mắt, làm hắn không có chú ý đến gương mặt của nàng. Khi đã cởi xuống trang phục trên người, hắn và nàng ngồi lặng yên bên giường cưới. Hắn đang rất mệt, bởi thế đối với người phụ nữ không hiểu chuyện này rất không hài lòng.

Hắn nói:"Trẫm muốn đi ngủ, nàng lui ra đi."

Nàng xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng. Sau đó bần thần rất lâu, mới đi đến cửa.

Hắn vẫn vô cùng bực mình mà trừng mắt nhìn nàng, nhìn nàng thở dài, chầm chậm quay trở lại, quỳ xuống bên chân hắn, lẳng lặng nói:"Thiếp thân không thể đi ra ngoài."

Hắn có chút giật mình."Cái gì?"

Nàng vẫn bình tĩnh nói:"Nếu đêm nay thiếp thân đi ra ngoài, thì từ ngày mai bệ hạ và thiếp thân đều sẽ gặp phiền toái."

Hắn càng thêm kinh ngạc, không hiểu hết được ý của nàng. Song nét mặt của nàng bình tĩnh như vậy, ánh mắt kiên định của nàng nhìn thẳng hắn, không chút dao động đối với quyết định của bản thân.

Hắn đành thỏa hiệp với ánh mắt ấy của nàng, nhưng quyết không cho phép người khác chia sẻ chiếc giường này với hắn, nhất là người phụ nữ này — hắn không hiểu nàng, không tin tưởng nàng, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, cũng nghe không hiểu lời nàng nói. Vì thế, nàng ngủ trên chiếc sạp kê chân ở trước giường suốt ba năm.

Từ đó về sau, hắn vẫn không thể hiểu nàng, giống như nàng vĩnh viễn cũng là người xa lạ.

Sau đó, hắn hiểu được vì sao nàng không thể đi ra ngoài, mỗi khi nhớ tới lời bản thân nói lúc ấy, hắn liền nhịn không được mà cười — đây là chuyện duy nhất nàng đã làm có thể khiến hắn mỉm cười. Đa số thời gian, hắn có chút sợ nàng: Nàng luôn rất kiên định, ở trước mặt nàng, hắn vẫn luôn không thể không thỏa hiệp.

Tuy rằng đêm đó hoàng hậu và bệ hạ không có "đi ra ngoài", song những ngày tiếp đó vẫn gặp rất nhiều phiền toái.

Nàng ở hậu cung chịu rất nhiều lời chê trách. Phi tần trong hậu cung chẳng có ai kiêng dè nàng, bởi vì bọn họ đều biết: Hắn không thích nàng.

※ ※ ※ ※ ※

Năm ấy mười sáu tuổi, hắn bắt đầu tự chọn phi tần.

Cuộc hôn nhân chính trị với hoàng hậu ít nhiều đã làm hắn cảm thấy có chút tiếc nuối. Hơn nữa trong tâm tưởng của một vị thiếu niên đã được dạy bảo nghiêm khắc đàng hoàng, thì đối với sự lãng mạn hoàn toàn không có khái niệm, nhưng hắn khát vọng bản thân có thể làm chủ mọi việc. Có thể tự tay chọn người phụ nữ của mình, quyết định vận mệnh của các nàng, điều này làm cho hắn có chút hưng phấn. Về phần đưa đến trước mặt hắn là loại phụ nữ gì, hắn cũng không quá để ý — dù sao cũng sẽ không quá kém cỏi.

Tiệp dư chính là một trong những người phụ nữ không quá kém cỏi đó.

Trong lòng hắn tất nhiên hiểu được: Trang phục của nàng có thể ở trong đám con gái mà nổi bật như vậy, làm cho hắn liếc mắt một cái đã thích, nhất định đã bỏ rất nhiều công sức. Mà nhiều công sức này có thể bao gồm: Thăm dò sở thích của hắn, dò hỏi trang phục của những người khác để không giống với số đông, thu thập gấm vóc lụa là, kỳ trân dị bảo tốt nhất trong thiên hạ, mời thợ may, thợ thủ công nổi danh nhất về may áo làm trang sức... vân vân.

Có thể bỏ ra nhiều công sức như thế, làm cho hắn yêu thích mỗi món trang sức trên người nàng, cũng yêu thích cả người đeo chúng, có thể thấy được xuất thân của nàng không thấp. Hắn đối với phụ nữ đến từ thế gia vọng tộc có chút bất an — ví như hoàng hậu — các nàng đến làm người phụ nữ của hắn, đồng thời cũng là lưng đeo sứ mệnh đến bầu bạn với hắn.

Chỉ có điều, hắn không thể phủ nhận: Nàng bỏ công sức rất đúng chỗ. Những người khác nhất định cũng vắt óc suy tính hòng lọt vào mắt xanh của hắn, nhưng không có thành công được như nàng.

Hắn thích phụ nữ thành công.

Hắn cười với nàng, nàng cũng thoải mái hào phóng đáp lại bằng nụ cười nhu mì.

Vì thế, một đạo chỉ dụ, nàng thành tiệp dư.

Mới vào cung đã leo lên vị trí tiệp dư nên nàng luôn toát ra vẻ ngoài tự tin, hắn càng yêu thích hơn là — tiệp dư mười lăm tuổi, căng tràn nhựa sống giống như hắn. Đem so ra, hoàng hậu tuy rằng chỉ mới mười chín tuổi, lại giống người đàn bà trung niên luôn tạo bầu không khí trầm lặng. Nhưng sự tự tin của nàng thỉnh thoảng cũng làm hắn có chút để ý. Bất luận nàng làm việc gì, cũng sẽ không thừa nhận bản thân làm sai, điều này khiến hắn rất phiền lòng.

Rất nhanh sau đó, lời đồn đãi về mối bất hòa giữa tiệp dư và hoàng hậu đã lặng lẽ lan truyền khắp hậu cung. Hắn đối với chuyện này chỉ cười cho qua: Gia tộc của hai người đã "bất hòa" hơn mấy thế hệ rồi, hắn vốn sẽ không kỳ vọng phụ nữ đến từ hai gia tộc này có thể chung sống hòa thuận. Hắn phỏng đoán: Một người là tiệp dư đang được sủng ái, một người là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thế lực ngang nhau, sẽ không có ai tự ý manh động, không thể xảy ra đại loạn ngay được.

Hắn vốn không có hứng thú với chuyện phụ nữ mưu tính hại nhau. Ngược lại một hoàng hậu lúc nào cũng bình tĩnh đến lạnh lùng làm thế nào ứng phó với sự khiêu chiến này, một tiệp dư cậy sủng mà kiêu ngạo lúc nào thì học được cách bớt phóng túng, vấn đề này còn đáng mong chờ hơn. Sau này hồi tưởng lại, hắn mới phát hiện: Hắn sớm đã đoán được tiệp dư sẽ thua. Chỉ có điều hắn vẫn nghĩ không ra, hoàng hậu là thắng ở chỗ biết lấy tĩnh chế động, hay là thắng ở chỗ hiểu quá rõ tính cách của hắn và tiệp dư.

Ngày đó, tiệp dư kéo theo một cung nữ gần chết, đến trước mặt hắn mà khóc lóc kể lể. Hắn lẳng lặng nghe, nàng nói hoàng hậu phái người hạ độc nàng... Xem ra thế lực của gia tộc nàng ở thâm cung vẫn chưa đủ lớn mạnh, một việc như hãm hại hoàng hậu, mà lại giao cho một người mới nhập cung như nàng, trọng trách có phần quá nặng nề. Sao không có ai mách cho nàng một chủ ý thật tốt nhỉ?

Hắn nhìn cô thiếu nữ mười lăm tuổi khóc lóc sướt mướt, bất chợt cười ha ha.

Hắn cười hồi lâu, tiệp dư nhìn hắn mà trong lòng run sợ. Nàng không hiểu hàm nghĩa của nụ cười kia, chỉ sợ tới mức không dám khóc nữa. Mãi đến khi tiếng cười của hắn ngừng hẳn, nàng vẫn một mực không dám lên tiếng.

Hắn cười mỉm nhìn tiệp dư, lắc đầu, nói:"Tiệp dư, ta có thể cho nàng rất nhiều thứ, nhưng không thể phế hoàng hậu vì nàng. Không phải bởi vì ta không sủng ái nàng, không thương nàng, mà là bởi vì, ta vẫn chưa có mất đi lý trí vì nàng."

Nhất thời sắc mặt của tiệp dư trở nên rất khó coi.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi kia, hắn thầm tiếc hận: Nàng cũng trở nên không giống mười lăm tuổi rồi.

※ ※ ※ ※ ※

Năm ấy mười tám tuổi, có một vị công chúa từ nước khác đến đại điện của hắn. Nàng mặc áo giáp trên người phủ phục trước hắn dưới bậc thềm, khóc kể rằng nước lân bang đã xâm lược nước nàng hơn ba năm trời, nay nước của nàng không thể tiếp tục chống cự thêm nữa, thỉnh cầu hắn xuất binh cứu viện.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng hiểu quá rõ vì sao đất nước kia phái một vị công chúa đang độ xuân thì tới đây, hơn nữa là một vị công chúa thanh tú xinh đẹp tuyệt trần như thế. Khi công chúa ngẩng lên nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ mông lung, tràn ngập mong chờ, khuôn mặt thê lương mà xinh đẹp ấy quả thật khiến người ta đau lòng. Lúc nàng đỏ mặt nói ra cái giá cầu viện chính là nàng, thân hình mảnh mai đang run nhè nhẹ, tựa hồ cũng làm cho nàng càng thêm ngượng ngùng mà khó thốt nên lời.

Nhưng hắn chỉ thản nhiên hỏi:"Còn có lý do nào tốt hơn không?"

Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nàng, hắn vẫn lạnh nhạt như trước: "Ta sớm biết rằng: Sắc đẹp và tài hoa của công chúa vang danh khắp thiên hạ, vô số quý tộc quỳ mọp dưới váy. Thế nhưng, một người phụ nữ không đáng để ta phái quân đội đi — cho dù người phụ nữ này có là độc nhất vô nhị. Cô cũng không thể cho ta một lý do nào tốt hơn sao? Cho ta một lý do đáng giá để điều động quân đội vì nước của cô."

Nàng nhất thời không nói gì. Hắn miễn cưỡng đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.

Ngày hôm sau, nàng lại xuất hiện trên đại điện, khí phách ngược lại so với ngày hôm qua càng thêm hào hiệp.

Nàng hỏi, bệ hạ có biết cái gì là yêu dân như con không?

Những lời này hắn từ nhỏ đã học thuộc lòng rồi. Chính là, hắn lại không có con, sao có thể biết cái gì là "yêu dân như con"?

Nàng nói, tuy rằng chúng ta từ nhỏ đều được dạy bảo như thế, nhưng trước kia tôi cũng không hiểu được. Khi đất nước thái bình, tôi từng tự ý rời cung điện, đến dân gian du ngoạn. Lúc đó đã nhìn thấy vẻ mặt vui cười của nhân dân. Thế mà trong hai năm tôi chinh chiến, thậm chí trên đoạn đường đào vong tới nơi đây cầu cứu, lại chứng kiến nỗi sợ hãi và bi ai của nhân dân khi bị tàn sát — tôi thề, quyết không cho phép bất cứ kẻ nào giày xéo bách tính của mình.

Nàng hít sâu một hơi, nói, tôi đến nơi đây, cũng không phải lấy thân phận công chúa đến vì cái giá trao đổi quân đội. Tôi là quân nhân, việc quân nhân nên làm, chính là xả thân cứu nguy cho đất nước – những cách tôi có thể lựa chọn xả thân không nhiều lắm, cái này đã là cách tốt nhất tôi có thể tiếp nhận.

Hắn lẳng lặng nghe.

Kỳ thật hắn cũng biết, việc này đối với sự thành lập liên minh hai nước là một cơ hội tốt. Nhưng hắn không thể vì một người phụ nữ mà dùng đến quân đội, hắn không thể trở thành một vị đế vương như thế.

Mặc dù một người phụ nữ thì không đáng giá, nhưng người phụ nữ này lại là một công chúa yêu dân như con, đồng thời còn là một tướng quân dám đánh cược tất cả để cứu nước — đáng giá. Hắn ở trong lòng tính kế: Thanh danh của nàng vô cùng có uy tín trong quân đội, hơn nữa là hoàng tộc chính thống; cha và anh trai của nàng đều đã chết, người thừa kế ngôi vị hoàng đế là anh họ của nàng — một kẻ không có công trạng gì.

Nàng nhất định sẽ trở thành nữ chủ của đất nước kia. Nàng có quyết tâm xả thân cứu nước, nhất định có thể chiến thắng. Nàng muốn thắng, hắn sẽ giúp nàng thắng — chỉ khi hắn giúp nàng giành được ngôi vị hoàng đế, mới có thể khiến nàng lãnh đạo đất nước kia chính thức kết thành liên minh vững mạnh với hắn.

Nàng không chút e sợ mà nhìn hắn, hắn cũng dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn nàng.

Lần này có lẽ là cuộc đối mặt dài nhất hắn từng trải qua.

Cuối cùng, hắn thấy đại nguyên soái binh mã đã sớm nóng lòng muốn thử cầu xin mà liếc mắt một cái, đối phương lập tức rời hàng mà quỳ xuống, khẩn cầu hắn phát dương chính nghĩa. Chờ đến khi rất nhiều vị đại thần mũ miện đường hoàng đứng ra thỉnh cầu, hắn mới gật đầu đồng ý.

Một trận đánh hơn nửa năm, nàng không phụ sự kỳ vọng của hắn, khi chiến tranh chấm dứt trở thành nữ chủ của một nước — vị nữ chủ cai trị đất nước kia đầu tiên trong lịch sử.

Trong buổi yến tiệc thịnh soạn hai quốc kết thành đồng minh, hắn không nhìn thấy vẻ tươi vui trên gương mặt nàng — điều này đã có trong dự liệu. Nàng rất thẳng thắn, không hề che dấu sự mỏi mệt của bản thân, nhưng vô luận thể xác và tinh thần có mệt nhọc ra sao, nàng vẫn cố tỉnh táo mà chân thành nói lời cảm tạ hắn.

Hắn cười mỉm nhìn nàng, nói:"Hai mươi năm sau, nếu cô còn có thể nhớ rõ chuyện ta đã làm, lúc đó hãy nói lời cảm tạ đi."

※ ※ ※ ※ ※

Năm ấy hai mươi tuổi, lần đầu tiên hắn cải trang vi hành.

Một vị tổ tiên của hắn từng nói, thân ở gia đình đế vương không bằng sinh làm thường dân. Nhưng lời than thở này cũng chẳng khiến hắn đồng cảm — dân gian một chút cũng không thú vị. Quán cơm nhỏ thì món ăn không hợp miệng, ruồi nhặng bay loạn xạ khắp nơi, làm hắn không tin tưởng đồ ăn ở nơi đó sạch sẽ; quán cơm lớn thì điều kiện tốt hơn một chút, nhưng món cá hấp lại không có lóc bỏ xương, hắn không hề phòng bị, thiếu chút nữa đã mất mạng ở đấy. Đi được nửa ngày, vạt áo choàng của hắn bị bụi đường vấy bẩn. Hắn nhíu mày, lập tức đi đến cửa hàng sang trọng nhất thay một bộ đồ mới, tuy rằng không thoải mái lắm, nhưng được cái sạch sẽ.

"Anh là du khách à?" Một giọng nói hồn nhiên hỏi hắn.

Hắn quay đầu lại, thì thấy một cô nhóc ăn mặc gọn gàng sạch sẽ.

"Anh từ Khương quốc đến đúng không? Tôi thấy anh không phải người ở đây." Cô nhóc đi theo hắn líu lo không ngớt,"Từ khi quốc vương của chúng tôi giúp các anh đánh thắng trận, rất nhiều người từ nước anh đến đây du học đó. Anh mới đến phải không?"

Hắn không để ý đến nàng, lập tức lên đường.

Sự lạnh lùng của hắn cũng không dọa được cô nhóc lui bước, nàng đi lại gần:"Tôi đưa anh đến danh thắng gần đây ngắm cảnh, được không?"

Hắn liếc nhìn nàng. Nàng bộc trực cười nói:"Thù lao thì dùng cái áo choàng huynh không dùng nữa thế vào, được chứ? Chúng ta đi núi Dật Phượng nhé? Tôi rất quen thuộc với đường trên núi."

Núi Dật Phượng vừa hay là mục đích của hắn. Hắn đánh giá cô nhóc: Tứ chi không giống người có luyện võ, hô hấp cũng không giống như người mang tuyệt kỹ, chắc không phải thích khách. Vì thế hắn đưa quần áo bẩn không dùng nữa cho nàng cầm,"Đi thôi."

Núi Dật Phượng có phong cảnh đẹp hiếm có, đường lên núi cheo leo rất khó đi. Hắn lại kiên trì leo đến đỉnh núi.

Lúc đầu cô nhóc còn có sức kể một ít điển cố dân gian, sau cũng không còn kể nữa. Nàng thấy, tâm trí của hắn không đặt ở việc nghe chuyện xưa.

"Vì sao mọi người cứ thích leo lên những nơi cao nhất vậy?" Nàng thở hồng hộc hỏi.

Hắn hưởng thụ những cơn gió núi thổi lồng lộng mà cười sảng khoái, chỉ xuống dưới chân núi mà nói:"Nếu như không leo lên đỉnh núi cao, ai có thể thưởng thức cảnh đẹp như vậy? Ai có thể quan sát thế giới?"

Nàng mỗi nơi nhìn vài lần, bĩu môi không hứng thú:"Nhưng mà, leo lên đỉnh núi mới phát hiện, cảnh đẹp đều ở phía dưới... Chỉ có thể quan sát thế giới, cũng không thể đến gần nó, rất cô độc đó."

Hắn mấp máy miệng, chẳng thể trả lời.

"Tôi phải về nhà rồi..." Cô nhóc nói,"Không biết vì sao, mới rời đi một lúc, đã nhớ nhà rồi."

"Nhà có gì hay chứ, cũng không có chạy mất." Hắn hừ một tiếng đầy khinh thường.

Cô nhóc cười hì hì trả lời:"Lúc phiêu bạc luôn biết mình có nơi để trở về, khi cô độc biết ở nơi ấy có người sẽ nhớ mình, thế còn chưa đủ sao? Nhà của anh ở nơi nào?"

Hắn gục đầu xuống, ảm đạm nói:"Ta không có nhà."

Cô nhóc có chút giật mình, chớp mắt nhìn, đồng tình nói:"Chả trách trông anh có vẻ mỏi mệt như vậy... không bằng đến nhà của tôi nghỉ ngơi một chút, ăn cơm chiều rồi ngủ qua đêm, sau đó hẵng tiếp tục du lịch nhé."

Nhà của nàng thực đơn sơ, lại khiến người ta cảm thấy thư thái.

Không thể phủ nhận rằng nàng rất thú vị, khi ở cùng nàng, hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ. Lời nói của nàng, hành vi của nàng, cách suy nghĩ của nàng đều làm hắn phì cười, trong lòng tựa hồ cũng không còn cảm giác trống trải nữa.

Có vẻ như trong mắt của nàng, sự lúng túng của hắn đối với cuộc sống dân gian này, cũng rất thú vị đó nhỉ? Hắn còn có thể cảm nhận được ánh mắt chân thành và ân cần của nàng.

Thậm chí trong một tích tắc, hắn đã nghĩ: Nếu để nàng mãi mãi luôn đứng bên cạnh hắn, có phải hắn cũng sẽ có một mái nhà?

Nhưng mà điều này chỉ là ý niệm thoáng qua trong đầu — người có thể sinh tồn trong hoàng cung, không phải "thú vị" là được. Người có thể trở thành phi tần của hắn, phải hội đủ năng lực và tố chất để sinh tồn trong chốn cung đình — tuy rằng hoàng hậu và tiệp dư chẳng phải người hắn yêu thương, nhưng các nàng chính là những người phụ nữ như vậy.

Lẽ ra, hắn nên xem cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này như một khúc nhạc tươi vui ngẫu nhiên xen vào cuộc đời mình. Nhưng lúc chia tay, ánh mắt của nàng lưu luyến không rời lại làm tim hắn đập thình thịch – cô nhóc này thích hắn.

Mà người trong hoàng cung, chưa từng có ai thích hắn.

Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn tùy hứng, tùy hứng nắm tay nàng, kéo nàng từ một thế giới khác đến thế giới này. Hắn cũng không ôm hy vọng quá nhiều, nhưng có một nơi nhỏ bé ở sâu trong đáy lòng, vẫn luôn âm thầm chờ mong sự xuất hiện của nàng có thể cho thế giới này một chút sự thay đổi — dù chỉ một chút thay đổi thôi cũng tốt.

Nhưng mà, khí chất có được không phải một sớm một chiều, thậm chí ba năm hay năm năm có thể luyện thành. Bồi dưỡng một người quý tộc, ít nhất cũng phải nỗ lực đến ba đời người.

Cho dù nàng có khoác lên người bộ váy áo xa hoa, thì vẫn như đứa nha hoàn mặc trộm quần áo của người khác. Hắn không muốn đưa nàng tới trước mặt hoàng hậu. Cặp mắt lạnh lùng ấy của hoàng hậu, sẽ làm cô nhóc này chịu không nổi. Hắn cũng không muốn nàng đến gần tiệp dư. Tiệp dư cũng không có cái khí phách dễ dàng buông tha cho hậu phi của hắn. Nàng được hắn cẩn thận bảo bọc che chở, tẩm cung của nàng trở thành chốn đào nguyên nho nhỏ của hắn, rời xa sự khắc nghiệt chốn cung đình.

Đây có lẽ là quyết định sai lầm — ngày qua ngày, nàng vẫn chẳng thể hòa hợp với hoàng cung, hắn bắt đầu hối hận. Nếu nàng thật sự thích ứng với cuộc sống nơi đây, thì đồng nghĩa với việc phẩm cách mà hắn yêu thích ở nàng cũng đã mất đi; nếu nàng vẫn chẳng thể thay đổi, cuộc sống ở nơi đây không thể nghi ngờ chính là một bi kịch.

Hắn cũng không biết bản thân đến tột cùng là muốn nàng thế nào.

Nàng càng ngày càng sa sút tinh thần, luôn chạy đến những lầu các cao nhất trong cung mà ngắm nhìn một thứ gì đó xa xăm trong bầu trời, rốt cục rầu rĩ mà sinh bệnh.

Hắn đau lòng mà ở lại bên nàng mấy ngày, nhưng sức khỏe của nàng cũng chẳng vì long ân mà chuyển biến tốt.

"Thiếp muốn về nhà." Nàng suy yếu chảy đôi dòng lệ.

Hắn bi ai nhìn nàng, mọi ngôn từ đều vô nghĩa.

"Ở nơi đây, chỉ có người thuộc về thế giới này, mới là nhân vật chính." Nàng dùng ánh mắt càng đượm vẻ bi ai nhìn hắn:"Đáp ứng thiếp, về sau đừng kéo người ở thế giới của thiếp đến nơi đây."

Hắn gật đầu, kỳ thật trong lòng đã sớm có quyết định như vậy.

Nàng mỉm cười, nói:"Đời này có thể làm một vai phụ trong thế giới của chàng, thiếp cũng không có gì oán giận. Đừng thương tâm vì thiếp, đây là thiếp tự mình chọn."

Nàng chết rồi. Hắn sa sút tinh thần thật lâu, hiểu ra ở trong hoàng cung này, những nơi hắn có thể ăn ở, cũng rốt cuộc không thể có "Nhà".

※ ※ ※ ※ ※

Có đôi khi, hắn sẽ nghĩ: Có phải trái tim của hắn đã chết rồi chăng? Vì sao khi nhìn hậu cung thân thuộc của mình, hắn chỉ còn lại vẻ mặt hững hờ? Hoàng hậu từng khiến hắn sợ hãi, tiệp dư từng làm hắn sủng ái, nay đều giống như biến thành một dáng hình. Bên trong hậu cung đầy rẫy những chiếc mặt nạ giống nhau, đối mặt với bọn họ, hắn ngay cả muốn thở dài cũng không.

Có đôi khi, hắn sẽ nghĩ: Chỉ cần xem các nàng như công cụ truyền thừa hương khói là được rồi, chỉ cần các nàng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này là được rồi, như thế hắn sẽ không cần vì những chuyện của các nàng mà phiền não, các nàng có con trẻ cũng sẽ vui mừng.

Hắn cứ quanh quẩn trong cung, không sủng ái riêng ai, cũng sẽ không vắng vẻ người nào.

Khi hai mươi sáu tuổi, hắn đã có một đứa con trai, bốn đứa con gái.

Hắn không đặc biệt thích đứa nào, tựa như hắn cũng không đặc biệt sủng ái phi tần nào. Nhưng ít nhất tứ công chúa lại đặc biệt thích gần gũi với phụ thân, đồng thời, nàng tuyệt không cho phép chia sẻ sự quan tâm của phụ thân với anh chị khác.

Con bé thật giống một con vật nhỏ, hắn nghĩ.

Con vật nhỏ thiếu khuyết đi năng lực sinh tồn sẽ có loại bản năng: Ở giữa phần đông anh chị em tận lực khiến cho cha mẹ chú ý đến mình. Chỉ có như vậy, nó mới có thể nhận được càng nhiều sự bảo hộ và cho ăn của cha mẹ mà tiếp tục sinh tồn.

Loại bản năng này của tứ công chúa thật sự rất mạnh mẽ. Mạnh đến mức làm hắn cảm thấy không ổn.

Nàng dùng sự ngây thơ của một đứa trẻ năn nỉ hắn cùng ăn cùng ngủ, thậm chí khi phụ thân tắm rửa nàng cũng muốn bơi lội trong cái bể rộng lớn đó. Đi săn, dạ yến, cúng tế... nàng luôn xuất hiện bên cạnh hắn, mỗi người đều nghĩ hắn vô cùng yêu thương đứa con gái này. Kỳ thật hắn không có nghĩ như vậy.

Hắn cơ hồ không có không gian riêng cho mình, ứng phó với đứa trẻ này, hắn thà rằng đi ứng phó với chúng thần trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net