20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 20.

Suốt một tuần dài không liên lạc, không gặp gỡ, biệt tăm!

Còn nhớ hôm đó khi trở về, tôi khóc như một đứa ngốc, và ngồi trong bóng tôi nghe đi nghe lại Từ bỏ của Dung Tổ Nhi.

"Chờ đợi để bị anh bỏ quên. Giọt nước mắt sợ hãi rơi cả đêm"

"Không để anh ảnh hưởng đến sự vui buồn của em nữa. Vứt đi cả thói quen cả đêm thức để chờ đợi anh."

"Yêu anh là đúng hay sai?... Yêu anh em chìm trong mê muội."

Có lẽ tôi đã quá chủ động trong tình cảm này, khiến anh cảm thấy đây là một lẽ tất nhiên. Theo đuổi anh, bày tỏ với anh, luôn luôn đợi chờ anh... Tôi thấp thỏm bên anh, tôi cố gắng níu giữ lấy anh.

Phải chăng không thuộc về mình, mãi mãi sẽ không trở thành của mình cho dù có yêu thương nhiều đến bao nhiêu?

Tôi đã yêu sai người hay sao? Yêu phải một người chỉ làm tôi cô đơn và đau đớn, giống như Trang từng nhận xét  "Dù ủng hộ mày theo đuổi, tao vẫn phải nói điều này... Anh Quân không hợp với mày. Anh ta dường như ở một thế giới khác, còn mày luôn phải cất bước chạy đến vậy."

Khi đó, tôi thật quá ngây ngô khi đáp lại rằng tôi có thể, chỉ cần bản thân muốn. Nhưng tình yêu đến từ hai phía, anh không muốn thì tôi sao có thể nhỉ?

Tôi mở cửa sổ, để gió làm khô đi nước mắt. Ánh trăng sáng rỡ, vẻ như muốn thấu hiểu lòng tôi để xoa dịu đi nỗi đau luôn thường trực.

Sự tức giận, và cả sự lạnh lùng của anh quấy nhiễu tâm trí tôi. Tôi bình tĩnh xem xét vấn đề và biết ban chiều mình đã ăn nói thật khó nghe, đặt mình vào vị trí của anh có lẽ tôi cũng xử sự như vậy.

Tôi hiểu, chỉ là bản thân không muốn chấp nhận. Giá như anh có thể khoan dung hơn, ôm lấy tôi chẳng hạn, thì mọi thứ đã dễ dàng hóa giải hơn...

Giá như vốn dĩ là giá như thôi mà. Tôi tự nhủ, bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại...

"Cái tôi của chúng ta quá lớn mất rồi... át lên tình cảm vừa mới chớm."

Tôi đã cho đi quá nhiều, ... và ai nặng tình hơn, đau là lẽ thường.

... Đêm nay dài quá, một người nhớ một người để rồi lặng lẽ tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net