27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27.

Thời gian thấm thoát thôi đưa, mới đấy thôi mà quãng thời gian của sinh viên năm hai cũng sắp kết thúc. Lớp tôi có các buổi học thực hành dày đặc hơn, thời gian tôi gặp anh cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.

Anh đã đi làm được gần một năm. Một kĩ sư xây dựng đầy phong độ!

- Nhớ anh chết mất. Tôi vòng tay qua eo anh, cọ má vào lưng anh.

Hôm nay anh không bận, anh đưa tôi đi tập ở trường. Ngồi phía sau xe, thì thầm với anh cũng là một điều lãng mạng hiếm hoi mới có được.

- Dạo này anh bận quá. Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi.

Tôi tất nhiên là hiểu điều đó. Vì công việc nên anh thường xuyên không ở Hà Nội, tôi cũng có nhiều tiết học hơn trước, gặp gỡ nhau ngày càng ít. Nhưng mỗi ngày, cả hai đều tranh thủ những khoảng thời gian rảnh để gọi điện trò chuyện.

Và nhờ khoảng cách, chúng tôi biết thông cảm cho nhau hơn, trân trọng những lúc được bên nhau, ví như hôm nay chẳng hạn.

Cổng trường đã gần hơn, đồng nghĩa với việc không gặp anh được nữa. Tôi tiếc nuối, ôm anh chặt hơn.

- Thật tiếc quá, hiếm hoi lắm anh mới rảnh mà lại trùng hôm em tập.

- Sang tháng tới không phải còn nhiều thời gian à? Em sắp được nghỉ một tháng đấy thôi.

- Sao anh biết? Anh theo dõi em hả? Tôi nói đùa.

- Em nghĩ vậy cũng được. - Anh bật cười. - Khi đó anh cũng được nghỉ... Chúng ta đi du lịch nhé?

- Hả? - Tôi hỏi lại. Tôi nghĩ là mình đã nghe nhầm. - Du lịch?

- Em không nhầm đâu. - Anh hiểu thấu suy nghĩ của tôi. - Anh đi công tác, nhưng kì công tác đó cũng giống như kì nghỉ vậy... Không phải em luôn mong được tới Hàn à?

- Đi Hàn? Tôi "thất kinh", tự đưa tay lên nhéo má mình xem đây là thực hay mơ.

- Nhiều khi em ngốc nghếch thật đấy. - Anh liếc tôi qua gương xe, lại bật cười trêu chọc tôi. - Là thật, anh sẽ làm hộ chiếu và xin visa cho em.

Giờ tôi mới ngớ ra, anh đã coi như tôi đồng ý đi cùng anh hả?

- Em chưa nói là sẽ đồng ý mà.

- Mặt em viết hai chữ đồng ý đấy.

Tôi câm lặng. Tôi đã trở nên "yếu ớt" trước mặt anh từ bao giờ vậy?!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net