25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa cơm tối, để Tiểu Lam với Bánh Bao chơi trong phòng, Nhất Bác và Trác Thành cùng hai mẹ ngồi ở bàn trà. Lúc này mẹ Vương mới gặng hỏi về chuyện lúc chiều, Nhất Bác không muốn nói dối nên đã đem sự thật kể cho mẹ Vương nghe. Cậu nói người phụ nữ đã đánh mình là vị hôn thê của Tiêu Chiến, còn nói Bánh Bao rất sợ người phụ nữ đó. Uông Khiến An tỏ ra bất mãn sau khi nghe Nhất Bác kể lại.

"Cô ta thật quá đáng, tại sao Tiểu Chiến lại muốn lấy cô gái xấu xa đó làm vợ cơ chứ?"

Trác Thành nghĩ Nhất Bác đã hiểu lầm Tiêu Chiến mất rồi, anh ta có nghe về việc Tiêu Chiến muốn tìm mẹ cho Bánh Bao nhưng chưa từng nghe nói tới đích danh người được chọn, có thể những chuyện này đều là do Tử Nghĩa dựng nên để lừa gạt Nhất Bác. Sau một hồi suy nghĩ Trác Thành quyết định giúp Tiêu Chiến giải thích.

"Không phải đâu, con chưa từng nghe Tiêu Chiến nói đến chuyện kết hôn gì cả, có khi đây là chuyện Tử Nghĩa đã tự mình nghĩ ra"

"Sao cơ, hai người đó không phải là rất yêu nhau sao?"

Nhất Bác ngạc nhiên khi nghe Trác Thành nói vậy, lòng cảm thấy nhẹ nhõm, hóa ra cậu không phải là người thứ ba, không phải là người chen chân vào phá hoại hạnh phúc của người khác.

Trác Thành nói đúng là có yêu nhưng chỉ có mình Tử Nghĩa đơn phương Tiêu Chiến mà thôi, đúng hơn là cô ta đã nhòm ngó cái vị trí phu nhân của Tiêu Thị từ rất lâu rồi. Đợi cho hai mẹ vào trong phòng nghỉ ngơi Nhất Bác mới ngồi tới gần Trác Thành nhỏ giọng hỏi

"Thành ca, mẹ của Bánh Bao hiện giờ ở đâu?"

Câu hỏi của Nhất Bác làm Trác Thành khẽ giật mình, "Sao tự nhiên em lại hỏi mẹ của Bánh Bao?"

"Cô Tử Nghĩa đó nói mẹ của Bánh Bao đã qua đời vì bị bệnh. Trước khi người đó mất còn nhờ cô ấy chăm sóc cho con của mình"

Trác Thành bật cười, đúng là một câu chuyện cảm động, đến anh ta còn bị câu chuyện này thuyết phục huống hồ là một người sống tình cảm như Nhất Bác.

"Không phải như vậy đâu, người sinh ra Bánh Bao vẫn còn sống, chỉ vì có lí do khó nói nên hai người mới tạm thời bị chia cắt mà thôi"

"Tạm thời bị chia cắt? Vậy có nghĩa người đó sắp quay về rồi" 

Biết câu nói của mình có phần không đúng, đang muốn giải thích cho Nhất Bác hiểu thì tiếng chuông cửa vang lên, Trác Thành đành phải chờ đến lúc khác vậy, chỉ mong Nhất Bác đừng suy nghĩ quá nhiều. Thấy Tiêu Chiến với Hải Khoan đứng ngoài cửa, Nhất Bác mỉm cười với họ.

"Hai người về rồi sao?"

Hải Khoan đi vào trong nhà trước, còn Tiêu Chiến với Nhất Bác đi ra ngoài ban công nói chuyện. Thấy Tiêu Chiến cứ nhìn mình chằm chằm không nói, Nhất Bác đỏ mặt lên tiếng hỏi

"Có chuyện sao?"

Tiêu Chiến đưa tay chạm lên bên mặt có chút sưng đỏ của Nhất Bác, anh nhẹ giọng hỏi

"Em còn đau không?"

"À..không, không đau nữa, không sao"

Nhất Bác lúng túng, cậu hơi nghiêng mặt đi một chút vừa đủ để tránh xa bàn tay đang vuốt nhẹ mặt mình.

"Chuyện hồi chiều...Những lời tôi nói lúc đó..."

Không để Tiêu Chiến nói hết câu Nhất Bác đã lập tức cản lại

"Chuyện đó chỉ là sự hiểu nhầm thôi, thực sự không sao đâu. Chuyện không vui đừng nhắc lại nữa, chúng ta vào nhà thôi, Tiểu Lam với Bánh Bao đang đợi"

Nói xong cậu xoay người mở cửa bước vào trong nhà. Thái độ của Nhất Bác khiến Tiêu Chiến khó hiểu, anh không hiểu là cậu thực sự không biết anh đang nói đến chuyện gì hay là cậu đang muốn trốn tránh.

Nhất Bác vào bên trong nhà vệ sinh, cậu cũng có những câu hỏi cho riêng mình. Tự hỏi Tiêu Chiến muốn nói lời xin lỗi hay nói hai người hãy bắt đầu tiến tới một mối quan hệ mới, mối quan hệ tiến tới hôn nhân.

Tự cười chính mình. Chẳng phải lúc nãy Trác Thành đã nói rồi đó sao, người sinh ra Bánh Bao sắp quay lại rồi, Tiêu Chiến yêu chiều cậu bé như vậy chắc hẳn đối với người sinh ra Bánh Bao cũng rất đặc biệt. Gia đình quyền quý như thế làm gì có chỗ dành cho cậu và gia đình của mình, hơn nữa còn chuyện em của Tiểu Lam, cậu cũng không thể không quan tâm.

"Baba..Baba, mau ra ngoài ăn kem thôi"

Tiểu Lam với Bánh Bao đứng bên ngoài cửa nhà vệ sinh, hai đứa nhỏ đã đứng đợi ở đây rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy Nhất Bác, cuối cùng đành phải dùng bốn bàn tay nhỏ mũm mĩm đập thùm thụp lên cánh cửa.

"Sao hai đứa không ra ăn kem đi?"

Nhất Bác mở cửa bước ra, thấy hai cặp mắt to tròn cứ ngơ ngác nhìn mình không nhịn được liền mang tay véo má của hai đứa bé trước mặt. Tiểu Lam nhanh miệng thông báo

"Bánh Bao nói muốn đợi baba cùng ăn nên con với em đã đứng ở đây rất lâu".

"Vậy sao? Được thôi, chúng ta cùng ra ăn kem nào"

Từ hôm đó Nhất Bác luôn tìm cách tránh mặt Tiêu Chiến, chỉ cần là những lúc anh muốn bắt chuyện cậu sẽ tìm cách để lảng tránh hoặc tìm một việc gì đó để làm. Trác Thành vào bếp thấy Nhất Bác đang rửa bát liền nhỏ giọng hỏi

"Điềm Điềm, em tránh mặt Tiêu Chiến sao?"

"Đâu có", Nhất Bác không nhìn Trác Thành, động tác trên tay dừng lại

"Em nói dối, ai cũng nhìn ra là em đang tránh né cậu ta. Nói đi, cậu ta gây khó dễ cho em hả?"

Nhất Bác nở một nụ cười gượng gạo, quay sang nhìn Trác Thành, "Anh nghĩ nhiều quá rồi, thực sự không có gì mà"

"Em có thích Tiêu Chiến không?"

Câu hỏi trực tiếp của Trác Thành làm chiếc đĩa trên tay Nhất Bác rơi xuống, cậu khẽ mỉm cười rồi đáp lời

"Em làm gì có thời gian để yêu thích ai, em còn phải lo cho Tiểu Lam, con bé sắp vào lớp một rồi. Em chỉ muốn kiếm được thật nhiều tiền, muốn cho con bé một cuộc sống đầy đủ nhất. Tiêu Chiến có cuộc sống riêng của anh ấy, giữa chúng em hoàn toàn đối lập với nhau. Em chỉ coi anh ấy là Cha của Bánh Bao, đối với anh ấy giống như anh với Khoan ca, không có gì đặc biệt cả"

Trác Thành quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Nhất Bác, dù những lời cậu vừa nói ra rất hợp tình hợp lý khiến người nghe cho rằng cậu đang bày tỏ nỗi lòng thực sự của mình, nhưng biểu hiện buồn buồn lại có một chút mất mát trên khuôn mặt lại tố cáo rằng Nhất Bác đang nói dối.

Tiêu Chiến mặt mày tối sầm bước ra phòng khách, những lời mà Nhất Bác vừa nói anh đều nghe thấy cả. Vì tâm trạng không tốt anh nói dối với mọi người mình có chút việc bận, sau đó đi tới quán bar quen thuộc ngồi uống rượu ở đó.

Sau khi men rượu đã ngấm Tiêu Chiến nhờ người quản lý tìm cho mình một xử nam, anh muốn được làm tình với một người con trai, muốn coi người đó giống như Nhất Bác.

Người lần này được đưa tới là một cậu trai ở độ tuổi mười tám, mười chín, thân hình nhỏ nhắn, trắng trẻo không tì vết đang lõa thể trước mặt. Tiêu Chiến nheo mắt đánh giá người đang tỏ ra có chút sợ hãi, anh trầm giọng hỏi người đó tên gì?

"Dạ, em tên là Điềm Điềm. Em là người mới"

Nghe thấy hai chữ Điềm Điềm, cơ thể đã ngấm hơi men lại nóng ran lên một cách khó chịu, Tiêu Chiến ngoắc tay với người kia rồi chỉ xuống hạ bộ đang cương cứng tới phát đau của mình.

Như hiểu ý Điềm Điềm bước lên giường rồi ngồi lên hai cẳng chân của Tiêu Chiến, mang chiếc quần lót tụt xuống giải thoát cho côn thịt sưng to đang bị kìm hãm của người đàn ông. Nhìn thấy cột trụ thẳng đứng trước mặt, Điềm Điềm nuốt khan một ngụm nước bọt rồi vô thức lên tiếng.

"To quá rồi"

Tiêu Chiến nhếch miệng cười lên tiếng hỏi, "Sao, không thích hả?"

"Thích...Thích lắm ạ"

Nói dứt lời cậu ấy cúi người xuống, thận trọng nắm lấy côn thịt rồi từng chút ngậm vào trong miệng. Nhìn người bên dưới đang khẩu giao cho mình, khuôn miệng đỏ ửng còn có chút sưng vì sự trừu sáp liên tục làm Tiêu Chiến kích thích, anh bám tay vào đầu của người kia rồi ấn sâu thêm một chút.

Thấy mình đang làm cho người đàn ông hoàn hảo trước mặt rên rỉ vì sung sướng, Điềm Điềm như càng có thêm động lực nút vào mạnh hơn, chiếc lưỡi liếm dọc từ gốc tới đỉnh rồi dừng lại ở quy đầu đánh vòng tròn vài cái.

"Điềm Điềm, mau gọi tên anh, mau gọi Tiêu Chiến"

Tiêu Chiến bị kích thích triệt để, cơ thể căng cứng tự mình khẽ đẩy hông, người bên dưới đang ra sức mút vào côn thịt to đại không thể lên tiếng trả lời được chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ trong cổ họng, động tác phun ra nuốt vào một cách thành thục vẫn đang tiếp diễn.

"Điềm Điềm...Nhất Bác à, anh yêu em"

Câu nói sau cùng kèm theo một tiếng gầm nhẹ, Tiêu Chiến giải phóng toàn bộ tinh dịch vào sâu trong miệng của cậu trai lạ mặt kia. Vì phải nuốt một lượng tinh dịch quá nhiều nên Điềm Điềm đã bị sặc mà ho tới đỏ mặt, đỏ mày.

Sau khi đã lấy lại được một chút ít sức lực, cậu ta dần trườn lên nằm trên người Tiêu Chiến.

"Anh tên là Tiêu Chiến sao? Cái tên rất đẹp"

Điềm Điềm vừa nói vừa ngậm một bên ngực của Tiêu Chiến vào miệng liếm mút, bên còn lại không ngừng dùng tay vuốt ve, xoa nắn.

"Xuống khỏi người tôi"

Khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Điềm Điềm, Tiêu Chiến đã có một chút dao động. Anh đã nghĩ, nếu như người trước mặt mình là Nhất Bác thì cậu cũng sẽ có dáng vẻ như vậy. Nhưng đến khi trải qua sự tình vừa rồi anh mới cảm nhận được người kia có bao nhiêu sự dâm đãng, bao nhiêu sự lẳng lơ. Nói mình là người mới chắc chắn chỉ là để lừa người.

Đuổi người kia ra khỏi phòng Tiêu Chiến lại tiếp tục uống rượu tới say mèm, nghĩ tới những lời Nhất Bác nói lại tự bật cười chua chat. Thì ra Nhất Bác đối với anh cũng chỉ giống như Hải Khoan và Trác Thành, đối tốt với anh cũng chỉ vì anh là Cha của Bánh Bao. Càng nghĩ Tiêu Chiến càng thấy bực bội, anh lấy điện thoại ra gọi cho Nhất Bác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net