Chương 7: Gắp lửa bỏ tay người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

- Chúng tôi không biết thật mà, cả nhà già trẻ lớn bé chuyển đi trong đêm, sáng hôm sau dân làng cũng bàn tán xôn xao, nói chán rồi ai về nhà nấy, chúng tôi ai cũng có công có việc, người nhà họ cũng đâu có nợ nần gì ai mà mất công đi tìm.

Gần một tuần nay dân làng Diên Mộc đã phát ngán với hai gã thanh niên lạ mặt cứ quanh quẩn trong làng dò hỏi về gia đình lão Cửu – người gia nhân trong Kình Thiên vương phủ mới qua đời. Nếu không phải hai tên khách không mời này đều có dung mạo xuất chúng, thái độ thân thiện lễ phép, lại còn nhận khám bệnh kê đơn miễn phí cho người dân trong làng thì có lẽ dân làng đã báo quan về hành vi quái gở của họ rồi.

- Mấy ngày nay vật vờ ở cái làng này mà chẳng dò hỏi được chút tung tích nào, Long Việt, anh bảo chúng ta phải làm sao đây? – Lê Long Đĩnh nhăn nhó, y đã phát chán với việc ngày nào cũng phải chơi với đám trẻ con trong làng, phải giúp người già những công việc vặt, lại phải khéo léo tránh ánh mắt si tình của những cô thôn nữ.

- Quả thực nếu cứ ở đây mãi cũng không hỏi ra được điều gì, chúng ta chỉ dám chắc lão Cửu chính là kẻ nội gián trong phủ Thái tử. Kẻ chủ mưu này cũng thật cao tay, nhanh như vậy mà có thể cắt đầu mối một cách gọn gàng. Mai chúng ta quay về Hoa Lư thôi.

Dân làng Diên Mộc không hề biết gì về gia thế của hai anh em, nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà họ đã thấy yêu mến hai chàng thanh niên tuấn tú lại tốt bụng này. Ngày họ tạm biệt cả làng để rời đi, có đứa trẻ cứ khóc rấm rứt ôm lấy chân Long Đĩnh không cho đi, người già bịn rịn cầm tay Long Việt vừa cảm ơn lại dặn dò đủ thứ, các cô gái nhìn họ bằng cặp mắt buồn rười rượi. Thật ra trong tâm của họ còn buồn hơn, mất một tuần ở đây mà chẳng điều tra thêm được manh mối nào, cái chết của người anh vẫn còn chưa có lời giải đáp, họ không cho phép mình phí phạm thêm chút thời gian nào nữa.

Vừa về đến Nam Phong vương phủ, Nguyên Lập – người hầu thân cận nhất của Long Việt chạy vụt ra, vẻ mặt lộ rõ sự nghiêm trọng:

- Hai vị điện hạ, một tuần nay hai người đi đâu làm thần lục tung cả Hoa Lư lên mà không tìm ra?

- Bọn ta đi điều tra vụ án Thái tử, có chuyện gì gấp sao? – Long Việt từ tốn

Giọng Nguyên Lập chùng hẳn xuống:

- Trong cung có sự biến lớn, Diệu phi nương nương suýt chút nữa gặp đại nạn.

Long Việt thảng thốt:

- Sự biến gì? Đại nạn ra sao? Nguyên Lập, ngươi nói rõ cho ta nghe.

- Bẩm hai vị điện hạ, có kẻ báo với Hoàng thượng trong cung có kẻ lén sử dụng cấm thuật Vu cổ, bệ hạ tức giận cho lục soát toàn bộ cung điện, cuối cùng tìm thấy một hình nhân bị kim đâm chôn dưới gốc liễu cung Trường Lạc, trên hình nhân đó là... là... bát tự của Thái tử Điện hạ.

Long Đĩnh nói như gào lên:

- Rồi sao nữa, ngươi mau nói hết.

- Bẩm, bệ hạ tức giận bắt nương nương giam lại để điều tra, không ngờ, sáng hôm sau quận chúa Ngọc Cầm một mực quỳ trước đại điện Bách Thảo Thiên Tuế, thú nhận thuật vu cổ là do mình làm, xin giải oan cho nương nương.

Nghe đến tên Ngọc Cầm, Long Đĩnh gần như không giữ nổi bình tĩnh:

- Ngươi nói sao, Ngọc Cầm rốt cuộc bị làm sao, giờ nàng ấy đang ở đâu?

Long Việt cũng hoảng hốt cực độ.

Vu cổ là cấm thuật, kẻ nào dám phạm phải, giết không tha.

Dù đã từng cận kề cái chết, y cũng chưa từng sợ hãi như lúc này.

...

Hoàng cung.

Lê Đại Hành ngồi trầm tư trước án thư, sự việc mới xảy ra khiến ông không khỏi bàng hoàng, bình sinh ông ghét nhất chuyện sử dụng yêu tà bùa chú để hại người. Không ngờ ngay trong hoàng cung lại có kẻ cả gan vuốt râu rồng. Khi mũi giáo hướng về phía Diệu phi, khi bắt gặp ánh mắt hiền lành nhưng kiên định của bà, trong thâm tâm ông cũng tin bà vô tội. Nhưng một người mẹ vì tiền đồ của con trai mình mà trở nên tà ác không phải điều khó hiểu, đằng này Diệu phi lại có tới hai người con trai toàn năng. Diệu phi hiểu suy nghĩ của Hoàng thượng, bởi vậy khi bị hạ lệnh tạm giam vào lãnh cung, bà không hề bất ngờ. Giữa bao nhiều thăng trầm của chốn cung đình lắm quyền mưu, tình yêu của Đế vương vốn đã chẳng còn tồn tại bốn chữ " tin tưởng tuyệt đối", ngai vàng như miếng mồi ngon dễ khiến người ta bộc lộ bản năng mãnh thú, vậy thì một Quý phi nhỏ nhoi như bà nếu muốn trèo cao cũng là chuyện bình thường.

Nhưng sự có mặt của quận chúa Ngọc Cầm sáng sớm hôm sau tại điện Bách thảo Thiên Tuế như một nước cờ lạ làm cả người bị hại lẫn kẻ chủ mưu đều ngã ngửa. Diệu quý phi dùng vu thuật hãm hại Thái tử tất sẽ liên lụy tiền đồ của Nam Phong vương và Khai Minh vương, nhưng quận chúa Ngọc Cầm thì khác, ngoài công chúa Phất Ngân giờ đã là người nhà Lý tướng quân, nàng ta chỉ là một tiểu quận chúa thân cô thế cô, lý do khiến nàng trở nên dũng cảm như vậy, những người cần hiểu đều sẽ hiểu.

Long Đĩnh một cước đánh ngã mấy người thị vệ trong coi lãnh cung, phá cửa xông vào, y chạy ào tới ôm lấy thân ảnh bé nhỏ đang run rẩy:

- Tại sao phải thế này? Nàng tại sao lại làm thế, tại sao lại ngốc ngếch như vậy?

Ngọc Cầm hoảng hốt:

- Chí Trung, anh mau rời khỏi đây, đừng để hoàng thượng biết nếu không anh nhất định sẽ bị liên lụy.

- Ta không đi đâu hết nếu không làm rõ ngọn ngành. Ngọc Cầm, bọn chúng là muốn nhằm vào ta và Long Việt, nàng hà tất phải làm khổ mình như vậy.

- Không có bọn chúng nào cả, vu thuật là em làm, em ngu ngốc muốn vì muốn trả ơn anh mà hại Thái tử, tất cả những gì hôm nay là do em tự chuốc lấy. Chí Trung anh mau ra khỏi đây đi, sau này đừng đến tìm em nữa.

- Không, ta nhất định không tin, ta sẽ tìm ra chân tướng, nhất định phải cứu nàng ra khỏi nơi này.

Một toán cấm vệ quân ập vào, một người cung kính nhìn Chí Trung:

- Ngũ điện hạ, hoàng thượng có lệnh truyền, mời ngài mau đến điện Trường Xuân.

Đám người rời khỏi, lãnh cung lại trở lại tối tăm.

Ngọc Cầm co mình, nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Nàng nhớ lại buổi nói chuyện với Diệu phi ở cung Trường Lạc :" Tình cảm con và Chí Trung dành cho nhau, ta thân làm mẹ há lại không biết. Chỉ có điều, Chí Trung đức rộng tài cao, xét về ngoại diện hay tài năng đều xuất chúng hơn người, tương lai sẽ làm nên nghiệplớn. Con cũng biết, hậu cung hiểm ác, người tài không có chống lưng sẽ càng dễ trở thành mục tiêu bị tiêu diệt. Ta và con giống nhau, đều mong làm những điều tốt đẹp cho nó, vả lại, phận nữ nhi hoa lạc bèo trôi, chỉ cần gả cho một người tốt là xem như có cuộc sống hạnh phúc, huống hồ bệ hạ cưng chiều con như vậy, tương lai của con cũng không cần lo lắng nhiều, sau này gả cho một một vị tướng tài, rời xa hậu cung đấu đá, chẳng phải là điều tốt sao? Nếu đã thực lòng yêu thương nhau, há có thể vì chữ tình mà làm nhau đau khổ hay sao?"

Những điều Diệu phi nói nàng đều hiểu, nhưng tại sao trong lòng lại đau đến như vậy. Vốn đã biết trước nàng và Chí Trung sẽ chẳng thể nào có kết quả, nhưng khi nhìn nụ cười của y, ánh mắt của y, khi ở trong vòng tay vững chắc của y nàng đều không khỏi xao động. Tình yêu là liều độc dược, nàng đã uống vào, không thể tự giải độc thì cũng không thể lây cho người khác. Dương hoàng hậu khi còn sống cũng từng nói với nàng, tình yêu đích thực là khi một người dám hy sinh cho người còn lại. Bởi vậy khi Diệu phi bị bắt, khi tiền đồ của Chí Trung bị lung lay, nàng đã quyết tâm nếu không thể cùng y một đời ân ân ái ái, nàng sẽ hy sinh tính mạng mình làm viên gạch lát cho con đường thăng tiến của y thêm bằng phẳng.

Gặp Diệu phi khi thay bà vào lãnh cung, nàng chỉ cười nhẹ:" Nương nương, mục đích của chúng ta giống nhau, đều là vì Chí Trung".

...

Lê Đại Hành nghiêm mặt nhìn Long Đĩnh đang quỳ trong điện Trường Xuân:

- Thế nào, Ngũ điện hạ, giờ con lại dám bất chấp thánh lệnh xông vào gặp phạm nhân, con không sợ bị kết tội thông đồng sao?

Long Đĩnh ngang nhiên ngẩng mặt lên, cứng cỏi:

- Phụ hoàng cũng tin Ngọc Cầm là người như vậy sao?

- Ta chỉ tin chứng cứ.

- Dám hỏi phụ hoàng, chứng cứ nào cho thấy nàng ấy là kẻ dùng vu thuật hãm hại Thái tử.

- Long Đĩnh, con si tình đến mức hồ đồ rồi sao, chính miệng nó thừa nhận, giữa thanh thiên bạch nhật bao người chứng kiến, con bảo ta phải làm sao chống đỡ cho nó.

- Nhưng phụ hoàng, chẳng lẽ người không muốn tìm ra chân tướng vụ việc sao, con cho rằng kẻ chủ mưu hại Thái tử chính là kẻ đã giáng họa cho mẫu phi, gắp lửa bỏ tay người.

- Hoàng thượng, Lý tướng quân cầu kiến – Nguyễn tổng quản cung kính thưa.

Long Đĩnh giật mình quay phắt người lại:"Lý Công Uẩn".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net