Chương 2: Cung khuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Mãi không thấy câu trả lời, Tô Tường Vi quay người nhìn về phía bình phong, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo chí mạng xuyên thủng tấm bình phong dày, đâm thẳng vào người Tô Lạc Tuyết.

"Lạc Tuyết, mau tới rót rượu cho Tuần đại thiếu gia." Tô Tường Vi kiên quyết nói.

Nàng biết, nàng đã không còn đường lui.

Tô Lạc Tuyết nắm chặt bình rượu bạch ngọc bầu rượu, bước thẳng ra ngoài bình phong, ánh nến rực rỡ ngoài Kim điện đâm vào chói mắt, hai gò má cũng chợt nóng ran lên.

Nàng cúi đầu đi từng bước về phía Tuần Dạ, khi tới sát dãy bàn dài, nàng nghiêng bình rót rượu, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong chén, âm thanh róc rách như nước chảy, thanh thúy, rõ ràng.

Tô Tường Vi vẫn nắm chắc ly rượu của mình, ánh mắt khôn khéo không ngừng quan sát biểu hiện của Tuần Dạ và Lạc Tuyết.

Tô Lạc Tuyết luôn cúi đầu, bình tĩnh rót rượu cho hắn, từ lúc bước ra nàng vẫn chưa dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Còn Tuần Dạ vẫn ngồi yên ngay ngắn, gương mặt lạnh nhạt thản nhiên, duy chỉ có ánh mắt không ngừng dao động tiết lộ tâm trạng hắn lúc này.

Từ sau khi Tô Lạc Tuyết bước ra, Tuần Dạ vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, dường như hắn muốn thông qua hành động này để tìm hiểu thứ gì đó trên gương mặt nàng.

Tô Tường Vi hài lòng nhìn hoạt cảnh này: "Sao Tuần đại thiếu gia nhìn Lạc Tuyết chăm chú như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng gặp thê tử dùng kiệu tám người khiêng tới phủ sao?"

Rượu rót đầy, Tô Lạc Tuyết thu tay lại nhưng vẫn quỳ yên tại chỗ, nàng đang chăm chú nhìn vào một ngọn nến cháy lập lòe phía xa, ánh sáng chập chờn làm nàng thấy đau mắt.

Tuần Dạ bưng ly rượu kia lên cung kính đáp lễ Đế hậu, khi uống cạn rượu trong chén, ánh mắt hắn cũng hiện rõ vẻ sắc lạnh.

Tô Tường Vi uống cạn chén của mình lại tiếp tục cười nói: "Thật ra Lạc Tuyết là một đứa trẻ thông minh, sau khi gả vào Tuần gia còn có thể theo Tuần gia quân đi đánh giặc, xông vào doanh trại quân địch đốt lương thảo, cũng may hôm đó có Tuần đại thiếu gia xuất hiện, bằng không dựa vào một mình Lạc Tuyết sao có thể thay đổi cục diện."

Tô Thành Phong ngẩn người, nhìn con gái mình rồi lại nhìn Đế hậu, hắng giọng nói: "Từ nhỏ ta đã biết Lạc Tuyết là bậc cân quắc[1] không thua gì đấng mày râu, khí phách có thể giương cung bắn đại điêu, việc Lạc Tuyết cùng chinh chiến với Tuần gia quân trên sa trường, cùng Tuần Dạ sóng vai sống chết đã trở thành một giai thoại ở Lạc Thành."

[1] Cân quắc: Nằm trong cụm từ cân quắc bất nhượng tu mi (phụ nữ không thua kém đàn ông)

Nghe đến đây, Tô Lạc Tuyết liền ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân, nhưng ông đã nhanh chóng lảng tránh ánh mắt nàng.

"Tô gia luôn sinh được những nữ nhi tốt." Giọng nói của Tuần Dạ vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng nghe cẩn thận hơn có thể nhận ra sự giễu cợt trong đó.

Rốt cuộc Tô Lạc Tuyết cũng có dũng khí nhìn về phía Tuần Dạ, nhưng Tuần Dạ không nhìn lại nàng.

Nàng đã quá coi thường Đế hậu, thì ra Đế hậu đã sớm nắm rõ mọi hành động của nàng trong lòng bàn tay, bà cũng biết quan hệ giữa nàng và Tuần Dạ, Tuần Lạc, cô cô quả đúng là cô cô, bảo sao bà có thể nắm giữ tới phân nửa giang sơn.

"Phụ thân, cô cô. . . . . ." Nàng vừa nói đến đó liền nghẹn ngào, nàng không biết mình phải nói gì nữa

Nàng cũng biết ý đồ Đế hậu cho nàng vào cung, bà không phạt nàng, không trách nàng, cũng không hỏi nàng, nàng ở trong cung chỉ để chờ tới giờ phút này.

Nghĩ đến đây, trong lòng thoáng xuất hiện hận ý.

Phụ thân và cô cô không phải người thân nhất trên đời này sao?

Để bảo vệ địa vị của mình, bọn họ lại dùng cách này để đối phó với nàng sao?

Không ít lần nàng nghĩ tới cảnh tượng gặp lại Tuần Dạ, nghĩ tới rất nhiều lời giải thích, cũng nghĩ Tuần Dạ đã đoán được thân phận nàng từ trước, cũng nghĩ Tử Vũ đã đưa bức thư kia cho Tuần Dạ. . . . . .

Nhưng đều không phải, nàng đã xuất hiện vào thời điểm ngang trái nhất, nàng cũng không có dũng khí đối mặt.

Cô cô và phụ thân đã phủ nhận những việc nàng làm ở Hoàn Thành, bọn họ đã nghị những việc nàng làm là hành động có kế hoạch, có mục đích.

"Nếu Đế hậu định dùng chuyện này làm Tuần Dạ rối trí thì Đế hậu đã sai rồi. Ta không biết ai là Tô Lạc Tuyết, ta chỉ có một huynh đệ tên Tô Tam, đó mới là người cùng ta ra chiến trường, mới là huynh đệ vào sinh ra tử với ta." Hắn lạnh nhạt nói.

"Thật sao? Vậy hành động cho người tìm kiếm tung tích Lạc Tuyết suốt hai tháng qua thì sao, ta còn nghĩ ngươi không bỏ được nó." Tô Tường Vi ra vẻ kinh ngạc nói.

"Nương nương. . . . Nương nương. . . . . " Thái giám Trương Đức chuyên hầu hạ Đế hậu nôn nóng chạy vào, đầu đầy mồ hôi hấp tấp nói. "Cổng thành đã bị công phá!"

Lời này làm Tô Tường Vi biến sắc, bàn tay vỗ mạnh vào ghế phượng: "Người đâu! Bắt Tuần Dạ lại!"

Tô Lạc Tuyết cả kinh, cổng thành bị phá?

Cùng lắm Tuần Dạ mới ngồi ở đây có canh giờ, nếu Lạc Thành xảy ra tranh chấp thì sao bọn họ không phát hiện ra!

Còn chưa hiểu rõ tình hình, trong nháy mắt đã có hơn ba mươi tên cao thủ đại điện tràn vào, ai cũng cầm trường đao sắc bén tạo thành vòng bao quanh Tuần Dạ và Tô Lạc Tuyết, Tuần Dạ vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ, giống như những việc đang phát sinh không có liên quan tới hắn.

"Đế hậu nương nương cần gì phải liều mạng giãy dụa, Lạc Thành bị công phá, bà nghĩ mình còn cơ hội thay đổi cục diện sao?" Tuần Dạ vuốt ve chén ngọc trong tay.

"Lạc Thành bị công phá thì sao, khắp Hoàng cung đều là cấm quân, hơn nữa Trì Vân đã sớm điều mười vạn đại quân về đây, ngươi nghĩ mình có thể tấn công dễ dàng như vậy ư?" Dù vẻ ngoài trấn định, nhưng bàn tay đang nắm chặt đã tiết lộ tâm tình lúc này của Tô Tường Vi.

"Tô Tường Vi à Tô Tường Vi, tới giờ bà vẫn chưa hiểu ra sao." Tuần Dạ chậm rãi đứng dậy, cất cao giọng nói: "Đúng là Trì Vân đã cho điều mười vạn đại quân về cố thủ Lạc Thành, nhưng sao chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủn Lạc Thành đã bị công phá? Không thể không thừa nhận, bà là một đối thủ lợi hại, chỉ đáng tiếc bà đã nhìn nhầm người."

"Là Trì Vân phản bội Bổn cung. . . . . ."

Tuần Dạ khịt mũi cười: "Người thông minh như bà cũng có lúc hồ đồ."

"Là Nguyên Dực!" Tô Thành Phong vỗ mạnh xuống bàn, hung hăng nhìn Tô Lạc Tuyết: "Kế hoạch tối nay của Đế hậu là để Nguyên Dực thống lĩnh cấm vệ quân canh giữ hoàng cung, bắt sống Tuần Dạ, nhưng vì Lạc Tuyết nhắc nhở nên Đế hậu đã điều Nguyên Dực đi cố thủ Lạc Thành. Chúng ta bảo vệ được Đế hậu, nhưng lại để mất đi Lạc Thành."

Một câu thức tỉnh người đang u mê, Tô Tường Vi lạnh lùng nhìn Tô Lạc Tuyết: "Được, được lắm, đúng là cháu gái tốt của bản cung, cuối cùng ngươi vẫn theo Tuần gia mà bán đứng bản cung. . . . . ."

Biến cố đột ngột làm Tô Lạc Tuyết hoảng hồn, nghĩ tới mình vì bảo vệ Đế hậu lại giúp cho Nguyên Dực danh chính ngôn thuận cố thủ Lạc Thành, chỉ cần Nguyên Dực phản bội vào thời điểm mấu chốt, Tuần gia quân có thể công phá Lạc Thành dễ dàng.

"Con không bán đứng Tô gia!" Tô Lạc Tuyết kích động giải thích, nhưng đáp lại chỉ có ánh mắt nghi ngờ của phụ thân: "Con đã nói từ đầu, Nguyên Dực có cấu kết với Tuần gia, là mọi người không tin con, không tin con . . . . ."

"Tô Tường Vi, thật ra sau trận đánh ở Hoàn Thành, bà đã thua rồi. Bà nắm được triều đình nhưng Tuần gia mới là người nắm giữ dân tâm." Tuần Dạ như vương giả chắp tay đứng đó lạnh lùng nhìn Tô Tường Vi luống cuống.

"Ta không thua! Ta còn có mười vạn đại quân của Trì Vân, ta còn tính mạng của ngươi! Sao ta có thể thua!"

Đứng trên tường thành đón nhận những tiếng vang rung trời, những ánh lửa đỏ rực phía xa như dòng dung nham nóng chảy đang muốn nuốt trọn cả Hoàng Thành. Tô Tường Vi được mười mấy tên cao thủ đại nội bảo vệ bước lên tường thành, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có mùi thuốc súng không ngừng thoảng trong không khí.

Tô Lạc Tuyết và Tuần Dạ bị người dùng đao khống chế, chỉ cần khẽ động đậy sẽ táng mệnh dưới đao.

Tô Tường Vi đứng trên tường thành ngắm nhìn Thần Võ Môn phía xa, dù là đêm khuya cũng không che giấu được những ánh lửa đầy mùi thuốc súng, cảnh tượng hoang tàn khắp nơi. Bà đã không còn kích động như lúc ở trong đại điện, bà đang bình tĩnh nhìn ngắm tất cả, trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng.

"Đế hậu, Thần Võ Môn đã bị phá!" Trương Đức vội vàng chạy tới, hoảng sợ báo tin.

"Mười vạn đại quân của Trì Vân cũng không bảo vệ nổi một Thần Võ Môn . . . . ." Nhận được tin tức, Tô Tường Vi cũng chỉ nhàn nhạt nói ra câu này, trong giọng nói còn có vẻ mơ hồ.

"Thần Võ Môn do cấm vệ quân dưới trướng Tân Vương canh giữ, không riêng Thần Võ Môn, các cửa quan trọng bốn phía đông tây nam bắc đều đã bị Tân Vương khống chế, cả bốn cửa kia đều không có cấm vệ quân canh giữ, Tuần gia quân đã chia thành bốn đường xông vào cung. . . . ." Trương Đức run rẩy chỉ về phía sau, dưới ánh đèn lồng mơ hồ có thể thấy Tuần gia quân cầm trường thương xông vào các cung, mọi người trong Hoàng thành hoảng loạn chạy trốn khắp nơi.

"Nguyên Dực. . . . . ." Tô Tường Vi lẩm bẩm cái tên này, trên mặt đột nhiên nở nụ cười tự giễu.

Trương Đức vốn đang nhìn về một phía, chỉ thấy con ngươi hắn trừng lớn lên, hoảng sợ hô lên: "Đế Quân!"

Một tiếng "Đế Quân" làm mọi người tập trung nhìn về nơi đó, chỉ thấy một người đàn ông mặc long bào đang được Vu phu nhân và Cửu điện hạ nâng đỡ bước trên thềm đá.

Sắc mặt Đế Quân nhợt nhạt không chút huyết sắc, bệnh tình của ông đã rất nghiêm trọng, hốc mắt lõm sâu xuống, ông không còn là Thần Vũ Đế Vương ngự giá thân chinh năm đó, ông chỉ là một ông lão đã có tuổi, mái tóc cũng điểm màu bạc trắng.

Tự bước lên tường thành, ánh mắt Đế Quân vẫn dán chặt vào người Tô Tường Vi, không có oán trách, không có hận, tất cả chỉ có áy náy.

Tô Tường Vi ngơ ngác nhìn Đế Quân đi cùng Vu phu nhân, vào lúc đó, trong mắt bà không còn sự tinh nhuệ và tỉnh táo, trong mắt bà chỉ có hận thù, ngoài hận cũng chỉ có hận.

"Tường Vi, buông tay thôi." Giọng Đế Quân khàn khàn vô lực, than thở như nửa đời tang thương của ông.

"Buông tay? Nguyên Cẩm, đến lúc này ngươi mới bảo ta buông tay sao? Hai mươi lăm năm trước, lúc ta cầu xin ngươi buông tay, ngươi đã nói với ta thế nào?" Tô Tường Vi cười điên loạn, búi tóc đã sớm bị gió thổi nghiêng: "Ngươi nói, dù ta có hận ngươi thấu xương, ngươi cũng phải giữ ta lại bên cạnh ngươi, tuyệt đối không bao giờ buông tay."

Nhìn bà cười, Đế Quân chỉ thấy khóe mắt cay cay: "Thì ra suốt 25 năm, trẫm buông thả nàng, trẫm cho nàng tất cả những thứ nàng muốn vẫn không không hóa giải được oán hận trong lòng nàng."

Tô Tường Vi nghe tới đây, bà lắc đầu mạnh tới mũ phượng rơi xuống đất, những viên châu ngọc rực rỡ rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.

"Dù ngươi làm gì đi nữa cũng thể xóa bỏ sự hận thù của ta với ngươi."

"Thế nên suốt 25 năm qua bà luôn bỏ thuốc độc vào đồ ăn của Đế Quân, biến Đế Quân thành bộ dạng này! Bà khống chế Đế Quân ba năm, nắm triều chính ba năm, thậm chí còn muốn cướp cả giang sơn Thiên Triều. Tất cả chỉ vì sự oán hận kia sao?" Vu phu nhân tức giận nói.

"Vu phu nhân, ngươi vì Nguyên Cẩm mà nhẫn nhục bên cạnh ta bao năm, thật vất vả cho ngươi. Nhưng ngươi hy sinh vì hắn nhiều như vậy, hắn yêu ngươi sao? Người hắn yêu vẫn là bản cung, dù bản cung giam lỏng hắn ba năm, hắn cũng không oán trách ta." Tô Tường Vi cất tiếng cười nhạo Vu phu nhân, như nghĩ tới điều gì đó lại tiếp tục nói: "Mười năm trước, Uyển Nhi và Cửu điện hạ ra đời cùng ngày, nhưng Nguyên Cẩm chỉ túc trực bên cạnh ta và Uyển Nhi, hoàn toàn không đặt chân tới Vu cung, trong lúc ngươi ngóng trông Nguyên Cẩm tới thì hắn lại nói với ta, trong mắt hắn, ngoài những đứa bé do ta sinh ra, những đứa bé của phi tần khác đều là cặn bã, hắn sẽ dồn tất cả tình thương cho con của Tô Tường Vi ta . . . . ."

Vu phu nhân nghe đến đó liền cảm thấy xấu hổ, bà quay đầu nhìn Đế Quân, nước mắt không nhịn được lăn xuống: "Ngài hãy nhìn đi. Đây chính là người phụ nữ trong lòng ngài, bà ta hành hạ ngài sống không bằng chết, cười nhạo tình yêu của ngài, từ đầu đến cuối bà ấy cũng không quý trọng tình cảm kia. . . . . . Nữ nhân như vậy có đáng giá để ngài dùng cả Thiên Triều đánh đổi không? Có đáng giá không. . . . . ."

Đế Quân rút tay mình ra khỏi tay Vu phu nhân, yếu ớt bước về phía Tô Tường Vi: "Là trẫm phụ bạc nàng, trẫm không trách nàng."

"Nguyên Cẩm, ngươi nghĩ ngươi làm vậy ta sẽ cảm kích sao? Ngươi làm vậy chỉ khiến ta khinh thường ngươi. . . . . ." Bà kích động hét lên.

"Tường Vi, từ khi nào nàng đã trở thành người máu lạnh như vậy?" Tiếng bước chân nặng nề của người mặc khôi giáp truyền tới, Tuần Viễn đã bước lên tường thành, đi từng bước về phía Tô Tường Vi.

Tô Tường Vi si ngốc nhìn Tuần Viễn, nhưng chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt bà lại tràn đầy hận ý: "Ta máu lạnh như vậy do ai ép? Nguyên Cẩm, ngươi nghĩ ngươi dâng Thiên Triều này cho ta, ta sẽ thay thứ cho ngươi sao? Nhiều năm qua, ta nắm hơn nửa giang sơn thì sao, đứng trên vạn người thì sao, Tô Tường Vi ta chỉ muốn vứt bỏ gánh nặng trên lưng, vứt bỏ chiếc mũ phượng này để được ở cùng người ta yêu."

"Đã nhiều năm như vậy, sao nàng vẫn chưa buông xuống được, những thứĐế Quân làm chi nàng đã đủ từ lâu rồi!" Tuần Viễn trầm giọng nói: "Năm đó nàng lương thiện thế nào, hồn nhiên thế nào, nhưng hôm nay, nàng. . . . . . Cũng chỉ là một đoạn tình cảm, buông tay khó khăn như vậy sao?"

Tô Tường Vi lắc đầu cười nói: "Chàng nghĩ ta không muốn buông tay sao? Nhưng ta buông bỏ được sao? Vì Nguyên Cẩm, vì hắn cho ta nhiều quyền lợi và sủng ái như vậy nên đã đẩy ta lên đỉnh cao nhất của quyền lực, gánh nặng với Tô gia đeo bám ta, ta cũng không muốn gánh, nhưng nếu ta buông tay, cửu tộc Tô gia biết phải làm sao? Đã bao đêm ta giật mình tỉnh lại trong mơ, ta cũng muốn giải thoát, nhưng ta không làm được. Thịnh cực tất suy, Tô gia đã sớm đi tới cực thịnh, mà ta không thể để gia tộc suy yếu, chỉ có đẩy con trai ta lên ngôi vị Đế Quân mới có thể bảo vệ Tô gia. . . . . . Ta nghĩ, nếu con trai ta trở thành Đế Quân, ta cũng không cần gánh cái trách nhiệm nặng nề đó nữa, ta có thể yên tâm rời khỏi vòng xoáy quyền lực rồi, nhưng. . . . . ta thua. . . . . .vào bước cuối cùng, ta đã thua."

"Bắt Tô hậu và Tô quốc cữu lại." Giọng Nguyên Dực vang dội trên tường thành trống trải, vô số binh lính tràn lên tường thành, chiếm lĩnh gần hết diện tích.

Tô Tường Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, bà biết bà đã thua thật rồi. Đưa tay đoạt lấy thanh kiếm của cao thủ đại nội đứng bên, bà chỉ về phía trước, cũng không cho ai tới gần: "Nguyên Dực, ta vẫn nghĩ kết thân có thể chiếm được lòng ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại phản bội ta, ngươi thật lợi hại, giả vờ thành thân với Tô Phù Liễu, thậm chí còn liều mình cứu ta một mạng, ngươi để ta tin ngươi thật lòng với Tô gia rồi lại phản bội Tô gia."

"Thiên hạ này là thiên hạ của Nguyên gia, ta họ Nguyên, sao ta có thể bỏ họ Nguyên theo họ Tô!" Nguyên Dực lạnh lùng nói.

Tô Tường Vi chỉ biết cười giễu cho sự hồ đồ của mình, bàn tay nắm chặt thành kiếm đã chuyển thành màu trắng bệch: "Cho tới bây giờ, ta vẫn là người cô đơn. . . . . . Không, từ hai mươi lăm năm trước, ta đã không còn gì ngoài thân xác và một trái tim đã chết."

Bà chợt xoay tay, dùng thanh kiếm sắc bén kia hung hăng đâm vào bụng mình.

Máu tươi nhiễm đỏ kiếm, những giọt máu đầy ma mị nhỏ xuống ướt đẫm mặt đất.

"Tường Vi!" Đế Quân và Tuần Viễn đồng thanh kêu lên.

Tuần Viễn nhanh chóng chạy tới tiếp lấy cơ thể Tô Tường Vi, hai cánh tay run rẩy cảm nhận thân nhiệt của Tô Tường Vi trong lồng ngực.

Tựa vào lòng ông, gương mặt Tô Tường Vi không còn vẻ lạnh lẽo như băng, đó là một gương mặt với nụ cười thuần khiết, bà nhìn gương mặt Tuần Viễn đang ở rất gần, đã 25 năm, bà chưa được nhìn ông gần như vậy.

"Nếu hai mươi lăm năm trước ta cũng có can đảm rời bỏ nhân thế, có lẽ sẽ không có ngày hôm nay . . . . .Nhưng ta sợ chết, ta sợ chết rồi sẽ không nhìn thấy chàng nữa, ta lưu luyến cuộc sống ấm áp, lưu luyến những kỷ niệm đẹp giữa chúng ta." Tô Tường Vi nghẹn ngào, dường như bà đang muốn ghi nhớ thân nhiệt của ông, ghi nhớ gương mặt ông.

Tuần Viễn run rẩy nắm tay Tô Tường Vi, nghẹn ngào nói không nên lời.

"Viễn ca ca, Tường Vi làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, chàng còn thích ta không?" Mắt bà đẫm nước, nhưng bà không dám chớp mắt, bà không muốn khóc, bà không muốn khóc trước mặt Tuần Viễn.

Tuần Viễn gật đầu không chút do dự.

Nhận được câu trả lời của ông, Tô Tường Vi nở nụ cười, nụ cười làm nước mắt chảy xuống mặt: "Chàng có biết ta rất hận chàng không? Hận chàng năm đó nhường ta lại cho Nguyên Cẩm . . . . Thật ra ta không sợ chết, ta chỉ sợ người ta yêu bỏ lại ta. Ta hận chàng, hận Nguyên Cẩm, nhưng thời gian đã làm ta thông suốt hơn, chàng có Tuần gia của chàng, ta có Tô gia của ta, chúng ta không thể ích kỷ như vậy, nếu chúng ta vì tình yêu mà chống lại Đế Quân, người nhà chúng ta biết phải làm sao. Đáng lẽ ta không nên oán, nhưng ta vẫn không vượt qua được . . . . ."

Nước mắt Tuần Viễn không kìm được rơi xuống vị trí hai bàn tay tiếp xúc: "Đã nhiều năm như vậy, chúng ta nên học được cách tha thứ."

"Tường Vi, trẫm xin lỗi nàng." Đế Quân nhìn hai người đứng bên cạnh hắn, nhìn hai người bị ông chia rẽ, thời gian hai mươi lăm năm đã hành hạ cả ba người họ quá lâu, bọn họ như bước vào trong một vòng tròn luẩn quẩn, càng đi càng lạc.

Tô Tường Vi dời mắt về phía Nguyên Cẩm, nở nụ cười nói: "Cho tới bây giờ, dù ngươi có tốt với ta thế nào, người ta yêu cũng chỉ có Viễn ca ca, từ lần đầu tiên gặp Viễn ca ca năm mười tuổi, ta đã biết cả đời này ta chỉ có thể yêu một người là Viễn ca ca. . . . . . Nguyên Cẩm, thật xin lỗi, xin hãy tha thứ cho lỗi lầm bao năm qua của Tường Vi. . . . ."

"Trẫm chưa bao giờ trách nàng. . . . Tất cả đều là trẫm cam tâm tình nguyện." Nguyên Cẩm kiên định nói, thật ra Tô Tường Vi không biết, cùng vào năm ông mười tuổi, khi ông còn là thái tử, lần đầu nhìn thấy ông đã thích cô bé ngồi ngâm bài thơ "lau sậy" bên bờ Thái Hồ, nụ cười ngây thơ của cô bé đó như làm cho hoàng cung lạnh lẽo này bừng sáng.

Nhưng nếu ông chỉ là một điện hạ không quyền không thế, Tô Đại Học Sĩ quyền khuynh thiên hạ sẽ không đồng ý gả ái nữ Tô Tường Vi cho ông, vì vậy, ông hao tổn tâm cơ trở thành Đế Vương cũng chỉ để thành thân với người trong lòng ông.

Nhưng đến cuối cùng, mọi chuyện ông làm chỉ mang tới bi kịch.

Nếu có thể lựa chọn, ông hi vọng không có ngày gặp gỡ ở Thái Hồ, cũng không gặp người con gái làm ông yêu hận cả đời.

Tô Tường Vi nghe thấy những lời này của Nguyên Cẩm, tâm kết bao năm qua cũng buông xuống, bà an tâm nhắm hai mắt lại, tựa vào lòng Tuần Viễn nỉ non: "Viễn ca ca, còn nhớ bài thơ chúng ta từng đọc dưới tàng cây năm đó không. . . . Tóc thiếp vừa che trán, ngắt hoa chơi trước nhà, chàng vờ cưỡi ngựa trúc, đuổi nhau quanh ghế ngồi[2] . . . . ." Giọng nói càng lúc càng thấp, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.

[2] Đây là bài thơ "Trường Can Hành" của Lý Bạch, cũng là nguồn gốc của điển tích "Thanh mai trúc mã."
Thiếp phát sơ phú ngạch
Chiết hoa môn tiền kịch.
Lang kỵ trúc mã lai
Nhiễu sang lộng thanh mai

"Cách xa tới ngàn dặm, lưỡng tình không ngần ngại. Mười bốn làm vợ vua, thẹn thùng khó mở lời. Cúi đầu hướng vách tường, ngàn lời không quay lại. Mười lăm chợt mở mắt, nguyện tan cùng cát bụi. . . . . ." Tuần Viễn ngâm tới đây liền gào khóc thảm thiết, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo vào lòng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net