Chương 7: Chiến tranh trong thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Mấy ngày này, Tô Lạc Tuyết dựa vào thuốc mê mang từ Lạc Thành tới, cứ đến đêm lại làm Tử Vũ bất tỉnh để chạy tới Lạc Các gặp Tuần Lạc, còn đa số thời gian là dựa vào khinh công thám thính phủ Nam Chiêu Hầu, bề ngoài phủ Nam Chiêu Hầu có vẻ bình yên, nhưng Tô Lạc Tuyết vẫn có thể nhận ra điểm bất thường.

Trong phủ Nam Chiêu Hầu có mật viện, còn có trọng binh canh giữ nghiêm ngặt, người thường không thể tự do ra vào. Nàng chỉ đành dùng bồ câu đưa mật báo tới Lạc Thành cho Đế hậu.

Ngược lại, Tử Vũ không hề phát hiện ra những hành động bất thường của nàng, lần nào cũng ngủ một mạch tới sáng. Còn Tuần Lạc, hắn chưa bao giờ hỏi lý do nàng luôn thoắt ẩn thoắt hiện trong Hầu phủ.

Thật ra nàng đã từng nghĩ, nếu Tuần Lạc hỏi nàng, nàng có nên nói thật không? Danh hiệu Đại thiếu phu nhân của nàng cũng chỉ là hữu danh vô thực, quan hệ giữa Tô gia và Tuần gia ngày càng căng thẳng. Nếu có ngày Tuần gia trở mặt, Tô Lạc Tuyết nàng sẽ là người hy sinh đầu tiên.

Điều Tô Lạc Tuyết lo lắng xảy ra rất nhanh, ngày ngày mười tám tháng hai cùng năm, Hoàn Thành truyền mật báo, man di Khang quốc đã tập hợp được hơn tám vạn đại quân muốn đánh Hoàn Thành, tuy Khang quốc chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng nhân khẩu tới hơn trăm vạn, dân sinh giàu có, đông đúc, thực lực không thể khinh thường.

Hoàn Thành là cửa ải biên cương trọng yếu, nếu Hoàn Thành bị công phá, thành trì có nguy cơ kế tiếp chính là Tấn Thành, sau đó tới Đồng Thành. Người gặp nguy cơ hiện nay không phải triều đình, mà chính là Tuần gia đứng đầu Tam đại thế phiệt.

Sau khi biết được tin này, Tuần Viễn đã sai người truyền tin cấp báo tới Lạc Thành, yêu cầu Đế Quân phái binh trợ giúp. Ba ngày sau, Đế Quân hạ chỉ phong Tuần Viễn làm Binh Mã đại nguyên soái, lãnh binh chinh phạt Khang quốc. Nhưng trong thánh chỉ, lại không nhắc tới việc phái binh cho Tuần Viễn.

Trong thư phòng, Tuần Dạ nắm chặt thánh chỉ, tức giận nhìn dáng vẻ mệt mỏi của phụ thân: "Lệnh cho phụ thân làm Binh Mã đại nguyên soái, lại không phái binh cho chúng ta, Đế quân bảo Tuần gia chúng ta chiến đấu bằng cách nào?"

Tuần Viễn khẽ day trán, nặng nề buông tiếng thở dài: "Là Đế hậu. Trong thánh chỉ không nhắc tới chuyện phái binh, là muốn Hầu phủ tự xuất binh mã của mình ra chinh phạt, dù chúng ta nắm trong tay mười vạn binh mã, nhưng dù thắng hay thua cũng sẽ bị tổn hại. Huống chi, việc Khang quốc tấn công Hoàn Thành, có gì đó xảo trá ở đây."

Tuần Dạ nặng nề ném thánh chỉ xuống đất, lạnh nhạt nói: "Chỉ e bà ta muốn nhân dịp này tiêu trừ thực lực Tuần gia thôi." Hắn khẽ lắc đầu: "Đế hậu đúng là một người phụ nữ đầy thủ đoạn, một mũi tên hạ ba con chim."

"Ba con chim?" Tuần Viễn không hiểu.

"Khang quốc giao tranh với Tuần gia, tổn hại binh lực quân ta là một. Bà ta muốn dùng Khang quốc để thăm dò thực lực của Tuần gia, nếu chúng ta ẩn dấu thực lực, Khang quốc sẽ chiếm lấy Hoàn Thành, Hoàn Thành thất thủ sẽ tới Tấn Thành, có ai không biết Tấn Thành là đất của Tuần gia, mất đi Tấn Thành, Đồng Thành sẽ gặp nguy hiểm, đây là điều thứ hai."

Nghe thế, Tuần Viễn lập tức hỏi: "Vậy điều thứ ba là gì?"

"Chính là người đứng sau Hoàn Thành."

Một câu của Tuần Dạ làm Tuần Viễn ngẩn người, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Không ngờ, chuyện này cũng bị nàng phát hiện ra."

"Phụ thân nghĩ Đế hậu vẫn còn là Tô Tường Vi năm đó sao? Tên đã lên cung không thể không bắn, phụ thân vẫn còn ở đó mà do dự!" Giọng nói đầy áp bức của Tuần Dạ khiến bàn tay Tuần Viễn khẽ run lên.

Tuần Viễn không sợ, mà ông không đành lòng, hắn không muốn đối đầu trực diện với Đế hậu. . . . .

Tuần Viễn hít sâu một hơi, nặng nề nói: "Được, nếu đã như vậy, trận Hoàn Thành này sẽ do Tuần gia xuất binh."

"Vậy con. . . . ." Tuần Dạ chưa kịp nói đã bị Tuần Viễn ngắt lời: "Trận Hoàn Thành, phụ thân sẽ mang Tuần Lạc đi."

Tuần Dạ giật mình: "Phụ thân?"

"Hoàn Thành, ngươi không được đi."

"Trận chiến lần này không phải trò đùa!"

"Vì đó không phải trò đùa nên ngươi càng không được đi, Dạ nhi, ngươi biết nguyên nhân mà." Tuần Viễn kiên quyết nói.

Tuần Dạ cất tiếng cười châm chọc nhìn Tuần Viễn, ánh mắt khẽ toát lên hận ý, chỉ có thể phẩy tay áo bỏ đi.

Thời tiết phương Bắc không thể so sánh với phương Nam, dù đã tới tháng ba, băng tuyết vẫn bao phủ khắp nơi, trong đêm gió rét đó, Tuần Viễn không kịp mặc áo choàng đã lệnh cho tâm phúc tới thương nghị, đồng thời sai người báo cho Tuần Lạc, lần này ông sẽ dẫn hắn tới Hoàn Thành.

Tin tức lan truyền rất nhanh, dù đêm đã khuya mà đám hạ nhân vẫn nghị luận ầm ỹ, nghĩ tới chuyện nhị thiếu gia theo Hầu gia xuất chinh, cả chuyện đại thiếu với Hoàn Thành, trong lòng không khỏi tiếc hận.

Đêm hôm ấy, cả Hầu phủ rực rỡ ánh đèn, Tuần Viễn triệu tập hơn mười viên tướng vào trong thư phòng, bao gồm cả Tuần Dạ, Tuần Lạc, nghị luận suốt cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, Tuần Viễn mang theo sáu vạn đại quân xuất chinh, bốn vạn quân còn lại trấn giữ Đồng Thành, có thể điều động bất kỳ lúc nào.

Khi đại quân hùng dũng rời khỏi Đồng Thành, chưa đầy một canh giờ sau, trong Thính Tuyết Hiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Tử Vũ vội vàng chạy tới Dạ Các bẩm báo : "Đại thiếu gia. . . . . . Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân mất tích rồi!"

"Mất tích?" Ngược với dáng vẻ hốt hoảng của Tử Vũ, Tuần Dạ lại tỏ ra tỉnh táo vô cùng: "Một cô nương nhu nhược, sao có thể mất tích?"

"Có phải bị tặc nhân bắt cóc . . . . ." Tử Vũ suy đoán.

Tuần Dạ nhìn Tử Vũ, cất giọng giễu cợt: "Tặc nhân? Sợ là công phu Tô Lạc Tuyết không tệ, người không biết quỷ không hay trốn đi."

Tử Vũ ngây ngốc nhìn Tuần Dạ: "Công phu? Không thể nào, nô tỳ luôn theo sát cô ấy như hình với bóng . . . . ."

"Đủ rồi! Tô Lạc Tuyết không đáng để bận tâm tới, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Ngươi mau chuẩn bị theo ta rời khỏi phủ."

"Dạ, đại thiếu gia." Tử Vũ không dám hỏi thêm, lập tức lui ra.

Quân đội hùng dũng đi qua cánh đồng hoang vu phủ đầy tuyết, vó ngựa đi tới đâu, trời rung đất chuyển tới đó.

Hành quân suốt hai ngày hai đêm, đại quân đã đặt chân tới Hoàn Thành, cửa thành đóng chặt, xung quanh tràn ngập mùi thuốc súng, thi thể vất vưởng khắp nơi, có thể tưởng tượng, trước đây không lâu, nơi này từng trải qua một cuộc ác chiến, các binh sĩ Hoàn Thành đã liều chết chống cự, chờ quân Tuần gia tới.

Tướng thủ thành vừa thấy đại quân tới, lập tức hưng phấn gào thét: "Mau mở cửa thành, Tuần gia quân tới cứu chúng ta! Mau mở cửa thành, Hoàn Thành được cứu rồi. . . . . ."

Giọng nói khàn khàn âm vang khắp thành, những tướng sĩ bị thương, mệt mỏi liền khôi phục tinh thần nhìn xuống dưới. Khi thấy Tuần gia quân, bọn họ có thể nhìn thấy hy vọng trong mắt nhau.

Bảy vạn đại quân tiến vào Hoàn Thành, Tuần Viễn liền dẫn mấy viên tướng đi lên tường thành, hô to: "Thành chủ Hoàn Thành đang ở đâu, mau ra đây gặp mặt."

Tướng thủ thành lập tức chạy tới, quỳ xuống: "Hầu Gia, Mã Nguyên soái bị thương rất nặng, hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh."

"Vậy ngươi kể lại tỉ mỉ tình hình Hoàn Thành cho ta." Tuần Viễn dẫn viên tướng kia tới một góc an tĩnh, cách xa Tuần Lạc với mấy viên tướng còn lại.

"Tuần gia quân tới rồi sao." Giọng nói ngông cuồng không chút kiềm chế vang lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc trang phục màu tím thản nhiên bước trên tường thành, dù là nơi chiến trường bụi bặm, đầy hơi thuốc súng cũng không che giấu được khí chết quý tộc trên người hắn.

Tướng mạo không thể coi là tuấn mỹ vô song, khí chất còn có phần âm nhu, chỉ có nụ cười nửa miệng hàm chứa sự kiêu ngạo khiến người khác khó thể rời mắt.

"Hoa thiếu." Tuần Lạc hô lớn, mấy tướng lĩnh đi cạnh lập tức biết được thân phận người mới tới.

Bước lại gần, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào gã nô bộc có vóc người nhỏ nhắn đứng cạnh Tuần Lạc, dường như nhớ tới chuyện gì, hắn kinh ngạc kêu lên: "Tô. . . . . ." Còn chưa kịp nói xong, Tuần Lạc đã khéo léo tiếp lời hắn: "Đây là Tô Tam, là nô bộc của ta."

Tô Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn nam nhân mặc áo tím kia, nàng có cảm giác hắn biết nàng, vừa rồi, câu hắn muốn nói chính là "Tô Lạc Tuyết". Nhưng nàng có thể khẳng định, nàng chưa từng gặp qua nam nhân này.

Nghe Tuần Lạc gọi hắn là "Hoa thiếu", chắc đây chính là phú hào nổi danh thiên hạ, Hoa Tu.

Người từng cự tuyệt hôn ước với nàng, Hoa Tu!

"Giới thiệu với mấy vị Tướng quân, vị này chính là Hoa Tu Hoàn Thành." Tuần Lạc nói.

"Hoa thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Mấy tướng sĩ ôm quyền chào hỏi.

Hoa Tu thản nhiên gật đầu xem như đáp lễ, sau đó mới hỏi: "Hầu Gia đâu?"

"Hầu Gia đang đi tra xét tình hình, xem ra Hoàn Thành sẽ phải trải qua một cuộc ác chiến." Một vị tướng cảm khái, từ trong giọng điệu của hắn có thể nhận ra nét sầu lo.

Hoa Tu lại tỏ ra tự tin, hoàn toàn không buồn nhìn tình cảnh Hoàn Thành ngàn cân treo sợi tóc: "Hươu chết vào tay ai vẫn chưa biết được." Dứt lời, hắn liền đi lướt qua bọn họ, hướng về phía Tuần Viễn.

Tô Lạc Tuyết nhìn theo bóng dáng Hoa Tu, thì ra Hoa Tu còn trẻ như vậy. Dù được kế thừa tài sản của phụ thân, nhưng có thể giữ chắc gia tài bạc vạn nhiều năm như vậy, cũng không thể là người đơn giản.

"Trông hắn có đẹp không?"

Tuần Lạc cúi đầu hỏi, lúc này, Tô Lạc Tuyết mới thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn Tuần Lạc: "Không, ta chỉ bất ngờ, tuổi còn trẻ đã xây dựng được một cơ nghiệp vững chắc như vậy."

"Thứ ngươi không ngờ tới còn rất nhiều." Câu nói hàm chứa sự ám chỉ, Tô Lạc Tuyết kinh ngạc, vội vàng tới: "Còn chuyện gì nữa?"

"Không cần vội, sau này ngươi sẽ biết."

"Giả thần giả quỷ." Tô Lạc Tuyết lẩm bẩm, sau khi lườm nguýt Tuần Lạc liền đưa mắt nhìn Tuần Viễn đang nói chuyện với Hoa Tu, nàng có cảm giác, lần đầu gặp mặt Hoa Tu có điểm gì đó kỳ quái.

Chỉ là nàng không hối hận đã đi theo Tuần Lạc tới vùng đất Hoàn Thành đầy nguy hiểm này, kể ra cũng khéo, ngay đêm Tuần Viễn sai người tới thông báo với Tuần Lạc, cũng đúng lúc nàng và Tuần Lạc đang ngồi ngắm trăng ngâm thi, Tuần Lạc hỏi nàng có gan theo hắn tới Hoàn Thành không. Dĩ nhiên, dựa vào tính cách bướng bỉnh của nàng, nàng không thể nói mình không dám, nàng chỉ có thể đồng ý đi theo hắn.

Nàng đã từng nghĩ qua, nếu Tử Vũ không thấy nàng, tất nhiên sẽ tới chỗ Tuần Dạ bẩm báo, nhưng Tuần Dạ sao còn tâm trí cho người đi tìm nàng. Đợi hòa giải nguy cơ lần này, nàng sẽ dùng thân phận chân thật xuất hiện trước mặt bọn họ.

Gió lạnh gào thét trên tường thành, Tuần Viễn và Hoa Tu vẫn không ngừng bàn bạc chuyện gì đó.

Nam Chiêu Hầu là gia tộc đứng đầu Tam đại thế phiệt, khống chế Đồng Thành, Tấn Thành, Quan thành, cả ba thành này đều có tâm phúc và binh lực của ông ta. Cô Cô từng đưa nàng xem danh sách tâm phúc và nơi phân bố binh mã của Nam Chiêu Hầu, nhưng những tình báo kia hoàn toàn không đề cập tới quan hệ giữa Nam Chiêu Hầu và Hoa Tu.

Nhưng hôm nay, nhìn Hoa Tu và Nam Chiêu Hầu trò chuyện với nhau như bằng hữu lâu ngày không gặp, chẳng lẽ tình báo có vấn đề, hay là Hoa Tu bí mật qua lại với Nam Chiêu Hầu, lừa gạt tất cả mật thám nằm vùng trong Đồng Thành.

Nếu sự thật là như vậy, phải nói bọn họ đã che giấu quá giỏi, cũng giống hôm Nguyên Dực liên thủ với Tuần Dạ. Phủ Nam Chiêu Hầu liên thủ với Hoa Tu, Tân Vương, việc này đã đặt Tô gia vào nguy cơ sớm tối!

Một cơn gió đột ngổi thổi qua khiến nàng lạnh run lên.

Một dự cảm xấu len lỏi trong trái tim, nàng nghĩ cuộc chiến Hoàn Thành lần này không phải chuyện đùa, chỉ từ việc triều định phái binh cho Tuần gia có thể thấy, Đế hậu đang đề phòng Tuần gia, nhưng Đế Quân cũng mặc cho Đế hậu làm như vậy sao?

Ước chừng qua nửa canh giờ sau, hai người mới sánh vai đi về phía này.

"Mấy canh giờ trước, Hoàn Thành liều chết chống cự Khang quốc khiến binh sĩ của bọn họ đủ mệt mỏi rồi, giờ có thêm Tuần gia quân trợ giúp, chắc chắn bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta đã hành quân suốt hai ngày, tất cả mọi người mau tranh thủ nghỉ ngơi, chuẩn bị nghênh chiến với Khang quốc." Trong mắt Tuần Viễn toát lên vẻ kiên định, quyết tâm tử chiến.

Hoa Tu chắp tay, đưa mắt nhìn qua các vị tướng sĩ: "Mời các vị di giá tới Hoa phủ nghỉ ngơi."

"Làm phiền Hoa thiếu rồi."

Hoa Tu cười cười, dẫn theo bọn họ trở về Hoa phủ.

Tô Lạc Tuyết vừa đi vừa lặng lẽ kéo tay áo Tuần Lạc.

Tuần Lạc nghiêng đầu nhìn nàng, nàng liền thì thầm hỏi hắn: "Hoa Tu quen biết với Hầu gia sao?"

"Không rõ lắm."

Không có được đáp án mong muốn, Tô Lạc Tuyết xịu mặt xuống.

Tuần Lạc cười nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, khẽ thở dài thành tiếng: "Ta chỉ biết ý trung nhân của đại ca ở trong Hoàn Thành."

Tô Lạc Tuyết dừng bước, ý trung nhân của Tuần Dạ?

Đến khi tỉnh táo lại, nàng vội vàng đuổi theo Tuần Lạc, hưng phấn hỏi: "Người máu lạnh như đại thiếu gia cũng có ý trung nhân sao? Mau nói cho ta biết. . . . . ."

Tuần Lạc nhíu mày cười: "Muốn biết sao?"

Tô Lạc Tuyết gật đầu như giã tỏi.

"Nhìn ngươi kìa." Tuần Lạc cười cợt nhả, Tô Lạc Tuyết tức giận giương mắt nhìn hắn, trong lòng thầm mắng: hồ ly giảo hoạt.

"Thật ra ta cũng không quan tâm lắm." Tô Lạc Tuyết hừ lạnh, suốt dọc đi im lặng không nói.

Đêm lạnh, tiếng gió rít gầm gừ, còn lạnh hơn Đồng Thành rất nhiều.

Dù Hoa phủ có tráng lệ như hoàng cung cũng không tránh được màn đêm lạnh lẽo, thê lương. Dưới ánh đèn u ám, Tô Lạc Tuyết trong trang phục nô bộc đang tất bật trong phòng bếp Hoa phủ, một canh giờ trôi qua, nàng cẩn thận bưng một chén canh nóng hổi, đi tới gõ cửa.

"Vào đi."

Giọng nói uể oải trong phòng truyền ra, nàng lập tức đẩy cửa bước vào, trên mặt tràn đầy nét cười: "Nhị thiếu gia, ăn canh đi."

Tuần Lạc mặc quần áo ngủ nhìn bóng dáng nhỏ bé kia bước vào phòng, trên mặt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, như là nghĩ tới chuyện gì, hắn vừa lắc đầu vừa cười bất đắc dĩ.

"Canh gà hầm sơn tra." Tô Lạc Tuyết đặt chén canh vẫn còn nóng hổi lên bàn: "Là canh đại bổ, ta đã hầm hơn một canh giờ."

Nhìn gương mặt trắng trẻo của nàng nhuốm đầy vết tro, nhếch nhác như một con mèo tam thể, Tuần Lạc bật cười: "Tự mình hầm canh cho ta sao? Ngươi cũng thật có lòng." Hắn ngồi xuống ghế, múc một muỗng canh đưa vào miệng, chỉ hơi nhíu mày rồi nuốt canh xuống.

"Nhị thiếu gia, ta đối với ngươi có tốt không?" Tô Lạc Tuyết ngồi xuống vị trí đối diện, chống cằm nhìn Tuần Lạc.

"Không tệ."

"Vậy ngươi nói cho ta biết, cô nương đại thiếu gia thích là ai!"

"Đang không biết sao ngươi lại tốt bụng hầm canh cho ta, thì ra chỉ muốn biết ý trung nhân của đại ca là ai, xem ra ngươi rất quan tâm tới đại ca ta."

"Làm một phần tử của Hầu phủ, biết rõ ràng cũng tránh được việc phao tin đồn nhảm." Tô Lạc Tuyết danh chính ngôn thuận nói.

"Nếu ngươi muốn biết như vậy, ta sẽ kể cho ngươi. Chỉ là, tối nào cũng phải hầm canh mang tới cho ta."

Tô Lạc Tuyết nhìn hắn: "Một cái tên thôi mà, có cần thét giá cao thế không?" Lẩm bẩm một hồi, nàng mới cười nói: "Đồng ý."

Thấy nàng đáp ứng nhanh như vậy, Tuần Lạc chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, nàng dễ tin người vậy sao?

"Nhìn gì thế, mau nói cho ta nghe đi." Tô Lạc Tuyết thúc giục hắn.

"Mỗi lần chinh chiến trước đây, phụ thân luôn dẫn đại ca theo, nhưng trận Hoàn Thành này lại để huynh ấy ở nhà, ngươi có biết tại sao không?"

Tô Lạc Tuyết trầm tư suy đoán: "Chẳng lẽ ý trung nhân của Tuần Dạ ở Hoàn Thành?"

"Thông minh." Tuần Lạc cười tán thưởng.

Tô Lạc Tuyết ngây người nhìn nụ cười của Tuần Lạc, trong lòng thầm cảm thán: yêu nghiệt à yêu nghiệt, chỉ cười một cái thôi đã đẹp như vậy!

"Chính vì ý trung nhân của hắn ở Hoàn Thành, phụ thân sợ hắn bị tình cảm nhi nữ ràng buộc."

Ánh mắt nàng trở nên u ám: "Nói như vậy, . . . . .đại thiếu phu nhân đã chia rẽ một đôi uyên ương."

"Có phải uyên ương không thì ta không rõ lắm, ta chỉ biết gia tộc nào cũng có quá nhiều âm mưu, tình cảm cũng chỉ vật hy sinh cho quyền lực thôi. Kể cả Tô tiểu thư gả vào Tuần gia." Tuần Lạc thản nhiên nói, chỉ là ánh mắt khẽ toát lên vẻ lạnh lẽo: "Ngươi từng hỏi ta phụ thân có quen biết với Hoa Tu không, ta thật sự không biết. Ta chỉ biết, ý trung nhân của đại ca chính là thân muội muội của Hoa Tu, tên là Hoa Tuyết."

Tay chân Tô Lạc Tuyết như chết lặng, kinh ngạc nhìn về phía Tuần Lạc, trong đầu rối loạn với biết bao suy nghĩ.

Người Tuần Dạ thích là Hoa Tuyết, như vậy thì có thể xác định, quan hệ giữa Tuần gia và Hoa gia thật sự rất tốt.

Đế hậu ép gả nàng cho Tuần Dạ, Tuần Dạ không thể cự hôn, chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận.

Tất cả đều là âm mưu của Tuần gia, bọn họ không dám cự hôn, nếu để lộ việc Tuần Dạ thích Hoa Tuyết, cả Đế hậu và Đế Quân sẽ không cho phép mối liên hôn giữa hai đại thế gia này, đến cuối cùng, người gặp nạn chỉ có Tuần gia.

Điều này cũng có thể giải thích vì sao Tuần Dạ phải mạo hiểm cướp dâu giết người, hắn không muốn thành thân với nàng, cũng không muốn phụ lòng Hoa Tuyết.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nghĩ tới đại cục mà thành thân với nàng.

Nghĩ tới đây, Tô Lạc Tuyết cười tự giễu, chắc hẳn Tuần Dạ phải hận nàng tới thấu xương.

Nếu Tuần gia trở mặt với Tô gia, người đầu tiên phải chết chính là Tô Lạc Tuyết nàng.


"Sao vẻ mặt của ngươi khó coi vậy?" Tuần Lạc cắt đứt suy nghĩ của nàng.

"Không có gì, ta thấy hơi mệt, nhị thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải chinh chiến nữa." Tô Lạc Tuyết cũng không chờ hắn nói thêm câu nào đã đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.

Gió bên ngoài lạnh tới cắt da cắt thịt, nhưng dường như nàng không cảm giác được điều đó, cứ mơ hồ đi hết dãy hành lang dài, bóng nàng chiếu xuống mặt đất. Nàng đi, cái bóng dưới đất cũng đi.

Câu nói của Tuần Lạc không ngừng quanh quẩn bên tai "Tình cảm cũng chỉ là vật hy sinh cho quyền lực thôi", bất chợt, thù hận của nàng đối với Tuần Dạ phai nhạt rất nhiều, nếu nói hắn có lỗi khi bày kế sát hại nàng, Đế hậu cũng có lỗi khi ép gả nàng để củng cố quyền lực. Vì sao nàng phải vì củng cố quyền lực của người khác mà tư hủy diệt hạnh phúc của mình, nàng không muốn gánh trách nhiệm nặng nề này, nàng chỉ muốn gả cho người nàng yêu, trải qua một đời bình an.

"Vì ta mang họ Tô, nên ngay cả người ta thích nhất cũng muốn giết ta. Vậy tình cảm bao nhiêu năm qua của ta được tính là cái gì?" Nàng thì thầm nói, cảm giác chua xót dâng lên làm viền mắt ửng đỏ.

Rạng sáng hôm sau Tô Lạc Tuyết đã tỉnh lại, nàng dụi đôi mắt nhập nhèm đẩy cửa sổ ra, xung quanh một màn trắng xóa, thì ra đêm qua có tuyết rơi. Nhưng nàng không có tâm trạng nhìn ngắm, nàng nghĩ tới cuộc chiến sắp xảy ra. Thế nhưng cả đêm nay không có tin tức nào truyền tới, Hoa phủ cũng an tĩnh khác thường, giống như tất cả đang chìm trong giấc ngủ say.

Nàng cảm thấy nghi ngờ, trận chiến này có cần đánh nữa không.

Nàng lấy trong túi áo ra phong thư viết đêm qua, bên trong thư là tất cả động tĩnh của Tuần gia quân, bao gồm cả tin Hoa Tu và Tuần gia có quen biết, chuẩn bị dùng bồ câu đưa tin cho Đế hậu.

Nhưng nàng lại thấy do dự, nàng đã do dự cả đêm qua, rốt cuộc có nên gửi lá thư này đi không, nếu truyền ra, Đế hậu sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Nếu dựa vào bức thư này mà Tuần Viễn bị triệu về Lạc Thành, Hoàn Thành biết chống đỡ Khang quốc như thế nào. Nếu Hoàn Thành bị công phá, dân chúng trong thành phải làm thế nào, người man di là tộc người vô cùng tàn nhẫn, những cụ già, trẻ thơ kia, chẳng lẽ phải để bọn họ trở thành vong hồn dưới đao Khang quốc?

Nàng nắm chặt lấy bức thư, do dự chưa quyết.

Đúng lúc này, dựa vào nhĩ lực nhạy bén, nàng mơ hồ nghe được tiếng động từ sân sau truyền tới, trong không gian yên tĩnh trở nên rõ ràng vô cùng.

Nàng lập tức thu lại bức thư, kéo lại áo choàng bước trên lớp tuyết dày, càng tới gần, tiếng nói chuyện càng thêm rõ ràng.

"Là thắng hay bại đều dựa vào ý niệm, nếu ngài cứ lo sợ Đế hậu như vậy, dân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net